Tần Hoạ cũng không ngờ tình huống lại đột ngột xảy ra như vậy.
Bỏ mặc vị “đại Phật sống” bên cạnh thật chẳng đành lòng nhưng cô cũng không thể không quay về công ty.
Cô suy nghĩ một lúc rồi nói: “Hay là anh theo tôi ghé qua công ty một chút đi, tôu chỉ cần xuất hiện chào hỏi là được, chắc cũng không tốn nhiều thời gian. Sau đó tôi về nấu canh cho anh được không?”
Kết quả này vẫn còn dễ chịu hơn những gì Giang Cảnh Sơ tưởng tượng. Anh còn tưởng Tần Hoạ sẽ không chút do dự mà bỏ mặc anh quay lại công ty.
“Được thôi, nhưng em cố gắng nhanh một chút. Tối nay có cần phải đi cấp cứu hay không thì còn phải xem biểu hiện của em đấy.”
Tần Hoạ thở dài không tiếng động.
Hai người sóng vai bước ra ngoài, đi ngang qua sảnh lớn, lập tức thu hút ánh mắt của không ít nhân viên.
Hai cô nhân viên lễ tân trợn tròn mắt nhìn theo.
“Ê, cô gái kia chẳng phải là crush của trợ lý Cao à? Sao lại đi cùng Giang tổng?”
“Ai mà biết, chắc tình cờ gặp nhau thôi?”
“Không thể nào đâu, cô ấy lên từ giữa trưa, giờ mới xuống. Trợ lý Cao bận suốt từ nãy tới giờ, lấy đâu ra thời gian tiếp đãi ai chứ?”
“Ý cô là sao? Chẳng lẽ tụi mình đu sai CP rồi?”
“Cô không thấy cô gái đó đi bên cạnh Giang tổng trông hợp đôi hơn sao?”
“Ừm… cũng có lý, nhưng đừng quên, Giang tổng là hoa đã có chủ rồi. Với lại, trưa nay cô Kỷ cũng vừa đến công ty thăm anh ấy mà.”
Tần Hoạ đi phía trước nên không nghe được đoạn đối thoại kia nhưng Giang Cảnh Sơ thì nghe rõ từng chữ.
Lông mày anh khẽ nhíu lại, lập tức gửi tin nhắn cho Cao Phỉ: [Chuyện crush của cậu là Tần Hoạ, sao tôi lại không biết?]
Lúc này Cao Phỉ đang dọn đồ chuẩn bị tan làm, thấy tin nhắn thì đầu óc trống rỗng vài giây.
[???]
[Crush nào cơ? Tôi không biết gì hết á!]
Giang Cảnh Sơ: [Ban đầu còn định tăng lương cho cậu vì dạo này làm việc tốt. Giờ thì xem ra…]
Cao Phỉ: [Giang tổng! Tôi bị oan! Tôi thề luôn, tôi thật sự không biết gì cả! Với mối quan hệ giữa anh với cô Tần, cho tôi mượn trăm cái gan em cũng không dám có ý gì đâu!]
Giang Cảnh Sơ nhướng mày, ánh mắt dừng lại trên bóng lưng mảnh mai phía trước.
[Vậy cậu nói thử xem, tôi với Tần Hoạ là quan hệ gì?]
Cao Phỉ toát mồ hôi lạnh nhưng lập tức bắt được điểm then chốt trong câu hỏi. Nhìn thấy đây rõ ràng là “câu hỏi phát điểm”, liền trả lời không chút do dự: [Là mối quan hệ có khả năng sẽ xuất hiện trên cùng một tờ giấy kết hôn trong tương lai?]
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
Gửi xong tin nhắn, Cao Phỉ nín thở vài giây, lòng thầm run sợ. Câu nịnh này mà sai sót là anh toi thật rồi.
Nhưng ông trời có mắt.
Giây tiếp theo, Giang Cảnh Sơ nhắn lại: [Rảnh thì xuống quầy lễ tân nhiều vào. Lần sau mà còn nghe họ buôn chuyện vớ vẩn, lập tức thay người.]
Ý này coi như câu nịnh đúng chuẩn rồi?
Cao Phỉ thở phào một hơi thật dài. Làm việc cạnh ông chủ như đi dây trên vực thẳm, đồng lương kiếm được đúng là chẳng dễ chút nào.
