Giang Cảnh Sơ dùng một tay kéo lỏng cà vạt, ngăn cản động tác định ra mở cửa của Tần Hoạ.
“Anh không thích bị người khác dòm ngó khi đang nói chuyện.”
“Có ai rảnh đến mức đến đây ngó anh chứ!”
Tần Hoạ nói xong thì liếc mắt qua khe rèm, lại phát hiện thật sự có mấy đồng nghiệp đang thập thò nhìn về phía văn phòng cô.
Cô lắc đầu bất lực, đành ngồi trở lại ghế làm việc, tiện tay chỉnh lại đống tài liệu trên bàn.
“Nam nữ độc thân, đóng cửa ở văn phòng một mình cũng không hay lắm đâu.”
Giang Cảnh Sơ cười khẽ, giọng khinh thường: “Không phải lúc nào em cũng miệng nói không quan tâm ánh mắt người khác sao?”
Tần Hoạ không ngẩng đầu, không mở mắt, giọng điềm nhiên: “Tôi thì không quan tâm thật, nhưng cũng nên để ý danh tiếng của Giang tổng một chút.”
Giang Cảnh Sơ lười biếng cong môi: “Vừa khéo, anh cũng không quan tâm người khác nghĩ gì về mình.”
Tần Hoạ gật đầu, điều này thì đúng là thật – thiếu gia Giang xưa nay làm gì cũng theo ý mình, chưa từng để ai vào mắt.
Sau khi dọn dẹp xong mặt bàn, cô lấy ra một cuốn sổ ghi chép. Lúc này, cô mới nhìn thẳng vào Giang Cảnh Sơ, bộ dạng nghiêm túc như đang bàn công việc.
“Nói đi.”
Giang Cảnh Sơ: “Nói gì cơ?”
Tần Hoạ ánh mắt bình thản, tay đan vào nhau đặt trên mặt bàn: “Không phải anh nói muốn bàn chuyện sửa sang lại biệt thự sao? Anh nói trước đi, tôi ghi chép lại một chút.”
Giang Cảnh Sơ khẽ “ồ” một tiếng, ngón trỏ gập lại gãi gãi giữa trán: “Hay là em nói trước đi, em là nhà thiết kế mà, chắc đầu óc sẽ có nhiều ý tưởng hơn anh.”
Tần Hoạ nghe vậy, nhướng mày: “Tôi nào dám, chuyện lần trước ở Vinh Thịnh Hoa Phủ, lời phê bình của Giang tổng đến giờ tôi vẫn còn nhớ rõ.”
Giang Cảnh Sơ khẽ tặc lưỡi, ánh mắt đầy ý vị nhìn cô một cái: “Sao nào, còn ghi hận à? Trước mặt anh thì em nhỏ mọn tính toán từng li từng tí, chẳng chịu chịu thiệt chút nào. Sao lúc ở ngoài lại ra vẻ nhu mì chịu đựng thế?”
Tần Hoạ trong lòng nghĩ, khi nào cô từng tỏ ra nhu mì chịu đựng?
Chợt nhớ đến cảnh lúc nãy cãi nhau với Tống Á Lệ ngoài hành lang, chắc Giang Cảnh Sơ đã chứng kiến không ít, bằng không cũng chẳng mở miệng dạy dỗ Tống Á Lệ thay cô.
“Tôi không phải chịu đựng ai cả, vừa rồi dù anh không đến, Tống Á Lệ cũng chẳng chiếm được chút lợi nào từ tôi.”
“Vậy à?”
Giang Cảnh Sơ nhún vai, bộ dáng không mấy tin tưởng.
“Ý em là, anh giúp em là giúp sai rồi sao?”
“Cũng không hẳn, nhìn cô ta bị dằn mặt giữa chốn đông người cũng thật hả dạ.”
Giang Cảnh Sơ nhìn cô gái trước mặt ăn nói nghiêm chỉnh mà lời lẽ lại sắc bén như thế, không khỏi bật cười.
Quả nhiên, đây mới là Tần Hoạ mà anh quen biết.
Quay lại chính sự, hai người bắt đầu bàn bạc cụ thể về việc sửa sang lại biệt thự.
Tần Hoạ mới đến Kinh Hòa Loan hôm qua, cô cảm thấy nội thất nơi đó vẫn còn rất mới, đoán chừng sau khi cô rời đi, Giang Cảnh Sơ ít khi đến ở.
Cô không hiểu vì sao anh lại muốn sửa lại biệt thự, có lẽ là không muốn nhìn thấy những dấu vết từng thuộc về cô nữa.
