Giang Cảnh Sơ chợp mắt nửa tiếng, lúc tỉnh dậy, đôi mắt vẫn còn mơ màng.
Anh nhìn thấy dáng người thướt tha đang đứng bên khung cửa sổ sát đất, khóe môi bất giác cong lên.
Anh còn muốn nhìn thêm một lúc nữa, nhưng rồi đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Xoa xoa huyệt thái dương, ánh mắt dần trở nên u tối.
“Là em à?”
Kỷ Tĩnh Nhã quay người lại, nhoẻn miệng cười tinh nghịch.
“Anh tỉnh rồi à? Hôm nay ngủ có vẻ ngon ghê nha.”
Giang Cảnh Sơ không đáp, ngồi dậy, ánh mắt lướt quanh phòng, không thấy người mà anh mong chờ, sắc mặt lập tức tối sầm lại. Anh lấy điện thoại ra định gọi ngay.
“Anh đang tìm tổ trưởng Tần hả?” Kỷ Tĩnh Nhã bước đến gần: “Cô ấy nói muốn đi dạo một chút, lát nữa sẽ quay lại.”
Lúc này Giang Cảnh Sơ mới để ý máy tính xách tay của Tần Hoạ vẫn còn để trên bàn trà. Lòng anh dịu xuống đôi chút, day day trán.
“Em đến lúc nào? Sao ngoài kia không ai báo anh một tiếng?”
Kỷ Tĩnh Nhã mỉm cười, vừa mở hộp cơm Phúc Lâm Ký ra.
“Em vừa lên đến nơi, thấy trợ lý chuẩn bị mang đồ ăn vào cho anh nên xung phong giúp một tay luôn. Anh sẽ không giận chứ?”
Giang Cảnh Sơ hơi nhíu mày: “Đừng mở vội, để lát nữa hơi nóng bay mất thì em ấy lại không thích ăn.”
Nghe vậy, tay Kỷ Tĩnh Nhã khựng lại trên hộp giữ nhiệt, ánh mắt có phần áy náy nhìn anh.
“Xin lỗi nhé, em không biết suất ăn đó là đặt cho tổ trưởng Tần. Có thể cô ấy thấy em đến nên mới rời đi. Hay là... anh gọi cho cô ấy đi?”
Giang Cảnh Sơ đã nhấn nút gọi từ lâu, chuông reo khá lâu mới có người bắt máy.
“Em đi đâu vậy? Đồ ăn mang tới rồi, mau quay lại ăn đi.”
Tần Hoạ lúc này đang đi dạo gần đó: “Tôi ăn rồi, anh với cô Kỷ cứ ăn trước đi. Còn nữa, nếu hôm nay anh bận quá thì chúng ta dời lại mấy hôm nữa cũng được, đợi anh rảnh rồi hẵng gặp.”
Sắc mặt Giang Cảnh Sơ càng lúc càng khó coi khi nghe cô nói: “Em cũng hay thật đấy. Đến rồi lại đi, chẳng nói với ai một câu.”
Tần Hoạ bước chân khựng lại: “Tôi thấy cô Kỷ đến, anh lại đang ngủ nên…”
“Nên em âm thầm rút lui, để lại không gian cho bọn anh sao?” Giọng Giang Cảnh Sơ lạnh như băng: “Anh cho em mười phút, quay lại ngay. Lần sau anh rảnh thì chưa biết đến khi nào đâu.”
Anh dứt khoát cúp máy, vẻ giận dữ vẫn chưa tan đi.
Kỷ Tĩnh Nhã đã từng thấy sự chiếm hữu mãnh liệt của Giang Cảnh Sơ dành cho Tần Hoạ. Trước kia khi biết cô về Anh, anh như hóa thành một người khác, đầy sát khí, hoàn toàn mất kiểm soát.
Vậy mà lần này, chỉ mới rời đi chưa đến nửa tiếng, anh đã như sợ cô biến mất không quay lại.
Cô không rõ giữa hai người đã từng xảy ra chuyện gì, chỉ cảm nhận được: Giang Cảnh Sơ cực kỳ thiếu cảm giác an toàn với Tần Hoạ.
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
Nghĩ đến đây, Kỷ Tĩnh Nhã cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh.
