Sau Khi Bị Ép Chia Tay, Tôi Mang Thai Con Của Bạn Trai Cũ

Chương 58

Tần Hoạ vừa nghe thấy bà Trình Thục Vân nói là có hẹn người, lại còn là người bà từng nhắc muốn giới thiệu cho cô làm bạn trai, nhất thời không khỏi thấy ngồi không yên.

“Phu nhân Lưu, thế này không hay đâu ạ. Chị và cháu trai lâu ngày không gặp, bọn em ở đây chẳng phải rất kỳ quặc sao.”

Vừa nói, cô vừa định đứng dậy nhưng bị Trình Thục Vân kéo lại, ấn vai cô xuống ghế.

“Ây da, có gì mà không hay? Chị đâu có nói rõ ràng là giới thiệu hay mai mối gì đâu. Lát nữa nó đến, mọi người cứ coi như bạn bè bình thường ngồi nói chuyện là được.”

Chu Điềm Điềm vốn nổi tiếng là “ra-đa hóng chuyện” siêu nhạy.

Nghe xong lời bà Trình, cô nàng lập tức mắt sáng rỡ lên vì kích động.

“Cháu trai nào vậy ạ? Chị muốn giới thiệu bạn trai cho Hoạ Hoạ nhà em sao?”

Trình Thục Vân sợ Tần Hoạ ngại ngùng, liền cười xòa: “Chỉ là làm quen thôi mà, hai người hợp hay không còn chưa biết được.”

“Chắc chắn hợp! Nhất định hợp luôn ấy ạ! Nhìn khí chất của chị thế kia thì cháu trai của chị chắc chắn cũng là nhân trung long phượng rồi!”

Tần Hoạ nghe cô bạn nịnh đến mức lố lăng, không khỏi bật cười, vừa ngẩng đầu lên thì chợt nhìn thấy người đàn ông mặc áo khoác gió vừa nãy đang sải những bước dài tiến về phía họ.

Trong lòng cô đột nhiên lộp bộp một tiếng, chẳng lẽ trùng hợp thế sao?

Chỉ thấy Trình phu nhân vẫy tay gọi: “Tiểu Phong, ở đây.”

Trình Phong vừa liếc mắt đã nhìn thấy Tần Hoạ đang ngồi cạnh cô, trong ánh mắt thoáng hiện chút bất ngờ. Anh bước nhanh tới, khẽ gật đầu chào: “Cô ạ.”

Rồi quay sang Tần Hoạ và Chu Điềm Điềm chào: “Thật trùng hợp.”

Trình Thục Vân vốn định giới thiệu hai người, vừa nghe thấy cách xưng hô và giọng điệu của Trình Phong, liền sửng sốt: “Hai người quen nhau sao?”

“Quen, quá quen là đằng khác!”

Chu Điềm Điềm còn kích động hơn cả hai người trong cuộc.

Cô nàng thật không ngờ, cháu trai mà Trình phu nhân nói lại chính là “người hùng áo khoác gió” vừa ra tay cứu viện ngoài trung tâm thương mại ban nãy!

Lúc ở ngoài chưa nhìn rõ, chỉ thấy khí chất đàn ông mạnh mẽ. Giờ nhìn gần, mới thấy người đâu mà đẹp trai đến vậy, kiểu đẹp trai ngang tàng, có chút hư hỏng như sói con vậy.

Tuy nói nhan sắc vẫn kém Giang Cảnh Sơ một chút nhưng vẫn rất có sức hút!

Thế là miệng lưỡi lanh lợi lập tức thao thao bất tuyệt kể lại chuyện vừa rồi cho Trình phu nhân nghe.

“Nói thật đấy ạ, may mà có cháu chị đến kịp thời, không thì Hoạ Hoạ nhà em gặp nguy hiểm thật rồi.”

Chu Điềm Điềm kể chuyện sinh động như thể chính mình là nhân vật chính. Trình Thục Vân nghe mà không khỏi hoảng sợ: “Ôi trời, nguy hiểm thế sao? Tiểu Hoạ, gan em cũng to quá đi!”

