Sau Khi Bị Ép Chia Tay, Tôi Mang Thai Con Của Bạn Trai Cũ

Chương 61

Chiếc xe đen bóng lặng lẽ lăn bánh về phía trước.

Bên trong xe, Tần Hoạ và Viên Mai ngồi ở hai bên, không khí căng thẳng lạnh lẽo.

“Cô Tần, cô về nước khi nào vậy?”

Viên Mai giữ tư thế cao cao tại thượng, giọng nói xa cách, cằm hơi ngẩng lên mang theo sự khinh mạn lễ độ.

Tần Hoạ không nóng không lạnh, đáp lời điềm tĩnh: “Về chưa lâu.”

Viên Mai khẽ gật đầu: “Nghe nói cô phát triển khá tốt ở nước ngoài, có thể cho tôi biết, lần này về là có chuyện gì sao?”

Khoé môi Tần Hoạ khẽ nhếch: “Cũng không có gì đặc biệt. Con muốn về thì về thôi, chẳng lẽ phải ở mãi bên đó suốt đời?”

Viên Mai nhẹ cong môi, biểu cảm thoáng chút khinh bỉ.

“Vậy sao? Về đúng lúc thật.” Bà dừng một chút: “Chắc cô cũng biết chuyện Cảnh Sơ đã đính hôn rồi chứ?”

“Dạ biết.” Giọng Tần Hoạ vẫn nhàn nhạt: “Thông báo đính hôn của nhà họ Giang ở Bắc Thành, không muốn biết cũng khó.”

“Vậy theo cô, chuyện Cảnh Sơ đính hôn với Tĩnh Nhã thì sao?”

“Con thấy thế nào ư?”

Viên Mai nhướng mày, nghiêng đầu liếc nhìn Tần Hoạ, đôi mắt dài hẹp giống hệt Giang Cảnh Sơ lúc này hiện rõ sự dò xét.

Tần Hoạ cụp mắt, điềm nhiên nói: “Con từng gặp cô Kỷ, dịu dàng đoan trang, rất xứng đôi với anh ấy.”

Nghe vậy, cuối cùng Viên Mai cũng lộ ra nụ cười hài lòng.

“Cô biết vậy thì tốt. Tĩnh Nhã là con dâu mà cả tôi và nhà họ Giang đều đã định sẵn.”

Ngón tay Tần Hoạ đang đặt trên đầu gối khẽ siết lại.

“Viên phu nhân, nếu có gì muốn nói, xin cứ nói thẳng.”

Đuôi mày Viên Mai khẽ nhướn lên, chợt nhớ đến lần đầu gặp Tần Hoạ cách đây năm năm. Khi ấy cô cũng bình tĩnh, cao ngạo, không hề sợ hãi.

Lúc tranh cãi, mồm miệng sắc sảo chẳng chịu kém ai.

Khi đó cô vẫn còn non trẻ nhưng ánh mắt lại mang theo dũng khí không e sợ quyền thế. Còn bây giờ, khí chất ấy dường như đã vơi đi nhiều.

“Vậy tôi cũng không lòng vòng nữa. Nghe nói cô về nước chưa lâu mà đã dây dưa không rõ với Cảnh Sơ nhà tôi?”

Tần Hoạ hiểu rõ, một khi Viên Mai đã chủ động tìm đến, chắc chắn mọi chuyện bà đã tra rõ từ đầu chí cuối nên cũng chẳng giấu giếm: “Anh ấy có căn biệt thự cần tu sửa, con hiện là nhà thiết kế nội thất phụ trách việc đó.”

“Chỉ một câu hợp tác công việc mà muốn qua mặt tôi à?”

Viên Mai cười lạnh, giọng điệu khinh thường khiến Tần Hoạ thấy khó chịu.

“Nếu không thì còn là gì?”

Viên Mai ánh mắt lạnh băng.

“Kinh Hòa Loan đối với cô và Cảnh Sơ có ý nghĩa thế nào, chắc tôi không cần nhắc lại. Cả Bắc Thành có bao nhiêu nhà thiết kế, sao nó lại chọn đúng cô? Còn nữa, dạo trước ở quán bar, vì một người phụ nữ, nó không tiếc đạp đổ cả chục công ty ở Bắc Thành, người phụ nữ đó chẳng phải cũng là cô sao?”

Tần Hoạ chợt choáng váng, cô cứ tưởng hôm ấy Giang Cảnh Sơ chỉ đánh gã tóc vàng kia một trận, nào ngờ phía sau lại còn khiến hơn chục công ty phá sản.

