Sau Khi Bị Ép Chia Tay, Tôi Mang Thai Con Của Bạn Trai Cũ

Chương 70

Tần Hoạ không ngờ Giang Cảnh Sơ lại xuất hiện, gương mặt cô thoáng qua vẻ ngạc nhiên.

“Anh tới đây làm gì?”

Giang Cảnh Sơ sắc mặt lạnh lẽo, nắm lấy tay Tần Hoạ kéo thẳng về phía xe.

“Em nói chỉ nửa tiếng, giờ đã quá lâu rồi.”

Sau lưng, Ôn Lễ nhíu mày, bước lên vài bước chắn trước mặt Giang Cảnh Sơ.

“Giang tổng, anh định đưa Tần Hoạ đi đâu?”

Giang Cảnh Sơ không thèm nhìn anh lấy một cái, vòng qua mà đi.

“Không liên quan đến cậu.”

“Cái gì mà không liên quan? Tôi...”

“Im miệng!”

Ánh mắt Giang Cảnh Sơ lộ ra sát khí, một tia sắc lạnh như muốn xuyên thấu người đối diện.

“Nếu không muốn tôi nổi giận thì tốt nhất là cút ngay cho khuất mắt!”

Dù Ôn Lễ nổi tiếng là người điềm đạm nhưng không có nghĩa anh không có tính khí. Hai người giằng co, chỉ cần một đốm lửa là bùng nổ.

Tần Hoạ khẽ thở dài: “Ôn Lễ, không sao đâu, anh đi trước đi, lát nữa em sẽ liên lạc sau.”

Ôn Lễ thoáng sững người, ánh mắt dừng trên gương mặt cô vài giây. Sau đó nắm tay siết chặt rồi lại buông ra, cuối cùng nghiêng người nhường lối.

Giang Cảnh Sơ cười lạnh một tiếng, kéo Tần Hoạ đi thẳng mà không buồn quay đầu.

Nhìn theo bóng lưng họ khuất dần, ánh mắt Ôn Lễ trở nên sâu thẳm.

Năm năm không gặp, Giang Cảnh Sơ vẫn ngang tàng ngạo mạn như xưa. Nhưng đúng như lời Tần Hoạ nói khí chất giờ đây lại càng thêm sắc bén, trầm ổn.

Tần Hoạ đến gần xe mới giằng tay ra được, xoa cổ tay bị siết đau, giọng không vui: “Anh nổi điên cái gì vậy?”

Giang Cảnh Sơ mở cửa ghế phụ, nhét cô vào trong rồi cúi người chống tay lên cửa kính nhìn cô, đôi mắt ánh lên tia ghen tuông dữ dội, không chút che giấu.

“Đúng, anh nổi điên rồi nên tốt nhất đừng để anh thấy em ở cạnh hắn ta lần nữa. Nếu không, anh không đảm bảo mình sẽ phát điên đến mức nào đâu!”

Tần Hoạ nhất thời không biết đáp thế nào, chỉ khẽ thở dài: “Giang Cảnh Sơ, tôi và anh ấy đã chia tay rồi.”

“Chia tay rồi cũng không được!”

Giang Cảnh Sơ hoàn toàn không lý lẽ, vòng qua đầu xe, ngồi vào ghế lái, khởi động xe, đạp ga hết cỡ.

Tần Hoạ bị đẩy dính vào ghế, cảm giác gia tốc đột ngột khiến tim cô như nhảy lên tận cổ.

Những tòa nhà bên ngoài vun vút lướt qua cửa sổ. Cô nắm chặt dây an toàn, cảm giác bất an dâng đầy trong ngực.

“Giang Cảnh Sơ, anh lái chậm thôi!”

Anh làm như không nghe thấy, tay cầm vô-lăng, gương mặt nghiêng lạnh như băng.

“Không chậm được! Chậm nữa anh sợ mình sẽ quay lại đó mà đ.ấ.m cho hắn một trận!”

Tần Hoạ hết cách, chỉ còn biết nắm chặt dây an toàn hơn nữa.

Cuối cùng, xe cũng dừng lại ở Kinh Hòa Loan, cô mới thở phào nhẹ nhõm, phát hiện lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.

Giang Cảnh Sơ vẫn giữ tư thế nắm vô-lăng, quai hàm siết chặt, vẻ mặt vẫn chưa nguôi cơn giận.

Tần Hoạ tháo dây an toàn, cố gắng giữ cho giọng mình bình tĩnh: “Trong nhà còn đồ ăn không? Nếu không tôi ra siêu thị gần đây mua chút đồ.”

