Sau Khi Bị Ép Chia Tay, Tôi Mang Thai Con Của Bạn Trai Cũ

Chương 59

Tần Hoạ không dám tưởng tượng ra cảnh tượng ấy, vội vàng nhấn nút nghe máy.

Câu đầu tiên đã là: “Muộn rồi, anh mau về nghỉ ngơi đi.”

Giang Cảnh Sơ bật cười lạnh, ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ nhà Tần Hoạ.

“Sao em biết anh chưa về. Sao nào, đang trốn sau rèm cửa lén nhìn anh đấy à?”

Lúc này, Tần Hoạ đúng thật đang đứng sau rèm cửa, tay còn đang vén một góc rèm nhìn xuống dưới: “Tôi không rảnh như anh nghĩ đâu.”

“Dĩ nhiên là em không rảnh rồi, tối qua còn hôn môi cuồng nhiệt với bạn trai cũ, hôm nay lại đưa bạn trai mới về nhà qua đêm.”

Tần Hoạ không hiểu nổi Giang Cảnh Sơ đang ghen đến mức nào.

“Người lớn với nhau, chơi chơi có gì đâu mà lạ. Tối qua anh cưỡng hôn tôi, tôi có bắt anh chịu trách nhiệm không?”

Chơi chơi? Đúng là quá phóng khoáng!

Hai bên thái dương của Giang Cảnh Sơ giật mạnh, anh nghiến răng, cố kiềm chế cơn giận đang trào dâng.

“Cho em hai phút, bảo hắn ta xuống dưới, anh sẽ đi. Nếu không, anh lập tức lên đó.”

Tần Hoạ nhíu mày, liếc nhìn Trình Phong đang ngồi trên ghế sofa, mặt mang biểu cảm: Thấy chưa, tôi đoán đúng rồi mà.

“Anh mà dám lên, tôi lập tức báo cảnh sát tố cáo anh quấy rối.”

“Báo đi.”

Giọng Giang Cảnh Sơ không chút để tâm, thậm chí còn lạnh lùng như băng, xuyên qua điện thoại khiến Tần Hoạ bất giác run rẩy.

“Cứ thử xem, xem là cảnh sát tới trước hay anh lên nhanh hơn.”

Hai phút, Giang Cảnh Sơ nhìn chằm chằm đồng hồ trên tay đếm ngược.

Đúng ba giây cuối, cửa toà nhà mở ra, người đàn ông mặc áo khoác gió đút tay vào túi chậm rãi bước ra. Lúc đi ngang qua xe của Giang Cảnh Sơ, còn thông qua cửa kính xe đang hạ, mỉm cười đầy ẩn ý với anh.

Giang Cảnh Sơ lạnh lùng nhìn hắn, trong mắt hiện lên một tia sáng lạnh lẽo, kèm theo nụ cười nhạt, pha chút khinh miệt và khinh bỉ.

Đợi đến khi Trình Phong bước đến xe mình, Giang Cảnh Sơ đạp mạnh chân ga, vù một tiếng, xe anh như gió lao vút qua, suýt chút nữa quệt vào áo khoác của Trình Phong.

Anh ấy thầm rủa: “Tần Hoạ đúng là muốn hại c.h.ế.t tôi mà.”

Nửa đêm, Giang Cảnh Sơ nằm trằn trọc trên giường, càng nghĩ càng bực.

Từ trước đến nay anh chưa từng được vào nhà Tần Hoạ, cái gã áo khoác gió kia là cái thá gì lại được vào?

Nghĩ đến đây, anh bực bội cầm điện thoại gọi cho Tần Hoạ.

“Alo…”

Giọng nói mềm mại, ngái ngủ của Tần Hoạ truyền qua loa khiến Giang Cảnh Sơ như có cảm giác bị khiêu khích.

Anh hừ lạnh một tiếng: “Ngủ ngon quá nhỉ.”

Tần Hoạ đang mơ mơ màng màng, chợt nhận ra là giọng của Giang Cảnh Sơ, liếc mắt nhìn đồng hồ, tức giận nhíu chặt mày.

“Giang Cảnh Sơ, anh có bệnh à, có biết bây giờ là hai giờ sáng không!”

“Biết chứ.”

Giọng Giang Cảnh Sơ thấp trầm, mang theo chút vô lại: “Anh có chuyện cần nói với em, dậy mau, anh đột nhiên nhớ ra khu vực tầng một cần phải chỉnh sửa chỗ nào đó, em mau lấy sổ ra ghi lại.”

Tần Hoạ: “…”

“Anh bị nhiễm độc à? Ai nửa đêm dậy ghi chú làm việc chứ?”

“Không ghi, mai em nhớ nổi không?”

“Anh nhớ được là được rồi, phiền anh có gì để mai giờ làm việc hãy nói được không?”

