Chuyện năm đó Tần Hoạ phản bội Giang Cảnh Sơ từng gây xôn xao khắp nơi.
Tống An Na đến giờ vẫn không thể hiểu nổi, một cô gái xuất thân từ huyện nhỏ như Tần Hoạ, dựa vào đâu chứ?
Ngũ quan sắc sảo của Giang Cảnh Sơ dưới ánh nắng bỗng trở nên lạnh lẽo.
Anh nhìn Tống An Na, bỗng nhiên bật cười, chỉ là nụ cười ấy lạnh đến mức khiến cô ta rùng mình giữa ban ngày nắng rực.
“Vậy là tôi còn phải cảm ơn cô à?”
Tống An Na cắn môi, đối mặt với Giang Cảnh Sơ đang nổi giận, không thốt nên lời nào.
Cậu trai đi cùng thấy tình hình không ổn, liền kéo nhẹ tay cô ta, khom lưng cúi đầu trước mặt Giang Cảnh Sơ: “Xin lỗi Giang Thiếu, vừa rồi chỉ là hiểu lầm thôi. An Na tính khí hơi nóng nảy, miệng nhanh hơn đầu óc, sau này đảm bảo không dám bắt nạt vị tiểu thư đây nữa. Anh bận, bọn tôi xin phép đi trước.”
Nói xong không đợi Tống An Na phản kháng, vội kéo cô ta quay đầu bỏ đi, đến bữa ăn cũng không dám ở lại ăn nữa.
Sau khi hai người rời đi, sắc mặt Giang Cảnh Sơ vẫn lạnh băng. Anh kéo tay Tần Hoạ qua, nhìn kỹ một lượt, thấy trên cổ tay trắng nõn có vài vết hằn đỏ, ánh mắt anh lại tối thêm vài phần.
“Đúng là có bệnh.”
Tần Hoạ nghi hoặc “hả?” một tiếng.
Giang Cảnh Sơ lạnh nhạt nói: “Nói Tống An Na đấy, có bệnh, cứ thích động tay động chân. Ai chiều hư cô ta thế không biết.”
Tần Hoạ “ồ” một tiếng, nhớ lại lời anh vừa nói trước đó “em ấy mãi mãi là người của tôi” tim chợt mềm nhũn một chút.
“Cậu ta chỉ kéo tôi một cái thôi mà.
“May mà anh phản ứng nhanh, không thì cái tát ấy đã giáng lên mặt em rồi.”
Tần Hoạ không phản bác được. Cô thực sự không nghĩ Tống An Na lại ngang ngược như thế, một lời không hợp liền ra tay.
Hai người cùng bước vào nhà hàng. Tần Hoạ vừa xem thực đơn, vừa khẽ quan sát Giang Cảnh Sơ: “Ở đây món ăn nhẹ, hợp với người dạ dày không tốt như anh.”
Giang Cảnh Sơ khẽ “ừm” một tiếng, ánh mắt không nhìn cô mà rơi vào chiếc ly pha lê trước mặt.
Tần Hoạ mím môi: “Tôi đã gọi vài món đặc sắc rồi, anh xem thử có gì muốn ăn thêm không?”
Giang Cảnh Sơ lười nhận lấy thực đơn: “Tùy, đại khái là được rồi, anh cũng không quá đói.”
Tần Hoạ trừng mắt: “Lúc nãy không phải anh nói rất đói sao?”
Giang Cảnh Sơ lười biếng nâng mí mắt: “Lúc nãy đói, giờ no rồi, không được à?”
Rõ ràng là anh đang giận dỗi.
Tần Hoạ khẽ hít một hơi, nghĩ lại sự việc vừa xảy ra. Hình như từ lúc ở cửa, sắc mặt anh đã không tốt rồi.
Chợt nhớ đến điều gì đó, cô nín thở hỏi:
“Giang Cảnh Sơ, có phải anh đã nghe thấy lời tôi nói với Tống An Na không?”
Câu nói cô cố tình chọc tức Tống An Na:
“Chẳng lẽ năm đó Giang Cảnh Sơ bị tôi đá, đến giờ vẫn không thèm ngó tới cô nên cô thấy tức à?”
Ngón tay Giang Cảnh Sơ đang mân mê ly nước lập tức dừng lại.
Dù anh chẳng nói gì, Tần Hoạ cũng biết anh đã nghe thấy. Cô suy nghĩ một chút, rồi chân thành nói: “Xin lỗi anh, lúc đó tôi chỉ buột miệng, không cố ý nói vậy.”
