Tần Hoạ bất ngờ khi Giang Cảnh Sơ vẫn còn nhớ sở thích của cô.
Cô dĩ nhiên không thể nói là vì cuộc điện thoại của anh mà bỗng dưng mất cả khẩu vị.
Đành kiếm đại một cái cớ: “Chắc sáng ăn trễ quá nên giờ không thấy đói.”
Giang Cảnh Sơ khẽ nhíu mày, không nói gì thêm.
Anh ăn vài miếng, cảm thấy vô vị liền đặt đũa xuống: “Đi thôi, giờ lên lầu hai đo đạc chứ?”
Tần Hoạ khẽ “ừ” một tiếng: “Anh có việc thì cứ đi trước cũng được.”
Cô vừa nghe anh hỏi giờ qua điện thoại, có lẽ sắp có cuộc hẹn.
Giang Cảnh Sơ bước lên lầu trước, nghe vậy cũng không quay đầu lại: “Không vội, đợi em đo xong rồi đi.”
Lầu hai khác với lầu một, chủ yếu để nghỉ ngơi và sinh hoạt. Tần Hoạ không rõ nhu cầu của Giang Cảnh Sơ nên vừa đo đạc, vừa hỏi thêm.
“Tầng này hiện có một phòng ngủ chính, hai phòng khách, thêm một phòng làm việc và một trà thất. Nếu anh không có thay đổi gì đặc biệt thì giữ nguyên bố cục, chỉ cần làm lại nội thất là được.”
Giang Cảnh Sơ khoanh tay, tựa người vào tường hành lang: “Phòng ngủ chính giữ nguyên. Hai phòng khách đổi hết thành phòng trẻ con. Còn phòng làm việc và trà thất, anh muốn đập thông làm thành một phòng làm việc lớn.”
Tần Hoạ nghe xong bản thiết kế đó, cảm thấy có gì đó quen tai. Suy nghĩ kỹ một lúc, đây chẳng phải là bản thiết kế đầu tiên mà cô từng lên cho căn nhà cưới của anh và Kỷ Tĩnh Nhã nhưng bị chính miệng anh bác bỏ sao?
Cô cau mày, ngẩng đầu nhìn anh: “Giang Cảnh Sơ, anh nghiêm túc đấy à?”
Giang Cảnh Sơ khẽ cong môi, giọng điệu lại mang vẻ đùa cợt: “Nhìn anh có giống đang đùa không?”
Lông mày Tần Hoạ chau lại chặt hơn: “Nhưng rõ ràng lần trước anh nói không thích kiểu thiết kế này mà.”
Giang Cảnh Sơ lắc đầu thở dài, “Xem ra hôm đó em vẫn chưa hiểu ý anh. Anh nói là nếu bản thiết kế này dùng cho nhà cưới của anh và Kỷ Tĩnh Nhã thì anh không thích.”
Vô lý đến mức tức cười!
Giờ thì Tần Hoạ chắc chắn rồi, Giang Cảnh Sơ là cố tình gây khó dễ cho cô.
“Nếu không phải để làm nhà cưới với Kỷ Tĩnh Nhã, thế hai phòng trẻ con là để làm gì? Anh định nuôi... tiểu tam ở đây à?”
Nghe vậy, Giang Cảnh Sơ như thể nghe được chuyện gì buồn cười lắm, cúi đầu bật cười mấy tiếng: “Chuyện đó không cần tổ trưởng Tần bận tâm, em chỉ cần ghi lại yêu cầu của anh là được.”
Tần Hoạ cảm giác như đang đ.ấ.m vào bông, vừa buồn cười vừa tức tối.
Cô hít sâu một hơi, xoay người, quay lưng lại với anh, trừng mắt lườm thẳng vào không khí.
“Vậy còn tầng ba? Anh muốn sửa thế nào?”
Giang Cảnh Sơ gõ nhẹ lên thái dương, “Phòng chiếu phim giữ lại, phòng gym giữ lại. Còn lại, em xem có đề xuất gì thì nói.”
“Vì đã làm hai phòng cho trẻ con, tôi thấy nên có thêm một khu giải trí lớn cho tụi nhỏ. Con trai con gái sở thích khác nhau, có thể chia khu hoặc thiết kế để chơi chung cũng được.”
Tần Hoạ chỉ thuận miệng nói theo ý anh, không ngờ Giang Cảnh Sơ lại thật sự nghiêm túc suy nghĩ.
