Lúc này, Chu Điềm Điềm hoàn toàn hóa thân thành tinh linh tám chuyện, thì thầm to nhỏ với Tần Hoạ trên ghế sofa.
“Cậu nói là trước đây Giang Cảnh Sơ nổi trận lôi đình với công ty YJ là để ép cậu về nước, chỉ để bắt cậu thiết kế biệt thự cho anh ấy thôi sao?”
Tần Hoạ nhướng mày: “Bề ngoài thì là vậy, nhưng mấy ngày qua, tớ cảm thấy... anh ấy đang để bụng chuyện tớ làm ở công ty của Ôn Lễ.”
Chu Điềm Điềm nhíu mày: “Không phải anh ấy vẫn tưởng là cậu có gì đó với Ôn Lễ chứ?”
Tần Hoạ lắc đầu: “Tớ đã giải thích rõ rồi, sau đó anh ấy nghĩ thế nào thì tuỳ anh ấy.”
“Không phải.” Chu Điềm Điềm vò nhẹ búi tóc trên đầu, vẻ mặt nghi hoặc: “Hoạ Hoạ, cậu không thấy có gì kỳ lạ sao?”
Tần Hoạ cười nhẹ, đôi mắt long lanh ánh trêu chọc: “Kỳ lạ chỗ nào?”
Chu Điềm Điềm mím môi: “Nói ra thì chắc chắn cậu sẽ không chịu thừa nhận. Vậy để tớ đổi cách nói: Nếu như Giang Cảnh Sơ thực sự không còn chút cảm tình nào với cậu nữa thì liệu anh ấy có quan t@m đến việc cậu với Ôn Lễ còn liên lạc không?”
Tần Hoạ đã đoán trước được cô ấy sẽ nói vậy, đáp không nhanh không chậm: “Là cậu không hiểu anh ấy. Chuyện năm đó chắc đã để lại cú sốc tâm lý không nhỏ. Giờ thấy tớ vẫn còn liên hệ với Ôn Lễ, cảm thấy chướng mắt cũng là điều bình thường thôi.”
Chu Điềm Điềm thì lại không nghĩ đơn giản như vậy, đang định phản bác thì Hàn Hiến bên kia sofa lớn tiếng gọi họ: “Điềm Điềm, dẫn chị dâu lại đây chơi nào, thật lòng hay mạo hiểm!”
Một tiếng “chị dâu” vang lên rõ ràng, như tiếng sấm giữa trời quang, lập tức chấn động cả phòng bao.
Dù sao thì, ở cái nơi này, người có thể khiến Hàn Hiến cung kính gọi là “anh”, chỉ có thể là vị thiếu gia nhà họ Giang đang ngồi ở ghế chủ vị.
Tất cả ánh mắt nhất thời đổ dồn về phía Tần Hoạ, ánh nhìn trước đó chỉ là sự chiêm ngưỡng vẻ đẹp, giờ lại hóa thành sự dò xét, tò mò.
Tần Hoạ nghẹn nơi cổ họng, biểu cảm trên gương mặt cũng trở nên khó tả.
Mong đợi Chu Điềm Điềm trị nổi Hàn Hiến là điều không thể. Cô chỉ đành đưa mắt nhìn về phía Giang Cảnh Sơ, hy vọng anh có thể khiến Hàn Hiến thu liễm lại một chút.
Giang Cảnh Sơ thì trong lòng đang âm thầm hài lòng vì hai chữ “chị dâu” kia.
Nhưng khi bắt gặp ánh mắt cầu cứu của Tần Hoạ, anh liền làm bộ làm tịch đá nhẹ vào chân Hàn Hiến: “Gọi linh tinh gì đấy, em ấy mà giận, cậu dỗ được à?”
Giọng nói tuy lười biếng, nhưng âm lượng lại chẳng nhỏ, ngay cả Tần Hoạ cũng nghe thấy rõ ràng.
