Sau Khi Bị Ép Chia Tay, Tôi Mang Thai Con Của Bạn Trai Cũ

Chương 64

Tần Họa hơi hé môi, kinh ngạc nhìn Giang Cảnh Sơ: “Anh có nghe thấy chính mình đang nói gì không?”

Giang Cảnh Sơ bật cười, quả nhiên cô sẽ không dễ dàng thừa nhận. Anh lấy điện thoại ra, mở đoạn video đã quay tối qua: “Vậy em có muốn nghe thử em đã nói những gì không?”

Tần Họa mắt tinh, liếc cái là thấy màn hình đang chiếu cảnh mình đang ngủ say, chau mày nhắm mắt, vẻ mặt đầy khó chịu.

Cô nhíu mày: “Cái gì thế này?”

Giang Cảnh Sơ khẽ lắc điện thoại trong tay, cười nói: “Lời thật lòng của em đấy, có muốn nghe không?”

Vừa nói vừa bấm nút phát, giọng anh trầm thấp, khàn khàn đầy mê hoặc vang lên: “Ngoan, gọi thêm một tiếng ‘chồng’ nghe thử nào.”

Chỉ mới nghe một câu, mặt Tần Họa đã đỏ bừng tới tận mang tai.

Cô bật dậy, định giật điện thoại: “Anh nói bậy cái gì đấy, Giang Cảnh Sơ, anh bị điên à!”

Giang Cảnh Sơ ung dung bấm nút tạm dừng, khoé mắt cong cong, nhìn Tần Họa nhảy lên nhảy xuống giành điện thoại với anh: “Sợ gì chứ, không muốn nghe xem đêm qua em đã quyến luyến gọi ‘chồng’ thế nào à?”

Tần Họa cuống cả lên, những hình ảnh từng bị Giang Cảnh Sơ bắt ép gọi “chồng” hiện rõ mồn một trong đầu.

Cô kéo mạnh cánh tay anh xuống: “Không nghe! Anh lợi dụng lúc tôi không tỉnh táo, dụ tôi gọi, không tính!”

Giang Cảnh Sơ lại cười: “Thế còn câu em nói không quên được anh, không muốn thấy anh cưới Kỷ Tĩnh Nhã, cái đó anh cũng dụ em nói à?”

Tần Họa nghe đến đó, vừa khéo giật lại được điện thoại. Nhưng cô không dám bấm phát lại, chỉ nghi ngờ nhìn Giang Cảnh Sơ, cố phân tích xem lời anh nói có bao nhiêu phần thật.

Giang Cảnh Sơ khóe môi cong cong: “Sao? Không tin à? Vậy em cứ mở lên nghe đi.”

Nhìn thấy biểu cảm tự tin ấy của anh, Tần Họa bỗng chột dạ. Trong chưa đầy hai giây, cô lập tức nhấn giữ video, dứt khoát chọn “xóa”.

“Bây giờ video không còn nữa, tôi mặc kệ tối qua đã nói gì, chỉ cần tôi không thừa nhận thì đều không tính!”

Cô đắc ý lắc lắc điện thoại, tưởng rằng vậy là có thể an toàn thoát thân. Nào ngờ, Giang Cảnh Sơ lại chăm chú nhìn cô một lúc, bật cười khẽ: “Được rồi, anh hiểu rồi.”

Tần Họa nghi hoặc: “Hiểu cái gì?”

Giang Cảnh Sơ đột nhiên vòng tay ôm lấy eo cô, kéo mạnh cô vào lòng, từ trên cao cúi xuống nhìn cô: “Phản ứng vừa rồi của em đã hoàn toàn nói rõ. Tần Họa, trong lòng em vẫn còn anh.”

Một nhịp tim của Tần Họa lệch mất.

Cô bị giam trong vòng tay anh, giãy không ra, mãi mới phản ứng lại được: “Anh lừa tôi? Cái video vừa rồi rõ ràng chẳng có gì cả!”

Yết hầu Giang Cảnh Sơ khẽ chuyển động, đôi mắt sâu đen như mực gợn lên từng lớp sóng: “Nếu không lừa, em có chịu thừa nhận không?”

