Trong lúc đợi Giang Cảnh Sơ họp xong, Tần Hoạ dạo một vòng quanh biệt thự.
Từng sống ở đây vài năm, nhưng chưa bao giờ cô quan sát nơi này bằng ánh mắt của một nhà thiết kế như lúc này. Tần Hoạ từ tầng một đi lên tầng hai, vừa đi vừa âm thầm lên kế hoạch trong đầu: Chỗ nào có thể cải tạo để đổi phong cách, chỗ nào đang bị bỏ không thì tận dụng thế nào cho hợp lý.
Lên đến tầng ba, cô bước vào phòng chiếu phim. Mọi thứ ở đây vẫn giữ nguyên như cái ngày cô rời đi năm năm trước.
Tần Hoạ bỗng thấy lòng chùng xuống, cô chọn một bộ phim nghệ thuật nhẹ nhàng, cuộn người lại trên ghế sofa, lặng lẽ thưởng thức.
Cùng lúc đó, sau khi kết thúc cuộc họp, Giang Cảnh Sơ lập tức quay xe về phía Kinh Hòa Loan.
Trên đường, anh đang nhắm mắt nghỉ ngơi thì điện thoại reo lên, là Hàn Hiềm gọi tới.
Giọng điệu châm chọc vang lên: “Anh Cảnh, dậy chưa vậy?”
Giang Cảnh Sơ chẳng buồn mở mắt: “Vừa họp xong cuộc họp cấp cao kéo dài hai tiếng, cậu nghĩ sao?”
“Giờ này mà họp? Không hợp lý nha!”
Hàn Hiến đang soi gương chỉnh tóc cũng khựng lại: “Tối qua anh em tụi này suýt thì đưa hai người vào động phòng luôn rồi, chẳng lẽ cậu không tận dụng thời cơ?”
Giang Cảnh Sơ khẽ hừ lạnh từ trong mũi: “Người ta say đến mức đó, tôi không phải thú vật.”
“Người khác không biết, chứ tôi thì rõ. Năm xưa cậu vì theo đuổi Tần Hoạ, chuyện gì cũng dám làm!”
Giang Cảnh Sơ cười nhạt, lưỡi khẽ day bên trong khoang miệng: “Dạo gần đây tôi theo ông nội đi xem đất, có chỗ thấy cũng được, tặng cậu một lô nhé?”
Hàn Hiến sửng sốt vì chuyển đề tài quá nhanh, nhưng vẫn vội vàng đáp: “Được quá! Cảm ơn anh Cảnh. Ở đâu thế? Lúc nào tôi qua xem thử.”
Khoé môi Giang Cảnh Sơ khẽ nhếch:
“Vạn An Sơn, không biết cậu có quen không?”
Sau lưng Hàn Hiềm lập tức lạnh toát.
Vạn An Sơn? Quen chứ! Quen đến phát khiếp! Mộ phần bà nội anh ấy năm ngoái còn mới chôn ở đó!
Giang Cảnh Sơ rõ ràng là muốn tặng anh ta… một mảnh đất làm mộ phần!
Hàn Hiến lè lưỡi l.i.ế.m khóe môi: “Sáng sớm mà cậu nguyền anh em thế à?”
Giang Cảnh Sơ nhàn nhạt: “Cậu là người gây chuyện trước.”
Hàn Hiến bật cười: “Thôi nghe giọng là biết, đúng là chưa làm được gì rồi.”
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
Giang Cảnh Sơ cau mày, không nói lời nào, dứt khoát tắt máy.
Chưa đầy hai giây sau, điện thoại lại reo. Vẫn là Hàn Hiến. Lần này anh chỉ liếc một cái rồi từ chối cuộc gọi.
Lại reo. Lại từ chối.
Đến lần thứ ba, Giang Cảnh Sơ cuối cùng cũng không nhịn nổi: “Cậu bị bệnh à?”
Hàn Hiến cười ha hả: “Được rồi, nghe ra rồi, là cậu đang thẹn quá hoá giận.”
Lo anh lại bị dập máy tiếp, Hàn Hiến vội nói: “Đừng tắt, lần này có chuyện nghiêm túc, liên quan đến Tần Hoạ.”
Nghe vậy, Giang Cảnh Sơ vốn đang định cúp máy thì rút lại tay.
“Nói nhanh đi, tưởng ai cũng rảnh rỗi như cậu à?”
Hàn Hiến khẽ hắng giọng, cố gắng nén cười: “Tôi hỏi thật, cậu nói xem, năm xưa lúc hai người chia tay… liệu có hiểu lầm gì không?”
Lông mày Giang Cảnh Sơ nhíu lại, vẻ sốt ruột trong mắt dần tắt, anh kéo cổ áo ra một chút: “Sao đột nhiên hỏi vậy?”
