Sau Khi Bị Ép Chia Tay, Tôi Mang Thai Con Của Bạn Trai Cũ

Chương 78

Tần Hoạ bị bắt quả tang lén nhìn, mặt lập tức đỏ bừng lên.

Cô vội vàng quay đầu đi, lí nhí: “Trả phí gì chứ, ai thèm nhìn anh!”

Cô lại nhớ tới chuyện kính mờ hôm trước, cô nghiến răng: “Chút nữa tôi vào tắm, anh liệu hồn mà ngoan ngoãn, đừng có mà lén nhìn.”

Giang Cảnh Sơ nhướng mày, cười khẽ, trong mắt ngập tràn vẻ ngông nghênh pha chút lưu manh: “Không ngờ đấy, Tần Hoạ. Hoá ra em lại là kiểu người thế này.”

Nói rồi, anh cúi người, hai tay chống lên đầu gối, ánh mắt ngang bằng với cô, đôi mắt hẹp dài hơi hơi ươn ướt, vừa quyến rũ vừa mê hoặc lòng người.

“Nói thật đi, nhiều năm như vậy, anh giữ dáng cũng không tệ đúng không?”

Tần Hoạ chỉ hận không thể tìm cái lỗ nào chui xuống cho xong nhưng ngoài miệng vẫn cố chống chế: “Không thấy, cũng thường thôi.”

Giang Cảnh Sơ bật cười, mặt mày gian tà, lại áp sát thêm chút nữa: “Thế này mà còn thường? Hay là... cái tên họ Ôn kia vóc dáng còn hơn anh?”

“Anh ấy thế nào tôi đâu có biết! Tôi có nhìn đâu!”

Tần Hoạ trong cơn thẹn quá hóa giận, buột miệng phản bác, nói xong mới nhận ra không ổn. Mà lúc này, đôi mắt đen láy của Giang Cảnh Sơ đã hơi nheo lại, ánh nhìn như đang dò xét cô.

Tần Hoạ nuốt nước bọt, giọng lí nhí bổ sung: “Chia tay rồi, tôi thực sự không còn nhìn nữa.”

Dứt lời, cô đẩy mạnh Giang Cảnh Sơ ra, xông thẳng vào phòng tắm.

“Đi tắm đây, dám lén nhìn thì anh c.h.ế.t chắc!”

Giang Cảnh Sơ bị cô đẩy nghiêng người dựa lên sofa, nhìn theo bóng dáng cô luống cuống lao vào nhà tắm, ánh mắt tối lại, sâu thẳm không rõ.

Tần Hoạ bước vào, nhìn thấy trên kính mờ thực ra có rèm chắn, cảm giác khó chịu trong lòng lập tức tan đi. Đồng thời không khỏi thắc mắc sao lúc trước Giang Cảnh Sơ lại làm như không biết.

Cô kéo rèm xuống, yên tâm tắm rửa sạch sẽ, mặc áo choàng kín mít mới bước ra ngoài.

“Giang Cảnh Sơ, trong nhà tắm có rèm đấy, anh vào không phát hiện ra à?”

Giang Cảnh Sơ đang ngồi trên sofa lướt điện thoại, nghe vậy chỉ hờ hững ngẩng mắt nhìn cô: “Anh đâu có mù.”

Ý tứ trong lời nói rõ ràng: Anh thấy chứ, chỉ là cố tình không nhắc.

Tần Hoạ khó tin trừng mắt: “Phát hiện ra còn không kéo rèm xuống, anh bị bệnh thích khoe thân chắc?”

Giang Cảnh Sơ đặt điện thoại xuống, cổ họng khẽ động, bật ra tiếng cười trầm khàn: “Nếu anh là bệnh thích khoe thân thì em chẳng phải bệnh thích nhìn trộm à? Hai ta nghe cũng khá hợp nhau đấy.”

Tần Hoạ nghẹn lời, chỉ thấy người đàn ông này thật vô lý hết sức.

“Vô vị.”

