Sau Khi Bị Ép Chia Tay, Tôi Mang Thai Con Của Bạn Trai Cũ

Chương 68

Tần Họa không đời nào chịu ngồi chờ ở đây như kẻ ngốc.

Giang Cảnh Sơ vừa rời đi, cô liền thu dọn máy tính xách tay, chuẩn bị rời khỏi văn phòng.

Không ngờ vừa mở cửa, Cao Phỉ đã nghiêm mặt đứng sẵn ở đó, ánh mắt quét qua chiếc cặp tài liệu trong tay cô.

“Cô Tần, tổng giám đốc Giang dặn rồi, bảo cô ở yên trong văn phòng đợi anh ấy quay lại.”

Tần Họa nhíu mày: “Cho hỏi, cuộc họp của tổng giám đốc Giang sẽ kéo dài bao lâu?”

Cao Phỉ vẫn như cũ, chỉ nói một câu: “Không biết.”

Tần Họa lạnh nhạt đáp: “Xin lỗi, tôi còn lịch trình riêng vào buổi chiều.”

Nói xong, cô nghiêng người chuẩn bị bước ra. Ai ngờ Cao Phỉ cũng nghiêng người chắn đường.

“Nếu lịch trình của cô không tiện dời, tôi có thể hỗ trợ sắp xếp.”

Tần Họa hơi mất kiên nhẫn: “Gì vậy? Cánh tay trợ lý đặc biệt của cậu giờ dài tới mức vươn tận sang công ty tôi rồi sao?”

Cao Phỉ gượng cười trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn giữ nét bình thản: “Tôi có thể thử.”

Tần Họa nghẹn lời, hít sâu một hơi: “Vậy nếu giờ tôi nhất quyết rời đi thì sao?”

Cao Phỉ nghe xong, cuối cùng không nhịn được nữa, gương mặt sa sầm xuống.

“Nếu cô nhất quyết phải đi thì có thể cho tôi đi cùng không?”

Tần Họa: “…”

Một câu thôi, đúng kiểu “thượng bất chính, hạ tắc loạn”.

Cô và Cao Phỉ cũng từng tiếp xúc mấy lần, nhưng đây là lần đầu tiên thấy cậu ta bày ra vẻ bất lực y hệt Giang Cảnh Sơ.

Giờ phải làm sao? Chẳng lẽ thật sự lôi cậu ta đi cùng?

Tần Họa thở dài, đành quay lại vào văn phòng.

Cao Phỉ cũng theo sau bước vào, định nở nụ cười xã giao nhưng khuôn mặt cứng đờ kia lại chẳng thể gượng cười cho ra hồn.

Cậu liếc qua bàn trà, thấy khay trái cây và bánh ngọt gần như vẫn nguyên vẹn.

“Cô Tần có muốn ăn gì không? Tôi lập tức cho người mang lên.”

Tần Họa phẩy tay: “Tôi vừa ăn xong, không thấy đói.”

Cao Phỉ khẽ “ồ” một tiếng: “Cô ăn rồi à? Tôi thấy hộp cơm ngoài kia còn nguyên, chưa mở nắp.”

Tần Họa nhìn theo ánh mắt anh, mới nhận ra hộp cơm mang logo Phúc Lâm Ký vẫn còn nguyên vẹn.

Nhớ đến chuyện Cao Phỉ từng nói Giang Cảnh Sơ bị viêm loét dạ dày nghiêm trọng, lại hay ăn uống thất thường, trong lòng cô bất giác thấy nhoi nhói.

“Tôi ăn ở ngoài, đâu biết tổng giám đốc Giang vẫn chưa dùng bữa.”

Cao Phỉ thở dài, lo lắng: “Tối qua tổng giám đốc có buổi tiệc rượu, uống rất nhiều. Sáng nay dạ dày đau đến mức không ăn được gì. Tôi còn tưởng trưa nay có cô ở đây, anh ấy sẽ cố gắng ăn vài miếng. Ai ngờ…”

Tần Họa càng nghe càng thấy áy náy. Cô không biết sáng nay anh đã đau đến vậy. Vốn dĩ cô tưởng mình rời đi rồi thì anh sẽ ăn cùng Kỷ Tĩnh Nhã, đâu ngờ một miếng cũng chưa đụng đến.

“Có buổi tiệc nào nhất định anh ấy phải đi sao? Không biết tự lượng sức à?”

Cao Phỉ nhíu mày đáp: “Có những dịp, với tư cách tổng giám đốc, anh ấy buộc phải xuất hiện. Người bên dưới như chúng tôi muốn thay cũng không được.”

