Sau Khi Bị Ép Chia Tay, Tôi Mang Thai Con Của Bạn Trai Cũ

Chương 57

Ánh mắt của Viên Mai vẫn còn dõi theo bóng dáng mảnh khảnh khuất xa nơi cuối con ngõ. Ngay cả khi Giang Cảnh Sơ đã bước tới trước mặt, bà vẫn không nhận ra.

“Mẹ.”

Giang Cảnh Sơ gọi mấy lần, Viên Mai mới như bừng tỉnh. Theo ánh nhìn của bà, anh cũng vừa kịp thấy bóng lưng Tần Họa và Chu Điềm Điềm rẽ vào góc khuất con hẻm.

“Nhìn cái gì mà nhập tâm vậy ạ?”

Viên Mai hoàn hồn lại: “Vừa rồi thấy con đang nói chuyện với một người, sao, người quen à?”

Giang Cảnh Sơ ậm ừ một tiếng, theo bản năng không nhắc tới tên Tần Họa.

“Vợ của Hàn Hiến, mẹ chưa gặp đâu.”

Viên Mai âm thầm trách bản thân suy nghĩ nhiều, vừa đi cùng con trai về phía chỗ đỗ xe vừa nói: “Mẹ định nói với con chuyện này, đám cưới của họ chắc cũng sắp rồi nhỉ. Lần trước mẹ đặt cho Tĩnh Nhã một chiếc váy ở đây, đúng hôm nay tới lấy.”

Vừa nói, bà vừa nhét chiếc túi quà vào tay Giang Cảnh Sơ.

“Ngày mai con mang cái này đến cho Tĩnh Nhã, đến khi Hàn Hiến cưới, con bé mặc váy này cùng con đi dự lễ.”

Nghe đến đây, bước chân Giang Cảnh Sơ khựng lại.

“Ba chắc đã báo lại với mẹ rồi, con không có ý định kết hôn.”

Viên Mai nhíu mày: “Báo cái gì mà báo, nghe chẳng lọt tai chút nào. Ba con chỉ nói con tạm thời chưa muốn kết hôn. Dạo gần đây mẹ bận quá, chưa gọi cho con được nên hôm nay mới tới thẳng.”

Vừa nói bà vừa kéo lại khăn choàng trên vai: “Tiểu Sơ, con chưa muốn cưới thì mẹ không ép, nhưng cũng nên đưa ra thời gian cụ thể. Không thì mẹ biết ăn nói sao với dì Kỷ con chứ?”

“Không có thời gian cụ thể.”

Giang Cảnh Sơ nhàn nhạt nói, vốn định nhân cơ hội dập tắt luôn kỳ vọng của mẹ nhưng nhớ ra trước đó đã hứa với Kỷ Tĩnh Nhã cho cô ấy hai tháng nên lời đến miệng lại nuốt xuống.

“Muốn cưới thì tự nhiên sẽ cưới, mẹ đừng ép, ép cũng vô ích thôi.”

Viên Mai nghe xong, có phần không vui: “Con không thể chỉ nghĩ cho bản thân, cũng phải nghĩ cho Tĩnh Nhã chứ. Con gái người ta có bao nhiêu năm tuổi xuân mà cứ để phí hoài vì con?”

Giang Cảnh Sơ khẽ nghiêng đầu, nhìn dòng người tấp nập trên phố: “Chuyện đó con đã bàn với Kỷ Tĩnh Nhã, cô ấy đồng ý.”

“Con bé đồng ý? Làm sao có thể!”

Viên Mai kinh ngạc không tin nổi: “Trước giờ con bé luôn hiểu chuyện, dù có đồng ý chắc chắn cũng là bị con ép buộc!”

Vừa nói, bà vừa lấy điện thoại ra.

“Mẹ sẽ gọi cho Tĩnh Nhã ngay. Con đi với mẹ đến gặp con bé, mẹ phải hỏi rõ trước mặt con, rốt cuộc có phải con ép buộc nó không!”

Giang Cảnh Sơ trong lòng vẫn đang bận t@m đến Tần Họa: “Muốn đi thì mẹ tự đi, con còn có việc.”

Tần Họa ngồi trên ghế phụ, đôi mắt vô hồn nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên cạnh, Chu Điềm Điềm đã mắng suốt cả đoạn đường.