Anh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, ánh mắt như muốn nuốt trọn lấy cô, giọng trầm khàn thấp thoáng xúc cảm: “Tần Họa, nghe cho rõ, anh chưa từng có ý định cưới Kỷ Tĩnh Nhã. Ý anh là, nếu em muốn quay lại, vẫn còn cơ hội.”

Lời vừa dứt, đầu Tần Họa “ong” một tiếng, hoàn toàn trống rỗng. Một bóng đen phủ xuống rồi là nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống môi cô.

Cảm giác ấm áp như dòng điện chạy thẳng từ môi tới tứ chi. Cô cứ thế đón nhận nụ hôn nhẹ nhàng, dịu dàng mà cháy bỏng ấy của Giang Cảnh Sơ.

Bên tai cô vẫn văng vẳng lời anh vừa nói: Anh chưa muốn cưới Kỷ Tĩnh Nhã.

Anh nói... họ vẫn còn cơ hội.

Trong khoảnh khắc ấy, Tần Họa không thể không thừa nhận, trong lòng cô đang trào dâng niềm hạnh phúc như được sống lại sau cơn bão giông.

Nhưng niềm vui ấy… rồi sao nữa?

Cô chợt nhớ đến lời nhắc nhở nghiêm túc của Viên Mai ngày hôm qua. Ngọn lửa đang cháy trong mắt phút chốc như bị dội một thùng nước lạnh.

Cô bất ngờ đẩy mạnh Giang Cảnh Sơ ra.

“Anh nghĩ nhiều rồi. Bất kể anh có cưới Kỷ Tĩnh Nhã hay không, tôi cũng không hề có ý muốn quay lại với anh.”

Tại quán bar Thượng Dã.

Giang Cảnh Sơ ngồi một mình ở ghế dài, ngả người ra sau sofa, liên tục nốc rượu như uống nước lã.

Hàn Hiến vội vã chạy tới, vừa thấy cảnh tượng ấy liền trêu chọc: “Ấy chà, lại ai khiến đại thiếu gia nhà họ Giang không vui rồi?”

Anh vừa ngồi xuống cạnh, giọng cười cợt: “Để tôi đoán xem... không phải lại là mỹ nhân họ Tần chứ?”

Giang Cảnh Sơ liếc anh lạnh lùng: “Trễ mười phút, hôm nay đơn này cậu bao.”

Hàn Hiến liếc qua bàn trà đầy rượu, toàn là loại giá sáu con số một chai, lòng đau như cắt.

“Anh Cảnh, không, gọi cậu là Cảnh gia luôn đi. Làm ơn hiểu cho tôi chút. Tôi sắp cưới vợ rồi, mấy hôm nay bận muốn chết. Cậu vừa gọi là tôi bỏ hết chạy đến đây, mới trễ có mấy phút, còn c.h.é.m tôi vậy sao?”

Hàn Hiến cứ tưởng rằng mình than thở một hồi, Giang Cảnh Sơ ít nhiều cũng sẽ mềm lòng một chút.

Ai ngờ sắc mặt Giang Cảnh Sơ lại càng thêm u ám.

“Cưới vợ thì giỏi lắm sao? Ai mà cả đời chẳng cưới một lần?”

Hàn Hiến bật cười khẩy: “Thì ai cũng cưới nhưng cũng phải có người cưới trước, người cưới sau chứ. Chẳng lẽ cậu với Kỷ Tĩnh Nhã cưới trước tôi à?”

Giang Cảnh Sơ cứ thế tự rót một ly rồi uống cạn, đặt ly xuống mới hờ hững buông lời: “Ai nói tôi muốn cưới Kỷ Tĩnh Nhã?”

“Không cưới Kỷ Tĩnh Nhã, vậy cậu muốn cưới ai…” Hàn Hiến nói được một nửa thì khựng lại: “Đừng nói là... cậu muốn cưới Tần Hoạ nha?”

Giang Cảnh Sơ “chậc” một tiếng, giọng nói mang theo vẻ bất lực và mất mát: “Tôi thì muốn đấy… Nhưng người ta có chịu không mới là vấn đề.”

Trước khi rời khỏi nhà Tần Hoạ hôm nay, cô đã nói gì?

“Tôi thừa nhận khi nghe tin anh sắp cưới Kỷ Tĩnh Nhã, tôi thực sự thấy khó chịu nhưng cảm giác ấy cũng giống như một chiếc váy đắt tiền đã lỗi mốt, không muốn mặc nữa mà đem cho thì lại tiếc.”