Nghe vậy, Tần Họa trầm mặc mấy giây.

“Dạ dày anh ấy… rốt cuộc nặng đến mức nào?”

“Ba năm trước từng bị xuất huyết dạ dày, nửa đêm sau tiệc về thì nôn ra rất nhiều máu. Lúc đó phải gọi xe cấp cứu đưa thẳng vào viện. Sau này Giang phu nhân biết chuyện, mắng cả anh ấy lẫn chủ tịch một trận tơi bời. Kể từ đó, tổng giám đốc mới cắt giảm các buổi tiệc nhưng bệnh vẫn hay tái phát, thường xuyên phải đi cấp cứu giữa đêm. Lần trước cô gặp anh ấy ở cổng bệnh viện, cũng là vì nửa đêm đau bụng, tôi phải đưa đi gấp.”

Nghe đến đây, lòng Tần Họa như bị ai bóp chặt, chua xót đến khó tả.

“Được rồi, tôi hiểu rồi. Anh đi làm việc đi, tôi ở lại chờ, không đi đâu cả.”

Sau khi Cao Phỉ rời khỏi, Tần Họa không sao tập trung làm việc được nữa.

Do dự một hồi, cô nhắn tin cho Giang Cảnh Sơ: [Anh chưa ăn trưa à?]

Cô tưởng anh đang họp, chưa chắc đã xem điện thoại.

Không ngờ chỉ hai giây sau, tin nhắn đã được trả lời. Lạnh lẽo năm chữ: [Tức no rồi còn gì.]

Tần Họa bĩu môi: [Anh là cá nóc à? Hở tí là phồng mang trợn mắt.]

Giang Cảnh Sơ: [Cả thế giới chỉ có em dám biến ông đây thành cá nóc.]

Tần Họa nhìn dòng chữ ấy, khóe môi khẽ cong lên.

[Cao Phỉ nói anh sáng chưa ăn gì, định chờ đến nửa đêm lại đi cấp cứu à?]

Giang Cảnh Sơ trả lời: [Sao, em lo cho anh à?]

Tần Họa đáp lại: [Tôi có lo cũng chẳng ích gì, vì chính anh còn chẳng biết lo cho bản thân mình.]

[Ai nói không có tác dụng chứ? Trước đây em chẳng phải đã nghiên cứu mấy món canh dưỡng vị sao? Biết đâu em nấu rồi, anh sẽ không cần đến bệnh viện giữa đêm nữa.]

Sợ Tần Hoạ từ chối, Giang Cảnh Sơ lại bổ sung một câu: [Đừng quên, lần trước em đã hứa với anh, chỉ cần anh muốn ăn món gì do em nấu, bất cứ lúc nào em cũng phải xuống bếp vì anh.]

Tần Hoạ biết ngay là Giang Cảnh Sơ sẽ bám vào cái cớ đó mà leo lên tận trời, khẽ thở dài một tiếng: [Biết rồi, anh không sợ bị trúng độc là được.]

Lúc này trong phòng họp, vài vị lãnh đạo cấp cao đang báo cáo về tình hình hoàn thành chỉ tiêu quý trước. Do kết quả không khả quan, ai nấy đều cúi đầu, sợ chọc giận Giang tổng vốn đã không vui.

Họ căng thẳng chờ đợi một trận mắng như vũ bão, không ngờ mãi vẫn chỉ nghe được một tiếng “Ừ” nhàn nhạt của anh.

“Hãy phân tích nguyên nhân không đạt chỉ tiêu, quý sau nhất định phải dốc toàn lực bù lại tổn thất.”

Mọi người ngẩng đầu nhìn nhau, khó tin rằng Giang tổng lại nhẹ nhàng bỏ qua như vậy.

Chỉ thấy Giang tổng - người thường ngày lạnh lùng nghiêm túc, giờ đang nhìn điện thoại, khoé môi còn vẽ lên một nụ cười mơ hồ, hoàn toàn khác với bộ dạng lạnh lùng lúc mới vào họp!

Do tâm trạng anh tốt, tiến độ họp cũng được đẩy nhanh.

Cả cuộc họp kết thúc trong chưa đến hai tiếng.

Khi quay lại văn phòng, Tần Hoạ đang ngồi yên trên sofa xem điện thoại.

Giang Cảnh Sơ điều chỉnh hơi thở có phần gấp gáp do đi vội.

“Em đang xem gì thế?”

Tần Hoạ không ngẩng đầu: “Không phải anh đòi uống canh à? Tôi đang xem công thức.”