“Thật không ra gì! Tớ còn tưởng anh Cảnh vẫn còn tình cảm với cậu, ai ngờ lại muốn bắt cá hai tay. Vừa bàn chuyện cưới hỏi với Kỷ Tĩnh Nhã, vừa lén lút dây dưa với cậu! Đúng là mù mắt tớ rồi! Hôm qua anh ấy dám cưỡng hôn cậu trước mặt bao nhiêu người, tớ lẽ ra phải đạp bay anh ấy mới phải!”

Nghe đến đây, cuối cùng Tần Họa cũng có phản ứng, khẽ cười khẩy một tiếng: “Cậu dám chắc? Bình thường thấy anh ấy cậu còn chẳng dám nói quá một câu.”

Chu Điềm Điềm hơi chột dạ, nhướng mày nói: “Đó là bình thường thôi! Hôm nay anh ấy thực sự quá đáng rồi!”

Vừa dứt lời, điện thoại trong tay Tần Họa bất ngờ rung lên. Cô liếc nhìn màn hình rồi thản nhiên tắt máy.

“Ai thế?”

“Người mà cậu vừa nói là quá đáng ấy.”

Chu Điềm Điềm nhíu mày: “Giang Cảnh Sơ? Anh ấy còn mặt mũi gọi cho cậu à?”

Tần Họa nhún vai: “Ai mà biết.”

Ngay giây tiếp theo, chuông điện thoại lại vang lên, Chu Điềm Điềm bực bội “chậc” một tiếng: “Không xong à? Gọi nữa là tớ không nhịn được mà chửi thật đấy!”

Vừa dứt lời, cuộc gọi thứ ba từ Giang Cảnh Sơ lại đến. Tần Họa thở dài đầy khó chịu, ấn nút nghe rồi đưa điện thoại sát tai Chu Điềm Điềm.

“Chửi đi, cho thỏa lòng.”

Chu Điềm Điềm không ngờ Tần Họa lại chơi thật. Nhìn màn hình đang hiển thị cuộc gọi, cô lập tức “xìu” xuống.

“Cảnh, anh Cảnh, là em... Chu Điềm Điềm đây ạ.”

Bên kia điện thoại im lặng hai giây, giọng nói trầm thấp vang lên: “Tần Họa đâu? Đưa điện thoại cho em ấy.”

Giọng điệu mang theo áp lực rõ rệt khiến Chu Điềm Điềm vô thức chột dạ trong giây lát, rồi vội vàng lấy lại vẻ bình tĩnh.

“Cậu ấy tạm thời không muốn nghe điện thoại của anh, làm ơn đừng gọi nữa.”

Giang Cảnh Sơ: “Tôi nói, để em ấy nghe điện thoại.”

Chu Điềm Điềm đang dừng xe chờ đèn đỏ, nghe vậy, khẽ nhắm mắt, trong lòng lặp đi lặp lại việc lấy dũng khí. Khi mở mắt lại, trong đáy mắt là sự quyết liệt như liều mạng.

“Anh Cảnh, anh có thể thành thật một chút không? Sắp cưới vợ rồi mà còn dây dưa với Tần Hoạ, anh thấy vui không?”

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

Giang Cảnh Sơ ngẩn ra hai giây, giọng bỗng trầm xuống đầy lạnh lẽo: “Ai nói tôi sắp cưới?”

Chu Điềm Điềm: “Mẹ anh.”

Nói xong mới thấy như thể đang mắng người khác, cô vội vàng bổ sung: “Hồi nãy ở tiệm may, chính miệng mẹ anh nói.”

Giang Cảnh Sơ đang xoay vô-lăng, nghe vậy thì nghiến chặt răng, đầu lưỡi đè lên răng hàm dưới đầy bực tức.

“Giờ hai người đang ở đâu, cho tôi địa chỉ.”

Vừa dứt lời, trong điện thoại chỉ còn lại tiếng tút tút báo hiệu bị cúp máy.

Tần Hoạ ung dung cất điện thoại vào túi: “Đi thôi, đi dạo với tớ.”

Chu Điềm Điềm đang lo Tần Hoạ ôm cục tức trong lòng không xả ra được, bèn đạp mạnh ga, đưa cô thẳng đến trung tâm thương mại.

Hai người vừa đi vừa mua, chẳng mấy chốc đã xách đầy tay.

Đang bàn xem có nên tìm một quán cà phê gần đó nghỉ chân một chút thì phía sau đột nhiên vang lên tiếng chạy gấp gáp. Tần Hoạ quay đầu lại, thấy một gã đàn ông đội mũ lưỡi trai, tay cầm túi xách, vẻ mặt hoảng loạn lao về phía mình.

