Nhìn thấy vẻ mặt bỗng nhiên nghiêm túc của Giang Cảnh Sơ, lòng Tần Hoạ chợt dâng lên một hồi thấp thỏm, những ngón tay đang siết chặt chiếc khăn lau cũng bất giác nắm chặt hơn.
“Không có khổ tâm gì cả.”
Giang Cảnh Sơ khẽ “ồ” một tiếng, khóe môi hơi cụp xuống.
Trái tim Tần Hoạ như treo lơ lửng nơi cổ họng.
“Sao đột nhiên anh lại hỏi vậy?”
Giang Cảnh Sơ lắc đầu, khẽ đáp: “Chỉ là có vài chuyện vẫn mãi không hiểu được.”
Ví như, món tiền của Tào Phương rốt cuộc được giải quyết thế nào. Lại như, vì sao Tần Hoạ hết lần này đến lần khác giấu anh về nguyên nhân cái c.h.ế.t của bà.
Hai người đốt xong giấy tiền, lặng lẽ đi về phía cổng nghĩa trang.
Giang Cảnh Sơ thử dò hỏi: “Vì sao dì lại bán nhà, có phải dì gặp khó khăn về tài chính không?”
Vừa nghe đến tên Tào Phương, sắc mặt Tần Hoạ liền trở nên khó coi.
“Không rõ nữa. Sau khi tôi ra nước ngoài thì không còn liên lạc với bà ấy.”
Giang Cảnh Sơ biết quan hệ giữa Tần Hoạ và mẹ mình không tốt. Nhưng dù sao cũng là mẹ con, năm năm rồi một lần cũng không liên hệ, đúng là có chút kỳ lạ.
Cảm nhận được sự miễn cưỡng trong giọng nói của Tần Hoạ khi nhắc đến mẹ, Giang Cảnh Sơ cũng không hỏi thêm.
Đúng lúc ấy, hai người đã đến trước cổng nghĩa trang. Giang Cảnh Sơ bảo Tần Hoạ đứng chờ dưới một gốc cây lớn, còn mình thì đi về phía phòng bảo vệ.
Tần Hoạ ngước nhìn bóng lưng cao lớn, thẳng tắp của Giang Cảnh Sơ, trong đầu lại nhớ tới những lời anh nói trên xe: “Ai nói em chẳng giữ được gì? Chỉ cần em muốn, anh có thể mãi mãi ở bên em.”
Ánh mắt cô dõi về phía nơi bà nội an nghỉ, lòng khẽ bâng khuâng.
Cô thừa nhận, khoảnh khắc ấy, trái tim cô đã điên cuồng d.a.o động.
Giang Cảnh Sơ nhanh chóng quay lại, thấy Tần Hoạ vẫn ngoan ngoãn đứng đợi dưới bóng cây.
Thấy anh ra, cô liền bước nhanh tới đón.
“Anh vào phòng bảo vệ làm gì vậy?”
Giang Cảnh Sơ nhướng mày, trả lời: “Không biết lần sau khi nào mới quay lại thăm bà nên anh đã liên hệ với bên quản lý nghĩa trang, nhờ họ định kỳ dọn dẹp, chăm sóc mộ phần cho bà.”
Dịch vụ đặc biệt như vậy chắc chắn phải tốn thêm không ít tiền.
Tần Hoạ biết Giang Cảnh Sơ chưa bao giờ thiếu tiền nhưng chính tấm lòng ấy mới thực sự khiến cô cảm động, trong lòng như có một sợi lông vũ nhẹ nhàng lướt qua.
“Cảm ơn anh thay mặt bà em.”
Giang Cảnh Sơ khẽ nhướng đuôi mắt, giọng có phần không hài lòng: “Bà của em cũng là bà của anh.”
Hai người lại cùng nhau lên xe, nhưng nhất thời không biết nên đi đâu.
Giang Cảnh Sơ đề nghị: “Chẳng phải em đã xin nghỉ hai ngày sao? Lát nữa tìm chỗ nào ăn một bữa tử tế, tối nay nghỉ ngơi cho tốt, mai chúng ta đi leo núi Minh Khê.”
Tần Hoạ cũng không phản đối, dẫn anh đến một quán mì mà trước kia hai người thường lui tới.
“Ông chủ, một tô mì bò, một tô mì tam tiên.”
Ông chủ mặc chiếc áo thun trắng bạc màu, cổ vắt khăn, cười híp mắt đón: “Vẫn như cũ, mì bò không hành không ngò phải không?”
Tần Hoạ bất ngờ trước trí nhớ tuyệt vời của ông chủ, đôi mắt đen nhánh cong lên thành vầng trăng nhỏ: “Ông chủ, ông vẫn còn nhớ bọn cháu ạ?”