Tần Hoạ mỉm cười: “Chị đừng nghe Điềm Điềm nói quá lên thế. Nhưng dù sao cũng phải cảm ơn cháu chị rất nhiều.”

“Trình Phong.” Anh vươn tay qua bàn, mỉm cười bắt tay nhẹ với Tần Hoạ: “Không cần cảm ơn đâu, gặp chuyện bất bình thì ra tay giúp đỡ là điều nên làm. Mà cô mới đáng nể, con gái mà dám xông lên, hiếm có đấy.”

“Gọi tôi là Tần Hoạ là được rồi. Không có gì đáng nể cả, chỉ là đầu óc nóng lên, hành động thiếu suy nghĩ thôi.”

Hai người qua lại trò chuyện một cách tự nhiên, khiến Chu Điềm Điềm và Trình Thục Vân nhìn nhau đầy ẩn ý.

Dưới sự khuấy động của Chu Điềm Điềm và không khí vui vẻ từ Trình phu nhân, buổi gặp gỡ vốn tưởng sẽ ngượng ngùng lại trở nên bất ngờ ấm áp và thoải mái.

Khi gần kết thúc, Chu Điềm Điềm nhận được cuộc gọi bảo Hàn Hiến tìm cô gấp, đành xin phép rời đi trước.

Nhân cơ hội đó, Trình Thục Vân liền đề nghị Trình Phong đưa Tần Hoạ về nhà.

Cuối cùng, khi đã ngồi trên xe Trình Phong, Tần Hoạ chỉ biết cười khổ lắc đầu.

Trình Phong tay nắm vô-lăng, nghiêng mặt nói: “Cô nghĩ họ đang cố tình ghép đôi chúng ta đúng không?”

Tần Hoạ kéo khóe môi cười gượng: “Anh nhìn ra rồi à?”

Trình Phong cười cợt, có chút ngả ngớn: “Rõ như ban ngày, không nhìn ra thì ngốc quá.”

Tần Hoạ cũng chẳng biết nói gì hơn: “Anh cho tôi xuống ở đầu ngã tư phía trước là được rồi, tôi tự bắt xe về.”

“Không được, tôi đã hứa với cô tôi là đưa cô về đến tận nhà cơ mà.”

Tần Hoạ “ừ” một tiếng, sau đó báo địa chỉ khu nhà, ngồi im lặng bên ghế phụ nhắn tin cho Chu Điềm Điềm.

[Tin nhắn]

Tần Hoạ: [Cậu rảnh quá ha? Phiền c.h.ế.t đi được!]

Chu Điềm Điềm vừa về đến nhà đã thấy tin nhắn, lập tức rep lại siêu nhanh.

Chu Điềm Điềm: [Sao thế? Tớ đang tạo cơ hội cho cậu còn gì!]

Tần Hoạ: [Tớ thấy Trình Phong cũng không tệ đâu, cậu thử quen xem.]

Tần Hoạ: [Thích thì cậu quen đi.]

Chu Điềm Điềm: [Tớ cũng muốn mà có lão Hàn rồi.]

Tần Hoạ: [Cậu nghĩ giờ tớ có tâm trạng đó sao?]

Chu Điềm Điềm: [Tại sao không? Là do anh ta không đủ đẹp trai, hay là vì… cậu chưa quên được Giang Cảnh Sơ?]

Tần Hoạ: [Chuyện này thì liên quan gì đến Giang Cảnh Sơ?]

[Liên quan lắm đấy! Anh ấy sắp kết hôn rồi, cậu còn không có quyền yêu người mới à? Tin tớ đi, kiếm một người bạn trai đi, lần sau mà gặp lại anh ấy, cậu có thể đường hoàng nói: ‘Tránh xa tôi ra một chút!’]

Tần Họa: [...]

[Toàn là mấy ý kiến tào lao!]

Miệng thì chê trách không để đâu cho hết.