Giang Cảnh Sơ dứt khoát không nhân nhượng: “Không được, có cần anh nhắc lại lần nữa không. Với tư cách là bên A, anh có quyền vào bất kỳ thời điểm nào, bất kỳ nơi đâu, bàn bạc công việc với bên B, chính là em.”

Tần Hoạ nhất thời muốn đánh người, đành nghiến răng, xoa mặt một lúc rồi lật chăn dậy: “Được rồi được rồi, tôi biết rồi, đợi chút, tôi lấy sổ ra ngay.”

Tần Hoạ bị Giang Cảnh Sơ “cưỡng chế lao động” đến tận bốn giờ sáng mới được nghỉ ngơi.

Hậu quả là sáng hôm sau đến công ty, cả người cô như cà tím bị sương đánh, vừa uể oải vừa tiều tuỵ.

Dù vậy, cô vẫn cảm thấy ánh mắt của đồng nghiệp nhìn mình có chút thay đổi. Không còn địch ý như mấy hôm trước mà là tôn trọng pha lẫn một chút tò mò.

Tần Hoạ không suy nghĩ nhiều, đi thẳng vào văn phòng.

Vừa mở sổ tay ra, cửa văn phòng liền bị gõ nhẹ. Đồng nghiệp Tiểu A bưng một ly cà phê, thập thò ló đầu vào rồi nhanh nhẹn bước vào trong.

“Tổ trưởng Tần, em mang cà phê cho chị.”

Tiểu A là cô gái nhanh nhẹn, hoạt bát, chăm chỉ, dễ mến. Trong công ty này, Tần Hoạ coi như thân thiết với cô ấy nhất.

“Sao hôm nay tốt thế, sáng sớm đã mang cà phê cho chị rồi.”

Tiểu A cười hì hì, đứng đối diện bàn làm việc, hai tay giấu sau lưng, vô cùng tinh nghịch.

“Vừa rồi thấy chị vào công ty mà mặt mày mệt mỏi, chắc tối qua lại phải thức khuya làm việc đúng không?”

Tần Hoạ cong môi cười khẽ, nhấp một ngụm cà phê đúng vị ngọt cô hay uống, khóe môi càng cong thêm: “Đúng thế, có một dự án gấp, không làm tăng ca thì chẳng kịp tiến độ.”

Tiểu A làm bộ thở dài: “Haizz, giờ em mới hiểu vì sao người giỏi lại còn chăm hơn tụi em.”

Cô vừa nói vừa nháy mắt với Tần Hoạ: “Hôm qua chị đi công tác bên ngoài nên không biết, trụ sở chính gửi mail đến công ty tụi mình, cả phòng giờ đều biết hóa ra tổ trưởng Tần từng đoạt nhiều giải thưởng thiết kế đến thế! Trước khi chị về nước, tụi em còn từng học qua một vài dự án cải tạo do chị phụ trách nữa đó.”

Không lạ gì khi Tần Hoạ cảm thấy ánh mắt của mọi người nhìn cô có phần khác lạ, thì ra là vì chuyện này.

Cô cụp mắt, nét mặt không biểu lộ cảm xúc.

“Lần này không ai nói giải thưởng của chị là giả nữa à?”

Tiểu A lắc đầu.

“Là email từ tổng bộ gửi đến đấy, ai dám nghi ngờ tính chân thật chứ. Huống hồ hôm qua tổng giám đốc Giang đích thân đến tìm chị bàn chuyện thiết kế, cả công ty đều truyền tai nhau rồi. Giờ chắc ngoài Tống Á Lệ, không ai dám phục chị đâu.”

Tần Hoạ không mấy hứng thú với những chuyện này, chỉ nhàn nhạt nói:. “Có phục hay không cũng không sao cả. Vị trí công việc khác nhau, ai làm việc nấy.”

Tiểu A le lưỡi, hạ giọng đầy thần bí: “Chị nghĩ vậy, chứ Tống Á Lệ thì không đâu. Chị không biết chứ, mấy hôm nay chị ta làm việc như điên, chạy khắp nơi tìm khách hàng, quyết tâm phải vượt mặt chị cho bằng được.”

Tần Hoạ nghe xong cũng lười ngẩng đầu, giọng điệu dửng dưng: “Tuỳ cô ta. Nhiều sức thế thì làm nhiều việc cho công ty cũng tốt.”

Ánh mắt cô chợt quét qua bức vẽ graffiti treo trên tường, đôi mắt đẹp khẽ nheo lại.

Đêm qua Giang Cảnh Sơ cũng thức đến tận khuya nhưng tinh thần rõ ràng vẫn tốt hơn Tần Hoạ rất nhiều.

Sáng sớm anh đã họp với ban lãnh đạo cấp cao và mắng từng người một đến mức không ai dám hó hé.

Có người quen biết với Cao Phỉ, trợ lý thân cận của anh liền kéo cậu ta ra một góc: “Trợ lý Cao, lần sau tổng Giám đốc Giang mà tâm trạng tệ thế này thì cũng phải báo trước một tiếng chứ?”