Nghĩ vậy, cô nhẹ giọng hỏi dò: “Việc sửa lại biệt thự Kinh Hòa Loan, cô Kỷ có biết không? Cô ấy có ý kiến gì muốn góp ý không?”
Giang Cảnh Sơ nhướng mày, đáy mắt ánh lên tia sáng khó lường: “Khi ký hợp đồng, anh đã nói rõ, mọi việc liên quan đến biệt thự Kinh Hòa Loan, chỉ cần bàn với anh là được.”
Tần Hoạ lập tức hiểu ra, có vẻ Giang Cảnh Sơ định giữ căn biệt thự này làm nơi nghỉ ngơi riêng sau khi kết hôn, không có ý định sống chung với Kỷ Tĩnh Nhã ở đó.
Cô biết nhiều người có tiền vẫn hay làm vậy. Sau khi cưới, sống với vợ một chỗ, còn ngoài thì mua vài căn nhà khác, có người để bao tình nhân, có người chỉ đơn giản là muốn yên tĩnh.
Tần Hoạ nghĩ, chắc Giang Cảnh Sơ thuộc kiểu sau.
“Vậy thì tôi hiểu rồi, ngày mai anh có rảnh không? Tôi muốn đến đo đạc lại căn nhà.”
“Rảnh chứ.”
Giang Cảnh Sơ gật đầu: “Khi nào em đến, anh cho người đến đón.”
Tần Hoạ vội từ chối: “Không cần đâu, tôi tự gọi xe là được.”
Giang Cảnh Sơ không phản đối: “Tuỳ em.”
Sau khi hai người chốt thời gian, Tần Hoạ đứng dậy, bộ dạng như muốn tiễn khách: “Vậy hôm nay làm phiền Giang tổng chạy một chuyến rồi, hẹn gặp lại ngày mai.”
Giang Cảnh Sơ ngồi ung dung trên ghế, không có ý định đứng dậy: “Vội gì, anh còn chưa đi đâu.”
Tần Hoạ khẽ nhướng đôi mắt đẹp: “Giang tổng còn việc gì sao?”
Giang Cảnh Sơ thản nhiên nhìn đồng hồ đắt tiền trên cổ tay: “Sáng nay anh chưa ăn gì, nhịn đói đến giờ để bàn chuyện với em, giờ cũng sắp đến giờ ăn rồi. Tổ trưởng Tần, xét về tình hay lý cũng nên mời anh một bữa trưa chứ?”
Nói nhiều như vậy, hóa ra vẫn là đang nhòm ngó bữa cơm của cô.
Tần Hoạ có phần dè chừng nhìn về phía Giang Cảnh Sơ: “Không phải anh lại muốn ăn cháo nữa chứ?”
Giang Cảnh Sơ khẽ bật cười: “Không, bữa tối hôm qua ăn như vậy cũng đủ để cái dạ dày của anh thích ứng mấy ngày rồi. Hôm nay ra nhà hàng ăn là được.”
Nghe vậy, Tần Hoạ mới thở phào nhẹ nhõm. Nấu ăn đúng là lĩnh vực cô không giỏi, chắc cả đời này cũng khó mà chinh phục được.
Cô nhìn đồng hồ, còn hơn bốn mươi phút mới tan làm: “Vậy anh chờ tôi một lát nhé?”
Giang Cảnh Sơ nhún vai: “em cứ làm việc đi, không cần để ý đến anh đâu.”
Nói xong, anh thật sự không coi mình là người ngoài, đứng dậy bắt đầu tham quan văn phòng nhỏ của cô.
Tần Hoạ nhìn bóng lưng cao lớn tuấn tú của anh một lúc rồi thu hồi ánh mắt, chuyên tâm làm nốt phần việc còn lại.
Văn phòng của Tần Hoạ rất hợp với thân phận nhà thiết kế của cô. Dù không gian không lớn nhưng bài trí đầy tính thẩm mỹ và sáng tạo.
Ngay cả những bức tranh treo trên tường, Giang Cảnh Sơ cũng thấy khác biệt với thường ngày.
Đặc biệt là bức tranh kia, một bàn tay lớn và một bàn tay nhỏ in chồng lên nhau, trông vừa ấm áp lại vừa tràn đầy nét ngây thơ trẻ con.
Giang Cảnh Sơ nhìn bức tranh rất lâu, khẽ hỏi: “Bức này mua ở đâu vậy? Nhìn thú vị thật.”
Tần Hoạ đang vẽ bản thiết kế, nghe vậy ngẩng đầu nhìn theo hướng tay anh chỉ, trong lòng thoáng chút ngạc nhiên.
