Khóe môi của Cao Phỉ mím chặt thành một đường thẳng, ngừng lại hai giây rồi mới lên tiếng: “Là năm triệu.” (khoảng 17,8 tỷ VNĐ)
Năm triệu?!
Con số này đối với Giang Cảnh Sơ chẳng đáng là gì nhưng anh rất rõ. Số với một người như Tần Họa, cha mất sớm, mẹ thì quanh năm không thấy bóng dáng, chỉ lớn lên nhờ bà ngoại già cả kiếm sống bằng nghề xem tướng bày quán thì năm triệu là con số lớn đến nhường nào.
Trong thoáng chốc, Giang Cảnh Sơ bỗng nảy ra một ý nghĩ: Phải chăng Tần Họa đến với Ôn Lễ là vì anh ta giúp mẹ cô trả nợ cờ bạc?
Nhưng ngay sau đó, anh lập tức bác bỏ ý nghĩ ấy. Nếu Tần Họa thật sự vì tiền mà lựa chọn thì anh giàu có hơn Ôn Lễ rất nhiều, cô hà tất phải bỏ gần chọn xa?
Lông mày Giang Cảnh Sơ chau chặt lại.
“Có điều tra được ai là người cuối cùng trả khoản nợ đó không?”
Cao Phỉ lắc đầu: “Vẫn chưa tìm ra. Nhưng sau khi bà cụ mất không lâu, cô Tần xuất ngoại. Sau đó thì mẹ của cô ấy cùng đám người đòi nợ cũng bỗng dưng biến mất.”
Không biết nợ đã trả hay chưa, đám người đòi nợ cũng bặt vô âm tín.
Càng nghe càng rối loạn, Giang Cảnh Sơ chống cằm suy tư.
Lúc này, trợ lý thứ hai gõ cửa bước vào, nói có một kiện hàng gửi đến đặt ở quầy lễ tân, hỏi anh có cần người xuống lấy không.
Giang Cảnh Sơ khẽ nhíu mày: “Là loại hàng gì?”
“Lễ tân bảo hình như là một bức tranh đóng khung gì đó.”
Đôi mắt đen thẳm của Giang Cảnh Sơ chợt sáng lên: “Cao Phỉ, cậu đi lấy giúp tôi.”
Cao Phỉ hơi nghi hoặc, không hiểu sao thứ gì lại quan trọng đến mức khiến Giang tổng đích thân dặn dò như vậy.
Trên đường ôm kiện hàng trở lại văn phòng, cậu vừa đi vừa nâng niu, sợ có chút sơ suất nào làm hỏng thứ này.
Giang Cảnh Sơ đoán không sai chính là bức tranh ở văn phòng của Tần Họa.
Mở ra xem, quả nhiên là nó.
Trong lòng anh lập tức thấy khoan khoái hơn hẳn, bảo Cao Phỉ tìm chỗ treo lên tường.
Cao Phỉ cầm bức tranh xoay trái xoay phải, thật sự không biết nên đặt ở đâu. Vấn đề là phong cách bức tranh quá trẻ con, hoàn toàn không hợp với tông màu đen trắng xám đầy công nghệ của văn phòng Giang tổng.
Đang do dự, chợt nghe thấy Giang Cảnh Sơ nói chuyện điện thoại: “Đang làm việc à?”
“Tranh anh nhận được rồi, cảm ơn vì đã nhường lại.”
“Không có chuyện thì không thể gọi cho em chắc?”
“Chậc, hỏi em một câu thôi, bản phối cảnh lần một của dự án Kinh Hòa Loan khi nào xong?”
“Được, biết rồi, em cố gắng nhanh chút, anh đang chờ xem, rất gấp.”
Nghe đến đây, Cao Phỉ cũng đoán được phần nào. Hóa ra tranh là do Tần Họa tặng, bảo sao Giang tổng quý như báu vật thế.
Không chút do dự, cậu ta chọn ngay vị trí dễ thấy nhất trên tường treo lên.
Chỗ này ổn rồi, lúc Giang tổng làm việc, chỉ cần ngẩng đầu là thấy ngay, không thể nào sai được.
Cùng lúc đó, ở một nhà hàng khác.
Kỷ Tĩnh Nhã đang dùng bữa cùng Viên Mai.