Tần Hoạ sợ gây chú ý nên bảo Giang Cảnh Sơ đậu xe ở gần công ty, còn mình thì đi bộ vào.
Vừa bước vào sảnh, cô đã thấy cả văn phòng đều đang nhìn về phía phòng giám đốc điều hành.
Cô nàng đồng nghiệp Tiểu A liền kéo lấy Tần Hoạ: “Chị Tần, chị từng gặp tổng giám đốc ở trụ sở chính rồi đúng không?”
Tổng giám đốc? Ôn Lễ sao?
Tần Hoạ chợt có dự cảm chẳng lành trong lòng. “Gặp rồi, sao vậy?”
Tiểu A hai mắt sáng rực đầy phấn khích: “Trời ơi sao chị không nói sớm với em là tổng giám đốc nhà mình vừa trẻ vừa đẹp trai dữ vậy!”
Tần Hoạ: “…”
“Chị không nghĩ em sẽ hứng thú với mấy chuyện đó.”
“Xí, phụ nữ nào mà không mê trai đẹp chứ? Nếu sớm biết mình đang làm việc cho một người đẹp trai vậy, mỗi ngày em tăng ca cũng cam tâm tình nguyện!”
Tần Hoạ bật cười: “Có cần nói quá vậy không?”
“Dĩ nhiên là có rồi!” Tiểu A nói xong lại suy nghĩ một chút rồi gật gù: “Cũng đúng ha, chắc tại chị tiếp xúc với Giang tổng nhiều quá nên kháng thể với trai đẹp cũng mạnh hơn người bình thường!”
Cô nàng Tống Á Lệ đứng gần đó nghe được cuộc trò chuyện, lập tức cười nhạt đầy châm chọc: “Biết người biết mặt chưa chắc biết lòng, có người nhìn ngoài như thánh nữ, nhưng thật ra lại chơi trò dụ dỗ ngầm rất giỏi.”
Tiểu A nghe giọng điệu của cô ta là thấy ngứa tai, liền bĩu môi đáp lại: “Giỏi thì chị cũng thử chơi đi, ai cấm đâu!”
Tống Á Lệ khinh khỉnh: “Tôi là người sống đàng hoàng, không bao giờ dòm ngó đàn ông đã có chủ.”
Lời này mang đầy hàm ý, mũi tên b.ắ.n thẳng về phía Tần Hoạ. Cô không thể giả vờ không nghe thấy, ánh mắt lạnh lùng quét qua Tống Á Lệ: “Ai dòm ngó đàn ông đã có chủ? Cô nói cho rõ ràng vào.”
Tống Á Lệ trước đó từng nghe Kỷ Tĩnh Nhã thì thầm vài lời, nói rằng lúc đầu Giang Cảnh Sơ chẳng ưa gì phong cách thiết kế của Tần Hoạ.
Không biết tại sao, sau một lần Tần Hoạ lên núi Dương Minh tìm gặp anh thì thái độ của anh lại thay đổi hẳn.
Còn chưa rõ ràng gì, đã đột nhiên chỉ đích danh bảo Tần Hoạ thiết kế biệt thự ở Kinh Hòa Loan. Dù Kỷ Tĩnh Nhã không nghĩ sâu xa đến mức đó nhưng không có nghĩa là Tống Á Lệ cũng thế.
Cô ta càng nghĩ càng thấy kỳ lạ. Một người đàn ông có thể trong vài ngày ngắn ngủi thay đổi cách nhìn về một người phụ nữ, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó không tiện nói ra.
Nhưng hiện tại, Tống Á Lệ cũng chỉ là suy đoán. Trước sự chất vấn của Tần Hoạ, cô ta hừ lạnh một tiếng: “Ai có ý đồ gì trong lòng tự biết rõ. Chờ tôi nắm được bằng chứng, có người đừng để ngã từ trên bệ xuống là được.”
Vừa dứt lời, cửa phòng giám đốc bị đẩy ra, một nhóm đàn ông ăn mặc chỉnh tề vây quanh Ôn Lễ bước ra ngoài.
Tần Hoạ đứng ngay phía đối diện văn phòng, Ôn Lễ lập tức nhìn thấy cô, ánh mắt không chút tránh né, thẳng thắn nhìn về phía cô.