Phải nói, trên đời đúng là có những chuyện khó thể lý giải theo lẽ thường.
Trên tường văn phòng cô treo tổng cộng ba bức tranh, chỉ có duy nhất bức này là tác phẩm do cô và Y Y cùng nhau vẽ ngẫu hứng vào sinh nhật ba tuổi của bé.
Khi đó, hai mẹ con cùng nhúng tay vào màu, lần lượt in dấu tay lên giấy vẽ. Thành phẩm ra đời chính là bức tranh này. Cô và Y Y đều rất thích, Tần Hoạ bèn đóng khung lại, mang về nước và treo trong văn phòng. Thỉnh thoảng nhớ con, chỉ cần ngẩng đầu nhìn là đủ ấm lòng.
“Là bạn tôi tặng, không phải tranh nổi tiếng gì đâu, chắc chỉ là vẽ linh tinh thôi.”
Giang Cảnh Sơ gật gù, tiếp tục ngẩng đầu ngắm bức tranh.
Thật ra anh không phải người quá đam mê thưởng tranh nghệ thuật, nhưng bức tranh này lại khiến anh cảm thấy vô cùng thân thuộc.
Anh không kìm được mà quan sát kỹ hơn, cố gắng từ những chi tiết nhỏ đoán ra mối quan hệ giữa hai bàn tay.
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
Chắc là mẹ con nhỉ? Dấu tay lớn nhìn qua xương ngón tay thanh mảnh, hẳn là tay phụ nữ. Còn bàn tay nhỏ thì bụ bẫm đáng yêu, không phân biệt được là bé trai hay bé gái.
Tần Hoạ thấy anh cứ nhìn mãi không rời, trong lòng bỗng dâng lên một cảm xúc khó tả: “Anh rất thích bức tranh này sao?”
Giang Cảnh Sơ mỉm cười: “Ừm, thích thật đấy.”
Tần Hoạ cắn nhẹ môi, hạ giọng nói: “Vậy... tôi tặng anh.”
Coi như đây là món quà đầu tiên mà Y Y gửi tặng ba mình.
“Vậy à? Vậy anh cũng không khách sáo nữa.”
Giang Cảnh Sơ mỉm cười, ngồi xuống đối diện cô, lấy điện thoại ra nghịch nghịch.
Nhưng ánh mắt anh lại không ngừng liếc nhìn người phụ nữ đối diện.
Cô hơi cúi đầu, chân mày khẽ nhíu lại, ngón tay thon dài cầm bút chì lướt trên giấy vẽ, động tác nhanh chóng và chính xác.
Trong văn phòng yên tĩnh, ngoài hơi thở đan xen của hai người, chỉ còn lại tiếng bút chì “soạt soạt” lướt trên giấy.
Dù anh không làm phiền gì, nhưng việc trong phòng bỗng có thêm một người khiến Tần Hoạ không sao tập trung nổi. Cô luôn có cảm giác có ánh mắt mơ hồ nào đó đang lặng lẽ dừng lại trên đỉnh đầu mình.
Nhìn đồng hồ, cũng gần đến giờ tan làm, cô dứt khoát đứng dậy, khoác áo treo sau ghế: “Đi thôi, ra ngoài ăn cơm.”
Tần Hoạ và Giang Cảnh Sơ vừa rời khỏi công ty, mấy đồng nghiệp trong phòng lập tức xôn xao bàn tán.
“Này này, mọi người nói xem, Thái tử gia với tổ trưởng Tần ở trong phòng lâu như vậy, đang bàn gì thế nhỉ?”
“Tất nhiên là bàn công việc rồi, chẳng lẽ còn bàn chuyện yêu đương à?”
Người kia hừ một tiếng: “Coi bộ hài hước lắm nhỉ? Ý tôi là, Thái tử gia với tổ trưởng Tần đâu có mối quan hệ công việc gì đáng kể.”
Một người khác cũng chen vào: “Đúng rồi, cái dự án nhà tân hôn lần trước, không phải sớm đã đá tổ trưởng Tần ra khỏi rồi sao?”
“Đó, bởi vậy tôi mới thấy kỳ lạ. Không có việc công thì hai người họ vào phòng đóng cửa làm gì chứ?”
Mấy người đang bàn tán rôm rả, đúng lúc trợ lý của Phương Dĩ Sâm đi ngang qua.
Một trong số đó nhanh tay kéo lại, cười nịnh nọt: “Chị Tiểu Văn, chị có biết Thái tử gia với tổ trưởng Tần vừa rồi vào phòng giám đốc làm gì không?”