Cô lườm anh một cái, đi vòng qua đến bên tủ lấy một chiếc chăn, ôm lên rồi ngồi xuống sofa bên cạnh.

“Tránh ra đi, tôi ngủ ở đây.”

Giang Cảnh Sơ bật cười, vẫn ngồi yên không nhúc nhích: “Em định ngủ ở ghế sofa thật à?”

“Chẳng lẽ để anh ngủ?”

Giang Cảnh Sơ nhướng mày, cười như không cười: “Ý anh là, giường rộng thế kia, hoàn toàn có thể ngủ chung.”

Tần Hoạ lập tức nghiêm mặt: “Anh quên lúc vào đây đã hứa gì với tôi rồi à?”

Giang Cảnh Sơ bày ra vẻ lưu manh: “Em sợ gì? Anh không ăn thịt em đâu.”

Tần Hoạ mặt đầy vạch đen: “Hôm qua anh cũng nói chỉ đơn thuần ngủ thôi, kết quả thì sao?”

Dính lấy cô như bạch tuộc, toàn thân trên dưới đều quấn lấy cô!

Giang Cảnh Sơ bật cười, đưa tay gãi gãi lông mày: “Đó là phản ứng vô thức khi ngủ thôi, anh cũng không kiểm soát được mà.”

Thấy Tần Hoạ mặt đầy vẻ “anh gạt ai thế”, Giang Cảnh Sơ nhấc chân gác lên sofa, làm bộ nhường nhịn: “Được rồi, em ngủ giường, anh ngủ sofa.”

Tần Hoạ khịt mũi khinh thường: “Thôi đi, thân phận ‘quý giá’ như anh, chịu được thiệt thòi này chắc?”

Giang Cảnh Sơ “chậc” một tiếng: “Chọn một trong hai đi, hoặc em ngủ giường, hoặc hai ta ngủ chung.”

Không chần chừ một giây, Tần Hoạ xoay người đi thẳng về phía giường, tiện tay tắt luôn đèn trần, chỉ để lại chiếc đèn ngủ vàng ấm bên đầu giường.

“Ngủ đây, chúc ngủ ngon.”

Tốc độ nhanh đến mức Giang Cảnh Sơ còn chưa kịp phản ứng.

Giang Cảnh Sơ nằm trên sofa, hết trở mình bên này lại lăn lộn bên kia, cố tìm tư thế thoải mái nhất. Nhưng khổ nỗi anh chân dài người cao, cái sofa nhỏ bé này làm sao chịu nổi, thế nào cũng thấy chật chội khó chịu.

Tần Hoạ nằm trên giường, nghe tiếng động không yên của ai đó bên kia, khoé môi khẽ cong lên.

“Làm gì thế? Ngủ không được à? Giờ đổi chỗ vẫn còn kịp đấy.”

Giang Cảnh Sơ miệng cứng: “Em cứ ngủ đi, đừng lo cho anh.”

Tần Hoạ lật người trong bóng tối, trợn mắt: “Không lo thì không lo, tôi ngủ thật đấy.”

Nói xong, Tần Hoạ xoay người, quay lưng về phía ghế sofa. Chẳng bao lâu đã mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.

Giang Cảnh Sơ nằm trên sofa vô cùng khó chịu, nghe tiếng thở đều đặn của cô, tâm trạng càng thêm buồn bực, kéo tấm chăn trùm kín đầu, thầm oán trách: “Người phụ nữ này, nói không quan tâm là thật sự không quan tâm, sao có thể nhẫn tâm như thế chứ.”

Sáng hôm sau, Tần Hoạ tỉnh dậy rất sớm. Giang Cảnh Sơ vẫn còn ngủ say, thân thể nằm vẹo vọ trong một tư thế kỳ lạ, chân mày cau lại, nhìn thế nào cũng thấy chẳng dễ chịu chút nào.

Cô nhẹ tay nhẹ chân xuống giường, nhặt chiếc chăn rơi xuống đất, nhẹ nhàng phủ lại cho anh.