“Cô ấy đã ăn rồi thì anh cũng nên ăn chút gì đi, kẻo lại đau dạ dày.”
Giang Cảnh Sơ liếc nhìn hộp Phúc Lâm Ký, chẳng còn chút hứng thú nào.
Anh phất tay: “Cứ để đó, giờ anh không muốn ăn.”
Kỷ Tĩnh Nhã còn định nói thêm nhưng thấy anh đã ngồi lại ghế làm việc, tập trung xử lý văn kiện, hoàn toàn không đoái hoài gì đến cô. Đôi mắt cô tối đi, lời muốn nói cũng nuốt ngược vào trong.
“Hôm nay em đến là muốn xác nhận với anh, hôm đám cưới Hàn Hiến, em vẫn sẽ đi cùng anh đúng không?”
Dù sao thì bọn họ vẫn chưa hủy hôn, trong mắt người ngoài vẫn là một cặp chưa cưới.
“Ừ, đến hôm đó anh sẽ đến nhà đón em. À đúng rồi...”
Nói đến đây, anh chợt nhớ ra gì đó, lấy từ trong tủ một chiếc hộp quà.
“Đây là lễ phục mẹ anh đặt riêng cho em, về thử xem vừa không. Nếu được thì hôm đó mặc bộ này đi.”
Kỷ Tĩnh Nhã nhìn thấy logo trên hộp, biết ngay đó là cửa tiệm lâu đời nổi tiếng, mỗi chiếc váy đặt riêng ở đó đều có giá không dưới bảy con số.
Cô không thiếu váy đắt tiền nhưng vẫn thấy được sự dụng tâm của Viên Mai dành cho mình.
Tâm trạng hụt hẫng nhờ đó mà vơi đi đôi chút, cô nở nụ cười dịu dàng, thấu hiểu.
“Vậy anh cứ làm việc đi, hôm khác em lại đến.”
Dứt lời, cô xách hộp quà rời khỏi văn phòng.
Vừa hay, khi bước vào thang máy dành riêng cho tổng giám đốc, cô chạm mặt Tần Hoạ bước ra từ thang máy nhân viên.
Hai người lướt qua nhau, Tần Hoạ lịch sự gật đầu chào, Kỷ Tĩnh Nhã thì kiêu ngạo nhướng cằm, khóe môi nở nụ cười mang nhiều ẩn ý.
Đợi đến khi cửa thang máy hoàn toàn khép lại, Tần Hoạ mới quay người bước vào văn phòng tổng giám đốc.
Cô tinh mắt nhận ra chiếc hộp quà trong tay Kỷ Tĩnh Nhã, bên trong chắc hẳn là chiếc váy màu đậu đỏ xuất xứ từ cửa tiệm trong hẻm nhỏ kia, món quà của Viên Mai tặng cho cô con dâu tương lai trong lòng.
Khi Tần Họa gõ cửa lần nữa bước vào văn phòng của Giang Cảnh Sơ, anh đang nổi giận qua đường dây nội bộ với trợ lý của mình.
“Chuyện nằm trong phạm vi công việc cũng làm không xong, lát nữa tự giác viết đơn xin nghỉ việc, ngày mai khỏi cần đến công ty!”
Vừa dứt lời, anh ngẩng đầu nhìn thấy Tần Họa đang đứng ở cửa. Cô không biết có nên bước vào hay không, sắc mặt anh vẫn còn đầy bực bội.
“Đứng chần chừ ở đó làm gì? Chờ anh mời em vào chắc?”
Tần Họa hơi nhíu mày. Cô chỉ mới xuống đi dạo có một vòng, sao tâm trạng của Giang Cảnh Sơ lại thay đổi thất thường đến vậy?
“Anh bực mình thì trút giận lên tôi làm gì?”
Giang Cảnh Sơ bật cười lạnh: “Anh đang bực vì ai, trong lòng em còn không rõ sao?”
Tần Họa bước đến ghế sofa ngồi xuống, lạnh nhạt nói: “Chẳng lẽ tôi sai sao? Vị hôn thê của anh mang cơm đến tận nơi, tôi không đi, chẳng lẽ ở lại làm bóng đèn?”
Giang Cảnh Sơ lập tức đứng dậy, hai tay chống lên bàn làm việc, ánh mắt lạnh đi vài phần.