Ông chủ cười lớn: “Nhớ chứ, hai đứa đều trai xinh gái đẹp thế này, ai gặp một lần mà quên cho được. Với lại, bạn trai cô miệng mồm khó chiều lắm, không ăn hành không ăn ngò, lần đầu tới cũng chẳng dặn trước, cô lại kiên nhẫn nhặt từng cọng hành cho cậu ấy.”
Giang Cảnh Sơ cũng nhớ lại chuyện xưa, khóe môi không kìm được mà cong lên. Khi còn yêu nhau, Tần Hoạ thực sự đối xử với anh rất tốt.
Từ nhỏ anh đã được nuông chiều, tính tình không tránh khỏi có phần công tử. Nhưng Tần Hoạ luôn nhường nhịn, chẳng bao giờ so đo với anh.
Biết anh dạ dày không tốt, cô còn mua cả đống sách dạy nấu ăn về đọc. Hết học hành lại chôn mình trong bếp, chỉ mong nấu cho anh những món ăn ngon.
Chỉ là tài nghệ nấu ăn vẫn luôn là điểm yếu chí mạng, đến tận bây giờ cũng chẳng khá hơn được bao nhiêu.
Ông chủ thấy khách quen cũ, tâm trạng tốt hẳn, lời nói cũng thêm phần thân thiết: “Ở bên nhau bao nhiêu năm rồi, giờ chắc con cái cũng lớn rồi nhỉ?”
Nghe vậy, Tần Hoạ suýt thì sặc nước trà, thầm nhủ, ánh mắt ông chủ cũng quá sắc bén đi?
Cô ho sặc sụa, nước mắt lưng tròng.
Giang Cảnh Sơ không hiểu chuyện gì, chỉ nghĩ cô xấu hổ, liền đưa khăn giấy, còn vươn tay qua bàn vỗ nhẹ lưng cô.
“Chưa có con đâu ạ. Em ấy từng ra nước ngoài một thời gian, mới về nước không lâu.”
Ông chủ “ồ” một tiếng, lại liên tưởng đến bộ phim thần tượng mấy hôm nay bị vợ kéo xem chung: “À, vậy là tái ngộ sau ly biệt rồi. Tốt lắm, tốt lắm. Chỉ cần còn ở bên nhau, con cái sau này rồi cũng có thôi.”
Giang Cảnh Sơ mỉm cười: “Vậy xin nhận lời chúc tốt đẹp của ông chủ.”
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
Không biết do sặc trà hay vì xấu hổ, mãi lâu sau khi ông chủ rời đi, gò má Tần Hoạ vẫn đỏ bừng.
Giang Cảnh Sơ nhướng mày, ánh mắt đầy thích thú trêu chọc: “Sao lại ngại thế? Sau này kiểu gì chẳng phải sinh con.”
Tần Hoạ khẽ mím môi, không đáp.
“Anh thích trẻ con đến vậy sao?”
Giang Cảnh Sơ nhấp một ngụm trà, giọng điệu lười biếng: “Chủ yếu còn phải xem mẹ đứa trẻ là ai. Nếu là em sinh thì chắc chắn anh sẽ thích.”
Tần Hoạ bỗng nhớ lại lần về Anh trước đây, cô bé Y Y từng nói với cô: “Vậy mẹ ơi, mẹ mau nói cho ba biết đi. Nếu không ba thật tội nghiệp, còn không biết mình có một đứa con gái dễ thương như con nữa.”
Nhớ đến đó, Tần Hoạ không nhịn được bật cười thành tiếng.
Giang Cảnh Sơ thấy cô cười, cũng bất giác cong khóe môi, đôi mắt dài hẹp cong lên: “Thế nào? Nghĩ đến việc sau này có thể sinh con với anh nên vui đến không ngậm miệng được à?”
Tần Hoạ thu lại nụ cười, liếc xéo anh một cái: “Ai thèm sinh với anh chứ? Anh cũng biết ngượng đi.”
Giang Cảnh Sơ không ngờ, nhắc tới chuyện con cái mà phản ứng của cô lại thú vị như vậy.
Ăn xong bát mì, lúc rời đi, Giang Cảnh Sơ tiện tay nhét cho ông chủ vài tờ tiền đỏ.
“Ông chủ, lần sau tụi cháu ghé ăn, có khi đã bế theo em bé rồi.”
Ông chủ vui vẻ gật đầu lia lịa: “Này, tranh thủ một lần sinh hẳn đôi đi nhé!”
Tần Hoạ chỉ biết câm nín.
Trên đường tới khách sạn, tâm trạng Giang Cảnh Sơ kỳ lạ lại tốt lạ thường, còn Tần Hoạ thì lười để ý đến anh.
Cả hai tìm đến khách sạn lớn nhất thị trấn.
Không ngờ trùng hợp làm sao, chỉ còn đúng một phòng cuối cùng.