Khoé mắt Giang Cảnh Sơ ánh lên ý cười không dễ phát hiện.

“Cứ tuỳ hứng đi, với trình độ của em thì dù có xem bao nhiêu công thức cũng thế thôi.”

Tần Hoạ không muốn đấu khẩu với anh, liếc thấy môi anh hơi nhợt nhạt: “Cao Phỉ có mang vào nhiều bánh ngọt đấy, anh ăn tạm chút đi cho đỡ đói.”

Giang Cảnh Sơ đúng là cảm thấy dạ dày khó chịu, thấy Tần Hoạ thực lòng quan tâm, liền gật đầu: “Nghe em vậy.”

Anh vừa ăn bánh vừa nghe cô trình bày.

Khi nói đến phòng trẻ em ở tầng hai, Giang Cảnh Sơ bỗng giơ tay ra hiệu tạm dừng.

“Em nói xem, phòng trẻ em gần phòng ngủ chính quá có ổn không?”

Tần Hoạ ngẫm nghĩ một lúc: “Sao anh lại thấy không ổn?”

Giang Cảnh Sơ bĩu môi: “Khi còn nhỏ thì không sao. Nhưng lớn lên rồi, bọn nó cứ chạy khắp nhà, nhỡ đâu giữa đêm hai vợ chồng đang ân ái mà tụi nhỏ xông vào thì...”

Tần Hoạ trừng mắt, trong đầu lập tức hiện ra cảnh tượng đầy khó xử kia.

“Vậy ý anh là?”

Giang Cảnh Sơ xoa cằm suy nghĩ: “Hay chuyển lên tầng ba, đổi với phòng chiếu phim đi.”

Khoé miệng Tần Hoạ co giật, cô chợt nghĩ tới bé Y Y của mình: “Tôi có thể nghe theo ý anh, nhưng vẫn muốn khuyên anh nghĩ cho kỹ, anh chưa có con nên không biết bọn trẻ đáng yêu thế nào đâu.”

Giang Cảnh Sơ phản ứng cực nhanh, ánh mắt liếc qua nhìn Tần Hoạ: “Nghe em nói cứ như em từng có con vậy.”

Tần Hoạ chột dạ trong chớp mắt, tránh ánh nhìn của anh: “Đương nhiên là chưa nhưng sớm muộn gì cũng sẽ có.”

Giang Cảnh Sơ nhướng mày: “Vậy nếu là em, em sẽ đặt phòng trẻ ở tầng mấy?”

Tần Hoạ không cần suy nghĩ: “Tầng hai, gần bố mẹ sẽ tạo cảm giác an toàn cho con, ban đêm nếu lo con đạp chăn thì ra xem cũng tiện.”

Giang Cảnh Sơ cân nhắc vài giây rồi gật đầu: “Được, vậy làm theo em nói.”

“Còn trang trí phòng thì sao? Một bé trai một bé gái, hay hai bé trai, hoặc hai bé gái?”

Tần Hoạ thấy câu hỏi này hơi kỳ quặc: “Còn phải xem anh với vợ tương lai muốn sinh con trai hay con gái chứ?”

Giang Cảnh Sơ nhìn cô đầy hứng thú: “Anh muốn đủ nếp đủ tẻ, chỉ là không biết em ấy có đồng ý sinh cho anh không thôi.”

Tần Hoạ chỉ mong mau chóng kết thúc cuộc nói chuyện vô nghĩa này, qua loa đáp: “Với thân phận và ngoại hình của anh, chắc chẳng ai từ chối sinh con cho anh đâu. Thôi quyết vậy đi, tạm thời cứ tính là một trai một gái.”

Giang Cảnh Sơ mỉm cười: “Nghe em nói vậy, anh yên tâm rồi.”

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

Những hạng mục sau đó, Giang Cảnh Sơ không có ý kiến gì thêm, tiếp theo là chờ Tần Hoạ hoàn thiện bản dựng 360VR chi tiết hơn.

Lúc đó vừa vặn đến giờ tan làm, hai người cùng nhau xuống thang máy.

Đi được nửa chừng, Tần Hoạ nhận được cuộc gọi từ Phương Dĩ Sâm, nói rằng có lãnh đạo cấp cao từ trụ sở Anh đến công ty thị sát, bảo cô lập tức quay về.

Giang Cảnh Sơ đang đứng cạnh Tần Hoạ, nghe thấy thì sắc mặt liền trở nên rất khó coi.

“Tần Hoạ, cả ngày hôm nay anh chỉ ăn có hai miếng bánh, giờ em định cho anh leo cây thật đấy à?”

Bình Luận (0)
Comment