Khi bác sĩ Lâm cùng Cao Phỉ đến nơi, Giang Cảnh Sơ vừa dán miếng hạ sốt lên trán Tần Hoạ.
Cao Phỉ đứng yên trong phòng khách, tự giác giữ khoảng cách.
Cậu nghe được tiếng Giang Cảnh Sơ mô tả tình trạng của Tần Hoạ cho bác sĩ Lâm trong phòng: “Đúng vậy, tôi vừa đo xong, ba mươi chín độ tám.”
“Chưa uống thuốc, không biết nguyên nhân cụ thể, không dám cho uống bừa.”
“Ông chắc chắn là cảm lạnh thông thường thôi, không phải do nguyên nhân gì khác chứ?”
“Vậy thì chích vào tay trái đi, chờ chút, để tôi xoay người em ấy lại lấy tay ra đã.”
Cao Phỉ đang lim dim, mí mắt trĩu nặng, định chợp mắt một chút thì bất ngờ bị Giang Cảnh Sơ gọi: “Cao Phỉ!”
Cậu giật mình một cái, vỗ vỗ hai má để tỉnh táo rồi bước đến cửa phòng: “Có chuyện gì thế Giang tổng?”
Giang Cảnh Sơ vẫn không rời mắt khỏi thân ảnh đang nằm trên giường, không hề quay đầu lại: “Đưa bác sĩ Lâm về, sáng mai tới đây đón tôi đi làm. Ngoài ra, giúp tôi chuẩn bị một bộ quần áo sạch mang tới, cả đồ dùng sinh hoạt thường ngày nữa.”
Cao Phi: “Vâng.”
Anh đi được vài bước lại quay trở lại: “Giang tổng, ngày mai không có lịch trình gì đặc biệt. Cô Tần đang sốt cao, tốt nhất không nên để một mình. Hay là tôi mang công việc cần xử lý tới đây, anh làm việc tại chỗ luôn?”
Giang Cảnh Sơ nghe vậy hơi ngẩn người, liếc mắt nhìn Cao Phỉ đang nghiêm túc đứng đó, rồi gật đầu: “Cứ làm theo cách cậu nói đi.”
Sau khi Cao Phỉ và bác sĩ Lâm rời đi, Giang Cảnh Sơ đút cho Tần Hoạ uống một ly nước ấm, ngồi bên giường lặng lẽ nhìn cô.
Cô dường như cả trong giấc ngủ cũng không yên ổn, đôi mày nhỏ nhíu chặt lại.
Giang Cảnh Sơ đưa tay xoa nhẹ giữa hai hàng lông mày của cô, ánh mắt lướt qua vết sẹo mờ nơi đuôi mày, thoáng trầm xuống.
Vừa định rút tay lại thì bất ngờ bị Tần Hoạ bắt lấy, cô dụi dụi mặt vào lòng bàn tay anh.
“Bà ơi…” Cô thì thầm gọi trong cơn mê.
Giang Cảnh Sơ khẽ bật cười, dỗ dành: “Gọi nhầm rồi, anh là anh Cảnh Sơ của em.”
“Anh Cảnh Sơ…”
Không ngờ Tần Hoạ lại ngoan ngoãn gọi theo khiến lòng Giang Cảnh Sơ mềm nhũn, thấy cô có vẻ vẫn còn mê man, anh liền nảy ra ý trêu chọc.
Anh rút điện thoại ra, bật camera, cào nhẹ mũi cô: “Ngoan nào, gọi một tiếng ‘chồng ơi’ nghe thử xem.”
Tần Hoạ nhăn mặt, trở mình một cái: “Anh không phải chồng em.”
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
Giang Cảnh Sơ sầm mặt, không chịu buông tha, vòng qua bên kia giường đuổi theo, giọng hơi dỗi: “Nói anh không phải chồng em, thế ai là?”
Tần Hoạ bĩu môi, như sắp khóc, giọng mềm nhũn đầy ấm ức: “Anh là chồng của Kỷ Tĩnh Nhã…”
Giang Cảnh Sơ hoàn toàn không ngờ cô lại nói ra một câu như vậy, anh sững người mất hai giây, vừa thấy ngọt ngào, lại vừa chua xót vô cùng.
Anh khẽ vuốt mái tóc cô: “Nếu trong lòng em đã để ý như vậy… sao lại còn giả vờ như không có gì?”
Tần Hoạ không đáp lại nữa, hơi thở dần đều đều.
Giang Cảnh Sơ thở dài thật sâu, cúi đầu khẽ tựa cằm l3n đỉnh đầu cô.