Không xa phía sau, một người phụ nữ dắt con đang hét lớn: “Có người cướp đồ, mau bắt lấy hắn!”

Lúc này, gã đàn ông vừa vặn chạy ngang qua Tần Hoạ, cô không nghĩ gì nhiều, theo phản xạ vung toàn bộ túi đồ trong tay lên người hắn.

Nhân lúc hắn lúng túng, cô lập tức túm lấy túi trong tay hắn, kéo mạnh ra ngoài.

“Mẹ kiếp, muốn c.h.ế.t à?”

Gã đàn ông đội mũ lưỡi trai thấy có người giành túi với mình, mắt ánh lên vẻ hung tợn. Không biết từ lúc nào, trong tay hắn đã lòi ra một con d.a.o gập, “xoẹt” một cái bật lưỡi ra, nhằm vào tay Tần Hoạ mà vung lên.

Ngay khoảnh khắc ấy, một cú đá bất ngờ giáng vào lưng hắn khiến hắn lảo đảo mấy bước rồi ngã sóng soài xuống đất.

Tiếp đó, một người đàn ông mặc áo khoác gió đạp lên lưng hắn, giọng cợt nhả: “Ban ngày ban mặt mà cướp giữa trung tâm thương mại, tôi thấy anh sống chán rồi.”

Đúng lúc đó, bảo vệ trung tâm cũng lao đến, khống chế gã đàn ông đội mũ lưỡi trai.

Khung cảnh trở nên khá hỗn loạn.

Sau khi trả lại túi cho người phụ nữ kia, Tần Hoạ mới nhớ đến đống đồ bị rơi trên đất.

Toàn là quần áo mới mua, rơi xuống đất thì bị giẫm lên, cái thì dơ, cái thì nhàu.

Chu Điềm Điềm vừa nhặt vừa vỗ n.g.ự.c thở phào.

“Hoạ Hoạ, lúc nãy nguy hiểm quá! Hắn có d.a.o đấy, cậu không sợ hắn đ.â.m cậu à!”

“Không nghĩ nhiều đến thế, hơn nữa đây là trung tâm thương mại, đông người như vậy, hắn chẳng qua chỉ dọa người thôi, không dám làm thật đâu.”

Tần Hoạ nói vậy chỉ để trấn an Chu Điềm Điềm. Thực tế thì nếu không có người đàn ông áo khoác gió kia xuất hiện kịp lúc, con d.a.o của gã kia chưa chắc đã không cứa vào tay cô.

Chu Điềm Điềm vẫn chưa hoàn hồn: “Dù thế nào đi nữa, lần sau gặp chuyện kiểu đó, cậu vẫn nên tránh xa ra.”

Tần Hoạ biết cô lo lắng cho mình, bèn nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng nói: “Biết rồi, đi thôi, tớ mời cậu uống cà phê.”

Hai người vào quán cà phê, vừa định tìm chỗ ngồi.

Tần Hoạ chợt nhận ra một gương mặt quen thuộc, liền bước đến chào hỏi: “Phu nhân Lưu.”

Trình Thục Vân không ngờ lại gặp Tần Hoạ ở đây, ánh mắt thoáng lên vẻ vui mừng: “Tiểu Hoạ, sao lại gặp em ở đây, trùng hợp thật đấy.”

Tần Hoạ mỉm cười: “Em đi dạo với bạn, mệt rồi nên ghé vào uống chút gì đó.”

“Thế thì hay quá, bảo bạn em qua đây luôn, chúng ta ngồi cùng nhau cho vui, chị cũng đang rảnh rỗi đây.”

Tần Hoạ nhìn chiếc ghế trống đối diện bà hỏi: “Chị đi một mình sao?”

Trình Thục Vân cười: “Tạm thời thì là một mình. À phải, em mau gọi bạn qua đây đi, càng đông càng vui.”

Chờ Tần Hoạ đưa Chu Điềm Điềm tới, Trình Thục Vân bất ngờ nháy mắt với cô: “Nói mới nhớ, lần trước chẳng phải chị nói muốn giới thiệu em với cháu trai chị sao? Hôm nay nó vừa về nước, hẹn chị ở đây, ai ngờ lại gặp được em, đúng là có duyên mà.”

Bình Luận (0)
Comment