Lập tức, tiếng ồn ào trêu chọc nổi lên khắp nơi.
Tần Hoạ hít sâu một hơi.
Cô chỉ muốn Hàn Hiến im lặng, không ngờ lại thành ra cả căn phòng không ai chịu im, ai cũng gọi cô là “chị dâu” khiến tim cô như bị bóp nghẹt, nhịp đập rối loạn.
Cô cảm thấy, Giang Cảnh Sơ là cố ý, cố ý để cô lúng túng, cố ý đẩy cô vào tình cảnh không thể thoái lui. Vì thế, lúc chơi trò chơi, cô chọn ngồi ở vị trí cách xa Giang Cảnh Sơ nhất.
Ở nơi đông người và có rượu, trò “thật lòng hay mạo hiểm” là thứ chẳng bao giờ lỗi thời.
Mọi người ngồi thành vòng tròn, đặt một chai bia ở giữa, xoay một vòng, chai chỉ vào ai thì người đó bị trừng phạt, chọn một trong hai: Thật lòng hoặc mạo hiểm. Nếu không chọn, thì phải uống cạn một lon bia.
Đồng thời mỗi người sẽ tung xúc xắc, người có tổng điểm cao nhất sẽ là người đưa ra thử thách.
Trò chơi bắt đầu, vòng đầu tiên, miệng chai chỉ vào Hướng Đông và người có điểm cao nhất là Hàn Hiến, anh liền hỏi một câu thẳng thừng: “Lần gần nhất cậu ‘sinh hoạt’ là khi nào, ở đâu?”
Hướng Đông biết tính Hàn Hiến xưa giờ chẳng có ranh giới, chỉ cười hờ hững, chẳng thèm che giấu: “Tối qua, khách sạn Cảnh Thái.”
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
Tiếng hò reo lại rộ lên một trận.
Rất nhanh tới vòng tiếp theo.
Lần này, miệng chai chỉ trúng Tần Hoạ, người có điểm cao nhất là một anh chàng đầu đinh.
Anh ta mới chơi chung với nhóm Giang Cảnh Sơ vài năm gần đây, quan hệ khá thân thiết.
“Chị dâu, chọn thật lòng hay mạo hiểm?”
Giờ đây, Tần Hoạ đã hoàn toàn miễn dịch với cái danh “chị dâu” này rồi.
Dù sao thì ra khỏi phòng bao này, có khi cả đời cũng chẳng gặp lại nhau.
Cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Thật lòng.”
Anh chàng đầu đinh trông khá nam tính, nhưng ngũ quan lại mang vẻ rạng rỡ, cười một cái còn lộ hai lúm đồng tiền:
“Tôi cũng chẳng nghĩ ra gì mới mẻ, học theo anh Hàn vậy. Lần gần nhất chị... ‘sinh hoạt’ là khi nào, ở đâu?”
Tần Hoạ vừa nghe, mặt liền đỏ bừng.
Cô liếc nhìn Giang Cảnh Sơ một cái, phát hiện anh ta vẻ mặt nhàn nhạt, chăm chú xoay ly rượu trong tay như thể không hề quan tâm cô sẽ trả lời ra sao.
Tần Hoạ cầm lấy một lon bia, lạnh lùng nói: “Không muốn nói thì được uống rượu đúng không?”
Anh chàng đầu đinh sững lại, vốn dĩ chỉ muốn chọc ghẹo chút đỉnh giữa Tần Hoạ và Giang Cảnh Sơ, không ngờ lại hỏi trúng điều tối kỵ.
Có chút lúng túng, quay sang nhìn Giang Cảnh Sơ, thấy anh ta không phản ứng gì, bèn gật đầu: “Đương nhiên là được.”
Tần Hoạ ngửa cổ, uống cạn lon bia.
Đối diện, Giang Cảnh Sơ tựa người vào ghế, lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm.