Vừa về đến cổng khu nhà, cô đã trông thấy chiếc Aston Martin chói lóa đậu ở đó, tim cô duang một cái rơi xuống tận đáy.

“Trình Phong, có thể làm người tốt đến cùng không?”

Giang Cảnh Sơ đã đợi Tần Họa ở cổng khu nhà hai tiếng đồng hồ.

Anh tựa người vào cửa xe, kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, khói thuốc lượn lờ quanh anh.

Từ xa, thấy ánh đèn xe chiếu tới, qua làn khói mờ mịt, Giang Cảnh Sơ nheo mắt, đứng thẳng người, chuẩn bị bước đến.

Xe dừng lại, từ ghế phụ bước xuống một bóng dáng quen thuộc.

Ngay sau đó, cửa ghế lái mở ra, một người đàn ông mặc áo khoác dã ngoại vòng qua đầu xe, đi tới bên Tần Họa. Hai người không biết nói gì, nhìn nhau cười, sóng vai bước vào tòa nhà.

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

Ba người gần như lướt qua nhau, Tần Họa không hề liếc mắt lấy một cái về phía Giang Cảnh Sơ.

Chỉ còn vài bước nữa là vào trong, sau lưng vang lên tiếng cười lạnh của Giang Cảnh Sơ, gọi một tiếng: “Tần Họa.”

Giọng anh trầm thấp, pha chút giễu cợt.

Tần Họa nhắm mắt thật sâu rồi mới quay lại, đối mặt với ánh mắt sâu đen như mực của Giang Cảnh Sơ, giả vờ vừa nhìn thấy anh.

“Khuya thế này rồi, sao anh lại ở đây?”

Ánh mắt mang theo rét lạnh của Giang Cảnh Sơ quét qua Trình Phong từ đầu đến chân, cuối cùng dừng lại trên mặt Tần Họa.

“Người mới à?”

Tần Họa cố ý dựa gần Trình Phong hơn một chút, giọng nói mang theo thách thức: “Còn chưa đủ rõ ràng sao?”

Giang Cảnh Sơ cười khẩy, gật đầu: “Tốc độ nhanh đấy, quen bao giờ?”

Tần Họa mỉm cười: “Đây là chuyện riêng của tôi, chắc không liên quan gì đến công việc nhỉ?”

Giang Cảnh Sơ không ngờ Tần Họa lại dùng chính lời anh từng nói để đập ngược lại, cảm giác như bị ai đ.â.m thẳng vào ngực.

“Em biết anh chờ em ở đây bao lâu không?”

Tần Họa cong môi: “Vậy thì lại càng chẳng liên quan đến tôi, vì tôi đâu có bảo anh đứng đây đợi.”

Bị chặn họng hai lần liên tiếp, Giang Cảnh Sơ nghẹn lời.

“Còn gì nữa không? Không có thì chúng tôi lên nhà trước đây.”

Tần Họa vừa nói vừa xoay người, kéo Trình Phong cùng vào tòa nhà.

Giang Cảnh Sơ như thể chưa kịp phản ứng. Đến khi điếu thuốc cháy đến tay, nóng rát khiến anh giật mình chửi thề một tiếng. Anh ném điếu thuốc xuống đất, nghiến mạnh gót giày dập tắt đốm lửa nhỏ.

Anh ngẩng đầu lên, đèn trong nhà Tần Họa đã sáng. Ánh đèn hắt qua cửa sổ, hắt xuống bóng hai người đang ngồi bên nhau, mập mờ và chói mắt đến mức khiến đồng tử anh co rút.

Anh xoay người lên xe, sập mạnh cửa, ngồi trong buồng lái một lúc lâu rồi móc điện thoại ra gọi cho Hàn Hiển.

Chuông reo mười mấy lần Hàn Hiển mới bắt máy, giọng thở hổn hển: “Anh Cảnh, có chuyện gì thế?”

Giang Cảnh Sơ nghe thấy tiếng lạ, cau mày: “Mẹ nó, cậu đang làm gì vậy?”