Giữa đêm, Tần Hoạ tỉnh dậy một lần.
Cô cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm hơn nhiều, đầu cũng không còn đau dữ dội nữa.
Đôi môi khô khốc, cô muốn uống nước, khẽ cử động thì mới nhận ra bên cạnh có người đang ngồi tựa vào đầu giường ngủ gật - Giang Cảnh Sơ.
Anh cau mày, dường như không ngủ yên giấc. Như cảm nhận được động tĩnh của cô, bàn tay vô thức vỗ nhẹ vai cô, tựa như dỗ dành.
Tần Hoạ vẫn còn tỉnh táo, cô vẫn nhớ mang máng chuyện mở cửa cho anh.
Nghĩ đến những ngày sau khi trở về nước, dường như mỗi lần cô ốm đau hay gặp chuyện gì người ở bên cạnh đều là Giang Cảnh Sơ.
Thậm chí sau lưng cô, anh đã thay cô trừng phạt từng người từng kẻ đã từng bắt nạt cô.
Tần Hoạ bỗng nhiên không còn chắc chắn như trước nữa.
Anh dây dưa với cô như vậy, thực sự chỉ vì muốn trả thù sao?
Nhưng ngoài chuyện ép cô quay về Anh quốc bằng việc lợi dụng công ty YJ, anh dường như chưa từng thật sự làm tổn thương cô.
Vậy nếu không phải trả thù thì là vì cái gì?
Muốn nối lại tình cảm với cô ư?
Tần Hoạ cảm thấy cũng không hẳn, vì chính miệng Viên Mai từng nói, hôn sự giữa anh và Kỷ Tĩnh Nhã đã được đưa lên lịch trình.
Tần Hoạ nghĩ mãi không ra, chỉ đành yên lặng nhìn ngắm gương mặt ngủ say của Giang Cảnh Sơ trong bóng tối rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Tần Hoạ tỉnh dậy trong hương cháo thơm phức lan tỏa khắp căn nhà.
Cô lật chăn bước xuống giường, lần theo mùi thơm, đi về phía cửa bếp.
Nhìn thấy Giang Cảnh Sơ hơi khom lưng, tay cầm thìa khuấy nhẹ trong nồi sành. Tần Hoạ bất giác đứng tựa vào khung cửa, khoé môi cong cong.
Giang Cảnh Sơ vốn cao ráo chân dài, đứng trong căn bếp vốn đã nhỏ hẹp lại càng thêm chật chội. Cảnh tượng ấy chẳng hiểu sao lại khiến cô thấy buồn cười.
Nghe thấy tiếng động sau lưng, anh xoay người lại, vừa vặn bắt gặp nụ cười chưa kịp rút về của Tần Hoạ.
Khóe mắt anh cũng dịu xuống theo: “Dậy rồi à?”
Anh bước tới, tự nhiên giơ tay lên trán cô khẽ chạm: “Sao vẫn còn hơi nóng vậy?”
Giang Cảnh Sơ nắm tay cô, dắt ra phòng khách, thuần thục lấy nhiệt kế ra lắc lắc rồi đưa cho cô: “Đo lại lần nữa đi.”
Tần Hoạ từ đầu đến cuối không nói một lời, chỉ lặng lẽ dõi theo Giang Cảnh Sơ bận rộn vì mình.
“Nhìn tôi làm gì?”
Giang Cảnh Sơ cảm nhận được ánh mắt cô, cười một tiếng, ngồi phịch xuống ghế sô pha đối diện, chống khuỷu tay lên đầu gối, nửa lưu manh nửa thoải mái nhìn cô.
“Sao? Bị anh làm cho cảm động rồi à, thấy anh chăm sóc thế nào?”
Tần Hoạ “Ừm” một tiếng: “Cảm ơn anh, chuyện tối qua và cả những lần trước nữa.”
Giang Cảnh Sơ vốn quen với dáng vẻ lạnh nhạt, thờ ơ của Tần Hoạ khi tỉnh táo nên đột nhiên nghe cô nói cảm ơn khách sáo thế này, lại có chút không quen.
“Cảm ơn cái gì, anh làm mấy chuyện này chỉ để đổi lấy một lời cảm ơn thôi à?”
“Vậy anh làm vì điều gì?”
Tần Hoạ hỏi một cách rất nghiêm túc.
Giang Cảnh Sơ nghẹn lại, suýt chút nữa thì thốt ra năm chữ: “Muốn quay lại với em” nhưng cuối cùng lại nuốt ngược vào.
