Ngay sau đó, tay nắm cửa vang lên hai tiếng “cách”.
Nhân viên thử đè xuống tay nắm, phát hiện cửa bị khoá từ bên trong, nghi hoặc gõ gõ cửa: “Xin chào, bên trong có ai không ạ?”
Lúc này Tần Hoạ vẫn đang bị Giang Cảnh Sơ giữ chặt trong lòng, tiến không được, lùi cũng chẳng xong.
Không nghe thấy tiếng đáp, nhân viên lại gõ cửa mạnh hơn mấy phần.
“Xin hỏi, bên trong có người không ạ?”
Tần Hoạ siết chặt váy trước ngực, căng thẳng đến mức không thở nổi.
Cô liếc mắt nhìn vào gương, người nào đó trong gương vẫn mặt mày thản nhiên như chẳng có gì.
Tần Hoạ nghiến răng, nghĩ bụng mất mặt thì mất mặt, vừa định lên tiếng thì bàn tay đang ôm lấy eo cô của Giang Cảnh Sơ bỗng siết chặt lại.
Anh cất giọng trầm ổn nói vọng ra ngoài: “Xin lỗi, bạn gái tôi bị kẹt khoá váy, tôi đang giúp cô ấy.”
Nhân viên lúc này mới dừng gõ cửa, ngập ngừng hai giây rồi nói: “Vâng, anh có cần tôi giúp gì không?”
Giang Cảnh Sơ không rời mắt khỏi người phụ nữ trong lòng: “Không cần đâu, sắp xong rồi, cô cứ làm việc của mình đi.”
Nhân viên đáp một tiếng, tiếng giày cao gót dần xa rồi cuối cùng biến mất khỏi phòng hóa trang.
Tần Hoạ thở phào một hơi, không cần nín thở nữa. Cô quay đầu lại, trừng mắt lườm Giang Cảnh Sơ một cái rồi mở khoá đẩy anh ra ngoài không một lời.
Giang Cảnh Sơ không chống cự, chỉ lười biếng cười rút lui, không quên nhắc nhở: “Khoá váy cởi xong rồi đấy, thay đồ cho nhanh còn ra ngoài.”
Cởi xong từ lâu rồi?
Vậy thì vừa rồi ở trong đó rề rà mãi, chẳng phải là anh cố tình sao?!
Tần Hoạ vốn dĩ đã không muốn đi bar, sau một phen “hoảng hồn” vừa rồi thì càng không có hứng.
“Các cậu đi chơi đi, mai mình còn phải đi làm, phải về nghỉ sớm.”
Lúc này Giang Cảnh Sơ đã ngồi vào ghế lái, nghe vậy thì nghiêng đầu nhìn cô: “Anh cho em nghỉ, ngày kia hẵng đi đo nhà.”
Giang Cảnh Sơ cho Tần Hoạ nghỉ phép?
Gì vậy trời?!
Thấy vẻ mặt hóng hớt của Chu Điềm Điềm, Tần Hoạ bất đắc dĩ thở dài: “Anh ấy có căn biệt thự cần cải tạo lại, mình giúp làm thiết kế nội thất.”
Hàn Hiến đang đứng cạnh xe của Giang Cảnh Sơ, nghe xong liền quay sang anh giơ ngón cái, khẽ nói: “Chiêu của cậu vẫn thâm như ngày nào!”
Bên kia Chu Điềm Điềm "ồ" lên một tiếng, lửa tám chuyện không những không tắt mà còn bùng lên mạnh mẽ.
Cô chọc chọc vào tay Tần Hoạ: “Bên A đã lên tiếng rồi mà, cậu còn từ chối gì nữa, đi chơi đi!”
Tần Hoạ không lay chuyển nổi cuối cùng cũng lên xe Giang Cảnh Sơ.
Trên đường, cô vẫn quay mặt nhìn ra cửa sổ, không nói một lời nào với anh.
Giang Cảnh Sơ lái xe, liếc nhìn gáy cô một cái, bật cười khẽ: “Còn giận sao?”
Tần Hoạ hừ lạnh một tiếng, vẫn không chịu mở miệng.
Giang Cảnh Sơ cắn nhẹ răng hàm trong: “Chỉ đùa một chút thôi, anh sai rồi, được chưa?”
Nghe vậy, lưng Tần Hoạ cuối cùng cũng bớt căng cứng.
Cô chậm rãi ngồi thẳng lại, nhìn thẳng phía trước: “Giang Cảnh Sơ, tôi không thích kiểu đùa như vậy.”
Giang Cảnh Sơ cong môi, giọng điệu có phần đùa cợt: “Sao lại không thích?”
