Sau Khi Bị Ép Chia Tay, Tôi Mang Thai Con Của Bạn Trai Cũ

Chương 65

Lời Hàn Hiến nói lúc đó, nghe thì có vẻ ba lăng nhăng vô nghĩa. Nhưng sau khi rời đi, Giang Cảnh Sơ vẫn nghiêm túc suy nghĩ lại một lượt.

Năm đó, chuyện anh quen với Tần Hoạ, trong nhà họ Giang chỉ có duy nhất bà cụ biết.

Bà luôn thương anh nhất, tư tưởng giai cấp cũng không quá nặng nề. Khi biết anh có bạn gái còn nhắc tới mấy lần, bảo anh đưa Tần Hoạ về nhà một chuyến cho bà xem mặt. Cho nên bà cụ hẳn sẽ không là người ra tay ngăn cản. Nhưng để cẩn thận, Giang Cảnh Sơ vẫn quay đầu xe, lái thẳng về nhà cũ họ Giang.

Sau khi Giang Cảnh Sơ rời khỏi quán bar, Hàn Hiến cũng không nán lại lâu mà về nhà luôn.

Vừa về đến nơi đã thấy Chu Điềm Điềm vẫn đang chăm chú xem bộ phim m.á.u chó dạo gần đây.

Hàn Hiến nhớ tới việc Giang Cảnh Sơ nhờ mình dò hỏi, liền ngồi phịch xuống bên cạnh, quàng tay ôm cổ cô rồi hôn một cái.

“Vợ ơi, sao còn chưa ngủ, đợi anh hả?”

Chu Điềm Điềm vừa ngửi thấy mùi rượu nồng nặc liền đẩy anh ra một cách ghét bỏ: “Ai thèm đợi anh? Lại đi uống rượu nữa, hôi muốn chết, mau đi tắm!”

Hàn Hiến thở dài, ôm chặt lấy cô không buông: “Tâm trạng anh Cảnh không tốt, nhất định kéo anh đi uống.”

Chu Điềm Điềm liếc anh một cái, lơ đãng hỏi: “Anh Cảnh sao thế?”

“Anh cũng không rõ, hỏi mà không chịu nói. Chắc lại vì chuyện của Tần Hoạ.”

Chu Điềm Điềm “hừ” một tiếng đầy khinh thường.

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

“Đáng đời! Ai bảo một mặt sắp cưới Kỷ Tĩnh Nhã, mặt khác còn không dứt khoát với Tần Hoạ.”

Hàn Hiến thấy vợ mình tức giận như thế, lại không khỏi cảm thấy bất công thay cho Giang Cảnh Sơ.

“Thì Tần Hoạ năm đó tốt đẹp gì hơn? Không phải cũng một mặt ở bên anh Cảnh, một mặt lại leo lên giường với cái thằng họ Ôn khốn nạn kia à!”

Chu Điềm Điềm nghe vậy tức điên, vung tay tát một cái.

“Anh nói hươu nói vượn cái gì đấy! Biết cái quái gì mà mở miệng ra vu oan cho người ta!”

Hàn Hiến “tê” một tiếng, rên rỉ: “Ai da, nói thì nói, sao phải động tay?”

Chu Điềm Điềm là người ghét nhất việc người khác nói xấu Tần Hoạ nhưng chuyện năm xưa lại không thể giải thích rõ ràng, đành cắn mạnh một cái lên tay Hàn Hiến.

“Không chỉ động tay, mà em còn phải động cả miệng! Tần Hoạ không phải người như anh tưởng đâu! Về sau không cho phép anh nói xấu cậu ấy trước mặt em nữa!”

“Chậc! Em là chó con à? Cắn ác thật!” Hàn Hiến xoa chỗ vừa bị cắn: “Cắn rách da anh luôn rồi đấy!”

Chu Điềm Điềm nghe vậy giật mình, rõ ràng vừa rồi cô đã nương tay mà? Vội vàng kéo tay anh lại: “Đâu? Để em xem!”

Nhìn kỹ thì chỉ là vài vết răng rất nhẹ, căn bản không có gì đáng ngại. Cô trừng mắt lao tới: “Hàn Hiến! Anh dám lừa em!”

Hàn Hiến vốn cố tình trêu cô, thấy vậy liền ôm chặt Chu Điềm Điềm, cả hai cùng ngã xuống ghế sofa.

Hết cù lét lại lăn lộn “vật lộn tay đôi”, ầm ĩ một trận mới dần yên ắng lại.

Hai người nằm cạnh nhau thở d ốc, nhìn trần nhà.

“Em nói xem, anh Cảnh với Tần Hoạ liệu còn có cơ hội không?”

Chu Điềm Điềm liếc mắt, hừ nhẹ: “Còn gì nữa mà có với không, người ta sắp cưới rồi.”

