Tiểu Văn liếc mắt nhìn về phía văn phòng tổng giám đốc, nghĩ bụng cũng chẳng phải chuyện gì bí mật, liền “ồ” một tiếng: “Căn biệt thự dưới tên của Giang tổng chỉ đích danh tổ trưởng Tần thiết kế, vừa rồi là đến ký hợp đồng đấy.”
“Thái tử gia chỉ đích danh tổ trưởng Tần thiết kế? Lại còn đích thân đến ký hợp đồng?”
Mấy người nghe vậy đều nhìn nhau, trên đầu như thể hiện ra ba dấu chấm hỏi thật to.
“Chuyện gì vậy trời! Trước kia Thái tử gia chẳng phải còn từng bóng gió trên mạng xã hội rằng tổ trưởng Tần chuyên môn không vững hay sao?”
Một người khác nghe thế lập tức móc điện thoại ra bấm vài cái: “Ê ê ê! Mấy người xem đi, đoạn đó Thái tử gia xoá rồi. Ồ còn nữa, nửa tiếng trước còn đăng một cái mới.”
Cả nhóm vội vàng túm tụm lại nhìn màn hình điện thoại.
“Xét thấy một vị thiết kế viên nào đó thành khẩn nhận sai. Sau khi suy nghĩ kỹ càng, quyết định cho cô ấy một cơ hội nữa, hy vọng đừng khiến tôi thất vọng.”
Phía dưới kèm theo một tấm ảnh, là bìa hợp đồng với công ty YJ.
“Không phải tôi nhìn lầm chứ? Ý là, sau khi Thái tử gia từng đăng đàn tố cáo công ty mình, giờ lại tự thân đứng ra ‘gỡ gạc’ cho công ty à?”
Những người còn lại liếc nhìn nhau, đồng loạt thở phào: “Cái đó không quan trọng, quan trọng là khủng hoảng công ty tạm thời được gỡ, công việc của tụi mình cũng được giữ lại rồi.”
Nói xong, ai nấy tản ra về lại chỗ làm.
Tống Á Lệ ngồi ở khu làm việc không xa, toàn bộ cuộc trò chuyện đều lọt vào tai, sắc mặt ngày càng u ám, đầy oán hận.
Lúc này, trong văn phòng tổng giám đốc, Phương Dĩ Sâm đang báo cáo tiến độ mới nhất cho Ôn Lễ ở Anh.
“Hợp đồng đã ký xong, dòng trạng thái cũ của Giang tổng cũng đã xoá. Tôi vừa thấy anh ấy còn đăng thêm một dòng mới, xác nhận vẫn hợp tác với YJ, coi như gián tiếp ‘rửa tội’ cho công ty ta.”
Phương Dĩ Sâm nói xong, đợi vài giây mà không thấy Ôn Lễ hồi đáp, liền thử gọi: “Ôn tổng, anh có nghe thấy tôi nói gì không ạ?”
Ôn Lễ hoàn hồn, sau cặp kính gọng bạc là đôi mắt sâu hun hút, không đoán nổi tâm tình: “Cậu vừa nói, điều kiện phụ thứ ba trong hợp đồng là gì? Giang Cảnh Sơ yêu cầu tổ trưởng Tần không được rời khỏi Bắc Thành quá ba ngày nếu chưa được anh ta cho phép?”
Phương Dĩ Sâm “ừ” một tiếng. Anh cứ nghĩ điều Ôn Lễ lo nhất là chuyện khủng hoảng công ty, không ngờ điều đầu tiên hỏi đến lại là Tần Hoạ.
Nhắc tới điều khoản thứ ba này, Phương Dĩ Sâm cũng có chút bất ngờ.
“Điều kiện này của Giang tổng có thể nói là khá khắt khe, gần như can thiệp tự do cá nhân, tổ trưởng Tần lần này vì công ty mà chịu không ít thiệt thòi.”
Ôn Lễ “ừ” một tiếng trầm thấp, nghe không ra cảm xúc.
“Biết rồi. Phía tổ trưởng Tần nếu có động tĩnh gì, cậu phải báo ngay cho tôi.”
