Sau Khi Bị Ép Chia Tay, Tôi Mang Thai Con Của Bạn Trai Cũ

Chương 66

Từ lần Giang Cảnh Sơ rời khỏi nhà cũ, Tần Hoạ đã mấy ngày không gặp lại anh.

Để sớm hoàn thành đơn hàng ở khu Kinh Hoà Loan, cô đã tăng ca liên tục mấy ngày liền, cuối cùng cũng hoàn tất bản vẽ phối cảnh đầu tiên.

Ban đầu cô định hẹn Giang Cảnh Sơ đến công ty xem bản thiết kế, nhưng liên tiếp hai ngày bị Cao Phỉ lấy lý do anh bận việc mà từ chối.

Tần Hoạ vô cùng bực bội, lúc trước là anh nói gấp, giờ bản vẽ đã xong thì lại cứ né tránh.

Hết cách, cô đành mặt dày tìm đến tận công ty Giang Thị.

Lần này, cô trực tiếp gọi điện cho Cao Phỉ ngay tại sảnh lớn, nói rõ mình đã đến nơi và hôm nay nhất định phải gặp được Giang Cảnh Sơ.

Cao Phỉ không từ chối, chỉ bảo cô đợi một lát, cậu sẽ lên báo cáo với tổng giám đốc Giang.

Cúp máy rồi, Tần Hoạ đứng yên chờ tại chỗ, vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa hai nhân viên lễ tân cách đó không xa.

“Ê, cô nhìn cô gái kia xem, có phải là người lần trước trợ lý Cao đích thân gọi điện bảo đưa khăn choàng tới không?”

“Hình như đúng thật! Nếu cô không nhắc thì tôi cũng không để ý. Chậc, không biết quan hệ thế nào với trợ lý Cao mà người ta muốn quan tâm cũng chẳng dám công khai, đến mức phải viện cớ tặng khăn cho cả đại sảnh chỉ để cô ấy không thấy ngượng…”

“Không ngờ đấy, trợ lý Cao bình thường trông nghiêm túc thế mà cũng lãng mạn ra phết!”

“Chuẩn luôn! Nhớ đến câu này không ‘vì muốn ôm em, anh đã ôm cả lớp học…’”

Nghe tới đây, mặt Tần Hoạ đỏ bừng, lồ ng n.g.ự.c cũng dấy lên cơn đau âm ỉ và tê tái.

Cô không ngốc đến mức nghĩ chiếc khăn đó là do Cao Phỉ tặng mình.

Chỉ là cô không thể tưởng tượng nổi, Giang Cảnh Sơ mang theo tâm trạng gì để vừa hận cô, vừa âm thầm đối xử tốt với cô như thế.

Đang mải suy nghĩ, Cao Phỉ đã sải bước đến trước mặt cô, giọng điệu cung kính: “Cô Tần, tổng Giám đốc Giang vẫn đang họp, mời cô lên văn phòng ngồi chờ.”

Nhìn bóng hai người một trước một sau bước vào thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, hai nhân viên lễ tân không giữ được bình tĩnh.

“Sao tự nhiên lại thấy có gì sai sai nhỉ? Trợ lý Cao đích thân xuống đón người là một chuyện, mà sắc thái khi hai người trò chuyện cũng có vẻ xa cách, chẳng lẽ bọn mình đu thuyền sai rồi sao?”

“Sai gì chứ, lần trước tặng khăn còn giấu giấu giếm giếm, rõ là đang thầm mến chưa dám công khai mà!”

“Ừm, mà nhìn cô gái kia khí chất không tầm thường đâu. Trợ lý Cao tuy cũng ưu tú thật nhưng muốn theo đuổi người ta, e rằng phải tốn không ít công sức.”

Tần Hoạ cứ nghĩ mình sẽ phải đợi ở phòng khách, không ngờ Cao Phỉ lại đưa cô thẳng vào văn phòng tổng giám đốc.

Đây là lần đầu tiên cô đặt chân vào nơi làm việc của Giang Cảnh Sơ.

Không ngoài dự đoán, văn phòng rộng lớn, thiết kế vừa đơn giản sang trọng, lại không thiếu cảm giác hiện đại.

Điều khiến người ta chú ý nhất chính là bức tranh vẽ nguệch ngoạc giữa cô và Y Y treo trên tường. Bức tranh hoàn toàn không ăn nhập gì với phong cách ở đây, vậy mà lại được treo ở vị trí vô cùng nổi bật.

Cao Phỉ đang chỉ đạo mấy trợ lý đem đồ uống và trái cây vào, thấy Tần Hoạ chăm chú nhìn bức tranh, liền giải thích: “Bức tranh đó là cô Tần tặng đúng không? Tổng giám đốc rất thích, còn dặn chúng tôi phải treo ở chỗ ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy.”