Cô gái lễ tân giải thích: “Dạo này là mùa du lịch ở Minh Khê Sơn, phòng ốc rất khan hiếm. Nếu không đặt nhanh, có thể ngay cả phòng này cũng không còn.”
Vừa dứt lời, sau lưng đã có một cặp đôi bước tới, nam thanh niên lên tiếng hỏi còn phòng không. Lễ tân vừa định mở miệng trả lời, Tần Hoạ nghiến răng: “Đặt, phòng đó để cho bọn tôi.”
Trong thang máy, Tần Hoạ càng nghĩ càng thấy tình cảnh này quen quen. Lần trước ở Dương Minh Sơn cũng thế, chẳng phải cũng hết phòng sao?
Giang Cảnh Sơ lặng lẽ đứng sau lưng cô, cầm điện thoại nhắn tin cho Cao Phỉ.
[Làm tốt lắm. Chuyện tăng lương quý sau, tôi sẽ suy nghĩ lại.]
Cao Phỉ trả lời ngay: [Cảm ơn sếp! Còn việc gì cần tôi làm không? Tôi đang tràn đầy nhiệt huyết, chỉ chờ sếp sai bảo!]
Giang Cảnh Sơ nhếch môi: [Tần Hoạ bán căn nhà cũ ở Minh Khê Trấn rồi, mấy ngày tới tranh thủ đi mua lại đi. Ngoài ra, điều tra thêm về động tĩnh mấy năm gần đây của Tào Phương, xem có tìm ra được đầu mối nào liên quan tới chuyện năm năm trước không.]
Qua tấm gương trong thang máy, Tần Hoạ bắt gặp nụ cười nhếch mép đầy gian xảo của Giang Cảnh Sơ, trong lòng bỗng thấy không ổn.
“Giang Cảnh Sơ, chuyện hết phòng này không phải anh giở trò đấy chứ?”
Giang Cảnh Sơ lập tức thu lại ý cười, ra vẻ vô tội: “Đây là Minh Khê, địa bàn của em, khách sạn cũng do em tìm. Từ đầu đến cuối anh đi theo em, em nghĩ anh có cơ hội làm trò à?”
Tần Hoạ nhíu mày, nghĩ kỹ lại thì... cũng đúng.
“Vậy nói trước nhé, vào phòng rồi, anh ngủ ghế sofa, tôi ngủ giường, nước sông không phạm nước giếng.”
Đúng lúc đó thang máy “ting” một tiếng, cửa mở ra, Giang Cảnh Sơ bước theo cô, khẽ “chậc” một tiếng: “Đêm qua cũng ngủ chung giường đấy, hôm nay lại không được?”
Tần Hoạ nghe vậy, động tác quẹt thẻ ngưng lại. Cô xoay người, dựa lưng vào cửa, đối mặt với anh: “Nếu không đồng ý, vậy anh ở đây ngủ một mình, tôi tự đi tìm chỗ khác.”
Thấy cô có vẻ không đùa, Giang Cảnh Sơ đành giơ hai tay đầu hàng: “Được rồi, được rồi, nghe em hết, mau vào phòng đi, anh mệt muốn c.h.ế.t rồi.”
Vào phòng, Giang Cảnh Sơ đúng là mệt thật, lập tức đi thẳng vào phòng tắm.
Khách sạn thị trấn quy mô không lớn, thiết kế phòng tắm cũng đơn sơ.
Cửa kính mờ mờ, từ ngoài nhìn vào chỉ thấy lờ mờ bóng dáng, đường nét cơ thể hiện ra mơ hồ.
Vừa vào trong, Giang Cảnh Sơ kéo vạt áo lên, tiện tay cởi phăng áo thun ném sang một bên rồi thong thả tháo thắt lưng, c ởi quần dài.
Ánh đèn vàng ấm chiếu lên thân hình rắn chắc, làn da trắng lạnh, toát ra thứ khí chất vừa cấm dục vừa quyến rũ.
Tần Hoạ thoáng nhìn một cái, cổ họng khẽ động. Cô vội đỏ mặt quay lưng đi, giả vờ cắm mặt chơi điện thoại.
May mà chưa lâu, tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, cửa nhanh chóng mở ra.
“Anh tắm xong rồi, em vào đi.”
Tần Hoạ “ồ” một tiếng, ngẩng đầu thì thấy Giang Cảnh Sơ chỉ quấn mỗi chiếc áo choàng tắm bước ra.
Dây áo thắt hờ hững, lộ ra nửa thân trên lạnh trắng như ngọc. Mái tóc ướt sũng, từng giọt nước trong suốt lăn dọc theo đường nét gương mặt tuấn tú rồi trượt xuống bờ n.g.ự.c rắn chắc, kéo dài đến tận đường nhân ngư gợi cảm...
“Này, nhìn thêm chút nữa thì phải tính phí rồi đấy.”