“Được, cứ làm theo lời em nói.”
Tần Hoạ: …
Đo xong cả căn biệt thự, cũng đã gần năm giờ chiều.
Giang Cảnh Sơ có hẹn gặp bà Viên, Tần Hoạ thì được Chu Điềm Điềm đến đón.
Hai người chia tay nhau trước cổng khu Kim Hòa Loan.
Người thợ mà Chu Điềm Điềm nhắc đến nằm trong một con hẻm nhỏ giữa khu phố sầm uất.
Hai người gửi xe rồi đi lòng vòng thêm vài phút mới tới nơi.
Chỗ đó giống như một tiệm may từ thời dân quốc, phong cách hoài cổ. Người thợ trong tiệm khoảng năm mươi tuổi, mặc vest kẻ caro, đeo kính lão gọng vàng.
Thấy Tần Hoạ và Chu Điềm Điềm bước vào, ông từ sau quầy ra đón: “Là bên anh Hàn hẹn đến sửa váy phù dâu phải không?”
Chu Điềm Điềm tươi cười tinh nghịch, đưa chiếc váy trong túi lên: “Thầy Lý ơi, váy phù dâu và cả phù dâu đều mang đến rồi, phiền thầy xem giúp, nếu được thì sớm giúp tụi cháu sửa xong nhé.”
Thầy Lý mở váy ra, trải lên bàn xem kỹ, rồi liếc mắt nhìn Tần Hoạ một cái: “Một tuần sau đến lấy.”
Chu Điềm Điềm ngạc nhiên, miệng mở thành hình chữ O, nhìn Tần Hoạ đầy ngỡ ngàng.
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
“Ơ... thầy còn chưa đo kích cỡ cho bạn em mà?”
Nghe vậy, thầy Lý vẫn không ngẩng đầu, tay vẫn tiếp tục làm việc: “Chỉ sửa phần eo thôi. Tôi làm nghề này ba bốn chục năm rồi, mắt nhìn là thước, chỉ cần liếc là biết, không cần đo.”
Chu Điềm Điềm trong lòng thầm nghĩ gặp được cao nhân rồi đây.
Cô gật đầu, chỉ cần làm tốt là được.
Vừa định kéo Tần Hoạ đi thì thấy cô đang chăm chú nhìn một chiếc váy màu hồng đậu nhạt treo trên giá, ánh mắt không rời.
“Cậu thích à?”
Tần Họa vô thức gật đầu, đúng lúc còn chưa mua váy để dự đám cưới của Chu Điềm Điềm.
“Cũng khá đẹp.”
“Màu này chắc chắn rất hợp với cậu đấy, thử xem sao.”
Chu Điềm Điềm vừa nói vừa quay sang gọi thợ may: “Thầy ơi, bạn cháu có thể thử chiếc váy này được không ạ?”
Thầy thợ ngẩng đầu nhìn một cái: “Chiếc này có người đặt trước rồi, sắp đến lấy.”
Chu Điềm Điềm hơi thất vọng, “Ồ” một tiếng, vừa định nói gì thêm thì Tần Họa sắc mặt bỗng thay đổi, đang đứng đối diện cửa thì đột ngột quay người lại, kéo cô nép vào một góc khuất trong tiệm.
Chu Điềm Điềm đang định hỏi sao thế thì nghe thấy tiếng giày cao gót đều đặn, vững chãi vang lên, từng bước một tiến lại gần.
Ngoảnh đầu nhìn lại, chỉ thấy một người phụ nữ quý phái, khí chất cao sang bước vào tiệm.
“Thầy Lý, tôi đến lấy chiếc váy đã đặt lần trước.”
Thầy Lý thấy người tới thì không vội vàng, bước từ quầy ra, cầm ngay chiếc váy mà lúc nãy Tần Họa vừa nhìn trân trối.
“Cô Viên, đây là váy đã hoàn thiện, mời cô kiểm tra.”
Viên Mai là khách quen của tiệm, nghe vậy thì khẽ mỉm cười: “Đã là tay nghề của thầy Lý thì tôi còn gì phải lo lắng, chiếc váy này đến lúc con dâu tôi mặc chắc chắn sẽ rất đẹp.”
Thầy Lý cũng cười: “Nghe cô Viên cứ một câu con dâu, chắc chuyện vui của cậu công tử nhà cô cũng sắp tới rồi.”