“Đương nhiên là vì khu đô thị Kinh Hoà Loan, trước đây chẳng phải đã nói với em là rất gấp rồi sao? Em mà ốm vài ngày không làm được việc, tiến độ lại bị kéo lùi.”
“Vậy còn chuyện ở quán bar? Nghe nói, vì tôi mà anh khiến đám đó thê thảm.”
Lông mày Giang Cảnh Sơ nhíu nhẹ: “Ai nói với em?”
Thấy Tần Hoạ chỉ nhìn anh không trả lời, anh l.i.ế.m nhẹ khóe môi, bật cười có chút lưu manh: “Ai bảo là vì em? Tôi chỉ đơn thuần thấy bọn đàn ông bắt nạt hai cô gái nhìn ngứa mắt, đừng có tự đề cao bản thân.”
Nghe vậy, Tần Hoạ khẽ “Ồ” một tiếng, trong lòng vừa nhẹ nhõm lại thoáng qua chút hụt hẫng mơ hồ.
“Không phải vì tôi thì tốt rồi. Giang Cảnh Sơ, đừng đối tốt với tôi, tôi không cần.”
Cũng không xứng đáng.
Giang Cảnh Sơ nghe cô nói như sợ mắc nợ mình, lòng hơi khó chịu.
“Vậy em cần ai? Gã mặc áo gió tối qua à?”
Giang Cảnh Sơ cười khẩy: “Tần Hoạ, em cũng bản lĩnh lắm. Mới quen một đêm đã dám dẫn đàn ông về nhà.”
Tần Hoạ nhíu mày, không đáp. Trong lòng lại thắc mắc, sao anh biết cô và Trình Phong mới quen?
Giang Cảnh Sơ cũng không hỏi thêm, ra hiệu cô lấy nhiệt kế ra xem 38.6°C, vẫn còn sốt nhẹ.
“Đi rửa mặt đi, anh múc cháo cho em.”
Khi Cao Phỉ đến với cả đống đồ đạc trên tay, Giang Cảnh Sơ và Tần Hoạ vừa dùng xong bữa sáng.
Thấy Cao Phỉ bày từng thứ một ra giữa phòng khách nhà cô, lông mày Tần Hoạ lập tức nhíu lại thấy rõ.
“Mấy cái này là gì vậy?”
Cao Phỉ đặt món cuối cùng xuống, đứng thẳng người, nghiêm túc nhìn cô.
“Là đồ dùng của Giang tổng, còn có công vụ cần xử lý hôm nay.”
Tần Hoạ: “Tôi thấy rồi, ý tôi là sao cậu mang mấy thứ này đến nhà tôi?”
Cao Phỉ liếc nhìn ông chủ nhà mình, thấy môi anh mím chặt, mặt quay sang chỗ khác không nói câu nào, đành phải cắn răng giải thích: “Cô bị cảm lạnh nặng. Hôm qua bác sĩ Lâm đến khám đã đặc biệt dặn dò, dự đoán sau này bệnh sẽ tái phát, bên cạnh cần có người chăm sóc, cho nên…”
Bác sĩ Lâm bên kia vừa thức dậy liền hắt hơi một cái, dụi mũi thầm nghĩ, không lẽ tối qua ra ngoài khám bệnh bị lây gió lạnh rồi? Mau uống chút thuốc phòng bệnh đã.
“Tôi không cần ai chăm sóc đâu.”
Tần Hoạ nhìn Giang Cảnh Sơ: “Tối qua sốt cao là đặc biệt, sau đó cho dù tái phát cũng chỉ là sốt nhẹ, tôi tự lo được.”
Giang Cảnh Sơ đã lường trước cô sẽ không dễ gì đồng ý cho mình ở lại.
Anh khẽ gật đầu với Cao Phỉ: “Không cần chăm sóc đúng không? Cao Phỉ, gọi bác sĩ Lâm đến đây tiêm thêm một mũi nữa.”
“Này, Giang Cảnh Sơ!”
Tần Hoạ lập tức ngăn Cao Phỉ đang bấm điện thoại lại.
“Sốt nhẹ uống thuốc là được rồi, không cần tiêm nữa.”
Cô rất sợ tiêm, bình thường cảm mạo nhẹ mà chịu đựng được, cô thà uống thuốc chứ quyết không tiêm.
Giang Cảnh Sơ khẽ cong môi: “Không muốn tiêm thì ngoan ngoãn nghe lời. Anh chỉ chăm sóc em thôi, đâu có làm gì em, không hiểu em cả ngày cảnh giác cái gì nữa.” Nói rồi liếc mắt ra hiệu với Cao Phi: “Cậu đi làm việc đi, chỗ này tạm thời không cần cậu.”