Lần đầu tiên Tần Hoạ say đến mức như vậy, đến cả bước đi cũng không vững, bị Giang Cảnh Sơ trực tiếp đưa về biệt thự Kinh Hoà Loan.
Anh bế Tần Hoạ xuống xe, một mạch đi lên tầng hai, vào phòng ngủ chính.
Đặt cô lên chiếc giường lớn trong phòng, Giang Cảnh Sơ quỳ một chân bên mép giường, cúi người nhìn cô, trong mắt cuồn cuộn sắc đen thăm thẳm.
Tần Hoạ cứ liên tục lẩm bẩm rằng nóng, ngón tay không ngừng kéo cổ áo của mình.
Giang Cảnh Sơ vừa định đi lấy khăn ướt lau người cho cô, lại bị Tần Hoạ đột ngột níu lấy cổ áo.
Đôi mắt mơ màng ẩn chút men say của cô nhìn thẳng vào anh, miệng khe khẽ gọi: “An Cảnh Sơ…”
Một tiếng gọi này như muốn lấy nửa mạng sống của Giang Cảnh Sơ.
Hai bên thái dương anh lập tức nổi gân xanh, nhanh chóng nắm lấy tay cô đang nắm áo mình.
“Em gọi gì cơ? Gọi lại lần nữa xem?”
Tần Hoạ nhìn anh, như đang chăm chú đối diện, một lúc sau khoé mắt bất chợt ươn ướt, giọng nói mềm nhẹ chứa đầy uỷ khuất: “Giang Cảnh Sơ, em rất nhớ anh…”
Trái tim Giang Cảnh Sơ như bị cô bóp vụn, đau đến không biết phải làm gì.
Anh không kìm nén nổi nữa, đè người lên cô, trực tiếp hôn lấy đôi môi kia.
Tần Hoạ cảm thấy bản thân bị giam trong một vòng tay an toàn và mạnh mẽ.
Chiếc lưỡi mang theo hơi lạnh tràn vào, tham lam lục lọi mọi ngóc ngách trong khoang miệng cô.
Nụ hôn này quá nóng bỏng, quá quấn quýt khiến toàn thân Tần Hoạ tê dại. Cô ngỡ mình đang mơ, vô thức vòng tay ôm lấy cổ anh, không muốn nghĩ gì nữa.
Dưới sự ma sát mơn man của chóp mũi, nụ hôn càng lúc càng sâu.
Giang Cảnh Sơ dần không còn thoả mãn với những nụ hôn hời hợt, một tay giữ lấy eo cô, môi anh bắt đầu lướt xuống từng chút từng chút từ cằm đến cổ, rồi đến xương quai xanh mà anh yêu thích nhất.
Đến khi hôn đến mức để lại những dấu đỏ rõ ràng, Tần Hoạ rên khẽ một tiếng. Cơ thể cô khẽ cong lên, tạo thành một đường cong vô cùng mê người.
Giang Cảnh Sơ như bị điện giật toàn thân, tay anh theo bản năng luồn vào trong vạt áo cô.
Nhưng ngay lúc ấy, Tần Hoạ bất ngờ nhíu mày, đẩy mạnh anh ra, bật dậy khỏi giường rồi lao vào nhà vệ sinh.
Cô nôn thốc nôn tháo, mắt hoe đỏ, toàn thân như mất hết sức lực, quỳ gục bên cạnh bồn cầu.
Giang Cảnh Sơ lập tức theo vào, rót một cốc nước đưa đến trước mặt cô.
“Em đỡ chút nào chưa? Súc miệng đi.”
Ý thức Tần Hoạ đã tỉnh táo hơn nhiều, ngẩng đầu nhìn anh một cái.
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
“Anh đưa tôi đến đâu vậy?”
Giang Cảnh Sơ cúi người đỡ lấy cô: “Em không nhớ gì sao?”
Tần Hoạ đảo mắt nhìn quanh, cuối cùng cũng nhận ra đây là Kinh Hoà Loan. Cô xoa xoa huyệt thái dương đang đau âm ỉ: “Anh ra ngoài trước đi, tôi muốn rửa mặt.”
Giang Cảnh Sơ nghe lời ra ngoài, lo lắng đứng đợi bên ngoài cửa nhà tắm.
Tần Hoạ súc miệng, rửa mặt, hai tay chống lên thành bồn rửa.
Cô ngắm nhìn mình trong gương: Áo xộc xệch, trên xương quai xanh rõ ràng là vài dấu hôn đỏ sẫm.
Tần Hoạ nhắm mắt, hít sâu một hơi.
Mọi chuyện vừa rồi như phim quay chậm hiện lên rõ ràng. Cô tưởng đó chỉ là giấc mơ, nào ngờ lại là thật.