Tối qua Kỷ Tĩnh Nhã có việc bận nên không thể đến buổi hẹn của Viên Mai, đành đổi sang hôm nay.
Viên Mai nhìn gương mặt ôn nhu như nước của Kỷ Tĩnh Nhã ở phía đối diện, đi thẳng vào chủ đề: “Tĩnh Nhã, chuyện Tiểu Sơ không muốn kết hôn lúc này, nghe nói con biết rồi, mà còn đồng ý?”
Kỷ Tĩnh Nhã khẽ vén mái tóc ra sau tai, khóe môi cong lên một nụ cười nhạt: “Vâng, thưa dì.”
Viên Mai nhíu mày: “Con bé này, nó không sốt ruột thì con cũng không thể hồ đồ theo nó được nên thúc thì vẫn phải thúc chứ.”
Kỷ Tĩnh Nhã nhẹ nhàng cúi đầu: “Nếu anh ấy không muốn, chẳng lẽ con phải cầm d.a.o ép cưới? Vả lại, sắp tới con có thể sẽ ra nước ngoài học một thời gian. Hiện giờ kết hôn... cũng thật sự không phải lúc thích hợp.”
“Con định ra nước ngoài sao?”
Viên Mai không giấu nổi vẻ kinh ngạc: “Tĩnh Nhã, con biết lúc này mà ra nước ngoài thì có ý nghĩa gì không? Dì nói câu này có thể không nên, nhưng... tình cảm giữa con và Tiểu Sơ vốn đã nhạt, nếu thời gian này lại có người phụ nữ khác xen vào thì…”
Nghe đến đây, nụ cười trên mặt Kỷ Tĩnh Nhã cũng dần cứng lại.
Viên Mai liền nắm lấy tay cô: “Con nói thật cho dì biết, có phải Tiểu Sơ bắt nạt con không?”
Kỷ Tĩnh Nhã lắc đầu, trong mắt ánh lên nỗi buồn man mác: “Không đâu, anh ấy làm gì có thời gian mà bắt nạt con. Bình thường đến gặp nhau một lần còn khó.”
Câu nói ấy, oán trách đã rõ mồn một.
Viên Mai thở dài: “Tĩnh Nhã à, tuy là con gái nhưng có chuyện vẫn nên chủ động một chút. Tiểu Sơ tính tình vốn lạnh, con không thể còn lạnh hơn nó được, phải chủ động gần gũi, thi thoảng đến công ty thăm nó, hẹn nó đi xem phim gặp mặt nhiều, tình cảm mới đậm được, con hiểu không?”
Kỷ Tĩnh Nhã cụp mắt, gượng cười, không tiếp lời.
Trong đầu Viên Mai chợt lóe lên điều gì đó.
“Tĩnh Nhã, con nói thật cho dì biết, có phải con và Tiểu Sơ đang giận nhau không? Trước đây dì thấy hai đứa cùng nhau sửa sang nhà cưới, đâu phải vẫn ổn, việc gì cũng bàn bạc cùng nhau?”
Kỷ Tĩnh Nhã mím môi khẽ đáp: “Bên Vinh Thịnh Hoa Phủ bây giờ, gần như một tay con lo liệu, tâm tư của Cảnh Sơ thì đều đặt hết vào khu Kinh Hòa Loan rồi.”
“Kinh Hòa Loan?”
Viên Mai siết chặt lòng bàn tay theo phản xạ.
“Căn biệt thự đó Tiểu Sơ đâu có ở nữa, con nói tâm tư nó đặt ở đó là ý gì?”
Kỷ Tĩnh Nhã ra vẻ hờ hững: “Cụ thể thì con cũng không rõ, anh ấy không nói gì với con, chỉ là kiến trúc sư phụ trách bên Vinh Thịnh Hoa Phủ kể lại, nói rằng anh ấy đã ký hợp đồng với một nhà thiết kế họ Tần bên công ty họ, muốn sửa sang lại căn Kinh Hòa Loan.”
“Nhà thiết kế họ Tần?”
Viên Mai lẩm bẩm nhắc lại: “Có phải là người lần trước cạnh tranh thiết kế nhà cưới với con, rồi bị Tiểu Sơ thẳng tay loại bỏ không?”
Kỷ Tĩnh Nhã gật đầu: “Phải, con thấy cũng lạ, trước kia anh ấy chê người ta không ra gì, ngay trước mặt con còn nói cô ta chẳng có năng lực, vậy mà giờ lại đích thân chỉ đích danh nhờ cô ấy thiết kế Kinh Hòa Loan.”