Lần này quay chai, miệng chai lại chỉ đúng Giang Cảnh Sơ, người trừng phạt là Chu Điềm Điềm.
Giang Cảnh Sơ chọn thật lòng.
Chu Điềm Điềm liếc nhìn Tần Hoạ một cái, rồi hỏi: “Anh Cảnh, anh nói thử xem, cái tên của người khác giới mà bây giờ anh để tâm nhất là ai?”
Tần Hoạ vừa nghe, tâm mày khẽ giật, theo phản xạ quay đầu nhìn Giang Cảnh Sơ.
Mà Giang Cảnh Sơ cũng đang nhìn cô, gương mặt nửa ẩn trong bóng tối, khóe môi cong lên một nét cười nhàn nhạt.
Trong khoảnh khắc đó, Tần Hoạ như thấy một thứ tình cảm nồng đậm không cách nào hoá giải được nơi đáy mắt sâu thẳm của Giang Cảnh Sơ.
Cô gần như có một ảo giác, ảo giác rằng ngay giây tiếp theo, Giang Cảnh Sơ sẽ đọc to tên cô trước mặt mọi người.
Vì thế, cô bất giác căng thẳng đến mức tim như muốn nhảy ra khỏi lồ ng ngực.
Nhưng rồi, ảo giác vẫn chỉ là ảo giác.
Vài giây sau, Giang Cảnh Sơ bật cười khẽ một tiếng, đôi môi mỏng thốt ra bốn chữ: “Tôi cũng uống rượu.”
Không rõ vì sao, Tần Hoạ bỗng thở phào nhẹ nhõm.
Mọi người vốn đang nín thở chờ đợi đáp án, nghe anh cũng chọn uống rượu thì đồng loạt “xì” một tiếng, cảm thấy chẳng thú vị gì nữa.
Hàn Hiến “ầy” một tiếng: “Như này không chơi vui! Bổ sung thêm luật đi, mỗi người chỉ được uống rượu tối đa hai lần. Anh Cảnh, Hoạ Hoạ, hai người vừa rồi mỗi người dùng một lượt rồi đấy, sau này nhớ tiết chế nha.”
Mấy vòng sau đó, gần như ai cũng đã bị chỉ mặt một lượt.
Đến lượt Hàn Hiến bị trừng phạt, người trừng phạt yêu cầu anh và Chu Điềm Điềm diễn cảnh hôn kiểu Pháp ba phút ngay tại chỗ.
Hàn Hiến vốn dĩ đã là người chơi bạo, Chu Điềm Điềm cũng chẳng phải dạng thẹn thùng.
Thế là hai người liền phối hợp trong tiếng cổ vũ ồn ào của mọi người, thực sự diễn một màn hôn nóng bỏng.
Hôn xong, Hàn Hiến còn vô cùng hào sảng nói: “Làm mẫu cho mọi người xem, thế này mới gọi là biết chơi!”
Tới đây, không khí mới thực sự được đẩy lên cao trào.
Vòng tiếp theo, miệng chai lại một lần nữa chỉ đúng Tần Hoạ. Lần này, người trừng phạt lại đúng là Giang Cảnh Sơ.
Tần Hoạ cân nhắc một chút, vẫn chọn thật lòng.
Giang Cảnh Sơ nhìn cô, nụ cười đầy ẩn ý: “Vậy thì… nói tên người đàn ông mà trong lòng em yêu nhất.”
Tần Hoạ đã đoán Giang Cảnh Sơ sẽ không bỏ qua cơ hội này, nhưng đến lúc nghe thấy câu hỏi sắc bén đó, tay cầm xúc xắc của cô vẫn không kiềm được mà run lên rõ rệt.
Giang Cảnh Sơ ánh mắt sắc bén, bắt được sự d.a.o động ấy: “Sao thế? Không lẽ lại định uống rượu lần nữa à?”