Phản ứng bất ngờ của cô lọt thẳng vào mắt Viên Mai, khiến khoé miệng bà ta cong lên, lộ ra nụ cười đầy mỉa mai.

“Xem ra là cô thật sự không biết. Hôm nay hẹn gặp cô, chỉ để nhắc một câu: Cảnh Sơ bây giờ đã có hôn ước. Tôi không cần biết trong lòng nó nghĩ gì về cô, là lưu luyến tình cũ hay không cam tâm bỏ lỡ. Chỉ mong cô biết điều một chút, tự hiểu mà tránh né. Chúng ta đã lễ độ rồi, nếu sau này vì cô mà hôn sự của Cảnh Sơ và Tĩnh Nhã xảy ra chuyện, tôi không ngại để chuyện năm năm trước lặp lại lần nữa.”

Khi Tần Hoạ xuống xe, mưa ngoài trời đã từ lất phất chuyển sang rả rích nặng hạt.

Cô đứng yên tại chỗ, nhìn chiếc xe sang dần hòa vào dòng xe cộ đông đúc rồi biến mất khỏi tầm mắt. Mãi sau, cô mới như người mất hồn quay người, bước từng bước chậm rãi về phía khu chung cư của mình.

Từng sợi mưa giăng kín trời, hơi nước ẩm ướt hoá thành màn sương mỏng.

Tần Hoạ đứng giữa cơn mưa, mặc cho nước mưa thấm ướt mái tóc, áo quần, mặc cho từng hạt lạnh lẽo xối lên mặt mũi.

Trong làn sương mưa mờ ảo ấy, dòng ký ức bỗng cuốn cô trở lại năm năm trước.

Hôm đó, mưa còn lớn hơn hôm nay nhiều.

Đám người đòi nợ xông vào, đập phá mọi thứ trong nhà, không chừa một vật nào còn nguyên vẹn.

Bà cô đập n.g.ự.c thở than, nửa nằm nửa ngồi trên ghế, tức giận đến nỗi trợn trắng cả mắt.

Mẹ cô, Tào Phương, khuôn mặt dữ tợn, gào thét như người điên: “Tao phải làm sao đây? Tao đã thua trắng rồi, còn có thể làm gì?”

“Tần Hoạ! Tao mang nặng đẻ đau sinh ra mày, giờ chỉ còn mày mới cứu được tao!” Bà ta lắc mạnh vai Tần Hoạ: “Mày giúp tao được không! Hả? Chỉ là chia tay thôi, có phải bảo mày đi c.h.ế.t đâu! Mày không thể vì một thằng đàn ông mà bỏ mặc mẹ mày sống c.h.ế.t thế nào cũng được!”

Tiếng sấm rền vang, tiếng còi xe cấp cứu gào rú, tiếng mẹ mắng nhiếc điên loạn, tất cả những thanh âm hỗn loạn đó là ký ức cuối cùng của Tần Hoạ về Minh Khê Sơn.

Khi về đến nhà, toàn thân cô đã ướt sũng giống như vừa bị người ta vớt lên từ nước.

Đầu óc choáng váng, cô tùy tiện cởi bỏ quần áo ướt sũng, tắm qua loa rồi ngã lăn ra giường, ngay cả tóc cũng chẳng buồn sấy.

Chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ, nhưng trong mơ lại rối loạn, hỗn độn.

Bao nhiêu chuyện cũ năm xưa vui có, buồn có, đau lòng, tuyệt vọng. Tất cả như một cuốn phim quay chậm lần lượt hiện lên trước mắt.

Trong cơn mơ màng, Tần Họa cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, môi khô khốc cháy bỏng.

Cô nghe tiếng điện thoại rung lên không ngừng, chỉ thấy ồn ào, liền quơ tay bấm nhận một cách vô thức. Trong máy vang lên giọng nói lười biếng quen thuộc của Giang Cảnh Sơ: “Ngủ chưa? Anh chợt nhớ ra phòng nghe nhạc ở tầng ba vẫn còn...”

Những lời sau đó cô nghe không rõ nữa, chỉ khẽ r3n rỉ một tiếng, giọng mềm mại yếu ớt: “Giang Cảnh Sơ, tôi đau đầu quá... thật sự không dậy nổi... có chuyện gì... để mai nói được không...”

Giang Cảnh Sơ đang ở quán bar uống rượu cùng Hàn Hiến và mấy người bạn.

Giữa chừng cảm thấy nhàm chán, anh ra ngoài hít thở, rồi không kìm được mà gọi cho cô.

Không ngờ vừa nghe giọng yếu ớt ấy, trong lòng bỗng thấy bất an.

“Em sao thế? Không khỏe sao?”