Viên Mai nghe đến đây, trong lòng nổi lên cảm giác bất an khó nói, nhưng ngoài mặt vẫn giữ bình tĩnh.
“Đàn ông mà, lòng dạ vốn khó lường, nếu không sao dì lại nóng lòng đến thế? Con biết rồi đấy, trong lòng dì sớm đã xem con là vợ tương lai của Tiểu Sơ. Ở phía dì, con không cần phải lo nghĩ gì cả. Nhưng lúc này, điều con cần làm nhất là dồn toàn tâm toàn ý vào Tiểu Sơ.”
Nói đến đây, Viên Mai càng thêm bất an, hạ giọng hỏi: “Tĩnh Nhã, dì hỏi thật, hai đứa đã tiến triển đến mức nào rồi?”
Nghe vậy, gương mặt Kỷ Tĩnh Nhã chợt đỏ bừng,
“Dì… con…”
“Ây da, có gì mà ngại chứ.”
Viên Mai tưởng cô chỉ thẹn thùng, liền vỗ vỗ tay cô an ủi: “Dì cũng từng trải, chỉ muốn nhắc con một câu: Bây giờ không còn là thời phong kiến nữa, nếu con và Tiểu Sơ sớm có quan hệ thân mật hơn, sau này chuyện kết hôn cũng chẳng cần lo nghĩ gì.” Bà dừng một chút: “Dạo tới Hàn Hiến kết hôn, Tiểu Sơ thân với cậu ta, chắc chắn sẽ uống không ít, đến lúc đó, con phải tự mình nắm bắt cơ hội.”
Sau khi rời khỏi nhà hàng và chia tay với Kỷ Tĩnh Nhã, nụ cười trên mặt Viên Mai dần tan biến.
Vừa lên xe, bà liền gọi điện: “Tra giúp tôi, trong công ty YJ có một nhà thiết kế họ Tần không, tra xem cô ta là ai.”
Chẳng bao lâu, điện thoại nhận được một bản tư liệu đầy đủ.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy ảnh Tần Hoạ, sắc mặt Viên Mai lập tức thay đổi, ánh mắt sắc bén lóe lên tia lạnh lẽo.
Khó trách gần đây Tiểu Sơ trở nên bất thường như vậy, vì một người phụ nữ mà không tiếc náo loạn cả thành phố. Rồi vì chống đối chuyện cưới xin với Tĩnh Nhã, mà không ngại trái ý ba mình. Thì ra, tất cả đều đã có manh mối từ trước. Chỉ trách bà lúc ấy quá lơ là, nghĩ rằng năm năm đã trôi qua, có những chuyện vốn dĩ đã thành dĩ vãng. Nào ngờ, tro tàn lại bất ngờ bùng cháy trở lại.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Viên Mai càng thêm thâm trầm.
Vẫn là dãy số quen thuộc, bà gọi lại lần nữa, giọng nói lạnh lẽo: “Sắp xếp thời gian, tôi muốn gặp cô ta càng sớm càng tốt.”
…
Vì bản thiết kế hiệu ứng của Cảnh Sơ cần gấp, Tần Hoạ đã bận rộn cả ngày ở công ty. Đến khi đồng nghiệp gần như về hết, cô mới thu dọn đồ đạc ra về.
Vừa bước ra khỏi cổng, mới nhận ra bên ngoài đang lất phất mưa.
Cô nhìn quanh, rồi dùng túi xách che đầu, định đi bộ ra đường lớn gọi taxi.
Lúc này, một chiếc xe đen bóng dừng chầm chậm trước mặt cô. Một người đàn ông mặc vest chỉnh tề từ ghế lái bước xuống, tiến thẳng về phía cô.
“Cô Tần, bà chủ của chúng tôi muốn mời cô lên xe nói chuyện.”
Tần Hoạ hơi cảnh giác, liếc nhìn lớp kính chống nhìn trộm trên cửa xe.
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
“Cho tôi hỏi, bà chủ của các anh là ai?”
Ngay khi cô vừa dứt lời, cửa kính sau xe chậm rãi hạ xuống, lộ ra một gương mặt đoan trang, sắc sảo.
“Cô Tần, lâu rồi không gặp.”