Hàn Hiến “chậc” một tiếng: “Ý em là, nếu anh Cảnh không cưới Kỷ Tĩnh Nhã thì với Tần Hoạ còn có hy vọng à?”

Chu Điềm Điềm nghĩ nghĩ, rồi lắc đầu: “Cũng không.”

“Sao vậy? Anh thực sự không hiểu nổi. Anh Cảnh có điểm nào không xứng với Tần Hoạ chứ?”

“Không phải không xứng mà là…”

Chu Điềm Điềm nói tới đây thì dừng lại, nghiêng đầu nhìn Hàn Hiến chằm chằm.

“Họ Hàn kia, anh đang gài bẫy em à?”

Hàn Hiến xoa nhẹ búi tóc nhỏ của cô: “Ai gài em chứ, chẳng phải chúng ta đang nói chuyện thôi sao? Vừa nãy em nói không phải Tần Hoạ không xứng với anh Cảnh mà là cô ấy không thể ở bên anh ấy sao?”

Chu Điềm Điềm trừng mắt: “Sao anh biết?”

Hàn Hiến cười gian: “Lần trước ở quán bar em chẳng buột miệng nói thế còn gì.”

Chu Điềm Điềm “ồ” một tiếng, lần đó đúng là do lỡ lời.

“Vậy anh có thể hỏi lý do không? Nếu cô ấy vẫn còn tình cảm thì vì sao lại không thể bên nhau?”

Hàn Hiến vừa nói vừa chỉ vào chiếc máy tính bảng đang phát bộ phim m.á.u chó kia.

“Anh nhớ trong phim này, có bà mẹ chồng ác độc dùng tiền mua chuộc nữ chính rời đi. Nhưng giữa anh Cảnh với Tần Hoạ thì hình như không có kiểu mẹ chồng ác như thế?”

Chu Điềm Điềm bĩu môi, nhớ lại những tủi nhục mà Tần Hoạ từng chịu đựng.

“Anh biết làm sao được? Có khi người ra tay còn độc hơn cả mấy bà mẹ chồng trong phim ấy chứ!”

Khi Giang Cảnh Sơ quay về biệt thự nhà họ Giang thì bà cụ và ông cụ đã đi ngủ.

Anh thầm thấy mình đúng là hồ đồ, quên mất cả giờ giấc mà cứ thế vô duyên vô cớ quay về.

Không còn cách nào, đành phải ở lại biệt thự một đêm.

Nửa đêm, anh vẫn không kiềm được mà gửi một tin nhắn cho Tần Hoạ.

[Em đỡ cảm chưa?]

Chờ mãi không thấy Tần Hoạ hồi âm, ngược lại là tin nhắn của Hàn Hiến gửi tới.

[Anh Cảnh, cậu có thể nghĩ kỹ lại xem, năm đó ngoài bà cụ ra, trong nhà họ Giang còn ai biết chuyện cậu và Tần Hoạ mà lại cực kỳ phản đối không?]

Giang Cảnh Sơ đọc xong, đáy mắt càng trở nên thâm trầm.

[Chu Điềm Điềm nói gì với cậu sao?]

Hàn Hiến cố gắng nhớ lại, dường như cũng không có gì đặc biệt nhưng lại sợ mình bỏ sót, liền kể nguyên văn đoạn trò chuyện với Chu Điềm Điềm cho Giang Cảnh Sơ nghe.

[Tóm lại, anh em, tôi đã cố hết sức rồi, miệng Chu Điềm Điềm kín như bưng, tôi moi được từng ấy cũng là hết khả năng.]

Giang Cảnh Sơ châm điếu thuốc, hờ hững nói: [Tôi biết rồi, cậu ngủ sớm đi.]

Anh ngậm điếu thuốc, đứng ngoài ban công hứng gió suốt nửa đêm, tới lúc trời tờ mờ sáng mới vào phòng chợp mắt một chút.

Bà cụ vốn quen dậy sớm dùng bữa sáng đúng giờ, lúc đó Giang Cảnh Sơ cũng đã rửa mặt thay đồ xong, đứng đợi ở phòng ăn.

“Tiểu Sơ à, cháu về từ lúc nào vậy? Sao không báo trước một tiếng?”

Giang Cảnh Sơ đỡ bà cụ ngồi xuống ghế ăn.

“Cháu về đột xuất, muộn quá rồi nên không làm phiền bà.”

Bà cụ “ồ” lên một tiếng: “Có chuyện gì sao?”

Giang Cảnh Sơ cười cười: “Cháu nhớ bà chứ sao, chẳng lẽ cứ phải có chuyện mới được về nhà?”

Ông cụ đúng lúc cũng đi vào, vừa nghe câu đó thì khẽ hừ lạnh: “Từ khi cháu vào Giang Thị đến giờ, số lần về biệt thự ngủ lại đếm trên đầu ngón tay, bà con hỏi cũng là điều dễ hiểu.”