Giang Cảnh Sơ thấy trong nhà tắm lâu không có động tĩnh, liền gõ cửa: “Tần Hoạ, xong rồi thì ra đi.”
Vừa dứt lời, cửa phòng tắm mở ra, Tần Hoạ vịn vào khung cửa, loạng choạng bước ra ngoài.
Giang Cảnh Sơ đưa tay định đỡ cô, nhưng bị cô gạt ra.
“Tôi tự đi được.”
Ánh mắt cô không một gợn sóng, lạnh nhạt như thường.
Giang Cảnh Sơ ánh mắt tối sầm: “Sao vậy, tỉnh rượu rồi à?”
Tần Hoạ không hiểu ý trong lời anh, chỉ “ừ” một tiếng.
“Tôi muốn về nhà.”
Giang Cảnh Sơ cười khẽ, giơ cổ tay ra trước mặt cô: “Bây giờ là hai giờ sáng rồi đấy, em định về kiểu gì?”
Tần Hoạ cau mày: “Tôi gọi xe.”
“Đây là Kinh Hoà Loan, giờ này em gọi được xe nào? Ngoan, ở lại đây một đêm đi.”
Anh vừa nói vừa bước tới định kéo cô lại.
“Tôi không ở.”
Tần Hoạ thấy anh tiến lại gần liền lùi về phía sau hai bước: “Anh đừng chạm vào tôi.”
Giang Cảnh Sơ nhướng mày cười khẩy, đầu lưỡi lướt qua hàm răng sau: “Chạm rồi còn gì, giờ nói mấy câu này có muộn không?”
Trong mắt Tần Hoạ ánh lên một tia xấu hổ: “Anh vô liêm sỉ, lợi dụng lúc tôi say…”
Vô liêm sỉ?
Giang Cảnh Sơ tức đến bật cười.
“Vừa nãy là ai ôm chặt lấy cổ anh không buông, hửm?”
Tần Hoạ tròn mắt nhìn Giang Cảnh Sơ, ánh mắt vô tội như chẳng hay biết gì.
Giang Cảnh Sơ từng bước từng bước tiến đến gần cô, ép sát cô vào tường.
“Ai là người cứ một tiếng ‘anh Cảnh Sơ’ ngọt như mật? Giờ tỉnh rượu rồi, muốn trở mặt phủi sạch mọi chuyện sao?”
Tần Hoạ lùi đến sát tường, chẳng còn đường lui.
Giang Cảnh Sơ chống hai tay lên tường, giam cô trong vòng tay anh, cúi đầu nhìn cô chằm chằm.
“Nói thật cho anh biết, Tần Hoạ. Anh không thể giống như em, cảm xúc muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.”
Tần Hoạ quay đầu sang bên, không thể trả lời nổi một câu.
Giang Cảnh Sơ nắm lấy cằm cô, buộc cô phải ngẩng mặt nhìn vào mắt anh.
“Nhìn thẳng vào mắt anh mà nói, trong lòng em còn có anh không?”
Trái tim Tần Hoạ run lên một nhịp, môi mấp máy mấy lần mới nghẹn ra một câu: “Không có.”
Một câu ấy khiến tim Giang Cảnh Sơ như rơi thẳng xuống vực sâu, anh nghiến răng: “Nói dối! Vừa rồi rõ ràng em nói nhớ anh cơ mà.”
Tần Hoạ khẽ nhíu mày, nhẹ giọng: “Hồi nãy tôi uống say.”
“Uống say? Vậy sao em không gọi tên người khác mà cứ gọi tên anh?”
Tần Hoạ xấu hổ nhắm mắt lại, hàng mi dài khẽ run rẩy vì xúc động.
Khi mở mắt ra, trong đôi mắt đã đỏ hoe, ánh nhìn ẩn chứa nỗi bi ai pha lẫn chế giễu.
“Giang Cảnh Sơ, anh cứ ép tôi như vậy, rốt cuộc là muốn chứng minh điều gì? Chứng minh trong lòng tôi còn có anh? Rồi sao nữa? Cười nhạo tôi? Trả thù tôi? Nếu là như thế, vậy thì tôi có thể nói cho anh nghe điều anh muốn. Đúng, trong lòng tôi còn có anh. Bao nhiêu năm nay, vẫn luôn chỉ có mình anh.”
Nói xong, cô ngẩng đầu lên, ánh mắt khiêu khích mà châm biếm nhìn anh: “Thế nào, giờ thì anh hài lòng rồi chứ? Nếu hài lòng rồi thì làm ơn để tôi đi.”
Những lời chân thật nhất, lại được nói ra bằng cách tổn thương nhất.