Tần Họa vẫn quay lưng về phía Viên Mai, giả vờ chăm chú nhìn giá quần áo, nhưng mắt thì trống rỗng, đầu óc hoàn toàn rối bời.
Viên Mai chợt nhớ lại cuộc điện thoại mấy hôm trước, Giang Thừa Vọng bảo Giang Cảnh Sơ nhất quyết không chịu kết hôn, ánh mắt thoáng qua một tia lo lắng nhưng vẻ mặt vẫn bình thản.
“Đang bàn chuyện hôn lễ rồi.”
“Phải rồi, lần trước thầy bảo trong tiệm mới về mấy loại vải, tôi muốn xem thử, chọn vài loại để may lễ phục. Biết đâu đến lúc con trai tôi cưới vợ lại dùng được.”
“Đều ở trong kia, tôi dẫn cô vào xem.”
Thầy Lý nói rồi liếc nhìn về phía Tần Họa và Chu Điềm Điềm: “Hai cô cứ tự nhiên nhé.”
Nói xong, ông dẫn Viên Mai vào trong phòng phía sau.
Tần Họa đợi tiếng bước chân hoàn toàn biến mất mới thở phào một cái, vội vàng quay lại, không nói lời nào kéo Chu Điềm Điềm rời khỏi tiệm.
Chu Điềm Điềm trong lòng đã đoán được tám phần, hạ giọng hỏi: “Là mẹ của anh Cảnh đúng không?”
Tần Họa khẽ gật đầu, trong lòng vẫn văng vẳng câu Viên Mai vừa nói “đang bàn chuyện hôn lễ rồi”.
Cô thấy thật mỉa mai, nhất là nghĩ đến đêm qua giữa hai người suýt nữa đã không kiềm chế được, Giang Cảnh Sơ còn ép hỏi cô trong lòng có anh không.
Nghĩ đến đây, cô lại càng cảm thấy bản thân như bị anh đùa cợt, nhục nhã không nói nên lời.
Đang mãi nghĩ ngợi, lúc đi đường không để ý nên đ.â.m sầm vào một thân người rắn chắc như tường thịt.
Tần Họa đau đến mức khẽ “xì” một tiếng, còn chưa kịp ngẩng đầu thì bên tai đã vang lên tiếng ngạc nhiên của Chu Điềm Điềm: “Anh Cảnh?”
Giang Cảnh Sơ đến đón Viên Mai, từ xa đã thấy Tần Họa kéo Chu Điềm Điềm từ tiệm chạy ra.
Trong mắt anh thoáng hiện ý cười, nhớ ra Tần Họa từng nói Chu Điềm Điềm sẽ đưa cô đi sửa váy, không ngờ lại tình cờ gặp nhau ở đây.
Anh đang định gọi cô thì thấy cô như người mất hồn, cứ thế lao thẳng vào người anh.
Giang Cảnh Sơ đỡ lấy Tần Họa suýt ngã, trêu chọc: “Sao thế, phía sau có ma đuổi à?”
Vốn chỉ là câu đùa nhưng khi thấy cô ngẩng đầu lên, sắc mặt tái nhợt, anh liền sững người.
Lòng thắt lại, anh hơi cúi người xuống, quan tâm hỏi: “Em thấy không khỏe chỗ nào sao?”
Tần Họa chỉ cảm thấy Giang Cảnh Sơ thật giỏi đóng kịch. Anh muốn trả thù cô thì có ngàn vạn cách, quyền có, tiền có, cần gì phải diễn vai người quan tâm giả tạo như thế?
“Cả người tôi chỗ nào cũng không khỏe!”
Cô gạt mạnh tay anh ra, không ngoảnh lại mà bước đi thẳng.
Giang Cảnh Sơ ngơ ngác đứng đó, nhìn bóng lưng mỏng manh đầy ngang ngạnh của cô, trong lòng bực bội dâng lên không cách nào kiềm chế.
Rõ ràng lúc chia tay ở Kinh Hòa Loan mọi chuyện vẫn ổn, sao chỉ chớp mắt đã nổi điên với anh?
Anh lấy điện thoại định gọi cho cô hỏi cho rõ thì sau lưng chợt vang lên tiếng gọi của Viên Mai.
Anh chau mày, đành cất điện thoại, bước nhanh về phía bà.