“Cô ấy nói thế thật à?” Hàn Hiến há hốc mồm, không khỏi cảm thán: “Không hổ là Tần Hoạ, cả Bắc Thành chắc chỉ có cô ấy dám ví Giang Cảnh Sơ nhà ta thành cái váy lỗi thời mà tiếc không nỡ vứt.”

Giang Cảnh Sơ bực mình đá hắn một cái: “Tôi gọi cậu tới đây không phải để nghe cậu châm chọc đâu. Về hỏi vợ cậu thử xem, xem Tần Hoạ thực sự nghĩ gì. Em ấy nghĩ gì không quan trọng. Quan trọng là tôi nghĩ gì.”

Hàn Hiến “chậc” một tiếng, trêu chọc: “Đường đường là một nhân vật hô mưa gọi gió ở Bắc Thành, mà cứ dính đến chuyện của Tần Hoạ là lại do dự, lùi bước. Nếu là tôi, đã xác định còn yêu thì kéo thẳng cô ấy đến cục dân chính làm đăng ký kết hôn cho xong!”

Giang Cảnh Sơ đang uống rượu, nghe đến đây thì khựng lại như bỗng nhiên ngộ ra điều gì đó.

“Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là Tần Hoạ cũng còn tình cảm với cậu. Nếu không, dù có ép cưới, sớm muộn gì cũng phải ly hôn.”

Giang Cảnh Sơ lặng lẽ uống cạn ly rượu cuối cùng, ánh mắt xa xăm.

“Lần trước cậu hỏi tôi, năm năm trước Tần Hoạ rời bỏ tôi có uẩn khúc gì không, tôi đã cho người điều tra. Quả nhiên thấy không ổn.”

Hàn Hiến nghe đến đây thì thu lại vẻ đùa cợt.

“Cậu tra được gì rồi?”

Giang Cảnh Sơ nheo mắt, giọng trầm xuống: “Chỉ tra được là năm đó mẹ cô ấy đánh bạc thua năm trăm vạn, bọn cho vay nặng lãi đến tận nhà đòi nợ khiến bà ngoại cô ấy lên cơn đau tim mà qua đời.”

“Năm trăm vạn?!”

Hàn Hiến giật mình. Anh biết hoàn cảnh nhà Tần Hoạ nên hiểu rõ số tiền đó với họ là con số trên trời.

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

“Vậy sau đó cô ấy giải quyết sao? Với tính cách của Tần Hoạ, chắc không đời nào mở miệng vay cậu đâu đúng không?”

Giang Cảnh Sơ đưa tay day trán, lắc đầu.

“Chính vì không tra được em ấy đã xoay xở thế nào mà tôi thấy chuyện này có vấn đề.”

“Không tra được là sao?”

“Không có thông tin từ phía cho vay, không có ghi chép chuyển khoản, cũng không biết em ấy trả bằng cách nào. Mọi đầu mối đều biến mất.”

Hàn Hiến nhất thời trầm ngâm.

Ngay cả Giang Cảnh Sơ mà cũng không tra ra, thì đúng là chuyện này không đơn giản.

Anh xoa cằm, cười khẽ: “Năm trăm vạn… sao nghe con số này quen quen?”

Chợt nhớ ra gì đó, anh vỗ trán: “À đúng rồi, mấy hôm trước Tiểu Điềm nhà tôi mê mẩn bộ phim truyền hình m.á.u chó gì đấy, trong đó bà mẹ nhà giàu của nam chính đưa cho nữ chính nghèo tờ chi phiếu năm trăm vạn để bảo cô ta rời đi.”

Giang Cảnh Sơ nghe vậy liếc hắn một cái lạnh tanh: “Lúc đó mẹ tôi còn đang ở nước ngoài lo sự nghiệp, chắc đến tên Tần Hoạ là ai cũng chưa từng nghe.”

Hàn Hiến cười hề hề: “Tôi chỉ buột miệng thôi, chứ đâu có thật nghĩ vậy. Mà dù sao đi nữa, nếu nhà họ Giang thực sự muốn ‘đuổi khéo’ một người phụ nữ thì năm trăm vạn chắc cũng không phải con số đủ dùng đâu.”

Bình Luận (0)
Comment