Vừa đẩy cửa xe, Giang Cảnh Sơ đã giữ lấy cổ tay cô, khóe mắt anh ánh lên tia đỏ của cảm xúc kìm nén.

“Tần Hoạ, chúng ta quay lại với nhau được không?”

Giọng anh trầm thấp, xen lẫn chút khẩn cầu.

Một nỗi đau âm ỉ lan ra khắp người cô, khiến hơi thở cũng trở nên nặng nề. Một lúc lâu sau, cô mới khẽ cúi đầu lắc đầu: “Giang Cảnh Sơ, lúc này anh đang không tỉnh táo.”

“Anh rất tỉnh táo, anh biết mình đang nói gì.”

“Vậy anh còn nhớ mình đã đính hôn chưa?”

“Anh từng nói rồi, anh sẽ không cưới cô ấy!”

Tần Hoạ khẽ cười: “Chuyện đó, không phải anh muốn là được.”

Giang Cảnh Sơ như nghe thấy trò đùa, bật cười lạnh một tiếng: “Hôn nhân của anh, lại không phải do anh quyết?”

Tần Hoạ không muốn dây dưa thêm nữa: “Giang Cảnh Sơ, anh đã từng nghĩ chưa. Có khi nào, anh muốn quay lại với tôi, không phải vì còn yêu… mà vì anh bị mắc kẹt trong quá khứ, mãi không thoát ra được. Đó không phải tình cảm, mà là một loại chấp niệm. Anh nên buông xuống.”

Cô vừa dứt lời, Giang Cảnh Sơ lặng người hồi lâu.

Anh nhìn gương mặt cô, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười bất lực.

“Tần Hoạ, em cứ nghĩ mình hiểu anh, nhưng thật ra… em chưa bao giờ hiểu anh cả.”

Lại một lần nữa, câu chuyện kết thúc trong lặng lẽ.

Giang Cảnh Sơ ngồi phịch xuống ghế sofa, cả người toát ra vẻ uể oải, bất động.

Trong đầu anh chỉ toàn hình ảnh Tần Hoạ và Ôn Lễ đứng cạnh nhau, lại khiến anh bất giác nhớ đến đêm hôm đó ở khách sạn, cách đây năm năm.

Anh thừa nhận, khoảnh khắc vừa rồi, anh gần như bị ghen tuông và thù hận làm mờ lý trí. Nhưng anh không thừa nhận việc muốn quay lại với Tần Hoạ là vì muốn trả thù.

Anh yêu Tần Hoạ, còn nhiều hơn cả năm năm trước.

Anh không biết rằng, lúc này trong căn bếp, Tần Hoạ đang đứng lặng lẽ một mình, lắng nghe tiếng sôi ùng ục của nồi canh trên bếp, trong mắt cũng ánh lên nỗi bi thương chẳng thua gì anh.

Những lời từ chối, dạo gần đây cô đã nói đến mức cạn kiệt.

Cô không biết phải nói thêm những lời tuyệt tình đến mức nào nữa mới có thể hoàn toàn dập tắt được niềm hy vọng trong lòng Giang Cảnh Sơ.

Cô chỉ cảm thấy, nếu còn tiếp tục như vậy, người không chịu nổi đầu tiên sẽ là cô.

Không biết đã qua bao lâu, lâu đến mức đôi chân cô tê rần, thì phía sau mới truyền đến giọng nói khàn khàn, trầm thấp của Giang Cảnh Sơ: “Chưa xong à? Anh đói rồi.”

Tần Hoạ khẽ run lên, quay đầu lại, thấy sắc mặt anh đã bình thường trở lại, chỉ là trong đáy mắt vẫn còn đọng lại lớp mỏi mệt dày đặc, không thể tan đi.

“Sắp rồi.” Tần Hoạ nói: “Hay là anh đi tắm trước đi, ăn xong có thể ngủ luôn.”

Giang Cảnh Sơ tựa người vào khung cửa, lắc đầu: “Ngủ sớm quá, nửa đêm lại tỉnh, càng khó chịu hơn.”

Tần Hoạ hơi ngạc nhiên: “Anh thường xuyên mất ngủ à?”

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

Giang Cảnh Sơ khẽ “ừm” một tiếng, cười giễu: “Cho nên không thích ban đêm lắm, cái cảm giác mở mắt chờ đến trời sáng, chẳng dễ chịu gì.”

Ánh mắt Tần Hoạ thoáng hiện vẻ lo lắng: “Vậy anh có từng đi khám bác sĩ chưa?”