“Tổ trưởng Tần.”
Tần Hoạ nhanh chóng trấn định lại tâm tình bị Tống Á Lệ khuấy động, mím môi khẽ cười, bước lên trước: “Ôn tổng.”
Ôn Lễ nhoẻn miệng cười, ánh mắt dịu dàng, ấm áp: “Đi công tác ở ngoài sao?”
Tần Hoạ gật đầu: “Đi gặp khách hàng bàn về bản vẽ phối cảnh. Anh về nước từ lúc nào vậy? Trước đó sao không nói với tôi một tiếng?”
“Vừa đến lúc trưa, bên này có chút việc nên quyết định về gấp, không kịp báo với em.”
Tần Hoạ khẽ "ồ" một tiếng, thấy sau lưng anh vẫn còn nhiều lãnh đạo cấp cao đang chờ, liền nói: “Hay là anh cứ bận việc trước đi?”
Lúc này, Phương Dĩ Sâm đứng phía sau liền đón lời: “Ôn tổng nói tối nay mời cả phòng ra ngoài ăn tối, tổ trưởng Tần cũng đi nhé.”
Tần Hoạ chợt nhớ đến Giang Cảnh Sơ vẫn đang đợi mình ở bên ngoài, đành áy náy cười cười với Ôn Lễ: “Xin lỗi, tối nay tôi đã có hẹn trước rồi, mọi người cứ đi trước nhé.”
Phương Dĩ Sâm “ấy” một tiếng: “Không quan trọng là hẹn gì, dời lại một chút đi. Ôn tổng lâu lắm mới về, cô không thể vắng mặt đâu.”
Thấy Tần Hoạ bắt đầu lộ vẻ khó xử, ánh mắt Ôn Lễ cũng tối đi một chút, khẽ giơ tay ra hiệu cho Phương Dĩ Sâm đừng nói nữa.
“Không sao, muốn mời tổ trưởng Tần ăn một bữa, sau này vẫn còn nhiều cơ hội.”
“Nào, cùng ra ngoài thôi.”
Anh hơi nghiêng đầu, ra hiệu cho nhóm lãnh đạo phía sau, sau đó cùng Tần Hoạ đi ra cửa chính công ty.
Giang Cảnh Sơ lúc này đang ngồi trong xe, nhìn đồng hồ trên tay.
Khoảng thời gian Tần Hoạ nói chỉ là nửa tiếng, vậy mà giờ đã trễ hơn hai mươi phút.
Vừa định gọi điện thì ánh mắt anh chợt liếc sang, đúng lúc thấy một nhóm người bước ra khỏi tòa nhà công ty.
Tần Hoạ đi phía trước, không biết vô tình vấp phải đâu đó mà hơi lảo đảo, người đàn ông đi bên cạnh lập tức giơ tay đỡ lấy cô.
Lúc này Giang Cảnh Sơ vẫn chưa thấy rõ mặt Ôn Lễ nhưng chỉ riêng động tác đó đã khiến anh không vui.
Đôi mắt hẹp dài nheo lại đầy nguy hiểm, anh nghiêng đầu, rút một điếu thuốc ngậm lên môi châm lửa.
Khói thuốc lượn lờ, tạm che khuất tầm nhìn. Nhưng khi làn khói tan đi, ánh mắt Giang Cảnh Sơ liền cứng đờ.
Ôn Lễ.
Cho dù biến thành tro, anh cũng nhận ra người đàn ông đó.
Nhìn Ôn Lễ cười nói vui vẻ bên cạnh Tần Hoạ, đường viền quai hàm Giang Cảnh Sơ siết chặt lại, ánh mắt đen láy như muốn nuốt chửng cả thế giới.
Bàn tay anh vô thức mở khoá cửa xe, ánh mắt không rời hai người phía trước. Anh xuống xe, đóng cửa lại, từng bước lớn lao thẳng về phía đó.
Lúc này Tần Hoạ đang hẹn Ôn Lễ ăn tối vào ngày mai, chợt thấy ánh mắt Ôn Lễ cứng lại, dừng hẳn về phía sau lưng cô.
Trực giác mách bảo, cơ thể cô khẽ khựng lại, quay đầu theo phản xạ liền bắt gặp Giang Cảnh Sơ với vẻ mặt u ám đang tiến lại gần họ.