Sau Khi Bị Ép Chia Tay, Tôi Mang Thai Con Của Bạn Trai Cũ

Chương 71

Tần Hoạ liếc nhìn Giang Cảnh Sơ một cái, thấy anh vẫn đang chăm chú uống canh, liền ấn nút nhận cuộc gọi.

“Ôn Lễ.”

Lúc này, xe của Ôn Lễ đang đỗ ngay dưới khu chung cư của Tần Hoạ. Anh cầm điện thoại, ánh mắt sâu thẳm nhìn lên ô cửa sổ tối om nơi căn hộ của cô.

“Tần Hoạ, em vẫn chưa về nhà à? Dự báo thời tiết nói lát nữa sẽ có mưa đặc biệt lớn.”

Tần Hoạ nhìn cơn mưa bên ngoài mỗi lúc một nặng hạt, có chút bất lực.

“Chưa, em vẫn còn ở khu Cảnh Hà Loan. Chỗ này hơi xa, với tình trạng mưa thế này, chắc khó bắt được xe.”

Ôn Lễ tất nhiên biết rõ khu Cảnh Hà Loan, trước kia lúc Tần Hoạ còn bên Giang Cảnh Sơ, bọn họ từng sống ở đó.

Ngón tay anh siết chặt chiếc điện thoại.

“Có cần anh đến đón em không? Từ chỗ anh đến đó cũng khá gần.”

Tần Hoạ còn chưa kịp trả lời, qua mặt kính, cô thấy sắc mặt Giang Cảnh Sơ đột nhiên thay đổi.

“Không cần đâu, em đợi thêm chút xem sao. Anh ngồi máy bay lâu vậy rồi nên về khách sạn nghỉ ngơi sớm đi.”

Ôn Lễ im lặng một lúc.

“Cũng được, nếu em có về thì đi đường nhớ cẩn thận.”

Nghĩ một chút, anh lại bổ sung thêm một câu: “Tần Hoạ, em biết rõ nếu quay lại với Giang Cảnh Sơ, em sẽ phải đối mặt với điều gì chứ?”

Tần Hoạ hít sâu một hơi.

“Em biết, em sẽ không làm vậy.”

Sáu chữ ngắn ngủi nhưng đủ để khiến trái tim Ôn Lễ tạm thời an tâm.

Dù vậy, vẻ u sầu trên khuôn mặt anh vẫn không hề giảm bớt. Ánh mắt sau cặp kính phản chiếu những giọt mưa đang chảy dài trên cửa kính xe.

Giang Cảnh Sơ không nghe được câu cuối của Ôn Lễ, nhưng anh có thể thấy rõ, sau cuộc điện thoại đó, tâm trạng của Tần Hoạ trượt xuống đáy vực.

Cô đứng bất động trước cửa sổ sát đất, gương mặt mang đầy tâm sự.

Giang Cảnh Sơ cũng chẳng còn tâm trí để ăn nữa, anh đặt đũa xuống, lặng lẽ nhìn bóng lưng của Tần Hoạ.

Hai người cứ thế đứng yên, giữ nguyên tư thế đó rất lâu.

Cho đến khi một tiếng sét nổ vang ngay trước mặt, Tần Hoạ giật mình hoảng hốt, lùi lại hai bước, ôm chặt lấy vai.

Ánh mắt Giang Cảnh Sơ cũng co lại.

“Trễ rồi, mưa chắc không nhỏ đi được đâu, em lên lầu nghỉ sớm đi. Phòng cho khách ở tầng hai mọi thứ đều mới, em cứ dùng thoải mái.”

“Còn anh thì sao?”

Tần Hoạ quay đầu nhìn anh. Anh vẫn lặng lẽ ngồi đó, ánh mắt bình lặng. Trong ánh chớp lóe lên ngoài cửa sổ, cả người toát ra vẻ cô độc, tàn úa.

“Anh chưa buồn ngủ, muốn ngồi thêm chút nữa.”

Tần Hoạ khẽ “ừm” một tiếng, không nói thêm gì, một mình lên phòng khách tầng hai.

Giang Cảnh Sơ nói mọi thứ trong phòng đều là đồ mới, không ngờ ngay cả cả tủ quần áo cũng đầy đủ.

Tần Hoạ tiện tay lướt qua một lượt, phát hiện toàn là mấy nhãn hiệu cô thường mặc trước kia, đều là mẫu mới nhất, thẻ tag còn chưa gỡ.

Không cần đoán cũng biết, là Giang Cảnh Sơ cố ý chuẩn bị cho cô.