Giang Cảnh Sơ lấy từ túi ra một điếu thuốc, ngậm lên miệng, chuẩn bị châm thì bỗng nghĩ đến điều gì lại thu tay về, chỉ ngậm chơi, không hút.

“Khám rồi, không có tác dụng gì.”

Tần Hoạ khẽ thở dài. Cô cũng từng bị mất ngủ, hiểu rõ thứ này nếu chỉ dựa vào thuốc thì cũng chỉ là ức chế tạm thời.

Cô liếc nhìn điếu thuốc trên môi anh: “Cho nên là… vì mất ngủ nên anh lại hút thuốc lại sao?”

Giang Cảnh Sơ nhướng mày nhìn cô: “Không phải.”

Không phải?

Tần Hoạ ngẩn người một giây, trong đầu chợt loé lên một ý nghĩ.

Cô nhớ trước kia, khi mình bị chẩn đoán viêm phế quản mạn tính, Giang Cảnh Sơ liền cai thuốc. Thậm chí khi ở cạnh nhóm bạn như Hàn Hiến cũng nghiêm cấm họ hút thuốc trước mặt cô.

Lúc đó, Hàn Hiến và mấy người kia không hiểu chuyện gì, còn la ó phản đối. Giang Cảnh Sơ khi ấy chỉ cười ngông nghênh, khoác vai Tần Hoạ, nói lớn không hề ngại ngùng: “Vợ của tôi, tôi còn không nỡ làm ảnh hưởng, các người lấy tư cách gì?”

Đó là lần đầu tiên Giang Cảnh Sơ gọi cô là “vợ” trước mặt bao người.

Tần Hoạ đến giờ vẫn nhớ rõ cảm giác xao động trong tim mình khi ấy. Trong nhóm công tử con nhà quyền quý kia, bạn gái họ đổi liên tục nhưng được công khai gọi một tiếng “vợ”, ý nghĩa rất khác.

Nghĩ đến đây, lồ ng n.g.ự.c cô như bị đè nén đến nghẹt thở.

“Giang Cảnh Sơ, bệnh viêm phế quản của tôi bây giờ đỡ nhiều rồi.”

Động tác ngậm điếu thuốc của anh khựng lại một chút: “Ừm, vậy thì tốt.”

“Nhưng anh vẫn nên bớt hút thuốc thì hơn, không tốt cho sức khoẻ. Còn nữa, rượu cũng hạn chế uống, dạ dày của anh…”

Tần Hoạ còn chưa nói xong, Giang Cảnh Sơ đã cụp mắt, cười khẽ: “Tần Hoạ, mấy lời này là vợ anh mới có tư cách nói. Còn em bây giờ, lấy thân phận gì mà dặn dò anh những điều đó?”

Tần Hoạ bị một câu nói của anh chặn ngang, nghẹn họng, không biết đáp thế nào.

Giang Cảnh Sơ nhìn sắc mặt cô lúc đỏ lúc trắng như đèn xoay. Trái tim anh như bị ai siết chặt, đau nhói, cuối cùng vẫn không đành lòng làm tổn thương cô: “Thôi được rồi, anh biết rồi.”

Hai người mỗi người bưng một bát canh, ngồi đối diện ở bàn ăn.

Tần Hoạ uống được vài hớp thì đặt bát xuống. Còn Giang Cảnh Sơ, chẳng hề chê tay nghề nấu nướng của cô, thong thả ăn từng thìa một, nhìn qua chẳng khác gì đang thưởng thức mỹ vị hiếm có.

Đang ăn thì bên ngoài vang lên tiếng sấm nặng nề, rồi mưa như trút nước ào ào đổ xuống.

Tần Hoạ mở điện thoại xem dự báo thời tiết, hiện thông báo cảnh báo mưa lớn cấp cam.

Cô có chút hối hận, sớm biết vậy thì lúc vừa hầm xong canh cho Giang Cảnh Sơ, cô nên gọi xe về luôn. Có khi giờ này đã ở nhà rồi.

Giang Cảnh Sơ thấy được sự lo lắng trong mắt cô, vẫn thong thả múc thêm một bát canh nữa cho mình.

“Nếu không thì ở lại đây một đêm đi, chẳng phải nhà này còn dư phòng sao?”

Tần Hoạ mím môi: “Chờ thêm chút nữa đi, nếu mưa ngớt thì tôi vẫn muốn về.”

Vừa dứt lời, điện thoại của cô vang lên là cuộc gọi từ Ôn Lễ.

Bình Luận (0)
Comment