Tần Hoạ khẽ cười, khoé môi cong lên nhàn nhạt: “Thì sao? Không phải nói là mỗi người được hai lượt sao?”
Giang Cảnh Sơ ánh mắt tối lại, gật đầu ra hiệu mời cô cứ tự nhiên.
Tần Hoạ tửu lượng vốn không tốt, hôm nay coi như đã uống nhiều hơn bình thường, lúc này thêm một lon bia nữa, đầu óc đã bắt đầu choáng váng.
Chơi thêm mấy vòng, lại đến lượt Giang Cảnh Sơ, lần này người trừng phạt là Hướng Đông.
Giang Cảnh Sơ liếc nhìn Tần Hoạ mặt đỏ bừng, ánh mắt lờ đờ, chọn đại mạo hiểm.
Hướng Đông cười gian: “Vậy thì… chọn một cô gái đẹp nhất ở đây, hôn ba phút đi.”
Nói xong, ánh mắt Hướng Đông nhìn sâu vào Giang Cảnh Sơ như nhắn gửi: Anh em, tôi chỉ giúp được đến đây thôi.
Lúc này Tần Hoạ đã gần như lơ mơ, chẳng còn phân biệt rõ là đến lượt ai hay ai đang nói gì.
Cô chỉ cảm nhận được một bóng dáng cao lớn đột nhiên phủ xuống, vừa ngẩng đầu lên, đôi môi đã bị một mảnh ấm nóng bao phủ.
Giang Cảnh Sơ cúi người, một tay giữ gáy cô, một tay nâng cằm, cúi xuống hôn cô thật sâu.
Nụ hôn này mạnh mẽ, hung hãn như thể muốn đem cô hoà vào thân thể mình.
Nụ hôn đột ngột ấy khiến Tần Hoạ hoàn toàn trở tay không kịp như một trận bão đổ ập đến.
Chiếc lưỡi mạnh mẽ của Giang Cảnh Sơ xâm nhập, tung hoành trong khoang miệng cô khiến đầu óc cô trống rỗng. Cô chẳng muốn nghĩ gì nữa, chỉ muốn thuận theo bản năng, nhắm mắt lại.
Nụ hôn kết thúc, cả người Tần Hoạ mềm nhũn ngã vào lòng anh, Giang Cảnh Sơ liền nhân cơ hội nửa ôm lấy cô, đỡ cô đứng dậy.
“Em ấy uống hơi nhiều rồi, tôi đưa em ấy về trước.”
Chu Điềm Điềm đứng bật dậy đi theo: “Anh Cảnh, tôi đi cùng anh đưa cậu ấy về.”
Nhìn bộ dạng Tần Hoạ thế này, Chu Điềm Điềm thật sự không yên tâm.
Mới đuổi theo được hai bước, đã bị Hàn Hiến kéo tay giữ lại.
“Chuyện giữa hai người họ, em chen vào làm gì?”
Chu Điềm Điềm trừng mắt: “Gì mà chen vào! Anh không thấy Tần Hoạ uống say rồi à? Lỡ có chuyện gì thì sao?”
Hàn Hiến bĩu môi: “Nam chưa vợ, gái chưa chồng, có xảy ra chút chuyện cũng đâu có gì là lạ? Lo gì, tụi mình chơi tiếp.”
“Không được! Anh không hiểu đâu! Hoạ Hoạ vất vả lắm mới thoát được khỏi anh Cảnh, không thể để họ dây dưa trở lại được nữa!”
Chu Điềm Điềm nói trong cơn sốt ruột, vừa nói xong đã sực tỉnh, vội vàng ngậm miệng.
Nhưng Hàn Hiến đã nhạy bén bắt được sơ hở, lập tức túm vai cô: “Em nói gì? Sao Tần Hoạ lại không thể ở bên anh Cảnh?”
Chu Điềm Điềm ánh mắt lảng tránh: “Hả? Em có nói gì đâu? Anh nghe nhầm rồi.”