Giang Cảnh Sơ vỗ nhẹ lên vai Hàn Hiến: “Về sau có cơ hội hẵng nói tiếp.”
Bên kia, Chu Điềm Điềm nắm c.h.ặ.t t.a.y Tần Hoạ, vẻ mặt đầy xót xa: “Hoạ Hoạ, sao lần nào cũng là cậu bị thương vậy…”
Tần Hoạ kéo hai má Chu Điềm Điềm ra hai bên, nhẹ nhàng trêu chọc: “Thôi được rồi, chị xem. Tớ đường xa lặn lội tới đây, lại còn bị thương, chảy m.á.u nữa. Vậy cậu hết giận rồi chứ?”
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
Chu Điềm Điềm bĩu môi: “Cậu tưởng tớ giận cậu à.”
Tần Hoạ khẽ thở dài: “Có chuyện gì sao không chịu gọi điện cho tớ? Chẳng lẽ không coi tớ là bạn à?”
“Đâu có! Chẳng qua tớ thấy cậu đã bận rộn, vướng bao nhiêu chuyện phiền lòng rồi, không muốn để cậu phải lo lắng thêm.”
Tần Hoạ hiểu rõ tấm lòng Chu Điềm Điềm, trong lòng trào dâng một dòng ấm áp.
Ánh mắt cô thoáng lướt qua Hàn Hiến, nhẹ giọng nói: “Vừa nghe tin cậu về Minh Khê, người ta lo lắng đến không yên, nửa đêm cũng kéo tụi tớ chạy tới tìm cậu. Với tấm lòng như vậy, đừng giận dỗi nữa. Nếu không, cho dù là tình cảm tốt đẹp tới đâu, cũng sẽ dần phai nhạt đấy. Cứ nghe lời tớ, cho người ta một bậc thang mà xuống. Còn một tuần nữa thôi là cậu lên xe hoa rồi. Lúc đó, cả người lẫn tâm trạng đều phải thật rạng rỡ, được không?”
Nhìn thấy Chu Điềm Điềm gật đầu, Tần Hoạ cuối cùng cũng yên tâm.
Lên xe rồi, Tần Hoạ quay sang hỏi Giang Cảnh Sơ: “Giờ đi đâu đây?”
Giang Cảnh Sơ gõ nhẹ ngón tay lên vô lăng: “Đã tới địa bàn của em rồi, còn hỏi anh à?”
Tần Hoạ cụp mắt, hít sâu một hơi: “Vậy... về nhà tôi trước đi.”
Giang Cảnh Sơ từng tới Minh Khê vài lần nên cũng khá quen thuộc. Anh lái xe thẳng tới trước cổng nhà Tần Hoạ.
Tần Hoạ nghĩ rằng, mình mấy năm rồi chưa về, chắc bên ngoài sân vườn sẽ cỏ dại mọc um tùm. Nhưng không ngờ, cảnh tượng trước mắt lại vô cùng gọn gàng, sạch sẽ.
Một tia nghi ngờ thoáng vụt qua trong lòng cô. Chẳng lẽ mẹ cô, Tào Phương, đang ở nhà?
Giang Cảnh Sơ cũng cảm thấy kỳ lạ, thấy Tần Hoạ đứng ngây người trước cổng, liền chủ động bước tới gõ cửa.
Một lát sau, một người phụ nữ trung niên đeo tạp dề, dắt theo một bé trai nhỏ đi ra. Bà liếc nhìn hai người trước cửa hỏi: “Cô cậu tìm ai vậy?”
Tần Hoạ hơi sững sờ: “Xin lỗi, đây là nhà tôi. Tôi còn chưa hỏi, dì là ai?”
“Nhà cô?” Người phụ nữ trung niên nhíu mày: “Căn nhà này tôi đã mua từ hai năm trước rồi. Tên trong giấy tờ hiện tại là chồng tôi.”
Nghe vậy, Tần Hoạ như bị ai đó giáng cho một búa vào đầu. Cô vội vàng bước lên mấy bước, nắm lấy tay người phụ nữ: “Ai bán cho dì? Đây là nhà của bà ngoại tôi! Ai cho phép bán nó chứ?”
Người phụ nữ bị hành động bất ngờ của Tần Hoạ dọa sợ, vội né ra, giọng cũng lớn hơn: “Ấy ấy, có gì thì nói tử tế, đừng động tay động chân!”