Hàn Hiến “chậc” một tiếng: “Tối qua cậu đưa Tần Hoạ đi, không phải Chu Điềm Điềm định đuổi theo sao? Tôi giữ em ấy lại, bảo đừng xen vào chuyện hai người. Em ấy lại nói…”
Tay Giang Cảnh Sơ đang kéo cổ áo khựng lại: “Nói gì?”
“Tôi cũng không nhớ rõ nguyên văn, đại khái là Tần Hoạ khó khăn lắm mới rời khỏi cậu, không thể lại bị cuốn vào nữa.”
Khó khăn lắm mới rời khỏi anh, không thể lại bị cuốn vào...
Là “không thể”, không phải “không muốn”.
Giang Cảnh Sơ nhớ lại ánh mắt mê ly khi say rượu của Tần Hoạ tối qua, rồi lại nhớ đến thái độ lạnh nhạt dửng dưng sau khi tỉnh rượu, hai trạng thái hoàn toàn trái ngược. Trái tim anh như rơi xuống vực sâu thêm một tầng.
“Chu Điềm Điềm có nói gì thêm không?”
Hàn Hiến lắc đầu: “Không. Mấy năm nay em ấy rất ít nhắc đến chuyện của Tần Hoạ trước mặt tôi.”
Giang Cảnh Sơ trầm mặc vài giây: “Được, tôi biết rồi.”
Cuộc gọi kết thúc, anh rút một điếu thuốc ngậm nơi khóe môi, bật lửa châm lên.
Làn khói chầm chậm cuộn lên theo không khí, che lấp toàn bộ gương mặt Giang Cảnh Sơ khiến anh trở nên mơ hồ như không thật.
Chuyện năm năm trước, anh luôn không muốn nhớ lại.
Giờ nghĩ lại, phần lớn chỉ toàn là những lần cãi vã với Tần Hoạ.
Lúc đầu là Tần Hoạ chê anh mang thói hư của công tử nhà giàu, trách anh ăn chơi trác táng, không lo làm ăn.
Cô từng nhiều lần đề nghị chia tay, Giang Cảnh Sơ chẳng còn cách nào, đành đồng ý vào Giang Thị làm việc.
Lúc mới vào công ty, anh chẳng biết gì. Ngày nào cũng tất bật đến kiệt sức, Tần Hoạ lại trách anh không có thời gian ở bên cô.
Anh cũng thấy mệt mỏi, đặc biệt là mấy lần bắt gặp Ôn Lễ đưa Tần Hoạ về sau giờ làm, càng khiến anh ghen đến mất lý trí, rồi bùng nổ một trận cãi vã lớn nhất với cô.
Tần Hoạ lúc đó còn chối, nói rằng hai người chỉ là cấp trên cấp dưới bình thường. Cho đến khi có người đến báo, bảo rằng đã thấy cô và một người đàn ông khác vào khách sạn cùng nhau...
Anh mất hết lý trí mà lao đến, tận mắt nhìn thấy cảnh tượng khiến người ta buồn nôn kia…
Đoạn hồi ức dừng lại tại đó, Giang Cảnh Sơ không cách nào tiếp tục nghĩ thêm, đầu anh như bị xé toạc, ngón tay cũng khẽ run lên.
Cao Phỉ ngồi ghế phụ thấy sắc mặt anh không ổn, lập tức bảo tài xế dừng xe: “Giang tổng, anh không sao chứ?”
Giang Cảnh Sơ nhắm mắt tựa vào ghế, gương mặt đầy vẻ nhẫn nhịn và u uất.
Cao Phỉ rút điện thoại: “Để tôi gọi cho cô Kỷ ngay.”
Cao Phỉ biết Giang Cảnh Sơ từng gặp vấn đề về tâm lý. Trước kia mỗi lần lên cơn khó chịu, chỉ cần cô Kỷ đến là có thể ổn định lại.
“Không cần!”
Giang Cảnh Sơ xua tay, giọng khàn khàn, sau một lúc im lặng nói: “Cao Phỉ, cậu đi điều tra giúp tôi, xem năm năm trước ở quê của Tần Hoạ, Minh Khê Sơn, có xảy ra chuyện gì bất thường không.”
Đến được Kinh Hòa Loan, Giang Cảnh Sơ vẫn ngồi trong xe thêm nửa tiếng đồng hồ rồi mới vào biệt thự.
Anh tìm quanh một lượt, cuối cùng mới phát hiện Tần Hoạ đang ngủ trong phòng chiếu phim ở tầng ba.
Cô co mình lại như một con mèo nhỏ, nằm gọn giữa chiếc ghế sofa.
Trên tường chiếu phía đối diện vẫn đang phát một bộ phim cũ kỹ, thể loại mà Tần Hoạ từng rất thích.