Phương Dĩ Sâm lập tức gật đầu đồng ý. Chuyện sáng nay Tống Á Lệ gây sự với Tần Hoạ, anh định nói, nhưng cuối cùng lại nuốt lời vào.
Bên này, Tần Hoạ đưa Giang Cảnh Sơ đến một quán cơm đặc sản gần công ty. Trước kia khi mới về nước nhận việc, cô từng cùng Chu Điềm Điềm đến ăn ở đây.
Giang Cảnh Sơ đi đỗ xe, Tần Hoạ đứng ở cửa quán chờ anh.
Từ phía trước đi tới một cặp đôi trẻ trung nổi bật.
Nam ăn mặc thời thượng, tóc nhuộm màu lam khói, kính râm móc sau tai. Cô gái bên cạnh mặc váy liền thân màu hồng ôm sát người, tóc xoăn sóng to, trang điểm sắc sảo, đeo kính đen to bản.
Tần Hoạ nhìn thấy họ từ xa, theo phản xạ lùi sang bên một chút để nhường đường.
Không ngờ người phụ nữ ấy đi đến bên cạnh cô thì đột nhiên khựng lại, ngón trỏ đẩy gọng kính xuống, lộ ra đôi mắt hồ ly xếch cao: “Tần Hoạ?”
Tần Hoạ hơi nhíu mày, chăm chú nhìn người đẹp trước mặt, nhất thời không nhớ ra là ai.
Người phụ nữ thấy cô không nhận ra mình, cười khẩy, dứt khoát tháo luôn kính râm: “Gì vậy, đi du học vài năm là quên cả bạn học cũ rồi à?”
Tần Hoạ lúc này mới nhìn rõ gương mặt đối phương, chân mày hơi nhướng lên, có phần không chắc chắn hỏi: “Cậu là... Tống An Na?”
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
Tống An Na là bạn cùng phòng đại học với Tần Hoạ, cũng là thanh mai trúc mã của Giang Cảnh Sơ, từng đơn phương anh rất lâu.
Cô ấy chắc đã làm lại gương mặt, nên Tần Hoạ mới không nhận ra ngay từ đầu.
Tống An Na dùng gọng kính chạm môi đỏ, đánh giá Tần Hoạ từ trên xuống dưới, giọng điệu ngạo mạn: “Về nước khi nào vậy?”
Tần Hoạ điềm đạm đáp: “Mới về không lâu.”
Tống An Na kéo dài âm cuối “ồ~” một tiếng: “Cậu cũng dám quay về à? Anh Cảnh biết cậu về chưa?”
Tống An Na là kiểu thiên kim tiểu thư điển hình, tính cách ngạo mạn, ưa khoe khoang. Ngày xưa từng nhiều lần chống đối Tần Hoạ, công khai lẫn ngấm ngầm gây khó dễ.
Mãi đến khi Giang Cảnh Sơ và Tần Hoạ quen nhau, dưới sức ép từ Giang Cảnh Sơ, Tống An Na mới dần thu mình lại.
Chàng trai đi bên cạnh không rõ mối quan hệ giữa hai người, từ lúc Tống An Na chào hỏi, ánh mắt anh ta đã dính chặt vào gương mặt Tần Hoạ. Lúc này nghe giọng điệu không mấy khách khí của Tống An Na, tay cầm chìa khoá xe xoay xoay: “Nana, cô gái xinh đẹp này là ai vậy? Trước giờ anh chưa từng thấy đó nha.”
Tống An Na liếc nhìn anh ta, hừ nhẹ: “Cô ấy à, ngày xưa là hoa khôi khoa kiến trúc nổi tiếng lạnh lùng của tụi em đấy.”
Anh chàng kia "ồ" một tiếng đầy ẩn ý, khoé miệng khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười tà mị…
“Quả thật lạnh lùng nhưng cũng đủ đẹp! Nếu năm đó anh học ở trường đại học của các em thì tốt biết mấy.”
“Biến đi!”
Tống An Na làm bộ đẩy cậu trai kia một cái: “Anh thì cái gì chứ, người ta mắt cao hơn đầu, nhìn trúng anh sao được?”
Anh chàng kia nheo mắt cười đểu: “Anh cũng đâu tệ đến mức đó chứ?”