Giang Cảnh Sơ lập tức kéo Tần Hoạ về, bảo vệ cô trong vòng tay mình, rồi lễ độ nói với người phụ nữ kia: “Xin lỗi, ngôi nhà này đúng là của bà ngoại cô ấy. Trước giờ cô ấy sống ở nước ngoài, chưa về lần nào. Có thể cho chúng tôi biết ai đã bán nhà cho dì không?”
Người phụ nữ trung niên xoa cánh tay bị nắm đau, nói thẳng: “Có gì mà không được. Là một người phụ nữ ngoài năm mươi tuổi bán cho chúng tôi. Bà ấy tên là Tào Phương.”
Tào Phương. Quả nhiên là bà ta!
Trong khoảnh khắc, đầu óc Tần Hoạ trống rỗng. Một cơn oán hận mãnh liệt cuồn cuộn trào dâng trong lòng cô.
Cô hận không thể lập tức tìm Tào Phương để đối chất vấn. Hỏi bà ta rốt cuộc làm sao có thể nhẫn tâm như vậy? Làm sao có thể nhẫn tâm bán đi ngôi nhà duy nhất mà bà ngoại để lại?
Người phụ nữ trung niên thấy sắc mặt Tần Hoạ khó coi đến đáng sợ, lập tức kéo theo con trai lui vào trong nhà, còn tiện tay đóng cửa thật chặt.
Giang Cảnh Sơ nhìn vẻ thất thần mất kiểm soát của Tần Hoạ, lòng cũng đau nhói: “Đi thôi, lên xe rồi nói.”
Tần Hoạ ngồi trong xe, hồi lâu không thốt nên lời, chỉ cảm thấy có một sợi dây vô hình siết chặt lấy cổ họng cô khiến cô không thể thở nổi.
Bà ngoại đã mất. Giờ đến căn nhà cũng không còn.
Dường như cuộc đời cô, cái gì cũng không thể giữ được.
Càng nghĩ, lòng cô càng thêm thê lương tuyệt vọng. Tần Hoạ ôm mặt, cúi gập người xuống.
Giang Cảnh Sơ đau lòng khôn xiết, lấy một chai nước khoáng, mở nắp, đưa đến tay cô: “Uống chút nước đi. Chuyện căn nhà, đừng lo. Nếu em không nỡ, anh sẽ mua lại cho em.”
Nghe đến câu này như có ai đó cầm một lưỡi d.a.o sắc bén đ.â.m thẳng vào trái tim Tần Hoạ, sau đó còn xoáy mạnh thêm mấy vòng. Cổ họng cô nghẹn lại, nước mắt rơi xuống không cách nào kìm nổi.
“Giang Cảnh Sơ... anh đừng tốt với tôi như vậy được không. Tôi không xứng đáng. Tôi đối xử với anh tệ như thế, đây là báo ứng của tôi, là tôi đáng phải mất đi tất cả!”
Giang Cảnh Sơ siết chặt lấy eo cô, đem cô giam trong lồ ng n.g.ự.c mình: “Ông đây đúng là mặt dày, thích tốt với em đấy. Báo ứng cái gì? Em tưởng em là thần thánh chắc?”
Tần Hoạ vừa khóc vừa đẩy anh ra, giọng nghẹn ngào: “Anh đi đi... Tôi cầu xin anh đấy... Nhà cũng đừng mua lại nữa... Thực ra năm năm trước nó đã không còn... Chỉ là nhờ anh... nên mới giữ được đến hôm nay... Tôi thật sự biết ơn rồi…”
Nghe cô nói những lời kỳ lạ, Giang Cảnh Sơ nhíu mày. Anh chưa kịp suy nghĩ kỹ càng, chỉ có thể càng siết chặt cánh tay, ép cô vào trong lòng, giam lấy những cơn run rẩy không ngừng kia.
“Em muốn anh đi đâu chứ? Đã đến tận cửa nhà rồi, không vào thăm bà, bà nhất định sẽ giận anh mất.”
Nghe Giang Cảnh Sơ nhắc đến bà nội, tâm trạng kích động của Tần Hoạ cuối cùng cũng dần bình ổn lại. Cô gục đầu trên n.g.ự.c anh, lặng lẽ rơi nước mắt.
Những giọt nước mắt lúc đầu còn nóng hổi, thấm ướt áo Giang Cảnh Sơ, chẳng mấy chốc lại lạnh buốt.
Giang Cảnh Sơ siết chặt vòng tay ôm Tần Hoạ, môi nhẹ nhàng chạm l3n đỉnh đầu cô, giọng trầm khàn: “Em nói em không giữ được gì, nhưng chỉ cần em muốn, anh có thể mãi mãi ở bên em.”