Một cảm giác chua xót dâng lên nơi khoé mắt, Tần Hoạ đưa tay vuốt nhẹ qua đống quần áo, chọn một chiếc váy ngủ rồi thay vào.

Sau khi tắm xong, cô nằm lên giường nhưng mãi vẫn không ngủ được. Trong đầu cứ hiện lên ánh mắt đỏ hoe, vừa đau vừa giận của Giang Cảnh Sơ trong xe, rồi lại là dáng vẻ cô đơn, thất thần của anh nơi bàn ăn.

Cô chợt cảm thấy lòng mình nghẹn lại đến mức khó thở.

Cô dùng sức ấn mạnh lên n.g.ự.c trái, cuộn người lại, hít thở từng hơi thật sâu. Động tác này, cô đã làm không biết bao nhiêu lần, bởi chỉ có như vậy, mới vơi bớt nỗi buồn trong tim.

Lúc mơ mơ màng màng thiếp đi, rồi lại bị khát nước làm tỉnh giấc.

Cô trở mình xuống giường, định đi uống nước. Nhưng khi xuống phòng khách thì không thấy Giang Cảnh Sơ đâu cả.

Tần Hoạ đoán có lẽ anh đã lên lầu ngủ, nhưng lúc quay về, lại phát hiện cửa phòng ngủ chính vẫn đang mở.

Cô nhíu mày, bước lại gần nhìn một cái. Ga giường ngay ngắn, không có dấu hiệu ai từng nằm qua.

Ngoài trời vẫn mưa, anh không thể nào ra ngoài được.

Nỗi lo lắng thúc đẩy, cô quay người đi lên tầng ba. Quả nhiên, cô tìm thấy Giang Cảnh Sơ trong phòng chiếu phim.

Màn hình tivi tỏa ra ánh sáng mờ nhạt.

Anh tựa người vào sofa, mắt hơi khép lại. Tần Hoạ thoạt nhìn cứ tưởng anh đã ngủ.

Nhưng vừa bước thêm một bước, đôi mắt của Giang Cảnh Sơ đột ngột mở ra, con ngươi đen láy mang theo chút ngỡ ngàng.

Đến khi ánh mắt anh dừng lại ở Tần Hoạ mới dần dần tỉnh táo. Hai ngón tay day day huyệt thái dương, giọng khàn khàn mang theo từ tính.

“Em lên đây làm gì?”

“Đang ngủ thì khát nước tỉnh dậy, thấy anh chưa về phòng ngủ nên lên xem thử.”

Giang Cảnh Sơ khẽ “ừm” một tiếng.

“Không ngủ được nên lên đây xem phim. Nghe âm thanh có khi lại dễ ngủ hơn.”

Nói xong, anh vỗ nhẹ vào vị trí bên cạnh mình trên sofa.

“Muốn ngồi xem cùng không?”

Ánh đèn mờ của phòng chiếu khiến không gian trở nên mờ ảo đầy ám muội.

Theo lý mà nói, Tần Hoạ nên từ chối. Nhưng cô chỉ do dự hai giây, miệng đã lên tiếng trước cả suy nghĩ.

“Ừm, được.”

Tuy nhiên, vừa ngồi xuống ghế sofa, Tần Hoạ đã bắt đầu thấy hối hận.

Cô không để ý, trên màn hình đang chiếu một bộ phim tình cảm.

Đúng lúc này, nam nữ chính vì hiểu lầm mà cãi vã giữa cơn mưa lớn. Nữ chính khóc nức nở, che mặt quay người rời đi, nam chính ngẩn người vài giây rồi đuổi theo, mặc cho cô ấy đẩy ra, anh cúi đầu hôn cô thật sâu.

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

Cảnh tượng đó khiến Tần Hoạ cảm thấy lúng túng không rõ lý do, hai má đỏ bừng như lửa đốt.

Giang Cảnh Sơ ngồi bên cạnh liếc mắt qua, phát hiện ra điều gì đó: “Sao thế? Em thấy nóng à? Mặt đỏ hết cả lên rồi.”

Nói rồi, anh cầm điều khiển từ xa định chỉnh nhiệt độ trong phòng.

Tần Hoạ khẽ “ừm” một tiếng, chẳng lẽ cô lại nói thật là vì không chịu nổi cảnh thân mật trong phim?

Trớ trêu thay, trên màn hình, hai nhân vật chính vẫn đang hôn nhau say đắm. Mưa hoà lẫn với nước bọt của họ, tạo thành một sợi tơ sáng lấp lánh kéo dài.

Tần Hoạ thật sự không muốn nhìn thêm nữa, viện cớ đi uống nước để tránh phải nhìn cảnh đó.