Lúc này Hàn Hiển đang cùng Chu Tiểu Điềm “trời sấm đất lửa”, bị Giang Cảnh Sơ phá đám, bực bội thở dài, liếc nhìn Chu Điềm Điềm dưới thân mặt đỏ bừng, ấm ức không thôi, thấp giọng nói: “Giữa đêm khuya, tôi đang ngủ với vợ tôi, còn có thể làm gì nữa?”

Giang Cảnh Sơ chửi thầm một tiếng, vò đầu bực bội.

“Gọi vợ cậu nghe máy.”

Hàn Hiến: “Có chuyện gì phải nói ngay lúc này sao?”

Giang Cảnh Sơ càng mất kiên nhẫn:.“Nhanh lên!”

Hàn Hiển chửi thầm vài câu, không bao lâu sau, đầu dây bên kia vang lên tiếng ho nhẹ của Chu Tiểu Điềm: “Anh Cảnh, tìm em à?”

“Ừm.” Giang Cảnh Sơ khẽ đáp, có chút gượng gạo.

“Tối nay cô đi cùng Tần Họa suốt à?”

“Đúng rồi, có chuyện gì sao?”

“Người đàn ông đưa cô ấy về là ai?”

Chu Tiểu Điềm hơi chột dạ: “Bạn trai Họa Họa đó…”

Giọng Giang Cảnh Sơ trầm xuống: “Em ấy từ bao giờ có bạn trai? Sao tôi không biết?”

Chu Điềm Điềm âm thầm trợn mắt: “Anh sắp kết hôn rồi, chuyện bọn em còn phải nghe từ người khác đấy.”

Giang Cảnh Sơ nhíu mày: “Đừng đánh trống lảng. Hỏi lại lần nữa, họ quen nhau từ bao giờ?”

Chu Tiểu Điềm “à” một tiếng: “Mới tối nay thôi, vợ chồng Lưu phu nhân giới thiệu. Cháu trai chị ấy từ nước ngoài về, học vấn cao, công việc tốt, quan trọng là đẹp trai, đàn ông đích thực…”

Còn chưa nói xong, miệng cô đã bị Hàn Hiển bịt lại, ghé sát tai cảnh cáo: “Em chán sống rồi à? Trước mặt anh Cảnh mà còn nói thế!”

Giang Cảnh Sơ không nghe thấy câu đó, lúc này sắc mặt anh đen đến mức có thể nhỏ ra mực. Tối nay mới gặp, đã gấp không chờ nổi đưa người ta về nhà?

Tần Họa, em thật là giỏi đấy!

...

Tần Họa rót cho Trình Phong một tách trà, rồi lặng lẽ trốn sau rèm cửa nhìn xuống dưới.

Chiếc Aston Martin kia vẫn ngoan cố đậu dưới lầu, không hề có ý định rời đi.

Trình Phong nhấp một ngụm trà, ánh mắt đầy thích thú nhìn cô: “Cái người mà cô bảo có xu hướng quấy rối cô chính là anh ta sao?”

Tần Họa gật đầu hời hợt: “Xin lỗi, chắc phải làm phiền anh đợi thêm một lúc.”

Trình Phong cười cười, châm biếm đúng chỗ: “Tôi thấy không giống, chắc là bạn trai cũ của cô nhỉ?”

Tần Họa: …

“Anh nhìn ra từ đâu vậy?”

“Tôi không chỉ nhìn ra anh ta là bạn trai cũ, còn nhìn ra anh ta vẫn còn vương vấn cô đến chết.”

Trình Phong lắc đầu cười: “Tần Họa, cô hại tôi rồi, ánh mắt anh ta vừa nãy nhìn tôi như muốn xé xác tôi ra từng mảnh.”

Tần Họa: “Quá lời rồi đấy, làm gì ghê thế.”

Vừa dứt lời, chuông điện thoại vang lên.

Tần Họa liếc mắt nhìn màn hình, lại liếc nhìn Trình Phong.

Trình Phong nhướng mày: “Còn không nghe máy, định đợi anh ta xông lên nhà luôn à?”

Bình Luận (0)
Comment