Giang Cảnh Sơ “ừ” một tiếng, sắc mặt vẫn không khá lên: “Em nói không sai, năm đó đúng là em đá anh.”
Nghe vậy, mặt Tần Hoạ đỏ bừng đến tận mang tai: “Tôi thật sự không cố ý. Là Tống An Na chọc tức tôi trước, tôi mới nói bừa.”
“Ừm.”
Ừm ừm ừm, nói gì cũng chỉ ừm.
Tần Hoạ thở dài, vân vê khăn giấy trên bàn: “Đúng là khó dỗ c.h.ế.t đi được…”
Câu nói không lớn nhưng Giang Cảnh Sơ lại nghe thấy.
Đôi mắt u ám bỗng sáng lên: “Thật sự muốn dỗ anh sao?”
Tần Hoạ gật đầu, rồi chợt nhận ra chữ “dỗ” quá thân mật với mối quan hệ hiện tại của hai người, liền đổi lời: “Ý tôi là… thật lòng muốn xin lỗi anh.”
Khóe môi Giang Cảnh Sơ rốt cuộc cũng cong lên một chút: “Với anh thì cũng là một.”
“Đã gọi món tôm chưa?”
Tần Hoạ “hả?” một tiếng, nhất thời chưa kịp thích ứng với tốc độ đổi đề tài của anh.
Giang Cảnh Sơ “chậc” một tiếng: “Không phải muốn dỗ anh à? Anh muốn ăn tôm, em bóc cho anh đi.”
Tần Hoạ cảm thấy mình nghe nhầm rồi chăng? Giang Cảnh Sơ muốn cô bóc tôm cho anh?
Bản thân cô thích ăn tôm đến mấy mà còn lười bóc!
Cô đấu tranh nội tâm một hồi: “Gọi phục vụ bóc hộ có được không?”
Ánh mắt Giang Cảnh Sơ liếc sang lạnh tanh, như muốn nói: Em nghĩ thế là được chắc?
Tần Hoạ hít sâu một hơi, chấp nhận số phận gật đầu.
Người đàn ông này đúng là, khi muốn làm khó người ta thì đủ mọi chiêu trò không đỡ nổi.
Nhưng ai bảo cô lỡ lời, ai bảo hôm nay anh ra tay giúp cô tận hai lần chứ?
Trong suốt bữa ăn sau đó, Tần Họa căn bản không có tâm trí ăn gì cả.
Cô đeo găng tay dùng một lần, ngón tay cong lên, khổ sở đối phó với đống tôm trước mặt, nét mặt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.
Cô bóc một con, Giang Cảnh Sơ ăn một con.
Anh thì chẳng vội, kiên nhẫn chờ đợi từng chút một.
Tần Họa bóc tôm hơn nửa tiếng, tay cũng bắt đầu mỏi nhừ, vậy mà Giang Cảnh Sơ vẫn chưa có ý định tha cho cô.
“Chắc đủ rồi nhỉ? Dạ dày anh không tốt, ăn gì cũng không nên quá nhiều một lúc.”
Giang Cảnh Sơ khẽ bật cười lười biếng:
“Thật sự là lo cho anh hay là muốn lươn lẹo để thoát việc?”
Tần Họa bĩu môi, cúi đầu tiếp tục bóc tôm, nhưng chưa kịp bóc xong con tiếp theo thì cái đ ĩa bên cạnh đã bị Giang Cảnh Sơ kéo qua.
“Được rồi, hôm nay tạm tha cho em.”
Vừa nói, anh vừa cầm d.a.o nĩa lên. Động tác khéo léo nhẹ nhàng lách từng nhát, tách được nguyên con tôm ra một cách hoàn hảo, vừa thanh thoát vừa tao nhã.
Giang Cảnh Sơ dùng nĩa gắp con tôm đặt vào bát Tần Họa.
Tần Họa nhìn anh đầy nghi hoặc: “Thật sự không giận nữa sao?”
Giang Cảnh Sơ không ngẩng đầu, ánh mắt vẫn lạnh nhạt, nhưng khóe môi lại khẽ cong lên một nụ cười: “Thế mới nói, em không thử thì làm sao biết được. Thật ra anh cũng không khó dỗ đến thế.”
Tần Họa chẳng còn tâm trí đi phân tích ẩn ý sâu xa trong lời anh, tâm trí cô lúc này hoàn toàn bị kỹ năng bóc tôm điêu luyện của Giang Cảnh Sơ thu hút.
“Lần trước tôi cũng định hỏi rồi, anh học bóc tôm từ bao giờ vậy?”