Nghe câu nói đầy ngụ ý đó, Tần Hoạ không đáp, chỉ im lặng.

“Khoảng bao lâu nữa thì anh ấy họp xong?” Cô hỏi.

“Không chắc được. Có một đơn hàng xảy ra sự cố, tổng giám đốc vừa rồi nổi giận không nhỏ, e là chưa thể xong sớm.”

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

Tần Hoạ nhìn đồng hồ: “Dù sao thì anh ấy cũng phải ăn trưa chứ?”

Cao Phỉ lắc đầu: “Tổng giám đốc mà làm việc thì thường quên cả ăn ngủ, chuyện bỏ bữa là thường xuyên xảy ra.”

Tần Hoạ khẽ cau mày: “Anh ấy bị bệnh dạ dày, thường xuyên bỏ bữa như thế thì khỏi sao được?”

Cao Phỉ thở dài: “Chuyện này lão phu nhân đã nhắc nhở không biết bao nhiêu lần rồi, mà hiệu quả chẳng được bao nhiêu.”

Anh ta nghĩ ngợi một lúc, lại nhìn Tần Hoạ: “Tôi thấy tổng giám đốc khá nghe lời cô, hay là cô chịu khó để ý anh ấy một chút, nhắc nhở anh ấy ăn uống đúng giờ?”

Tần Hoạ hơi đỏ mặt, mím môi: “Tôi và anh ấy… không như cậu nghĩ đâu.”

Cao Phỉ nghe vậy liền thu lại biểu cảm, khôi phục vẻ cung kính như thường.

“Xin lỗi, là tôi mạo muội. Mời cô cứ ngồi chờ ở đây, tôi xin phép lui trước.”

Nói rồi anh ta rời đi, còn chu đáo đóng cửa lại.

Tần Hoạ cũng không tiếp tục quan sát văn phòng của Giang Cảnh Sơ nữa.

Cô mở máy tính ra, tiếp tục làm việc.

Giang Cảnh Sơ tan họp khoảng một tiếng sau đó.

Cao Phỉ đi theo phía sau, báo cáo: “Tổng giám đốc, cô Tần đã đến.”

Giang Cảnh Sơ bước chân chững lại, nghiêng đầu nhìn cậu: “Từ bao giờ? Sao cậu không báo với tôi?”

Cao Phỉ cúi đầu, nghiêm túc nói: “Lúc đó anh đang nghe phó tổng Lý báo cáo, tôi không dám vào quấy rầy nên tự ý mời cô Tần vào văn phòng anh.”

Giang Cảnh Sơ lúc này sắc mặt mới dịu xuống đôi chút, bước chân cũng vô thức nhanh hơn.

“Biết rồi, sau này nếu có chuyện gì liên quan đến Tần Hoạ, bất kể là tình huống gì, đều phải báo với tôi trước tiên.”

Cao Phỉ gật đầu: “Vâng.”

Sau khi Giang Cảnh Sơ đẩy cửa bước vào văn phòng, Cao Phỉ mới thở phào nhẹ nhõm.

May mà cậu kịp thời mời được Tần Hoạ lên đây, nếu không Boss nhà mình nhất định sẽ không tha cho cậu.

Một trợ lý phía sau không biết đã đến cạnh cậu từ lúc nào, tò mò nhìn vào trong theo ánh mắt của Cao Phỉ.

“Trợ lý Cao, cô Tần trong kia là ai vậy? Trước đây chưa từng thấy cô ấy.”

Ánh mắt sau cặp kính của Cao Phi loé lên một tia khó đoán: “Cô ấy là ai cậu không cần biết, chỉ cần nhớ phải lễ phép với cô ấy là được.”

Trợ lý nọ gật đầu lơ mơ: “Chỉ là thấy cô ấy có gì đó rất đặc biệt. Cô Kỷ thường xuyên đến tìm tổng giám đốc cũng chưa bao giờ được vào văn phòng, còn có nước uống và hoa quả phục vụ chu đáo như vậy.”

Trước khi rời đi, Cao Phỉ liếc sang trợ lý kia một cái đầy hàm ý, ánh mắt nghiêm nghị: “Với cô ấy, mọi điều đặc biệt đều không gọi là đặc biệt. Quản cho chặt cái miệng với ánh mắt của cậu. Những gì không nên nói thì đừng nói bừa, những gì không nên nhìn thì đừng nhìn lung tung.”

Trợ lý càng nghe càng mơ hồ nhưng thấy bộ dạng nghiêm túc của Cao Phỉ thì vội vàng gật đầu.

“Yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không nhiều lời.”