Nhìn thấy nét mặt Giang Cảnh Sơ thay đổi rõ rệt, tim Tần Hoạ như bị d.a.o cứa.
Không khí trầm mặc kéo dài vài giây, với cô lúc này, như thể đã trải qua cả một thế kỷ.
Giang Cảnh Sơ bật cười lạnh, hai tay từ từ thả lỏng.
“Tần Hoạ, anh thật sự muốn mổ tim em ra xem thử… tim em rốt cuộc được làm bằng gì!”
Tần Hoạ cuối cùng vẫn không rời khỏi khu biệt thự Kinh Hòa Loan.
Giang Cảnh Sơ nhường phòng ngủ chính cho cô, còn anh sang phòng bên cạnh nghỉ.
Chỉ cách nhau một bức tường, cả hai đều trằn trọc suốt đêm không chợp mắt.
Tần Hoạ vừa thiếp đi lúc gần sáng thì bị cuộc gọi của Chu Điềm Điềm đánh thức.
“Hoạ Hoạ, cậu thế nào rồi, tỉnh rượu chưa?”
Tần Hoạ xoa đầu đang nhức nhối vì say: “Vẫn còn hơi đau đầu.”
Chu Điềm Điềm “tsk” một tiếng: “Ai bảo cậu uống nhiều thế, không đau đầu mới lạ.”
Im lặng một chút, cô dè dặt hỏi: “Tối qua cậu với anh Cảnh… không có gì đấy chứ?”
Tần Hoạ nhớ lại chuyện đêm qua, giọng nhàn nhạt: “Giờ cậu mới lo cho tớ, không thấy quá muộn à?”
Chu Điềm Điềm đang còn chưa ra khỏi giường, nghe vậy thì bật dậy như bị điện giật.
“Không phải là… thực sự có chuyện gì rồi đấy chứ?”
Nghĩ đến cảnh Giang Cảnh Sơ hôn Tần Hoạ ngay trước mặt bao người, Chu Điềm Điềm lạnh cả sống lưng.
Sớm biết thế thì tối qua cô có bị Hàn Hạn ngăn cản thế nào cũng nhất định đưa Hoạ Hoạ về nhà an toàn.
“Tớ trêu cậu thôi, tớ với anh ấy không có gì cả.”
Chu Điềm Điềm thở phào nhẹ nhõm.
“Thật không đấy?”
Tần Hoạ “ừ” một tiếng: “Anh ấy đưa tớ đến Kinh Hòa Loan, tối qua tớ ngủ ở đây.”
Dừng một lát, cô nói thêm: “Mỗi người một phòng.”
Chu Điềm Điềm nghe xong mới thực sự an tâm.
“Thế thì tốt rồi, cậu không sao là được. À đúng rồi, váy phù dâu Hàn Hiến nói có thợ sửa được đấy. Hôm nay cậu rảnh không? Thợ cần đo lại số đo một chút.”
Tần Hoạ gật đầu đồng ý, hai người hẹn giờ rồi cúp máy.
Cao Phỉ mang bữa sáng đến đón Giang Cảnh Sơ đi làm.
Vừa thấy Tần Hoạ từ trên lầu bước xuống, ánh mắt cậu hơi sửng sốt nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản, lễ phép chào hỏi: “Chào buổi sáng, cô Tần.”
Tần Hoạ hơi ngượng ngùng, gật đầu đáp lại: “Chào buổi sáng, trợ lý Cao.”
Giang Cảnh Sơ đang bóc trứng luộc, bóc xong thì để vào đ ĩa trống cạnh bên.
“Ăn sáng đi đã, ăn xong anh đưa em về.”
Tần Hoạ ngồi vào bàn: “Không cần đâu, lát nữa tôi đo lại căn hộ ở đây, mai khỏi phải đến nữa.”
Giang Cảnh Sơ nhíu mày: “Sáng nay công ty có cuộc họp quan trọng, anh phải đến tham dự.”
Tần Hoạ không ngẩng đầu lên: “Việc đo đạc này, tôi làm một mình cũng được.”
Giang Cảnh Sơ bật cười, nghiêng đầu nhìn cô.
“Tần Hoạ, chú ý thái độ khi nói chuyện với anh. Hiện giờ anh là bên A của em.”
Tần Hoạ vừa nuốt nửa quả trứng, nghe vậy thì suýt nghẹn, Giang Cảnh Sơ đưa ly sữa đến.
“Nếu em nhất định phải đo hôm nay thì cũng được, cứ nghỉ ở đây, họp xong anh quay về.”
Tần Hoạ “ồ” một tiếng: “Biết rồi.”
Biết làm sao được, bên A đã lên tiếng, đành phải nghe theo thôi.