Lời vừa nói ra, Tần Họa chợt cảm thấy quen quen.
Phải rồi, tối hôm qua khi nhìn thấy Giang Cảnh Sơ vào bếp nấu ăn, cô cũng đã hỏi một câu tương tự: “Giang Cảnh Sơ, anh học nấu ăn từ khi nào thế?”
Và giờ, Giang Cảnh Sơ lại trả lời bằng giọng điệu y hệt tối qua khiến người ta muốn đánh một trận: “Chuyện này cần phải học sao?”
Mọi thay đổi đều có lý do khởi nguồn. Mấy năm qua, bề ngoài có vẻ Giang Cảnh Sơ không đổi nhưng thực ra anh đã thay đổi rất nhiều.
Tần Họa không biết liệu sự thay đổi này có phải vì cô hay không nhưng cô mong là không phải.
Sau khi đưa Tần Họa về công ty, Giang Cảnh Sơ liền lái xe quay về biệt thự cũ.
Lúc đang ăn cơm với Tần Họa, điện thoại nhà đã gọi đến mấy lần giục giã.
Vừa bước vào cửa, đã thấy mặt ông cụ đen như than ngồi trên ghế bành, bà cụ đứng phía trước, điên cuồng ra hiệu bằng mắt với Giang Cảnh Sơ.
Giang Cảnh Sơ khẽ cong môi, tiến lên vài bước, cúi người nhìn bà cụ, cố ý trêu chọc: “Bà nội, mắt bà bị gì à?”
Bà cụ sốt ruột “chậc” một tiếng, lại dùng miệng ra hiệu.
“Ồ, miệng cũng khó chịu luôn à, sao lại co giật vậy? Bà nội, hay để cháu đưa bà đi bệnh viện khám nhé?”
Bà cụ chưa từng thấy ai ngốc như vậy, bực bội vỗ vai anh một cái.
Giang Cảnh Sơ cong mắt cười thỏa mãn.
Lúc này ông cụ ho khan một tiếng, mạnh tay gõ gậy chống xuống sàn.
“Khám cái gì mà khám, bà ấy đang nháy mắt ra hiệu cho cháu mà không thấy à?”
Giang Cảnh Sơ “ồ” một tiếng, lúc này mới thu lại nụ cười, cúi người kính cẩn gọi một tiếng: “Ông nội.”
Ông cụ hừ lạnh: “Còn biết tôi là ông nội cháu sao? Trong mắt cháu còn có ông nữa à?”
Giang Cảnh Sơ làm như không hiểu, rót một tách trà đưa tới: “Cháu lại làm gì khiến ông tức giận rồi ạ?”
Ông cụ quay mặt sang chỗ khác: “Giờ cháu đúng là cánh cứng rồi, đến cả ba cháu cũng chẳng coi ra gì.”
Giang Cảnh Sơ nghe vậy nhướn mày, đặt tách trà bên cạnh ông cụ: “Là ba kể với ông à?”
“Cần gì kể! Hôm qua nó đã bị cháu ép đến mức phải chạy về đây trốn rồi!”
Ông cụ tức đến mức râu cũng dựng cả lên, khí thế vẫn còn rất dọa người.
“Dám dùng giao tình giữa hai nhà Giang - Kỷ để ép ba cháu, cháu đúng là bản lĩnh rồi!”
Giang Cảnh Sơ nhấc tách trà, nhấp một ngụm: “Thì ai bảo họ tự ý làm mấy chuyện cháu không thích?”
Ông cụ trợn mắt: “Không thích cái gì? Không thích con bé Tĩnh Nhã kia, hay không thích kết hôn?”
Giang Cảnh Sơ im lặng một lúc: “Cả hai đều không thích. Đặc biệt là, cháu không thích cưới người mình không yêu.”
Một câu lặp lại từ “không thích” khiến ông cụ và bà cụ cũng chóng cả mặt.
Đặc biệt là ông cụ, nghe xong mặt càng đen, lông mày nhăn lại đến mức có thể kẹp c.h.ế.t ruồi.
“Không thích mà còn đính hôn làm gì?”
Giang Cảnh Sơ nheo mắt: “Ông tưởng cháu muốn à? Còn không phải là bị mẹ ép sao?”
Chuyện này ông cụ cũng hiểu đôi phần, khẽ ho một tiếng: “Lúc bị ép thì nghe theo, sao giờ lại không nghe?”
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
Giang Cảnh Sơ cười cười: “Vậy cháu hỏi ông, ông muốn cháu hủy hôn hay là cưới rồi sau đó đưa cho ông một tờ đơn ly hôn?”