“Anh không cho em đi, ai dám nói em là bóng đèn?”
Tần Họa bĩu môi: “Cần gì ai nói, tôi tự biết thân biết phận!”
Ánh mắt Giang Cảnh Sơ u ám, giọng điệu gắng kiềm chế: “Tần Họa, em còn nhớ lần trước anh đã nói với em, anh không có ý định kết hôn với Kỷ Tĩnh Nhã không?”
Ngón tay Tần Họa buông thõng hai bên bất giác siết chặt.
“Ý anh là tạm thời chưa nghĩ đến, chứ không phải là hoàn toàn không nghĩ đến.”
Giang Cảnh Sơ bật cười vì tức giận, vòng qua bàn làm việc bước tới trước mặt cô, nghiêng đầu nhìn cô chăm chú.
“Vậy có gì khác biệt sao? Hiện tại không có, sau này càng không!”
Tần Họa quay mặt đi, né tránh ánh mắt anh.
“Tuỳ anh, tôi cũng từng nói rất rõ ràng rồi, chuyện này không liên quan đến tôi.”
Hai người đang giằng co gay gắt thì ở bên ngoài, Cao Phỉ gõ cửa.
“Giang tổng, cuộc họp chiều sẽ bắt đầu sau năm phút nữa.”
Hai hàm răng Giang Cảnh Sơ siết chặt, nghiến răng ken két. Mỗi lần cãi nhau với Tần Họa, anh đều là người thua thiệt.
“Được rồi, buổi chiều ngoan ngoãn ngồi đây đợi anh, khi nào anh xử lý xong việc, chúng ta sẽ tiếp tục.”
Nói xong, anh vớ lấy áo khoác trên ghế rồi sải bước ra ngoài.
Cao Phỉ đã đợi sẵn ngoài cửa, thấy Giang Cảnh Sơ mặt mày sa sầm đi ra liền căng thẳng, vội vã bước theo sau anh vào phòng họp.
Trước khi vào cửa, Giang Cảnh Sơ nghiêng đầu cảnh cáo Cao Phỉ: “Trông chừng cô ấy. Nếu để cô ấy lặng lẽ biến mất lần nữa, vị trí trợ lý đặc biệt của cậu cũng khỏi cần ngồi.”
Cao Phỉ nghe vậy liền nghiêm mặt, dù chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra nhưng lập tức gật đầu.
“Xin tổng giám đốc yên tâm, lát nữa tôi sẽ đích thân ở lại trông.”
Chờ Giang Cảnh Sơ bước vào phòng họp, Cao Phỉ mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Trên đường quay lại văn phòng tổng giám đốc, trợ lý thứ hai mặt mũi rầu rĩ chặn cậu lại.
“Anh Cao, anh có thể giúp tôi xin tổng giám đốc một lần được không? Tôi thực sự biết lỗi rồi…”
Cao Phỉ nhìn cậu ta, trực giác mách bảo người này chính là nguyên nhân khiến Giang Cảnh Sơ nổi trận lôi đình.
“Cậu đã làm gì vậy?”
Trợ lý thứ hai lập tức xụ mặt: “Tổng giám đốc bảo tôi đặt cơm, lúc cơm đến thì cô Kỷ cũng vừa tới. Cô ấy nói tiện tay mang vào giúp, tôi không ngăn lại, thế rồi…”
Nghe đến đây, Cao Phỉ đã âm thầm hít một hơi lạnh.
“Rồi sao nữa?”
Trợ lý thứ hai không kìm được nữa, bật khóc: “Sau đó, cô Tần đang ở trong phòng tổng giám đốc bước ra, rồi… rồi tổng giám đốc nổi giận đùng đùng, bảo tôi tự nghỉ việc, ngày mai khỏi đến công ty.”
Cao Phỉ nghe đến đây thì đã hiểu mọi chuyện rõ như ban ngày.
“Thôi được rồi, đừng khóc nữa.”
Trợ lý thứ hai lập tức ngừng khóc, đôi mắt đỏ hoe nhìn Cao Phỉ đầy hy vọng.
“Anh Cao, anh nghĩ ra cách giúp tôi rồi đúng không?”
Cao Phi hít sâu một hơi: “Tôi thì có cách gì chứ, bản thân tôi bây giờ còn lo chưa xong!”