Tần Hoạ run run siết lấy tay Giang Cảnh Sơ, cảm giác như cả thân thể và linh hồn cô đều đang bị câu nói ấy lay động mãnh liệt.
Điều cô vẫn luôn giấu trong lòng, cuối cùng cũng mượn cơ hội này thốt ra: “Giang Cảnh Sơ, chẳng lẽ anh thật sự không hận tôi sao?”
“Hận chứ, sao lại không hận.” Giang Cảnh Sơ nuốt một ngụm nước bọt, giọng nói vừa lười biếng vừa có chút bất lực: “Chừng ấy năm qua, anh đều dựa vào căm hận với em mà gắng gượng đến bây giờ.”
Tần Hoạ nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt lặng lẽ tràn mi, trượt dài xuống.
Chỉ nghe bên trên, Giang Cảnh Sơ khẽ bật cười: “Đáng tiếc là, càng hận em, anh lại càng đau khổ. Cái cảm giác như bị m.ó.c t.i.m cào phổi, đêm nào cũng mất ngủ ấy, anh đã nếm trải suốt năm năm rồi, đủ rồi, thật sự đủ rồi. Cho nên, Tần Hoạ, anh hỏi em một lần cuối... Em có bằng lòng cho chúng ta thêm một cơ hội, cứu lấy anh không?”
Trái tim Tần Hoạ như bị một cú đ.ấ.m giáng mạnh, đau đến co thắt từng cơn. Những lời từ chối đã quanh quẩn nơi đầu lưỡi, vậy mà lúc này lại chẳng thể nào thốt nên lời như trước nữa.
Giang Cảnh Sơ đợi hồi lâu vẫn không nghe cô trả lời, nhưng cô cũng không lập tức từ chối, điều này đã nằm ngoài dự liệu của anh rồi. Anh khẽ xoa đỉnh đầu cô, giọng dịu dàng: “Không sao, anh không ép em. Em cứ suy nghĩ kỹ đi. Đợi sau lễ cưới của Hàn Hiến và Chu Điềm Điềm rồi cho anh câu trả lời.”
Nhân lúc Tần Hoạ đang cố gắng ổn định tâm trạng, Giang Cảnh Sơ lái xe đi mua ít đồ lễ dùng để viếng mộ.
Hai người cùng đến nghĩa trang của trấn Minh Khê.
Trước mộ bà, cỏ dại mọc um tùm, bụi đất phủ kín bia mộ.
Tần Hoạ nghẹn ngào, quỳ xuống, dùng giẻ lau từng chút một.
Mãi đến khi bức ảnh của bà được lau sạch sẽ, khuôn mặt hiền từ hiện ra, cô không kìm được, nước mắt tuôn trào.
“Bà ơi, Đến bây giờ cháu mới đến thăm bà, bà có giận cháu không?”
Giang Cảnh Sơ cũng quỳ xuống, đặt một bó hoa tươi trước bia mộ, nhìn tấm ảnh: “Bà ơi, cháu là Giang Cảnh Sơ đây, bà còn nhớ cháu không?”
Dưới cằm Tần Hoạ vẫn còn đọng những giọt nước mắt.
“Lúc bà sắp đi, bà còn nhắc tên anh mấy lần.”
Giang Cảnh Sơ nhớ lại dáng vẻ năm xưa khi bà nội vui vẻ khoe khoang với hàng xóm rằng anh là cháu rể tương lai, trong lòng như bị bóp nghẹt.
“Lúc bà mất, chúng ta còn chưa chính thức chia tay. Sao em không nói cho anh biết?”
Tần Hoạ cúi đầu, không biết phải giải thích ra sao: “Khoảng thời gian đó... tôi thực sự rất rối, mọi chuyện đến quá đột ngột, cho nên…”
“Hoạ Hoạ.” Giang Cảnh Sơ ngắt lời cô: “Anh nhớ lần trước em từng nói, bà mất vì bệnh... Cụ thể là bệnh gì?”
Tần Hoạ không ngờ anh sẽ đột nhiên hỏi vậy, nhất thời không biết đáp sao: “Hình như là bệnh tim... Lâu quá rồi, tôi cũng không nhớ rõ.”
Giang Cảnh Sơ cụp mắt, hàng mi dày in bóng tối lên gương mặt anh: “Trước mặt bà, em có thể thành thật một chút không?”
Nói rồi, anh ngẩng đầu nhìn thẳng vào Tần Hoạ, ánh mắt sâu thẳm: “Hoặc để anh hỏi lại. Năm năm trước, khi em chia tay với anh, có phải là có nỗi khổ riêng không?”