Giang Cảnh Sơ thì lại chẳng có vẻ gì là ngại ngùng, còn chống cằm nghiêm túc đánh giá: “Hôn mà kéo tơ à? Làm sao làm được vậy chứ, ngoài đời chắc khó lắm.”

Tần Hoạ thật sự không biết phải đáp lại thế nào, đành “ừm” lấy lệ cho qua.

Không ngờ Giang Cảnh Sơ lại bắt đầu thảo luận sâu hơn: “Có lẽ đạo diễn cảm thấy cảnh hôn dưới mưa như thế này lãng mạn, nhưng anh thấy khá mất tập trung, hơi tụt mood.”

Tần Hoạ mím môi: “Tôi cũng thấy vậy... Hay là mình đổi phim khác đi?”

Giang Cảnh Sơ nhướng mày: “Em muốn xem gì?”

“Gì cũng được, chỉ cần đừng là phim tình cảm là được.”

“Ừm.” Giang Cảnh Sơ đáp rồi bắt đầu tìm phim khác.

Kết quả, đổi còn chẳng bằng không đổi.

Mở đầu phim mới, một nữ quỷ mặc áo đỏ, nước mắt m.á.u chảy dài trên mặt, bỗng dưng quay đầu 360 độ cười quái dị với ống kính.

Tần Hoạ tuy không hét lên, nhưng cũng giật mình co người lại trong ghế.

“Anh đổi phim kinh dị làm gì vậy?!”

“Em chẳng bảo không xem tình cảm còn gì?”

Khóe môi Tần Hoạ giật giật: “Chẳng lẽ ngoài phim tình cảm với kinh dị, không còn loại nào khác à?”

Giang Cảnh Sơ nhún vai: “Nhiều lắm chứ. Nhưng anh chỉ muốn xem hai loại này, dễ ngủ nhất.”

Phim kinh dị giúp dễ ngủ?

Tần Hoạ đúng là lần đầu nghe thấy, nghĩ đến chứng mất ngủ của anh, cuối cùng đành thoả hiệp: “Thôi được rồi, xem cũng được…”

Lời vừa dứt, trên màn hình nữ quỷ lại phát ra tiếng “cạch cạch”, cổ xoay một vòng đầy rùng rợn.

Tần Hoạ phản xạ nhắm chặt mắt lại, tay siết thành nắm đấm.

Giang Cảnh Sơ nghiêng mắt nhìn cô, khoé môi khẽ nhếch lên cười.

Tần Hoạ cố gắng nhắm mắt, không nhìn vào cảnh kinh dị, nhưng tiếng hét chói tai và âm thanh rợn người vẫn khiến cô cực kỳ khó chịu.

Cô muốn xuống dưới lầu về phòng ngủ, nhưng vừa nghĩ đến hành lang âm u của biệt thự trong phim, cô lại rùng mình, do dự không dám rời đi.

“Giang Cảnh Sơ, tôi không chịu nổi nữa, không xem được phim này.”

“Sao? Sợ à? Có phải thật đâu.”

“Dù là giả thì tôi cũng sợ, chẳng phải anh biết tôi sợ nhất là phim kinh dị sao?”

Giang Cảnh Sơ “chậc” một tiếng, giây tiếp theo, một cánh tay rắn chắc kéo cô lại, ôm gọn Tần Hoạ vào lòng.

“Ôm thế này rồi xem sẽ không sợ nữa.”

Khoảng cách giữa hai người lập tức bị xóa nhòa.

Tần Hoạ bị giam trong vòng tay anh, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ vang vọng qua lớp áo, cảm giác sợ hãi vừa rồi quả thật vơi đi phần nào.

Cô không vùng vẫy, khẽ ngẩng đầu lên. Trong tầm mắt là yết hầu rõ nét của Giang Cảnh Sơ, tiếp đến là đường quai hàm sắc sảo.

Tần Hoạ phải thừa nhận, người đàn ông này không chỉ đẹp trai mà còn quyến rũ đến không chịu nổi.

Hình ảnh thân mật từng có với anh bỗng hiện về không báo trước. Cô nuốt nước bọt theo phản xạ, đúng lúc đó, Giang Cảnh Sơ bật cười khẽ.

Rồi anh cúi đầu, ánh mắt đối diện với cô: “Tần Hoạ, có muốn cùng anh làm một thử nghiệm không?”

Đôi mắt đen láy của Tần Hoạ khẽ đảo: “Thử nghiệm gì?”

Giang Cảnh Sơ cong môi, ánh nhìn chứa đầy ý cười: “Thử nghiệm xem... hôn có kéo tơ không.”

Bình Luận (0)
Comment