Tống An Na khinh khỉnh cười nhạt: “So với người thường thì không tệ nhưng đặt cạnh Thái tử nhà họ Giang, anh nghĩ mình được mấy phần?”
Vừa nghe đến cái tên Giang Cảnh Sơ, mặt cậu trai liền biến sắc: “Thái tử nhà họ Giang? Giang Cảnh Sơ á?”
Tống An Na “ừ” một tiếng, vừa định nói thêm gì đó thì thấy Tần Hoạ không nói một lời, xoay người bước thẳng vào quán ăn.
Cô vội túm lấy cánh tay Tần Hoạ: “Này, cậu đi đâu vậy? Tôi còn chưa nói xong!”
Tần Hoạ không ngờ sau năm năm, Tống An Na vẫn thô lỗ và tự cao tự đại như xưa. Cô thực sự không muốn nghe những chuyện cũ rích giữa mình và Giang Cảnh Sơ bị lôi ra trước bàn dân thiên hạ.
Muốn đi, vậy mà Tống An Na cứ níu lấy không buông.
Tần Hoạ quay đầu lại, đôi mắt hạnh đen láy ánh lên tia khó chịu: “Cậu còn chuyện gì sao?”
Tống An Na nhếch môi cười: “Không có gì, bạn cũ ôn chuyện chút thôi, không được sao?”
Tần Hoạ hất tay cô ra, xoa xoa cổ tay mình: “Giữa tôi và cậu không có chuyện gì đáng để ôn cả.”
Tống An Na khoanh tay, cong môi đầy châm chọc: “Sao lại không? Hay là kể chút chuyện năm đó cậu đá Giang Thiếu rồi cặp với ai tiếp nhỉ? Nghe nói là ông chủ nơi cậu thực tập lúc trước đúng không? Thích người già? Hay là thích vì kỹ năng của ông ta giỏi hơn Cảnh Sơ nhà tôi?”
Tần Hoạ không ngờ Tống An Na lại có thể nói ra những lời thô t ục như vậy, lại còn trước mặt người khác, lập tức vành tai đỏ ửng: “Cậu im miệng được không? Tôi ở với ai liên quan gì đến cậu? Sao, năm đó Giang Cảnh Sơ bị tôi đá, mấy năm rồi vẫn không để mắt tới cậu nên cậu tức à?”
“Cậu!”
Tống An Na năm xưa đã ghét cay ghét đắng Tần Hoạ, chỉ là vì e ngại Giang Cảnh Sơ nên không dám động đến. Giờ cô ta không còn Giang Thiếu làm chỗ dựa nữa, mà còn dám lên mặt trước mặt cô?
Nghĩ là làm, Tống An Na không do dự, giơ tay định tát vào mặt Tần Hoạ. Nhưng còn chưa chạm được, cổ tay cô ta đã bị một bàn tay lớn siết chặt, rồi mạnh mẽ hất văng ra!
Ánh mắt Giang Cảnh Sơ nổi giận đùng đùng, nhìn chằm chằm vào Tống An Na: “Dám đánh người của tôi? Ai cho cô cái gan đó!”
Tống An Na dù ở Bắc Thành nhưng cũng đã lâu chưa gặp lại Giang Cảnh Sơ. Giờ bất ngờ thấy anh, cả người như hóa đá: “Cảnh… Anh Cảnh?”
Ánh mắt cô ta chuyển sang Tần Hoạ: “Cô ta là người của anh? Nhưng chẳng phải hai người đâu đã chia tay từ năm năm trước rồi sao?”
Giọng Giang Cảnh Sơ lạnh lẽo, ánh mắt sắc như dao: “Chia tay hay không, em ấy vĩnh viễn là người của tôi. Không đến lượt cô bắt nạt. Lần sau còn để tôi thấy cô động vào cô ấy, liệu hồn mà giữ cái mạng mình cho kỹ!”
Tống An Na há miệng, không ngờ sau ngần ấy năm không gặp, lời đầu tiên Giang Cảnh Sơ nói với cô lại là một câu dạy dỗ.
Nỗi ấm ức trào lên, cô cứng đầu đứng im, đầy uất ức: “Anh không nói lý à? Em chẳng phải đang vì anh mà bất bình sao?!”