Cao Phỉ chỉ vào quầng thâm mắt xanh tím của mình, đầy uất ức: “Phó tổng Lý, ông thấy tôi có thời gian mà báo với ông không?”

Chỉ để điều tra chuyện gia đình của Tần Hoạ, hôm qua cậu ta tự lái xe đi đến Minh Khê Sơn, chạy về Bắc Thành lúc bảy giờ sáng nay, tám giờ có mặt tại công ty, đến giờ vẫn chưa được thấy mặt Giang Cảnh Sơ.

Đang nói, Giang Cảnh Sơ mặt lạnh như tiền từ phòng họp bước ra, Cao Phỉ cắn răng, nhanh chóng tiến lên: “Tổng giám đốc.”

Giang Cảnh Sơ lạnh lùng liếc cậu ta một cái.

“Về rồi à?”

Cao Phỉ gật đầu, theo anh vào phòng làm việc.

“Nói đi, tra được gì rồi.”

Giang Cảnh Sơ tháo cúc cổ áo sơ mi, ngồi phịch xuống ghế, nhướng mày nhìn Cao Phi.

Cao Phỉ cung kính đặt xấp tài liệu lên bàn anh, rồi lùi lại một bước: “Năm năm trước, bà ngoại của cô Tần bị nhồi m.á.u cơ tim đột ngột, cấp cứu tại bệnh viện trung tâm địa phương nhưng không qua khỏi. Tôi có đến khu nhà cũ của cô ấy dò hỏi, nghe nói bà cụ vốn khoẻ mạnh. Hôm trước khi xảy ra chuyện còn cãi nhau to với mẹ của cô Tần, hôm sau thì xảy ra chuyện. Sau đó cấp cứu suốt một đêm nhưng vẫn không qua khỏi.”

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

Giang Cảnh Sơ vừa lật tài liệu vừa nghe, đến đoạn này thì động tác tay rõ ràng khựng lại.

Trước kia anh từng hỏi Tần Hoạ chuyện bà ngoại đột ngột qua đời. Khi ấy cô chỉ nói: “Người già rồi, bệnh tật nhiều, nói mất là mất thôi.”

Nhưng giờ nghe lại, hoàn toàn không giống vậy. Vậy tại sao cô lại giấu anh?

Hơn nữa thời điểm đó, cũng chính là lúc hai người cãi nhau dữ dội nhất, cô bảo cần về Minh Khê Sơn để bình tâm một thời gian.

Cô đi mười mấy ngày, Giang Cảnh Sơ gọi điện nhiều lần đòi tới đón, cô đều từ chối. Suốt thời gian đó, cô chưa từng nhắc gì đến chuyện bà ngoại mất.

Sau đó cô trở về Bắc Thành, chẳng mấy chốc đã dính líu đến Ôn Lễ, hai người họ cãi nhau một trận lớn rồi Tần Hoạ ra nước ngoài...

Càng nghĩ Giang Cảnh Sơ càng thấy rối rắm, như thể có điều gì đó vừa vụt qua đầu, nhưng lại quá nhanh khiến anh không thể nắm bắt.

“Có tra được lý do vì sao mẹ em ấy về nhà gây chuyện không?”

Cao Phỉ gật đầu, vẻ mặt có phần khó nói: “Có ạ. Hình như mẹ của cô Tần có thói quen đánh bạc, tháng đó thua một khoản rất lớn, bị chủ nợ đuổi đến tận nhà bà ngoại cô ấy. Có phải vì chuyện đó mà cãi nhau thì không ai rõ.”

Mẹ Tần nghiện cờ bạc?

Chuyện này Giang Cảnh Sơ lần đầu mới nghe.

Anh chỉ biết mẹ của Tần Hoạ từ nhỏ đã chẳng mấy khi quan t@m đến cô, quanh năm suốt tháng lang bạt bên ngoài, tình cảm mẹ con rất nhạt nhòa.

Anh từng gặp mẹ cô một lần. Hồi đó Tần Hoạ học năm ba đại học, mẹ cô đến tận cổng trường tìm cô đòi tiền, hai người cãi nhau to.

Sau này khi biết chuyện, anh lén liên lạc với mẹ cô, đưa cho bà ấy một khoản tiền. Việc này bị Tần Hoạ phát hiện, cô giận dữ cãi nhau với anh một trận.

Khi đó, anh chỉ nghĩ là do cô tự trọng, không muốn nhận sự giúp đỡ về tiền bạc.

Giờ nghe Cao Phỉ nói thế, e rằng bên trong còn có nguyên nhân sâu xa hơn.

Ánh mắt Giang Cảnh Sơ dần trầm xuống, sâu thẳm và lạnh lẽo.

“Cậu nói bà ta thua một khoản rất lớn. Cụ thể là bao nhiêu?”

Bình Luận (0)
Comment