Tần Họa không đáp, chỉ nghe một tiếng “bịch” nặng nề vang lên.

Giang Cảnh Sơ lập tức căng thẳng, gọi tên cô mấy lần đều không có phản hồi.

Anh xoay người lao vào phòng bao, cầm chìa khóa xe rồi vội vã rời khỏi đó.

Hàn Hiến gọi với theo cũng chẳng thấy anh đáp lại.

Dọc đường phóng xe như bay, bình thường mất nửa tiếng thì hôm nay chỉ mười mấy phút đã tới.

Trong thang máy, anh không ngừng gọi điện cho cô nhưng vẫn không ai bắt máy.

Nỗi lo lắng trong lòng càng lúc càng dâng cao. Vừa đến nơi, anh lập tức đập cửa.

“Tần Họa, em sao rồi? Có thể dậy mở cửa không?”

Tần Họa mơ màng nghe thấy tiếng gõ cửa ngày càng gấp, miễn cưỡng mở mắt ra mới phát hiện mình đã rơi xuống sàn lúc nào không hay.

Cô cố chịu đựng cảm giác khó chịu, lảo đảo từng bước đi ra phòng khách, nghe thấy giọng Giang Cảnh Sơ vang lên từ bên ngoài: “Nếu em không mở, anh đá cửa đấy nhé!”

Vừa dứt lời, cửa liền mở ra, Tần Họa mặt trắng bệch, thở hổn hển đứng trước mặt anh: “Đừng... đá hỏng rồi nửa đêm ai sửa cho tôi?”

Giang Cảnh Sơ lúc này mới nhẹ nhõm thở ra, thấy cô còn nói được thì chắc không đến mức nghiêm trọng.

Anh vừa cởi giày định bước vào thì bóng người trước mắt lảo đảo rồi ngã vào lòng anh.

Anh phản ứng cực nhanh, vội đỡ lấy cô, lập tức cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng từ người cô.

“Em bị sốt rồi à?”

Tần Họa đã không còn chút sức lực, chỉ rên khẽ, tay yếu ớt chỉ về phía hộp thuốc rồi mềm nhũn ngã xuống.

Nói ra thì đây là lần đầu tiên Giang Cảnh Sơ tới nhà Tần Họa.

Anh liếc nhìn bố cục căn nhà một lượt rồi bế cô vào phòng ngủ.

Anh đặt cô nằm ngay ngắn trên giường, anh tìm được hộp thuốc, lấy nhiệt kế đo cho cô.

Vài phút sau, nhìn kết quả 39.8 độ.

Giang Cảnh Sơ lập tức gọi cho Cao Phỉ.

“Đưa bác sĩ Lâm đến nhà Tần Họa ngay.”

Cao Phỉ suốt đêm qua chưa ngủ, đang định tranh thủ nghỉ sớm, mới vừa tắm xong nằm xuống thì đã bị gọi dậy.

“Giờ luôn ạ?”

“Ừ. Cô ấy sốt cao 39.8 độ, mau lên.”

Cao Phỉ hai mắt thâm quầng, chỉ kịp “vâng” một tiếng, rồi lập tức lái xe đi đón bác sĩ Lâm.

Trong lúc chờ, Giang Cảnh Sơ mới phát hiện tóc cô còn ẩm, không biết là mồ hôi hay do chưa sấy khô sau khi tắm.

Anh vào phòng tắm lấy máy sấy, nhẹ nhàng đặt đầu cô lên đùi mình, tỉ mỉ sấy tóc cho cô.

Tần Họa đang sốt cao, toàn thân run rẩy.

Cảm nhận hơi ấm trên đỉnh đầu, cô theo bản năng muốn lại gần hơn. Cô vô thức rướn người về phía trước, đầu vô tình cọ vào nơi không nên cọ.

Giang Cảnh Sơ giật mình, cả người căng cứng, theo phản xạ né về sau.

Tần Họa mất điểm tựa, không hài lòng rên khẽ hai tiếng, rồi dứt khoát vươn tay ôm lấy eo anh, rúc vào lòng.

Hương thơm mềm mại trong vòng tay, mà lại là khi cô gần như vô thức.

Giờ phút này, nếu muốn làm gì cô, đúng là dễ như trở bàn tay.

Giang Cảnh Sơ nhìn người trong lòng, cổ họng khẽ trượt lên xuống.

Cúi đầu xuống gần sát môi cô, khi đôi môi sắp chạm vào làn môi đỏ mọng kia thì bị hơi nóng phả ra làm giật mình.

Anh lập tức bật dậy.

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

Giang Cảnh Sơ, mày đúng là đồ c@m thú!

Bình Luận (0)
Comment