Cảnh tượng ấy khiến lòng Giang Cảnh Sơ bỗng nhiên bình yên lạ thường.
Anh ngồi xuống cạnh Tần Hoạ, lặng lẽ nhìn cô ngủ.
Tần Hoạ không biết mình đã ngủ bao lâu, lúc tỉnh dậy thì phim cũng vừa kết thúc, bên tai là nhịp thở đều đặn.
Cô nghiêng đầu, mới phát hiện Giang Cảnh Sơ đang tựa vào ghế sofa bên cạnh, cũng đã ngủ thiếp đi.
Anh như đang mơ thấy điều gì, mày nhíu chặt lại.
Tần Hoạ theo phản xạ muốn giơ tay giúp anh xoa dịu nhưng khi ngón tay vừa chạm vào trán anh, Giang Cảnh Sơ lập tức mở mắt.
Bốn mắt chạm nhau, trong đôi mắt anh còn vương chút m.ô.n.g lung của cơn mộng, trong khi ánh mắt Tần Hoạ lại thoáng hoảng hốt, vội lảng sang chỗ khác.
“Anh về khi nào vậy? Sao không gọi tôi dậy?”
Giang Cảnh Sơ ngồi thẳng dậy, day day sống mũi: “Cũng mới thôi.”
Tần Hoạ gật đầu: “Vậy tôi bắt đầu làm việc đây.”
Cô cầm thước dây và máy đo, bắt đầu từ cửa tầng một để đo đạc căn nhà.
Những việc này vốn có thể giao cho trợ lý nhưng trong hợp đồng Giang Cảnh Sơ đã ghi rõ: Mọi chuyện ở Kinh Hòa Loan, Tần Hoạ phải đích thân thực hiện.
Biệt thự rất lớn, lại cần cải tạo toàn diện nên đo đạc khá mất thời gian.
Giang Cảnh Sơ đi sát sau lưng cô suốt, tay đút túi quần. Thỉnh thoảng liếc qua bản vẽ cô đang ghi chú trên máy tính bảng, không biết có hiểu gì không.
Nhưng nhìn thế nào, cũng giống một giám sát công trình.
Khi đo xong tầng một, trời đã qua giờ cơm trưa.
Có người mang đồ ăn đến, Giang Cảnh Sơ gọi Tần Hoạ đi ăn, cô liếc sơ qua túi đồ, nhìn thấy dòng chữ “Phúc Lâm Ký” in bên ngoài.
Bếp trưởng của Phúc Lâm Ký vốn là hậu duệ của ngự trù trong cung đình xưa, tay nghề nấu nướng vô cùng tinh tế và đặc sắc.
Rất nhiều quan chức quyền quý đều chọn nơi đó để tiếp khách nhưng ai từng đến đều biết, nhà hàng này tuyệt đối không giao đồ ăn ra ngoài.
Tần Hoạ nhướng mày một cái đầy kín đáo.
Có lẽ chỉ có Giang Cảnh Sơ mới có thể khiến Phúc Lâm Ký phá lệ giao cơm đến tận nhà.
Khi mở hộp cơm, hơi nóng vẫn còn bốc lên nghi ngút. Ban nãy bận rộn không cảm thấy, giờ ngửi thấy hương thơm nức mũi, bụng cô mới bắt đầu đói cồn cào.
Hai người ngồi đối diện nhau, đều lặng lẽ ăn cơm.
Ăn được nửa chừng, điện thoại Giang Cảnh Sơ đổ chuông.
Anh tiện tay nghe máy, gọi một tiếng: “Mẹ.”
Tay Tần Hoạ đang cầm đũa khẽ run lên, miếng sườn vừa gắp lên rơi lại xuống đ ĩa.
Giang Cảnh Sơ đang nghe bà Viên Mai nói chuyện, liếc thấy liền ngạc nhiên nhìn cô một cái, sau đó gắp miếng sườn đó đặt lại vào chén cô.
Bà Viên Mai nói bà đã về đến Bắc Thành, hỏi anh có thời gian không, bà muốn gặp anh một lát.
Giang Cảnh Sơ thừa biết bà muốn nói chuyện gì, anh liếc nhìn đồng hồ: “Khi nào vậy?”
“Trước bữa tối. Lát nữa con đi với mẹ lấy một món đồ.”
“Được, con biết rồi.”
Cúp máy, Tần Hoạ cũng vừa buông đũa: “Tôi ăn no rồi, anh dùng tiếp đi.”
Giang Cảnh Sơ nhìn hộp cơm của cô, phần lớn vẫn còn nguyên.
“Trước kia em rất thích đồ ăn ở đây, hôm nay sao lại ăn ít vậy?”