Khi Giang Cảnh Sơ đẩy cửa bước vào, Tần Hoạ đang gõ chữ trên máy tính, nghe thấy tiếng động, cô ngẩng đầu, ánh mắt hai người giao nhau.

Giang Cảnh Sơ kéo lỏng cổ áo, trông có vẻ rất mệt mỏi.

“Em đến lúc nào thế? Sao không báo trước một tiếng?”

“Gọi điện cho anh mấy hôm trước, không phải đều bị anh từ chối sao nên tôi dứt khoát đến thẳng đây.”

Khoé môi Giang Cảnh Sơ cong lên một chút, anh ngồi xuống ghế sofa đối diện cô.

“Gần đây thực sự rất bận, không phải cố tình tránh mặt em đâu.”

Tần Hoạ gật đầu, ban đầu lúc đến cô thật sự nghĩ rằng Giang Cảnh Sơ đang cố tình né tránh. Nhưng sau khi nghe Cao Phỉ nói, cô lại thấy mình nghĩ oan cho anh, giọng cũng dịu đi vài phần.

“Vừa hay đến giờ cơm trưa rồi, hay là tôi mời anh ra ngoài ăn chút gì đó, ăn xong rồi xem bản vẽ?”

Giang Cảnh Sơ liếc nhìn đồng hồ, lắc đầu: “Xem luôn đi, anh chỉ có hai tiếng, lát nữa còn có cuộc họp.”

Lông mày Tần Hoạ khẽ nhíu lại: “Bận mấy thì cũng phải ăn chút gì đó chứ. Vả lại, tôi cũng chưa ăn.”

Dường như lúc này Giang Cảnh Sơ mới nhớ ra, anh bóp nhẹ sống mũi: “Vậy để anh bảo người gọi đồ ăn mang lên, tiết kiệm thời gian hơn.”

Xem ra anh thực sự bận rộn, Tần Hoạ đành gật đầu, như thế còn hơn là không ăn gì.

Giang Cảnh Sơ nhấn nút gọi nội tuyến, dặn trợ lý đặt đồ ăn mang lên, còn đặc biệt căn dặn là phải gọi đồ của Phúc Lâm Ký.

Trong lúc chờ đồ ăn, Tần Hoạ liền mở laptop, mở bản vẽ thiết kế ra, liếc nhìn Giang Cảnh Sơ vẫn ngồi đối diện.

“Hay là anh ngồi qua bên tôi đi, tiện cho tôi giải thích hơn.”

Giang Cảnh Sơ đứng dậy ngồi sang bên cạnh, khoảng cách giữa hai người chỉ cách nhau tầm hai nắm tay.

Thân hình cao lớn của anh áp lại gần, mang theo mùi hương mát lạnh của thông và tuyết.

Tần Hoạ bất giác nhớ đến lời bàn tán của lễ tân khi nãy, tim lại đập rộn ràng.

Cô cố gắng điều chỉnh hơi thở, giữ giọng bình tĩnh: “Chúng ta bắt đầu từ khu vực sảnh vào nhé, tầng một ở đây...”

Giang Cảnh Sơ chăm chú lắng nghe lời cô nói, nhưng ánh mắt từ đầu đến cuối không hề nhìn vào màn hình máy tính.

Hôm nay Tần Hoạ mặc một chiếc váy dây màu champagne, bên ngoài khoác áo blazer cùng tông, vừa thanh lịch lại không kém phần nghiêm túc.

Cô hơi cúi đầu, từ góc độ của anh, có thể thấy rõ chiếc cổ trắng ngần, đường nét gương mặt nghiêng xinh đẹp, ngay cả lớp lông tơ mảnh trên má cũng lờ mờ hiện ra dưới ánh sáng.

Tần Hoạ nói đến một nửa, phát hiện Giang Cảnh Sơ đã lâu không lên tiếng. Cô khẽ nghiêng đầu nhìn, thấy anh tựa vào sofa, không biết từ khi nào đã ngủ thiếp đi, đầu hơi nghiêng, hơi thở đều đặn, trông có vẻ vô cùng mệt mỏi.

Tần Hoạ mím môi, lặng lẽ tắt máy tính, ngồi yên không nhúc nhích.

Chừng hơn mười phút sau, cửa văn phòng bị gõ nhẹ, Tần Hoạ nghĩ là trợ lý mang đồ ăn tới nên nhẹ nhàng đứng dậy mở cửa.

Không ngờ, cánh cửa vừa mở ra, đập vào mắt đầu tiên là túi đồ ăn của Phúc Lâm Ký, kế đến là Kỷ Tĩnh Nhã với nụ cười tươi tắn từ phía sau ló ra.

“Surprise! Em mang cơm trưa đến cho anh đây!”

Bình Luận (0)
Comment