Tần Hoạ nghiêng đầu nhìn anh: “Anh không thấy quá mờ ám à?”
Giang Cảnh Sơ cười khẽ, nhớ lại cảnh ôm cô trong phòng thử đồ, tâm trí lập tức d.a.o động: “Công nhận là khá mờ ám thật.”
Tần Hoạ nghiêm túc, định dùng lý lẽ để nói cho anh hiểu: “Anh là người có hôn ước, còn tôi là bạn gái cũ. Anh cứ mập mờ như vậy, không phải không hay sao?”
Giang Cảnh Sơ nghiêng đầu nhìn cô, khoé môi cong lên: “Vậy có thể hiểu là, nếu anh không có hôn ước thì có thể mập mờ với em đúng không?”
Tần Hoạ cảm thấy anh đang cố tình chơi chữ, tức giận quay người đi.
“Tôi không có ý đó, anh đừng có cắt nghĩa lung tung.”
Giang Cảnh Sơ cười khẽ: “Sao gấp rút phủi sạch thế? Anh còn đang nghĩ, nếu em thật sự có ý đó thì anh phải nghiêm túc cân nhắc chuyện hủy hôn với Kỷ Tĩnh Nhã đấy.”
Tần Hoạ nghe vậy, tim đập thình thịch không ngừng. Cô heo phản xạ quay sang nhìn anh, cố tìm chút manh mối trên gương mặt kia để xem lời anh có thật hay không.
Nhưng Giang Cảnh Sơ chỉ nhàn nhạt nhìn phía trước, khoé môi thấp thoáng nụ cười như có như không.
Tần Hoạ không tài nào phân biệt được, đôi môi khẽ mấp máy: “Anh nói bậy gì vậy, anh với Kỷ Tĩnh Nhã không phải đang rất tốt sao?”
…
Quán bar Thượng Dã.
Vừa bước vào, Giang Cảnh Sơ đã lập tức trở thành tiêu điểm trong phòng bao.
Ai nấy đều nhao nhao chào hỏi, một tiếng “anh Cảnh”, hai tiếng “anh Cảnh”, rồi vây quanh anh, đưa anh ngồi vào vị trí trung tâm.
Tần Hoạ cố ý chậm vài bước mới bước vào sau anh, vừa ngẩng đầu nhìn quanh một vòng đã phát hiện Hàn Hiến và Chu Điềm Điềm vẫn chưa đến.
Trong đám người đông đúc ấy, cô chỉ nhận ra một gương mặt quen thuộc - Hướng Đông.
Cô khẽ gật đầu chào từ xa, sau đó lặng lẽ tìm một chỗ khuất góc rồi ngồi xuống.
Hướng Đông chỉ nhận được tin nhắn từ Hàn Hiến nói đến tụ tập, không ngờ Tần Hoạ cũng sẽ tới. Anh rót một ly rượu đẩy đến trước mặt Giang Cảnh Sơ, thấp giọng hỏi: “Chuyện gì đây?”
Ánh mắt Giang Cảnh Sơ nhàn nhạt liếc về phía Tần Hoạ, thấy cô ngồi xa như vậy, cứ như sợ bị dính líu đến anh, trong lòng không khỏi dâng lên chút bực bội.
“Chỉ là cùng đến chơi thôi.”
Hướng Đông bĩu môi, cười đầy ẩn ý: “Chơi thì chơi, đừng chơi quá trớn là được.”
Nói xong, anh lại rót thêm ly rượu, cầm lấy rồi ngồi xuống bên cạnh Tần Hoạ.
“Chị dâu, lâu quá không gặp.”
Tần Hoạ vừa nghe đến hai chữ “chị dâu” thì đầu liền ong lên.
Miệng lưỡi Hàn Hiến không quản nổi thì thôi, đến Hướng Đông - người luôn khôn ngoan như vậy cũng thế là sao?
“Đừng gọi tôi là chị dâu, gọi Tần Hoạ là được rồi.”
Hướng Đông cười gật đầu, đưa ly rượu trong tay cho cô, lại lấy thêm một ly mới từ bàn trà: “Nghe nói cô về nước rồi, vẫn chưa có dịp gặp. Mấy năm qua thế nào, vẫn ổn chứ?”
Tần Hoạ cụng ly với anh, nhấp một ngụm rượu: “Cảm ơn, cũng tạm ổn. Còn anh thì sao?”
Hướng Đông mỉm cười: “Tôi vẫn vậy, không thay đổi gì mấy.”