Giang Cảnh Sơ nhướn mày đầy bất cần:

“Cháu sợ về nhiều lại chọc giận ông nên cố gắng hạn chế về.”

Bà cụ nghe vậy liếc mắt lườm anh một cái: “Cái thằng này miệng mồm cứ hay đùa cợt. Ông cháu ấy à, ngày nào chẳng nhắc tới cháu, sao lại ghét cháu được.”

Giang Cảnh Sơ tự tay múc cháo cho ông bà mỗi người một bát, vừa cười vừa trêu:

“Nhắc thì nhắc thật, mà cháu vừa về lại bị dạy dỗ.”

Ông cụ hừ mũi một tiếng, uống một ngụm cháo rồi hỏi: “Dạo này ở công ty thế nào?”

Giang Cảnh Sơ biết ông ở nhà rảnh rỗi buồn chán nên liệt kê một vài chuyện quan trọng trong công ty để kể cho ông nghe.

Bữa sáng cứ thế trôi qua bình thản.

Trước khi ra khỏi nhà đến công ty, bà cụ nói muốn tiễn anh một đoạn.

Đi được nửa đường, bà cụ dừng bước, xoay người lại: “Nói đi.”

Giang Cảnh Sơ thoáng ngẩn ra, rồi hiểu ngay, khóe môi cong lên một đường cong mờ nhạt.

“Quả nhiên chẳng giấu được bà điều gì cả.”

Bà cụ hừ nhẹ: “Bà nuôi cháu từ nhỏ, chẳng lẽ không hiểu tính cháu? Không có việc thì đời nào cháu mò về nhà.”

Giang Cảnh Sơ khẽ cười nhưng ánh mắt thì ảm đạm hơn.

“Bà, bà còn nhớ Tần Hoạ không?”

“Tần Hoạ?” Bà cụ vừa nghe thấy cái tên đó thì sắc mặt lập tức trầm xuống, mặt mày nhăn lại: “Sao lại không nhớ được, năm đó vì con bé mà cháu suýt nữa mất nửa cái mạng!”

Giang Cảnh Sơ cười nhẹ: “Bà nói hơi quá rồi đó.”

“Cháu chỉ muốn hỏi bà một chuyện, năm đó cháu chỉ kể cho bà biết chuyện con và em ấy, bà không kể với ai khác chứ?”

“Bà kể với ai được? Lúc đó cháu còn dặn bà giữ bí mật. Đến giờ, ngay cả ông cháu bà còn chưa tiết lộ nửa chữ nào!”

Giang Cảnh Sơ chăm chú quan sát từng biểu cảm của bà cụ, thấy bà chẳng hề có dấu hiệu nói dối.

Bà cụ nói xong mới chợt nhận ra điều gì, nhíu mày hỏi: “Mà tự nhiên cháu nhắc đến con bé làm gì?”

Giang Cảnh Sơ cười nhàn nhạt: “Em ấy về nước rồi.”

“Về nước?” Bà cụ chau mày sâu hơn: “Tiểu Sơ à, dạo trước cháu nói muốn huỷ hôn với con bé Tĩnh Nhã đó, chẳng lẽ là vì Tần Hoạ sao?”

Giang Cảnh Sơ cúi đầu, ánh mắt rơi xuống từng viên đá cuội dưới chân: “Cũng có thể nói là vậy nhưng cũng không hẳn.”

Sự trở lại của Tần Hoạ, chẳng qua chỉ khiến anh đưa ra quyết định sớm hơn một chút.

Bà cụ nhìn vẻ mặt anh thì lòng chùng xuống, sợ anh lại vấp phải vết xe đổ năm xưa, liền dặn dò nghiêm túc: “Sao cháu vẫn ngốc như vậy. Năm đó con bé đối xử với cháu như thế, sao cháu còn nhớ mãi không quên?”

Ngực Giang Cảnh Sơ nhói lên một cái, khẽ nói: “Bà, thời gian qua cháu nghĩ rất nhiều, cháu cứ cảm thấy Tần Hoạ không phải người như vậy. Có lẽ năm đó còn có điều gì uẩn khúc. Chuyện hôm nay, bà cứ xem như cháu chưa từng hỏi. Trước mặt ông, bà cũng đừng nhắc tới.”

Chuyến về nhà lần này chẳng thu được gì, tâm trạng Giang Cảnh Sơ càng tệ hơn lúc đến.

Trên đường quay lại, anh gọi điện cho Cao Phỉ: “Chuyện lần trước liên quan đến khoản tiền của mẹ Tần Hoạ, mở rộng phạm vi điều tra ra thêm, tiếp tục tra.”

Bình Luận (0)
Comment