Tần Hoạ chỉ khẽ “ừm” một tiếng. Dù trước đây từng rất thân thiết nhưng không hiểu sao, mấy năm không gặp lại chẳng còn lời gì để nói.
Mấy người xung quanh chẳng ai để ý Tần Hoạ vào từ khi nào. Lúc thấy Hướng Đông ngồi cùng một cô gái lạ mặt uống rượu, liền cười đùa trêu ghẹo:n“Ơ, Đông tử, cô gái xinh đẹp này là ai đấy? Nhìn lạ mặt quá nha.”
Hướng Đông liếc nhìn Giang Cảnh Sơ, vừa định mở miệng thì Hàn Hiến và Chu Điềm Điềm rốt cuộc cũng đến nơi.
Chu Điềm Điềm bước tới, khoác vai Tần Hoạ cười rạng rỡ: “Đây là chị em thân thiết của tôi, Tần Hoạ. Cậu ấy mới về nước, mấy người không quen cũng phải thôi.”
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
Tần Hoạ mỉm cười nhẹ nhàng, khẽ gật đầu xem như chào hỏi.
“Thì ra là bạn của Điềm Điềm, tụi tôi cứ tưởng là ‘người mới’ của Đông đây cơ đấy.”
Hướng Đông nghe vậy, suýt nữa làm đổ ly rượu trong tay, quay đầu nhìn khuôn mặt đen như than của ai kia.
“Má ơi, mấy người bị mù à?!”
Muốn c.h.ế.t thì tự c.h.ế.t đi, kéo theo anh làm gì!
Cả đám bị mắng mà không hiểu chuyện gì, nhìn nhau khó hiểu. Bình thường Hướng Đông hay đùa lắm mà, hôm nay sao như bị chuột cắn đuôi thế này?
Đám người này toàn là bạn bè thường tụ tập với Hàn Hiến. Hàn Hiến sao có thể để họ đ.â.m đầu vào chỗ c.h.ế.t như vậy?
Anh bước tới, làm ký hiệu bằng mắt ra hiệu cho họ im miệng: “Người anh Cảnh đưa đến, mấy người muốn c.h.ế.t sớm hả, nói nhảm cái gì vậy.”
“Gì cơ? Là… là anh Cảnh đưa tới sao?”
Không phải đâu, từ đầu tụi họ đâu có để ý. Vấn đề là từ trước tới giờ Giang Cảnh Sơ chưa từng đưa phụ nữ theo, ai mà ngờ lần này lại...
Hàn Hiến đáp lại bằng ánh mắt đầy ẩn ý, thản nhiên đi tới ngồi bên cạnh Giang Cảnh Sơ.
“Chậc chậc, nhìn cái mặt cậu kìa, đen sì luôn. Sao, trong phòng thử đồ chưa chơi đủ à?”
Giang Cảnh Sơ đang uống rượu, nghe thế khẽ liếc Hàn Hiến một cái.
Hàn Hiến tự mình cười lăn cười bò, đến mức rượu suýt trào ra khỏi ly.
“Cậu nhanh chút được không?”
“Muốn nhanh cũng đâu phải muốn là được đâu?”
Hàn Hiến bắt chước lời hai người trong phòng thay đồ, cố tình nhấn nhá giọng điệu. Rõ ràng là những câu nói rất bình thường nhưng từ miệng hắn phát ra lại nghe ra đầy ẩn ý sàm sỡ.
Giang Cảnh Sơ xoay ly rượu trong tay, cuối cùng cũng nở nụ cười, khẽ cắn răng sau: “Có thể đừng hèn thế không? Em ấy bị kẹt khóa kéo, tôi giúp một chút thôi.”
Nói thật thì, lời giải thích này nghe đúng kiểu “càng nói càng lộ”.
Hàn Hiến cười hề hề: “Cậu nghĩ tôi là cô nhân viên kia, dễ bị lừa thế à?”
Lúc này, Hướng Đông cũng đi tới, nghe được câu cuối của Hàn Hiến thì tò mò hỏi: “Gì đấy, mấy người đang nói gì thế?”
Hàn Hiến liền kéo tai Hướng Đông lại, thì thầm kể lại chuyện trong tiệm váy cưới.
Nghe xong, vẻ mặt Hướng Đông lập tức trở nên mờ ám, cười cợt: “Bên ngoài giả vờ không quen, bên trong lại chơi tới bến. Anh Cảnh, cậu giỏi thật đấy.”
Giang Cảnh Sơ giải thích không nổi, dứt khoát không nói nữa.
Anh lười biếng tựa vào sofa, khóe môi khẽ cong, ánh mắt lại vô thức rơi vào người con gái đang ngồi nơi góc khuất kia.