Vừa mới đắp đến ngực, đôi tay đã bị Giang Cảnh Sơ nắm chặt, anh kéo mạnh một cái khiến Tần Hoạ không kịp phản ứng, cả người ngã nhào vào lòng anh.

“Giang Cảnh Sơ!” Tần Hoạ tóc tai rối loạn, ánh mắt đầy giận dỗi: “Buông tôi ra! Anh dậy từ lâu rồi đúng không!”

Giang Cảnh Sơ đôi mắt đen láy, ánh lên tia sáng tinh nghịch, một tay ôm lấy eo cô, tay kia thì đặt nhẹ sau gáy cô.

“Không phải dậy sớm, mà là cả đêm qua anh gần như không ngủ nổi.”

Tần Hoạ chợt nhớ lại lần đầu tiên anh đến nhà bà ngủ. Do không quen với chiếc giường cứng, lăn lộn cả đêm, sáng hôm sau vừa than mệt vừa kêu khắp người đau.

Đáy mắt cô loé lên tia cười khẽ đầy trêu chọc: “Ai bảo tối qua anh cứng đầu.”

Nói rồi cô chống tay lên n.g.ự.c anh, định ngồi dậy nhưng bị Giang Cảnh Sơ ấn chặt lại. Bàn tay anh ôm eo cô, động tác dứt khoát, xoay người đè cô xuống dưới.

“Đừng động đậy.”

Tần Hoạ còn chưa kịp phản ứng sau cơn choáng váng, đôi mắt trong veo chớp chớp, bỗng cảm nhận được có thứ gì đó khác lạ chạm vào người mình.

Cô giật mình rùng mình một cái, vành tai chớp mắt đỏ bừng.

“Giang Cảnh Sơ, tôi cảnh cáo anh, đừng có làm bậy!”

Giọng điệu cô rắn rỏi nhưng bởi chất giọng trời sinh mềm mại, nghe ra lại mang một cảm giác vừa mềm yếu vừa quyến rũ.

Giang Cảnh Sơ không đáp, chỉ cúi đầu nhìn thẳng vào cô, ánh mắt sâu thẳm, ánh lên ngọn lửa h@m muốn khó giấu.

Tần Hoạ nhận ra ánh nhìn của anh thay đổi, vội vàng đẩy anh ra nhưng chẳng hề nhúc nhích.

Lúc này cô mới thật sự cảm nhận được sự chênh lệch sức mạnh giữa nam và nữ, giọng nói lộ rõ vẻ lo lắng: “Giang Cảnh Sơ, đừng quên, anh vẫn còn hôn ước với người ta, chúng ta như vậy là không đúng.”

Giang Cảnh Sơ khẽ “ừm”một tiếng, đôi mắt vì kìm nén mà ánh lên sắc đỏ nhàn nhạt.

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

“Yên tâm, trước khi hoàn toàn giải trừ hôn ước với Kỷ Tĩnh Nhã, anh sẽ không động vào em.”

Tần Hoạ thầm thở phào nhẹ nhõm, còn chưa kịp bình tâm, đã nghe Giang Cảnh Sơ bỗng mềm giọng nỉ non: “Nhưng mà, Hoạ Hoạ, em có thể thương xót anh một chút không? Anh thực sự đã phải cố nhịn rất cực khổ.”

Tần Hoạ: “...”

Rõ ràng đã hẹn tám giờ sáng sẽ xuất phát, vậy mà khi xuống thang máy, đã gần mười giờ.

Giang Cảnh Sơ thần thanh khí sảng, mặc áo hoodie xám phối cùng quần thể thao, trông trẻ trung như một sinh viên đại học.

Trái lại, Tần Hoạ dù cũng cột tóc đuôi ngựa năng động nhưng tinh thần có phần ủ rũ, gương mặt trắng nõn còn mang theo vệt đỏ không tự nhiên.

Lúc ra khỏi thang máy, chân Tần Hoạ bỗng mềm nhũn, Giang Cảnh Sơ nhanh tay đỡ lấy eo cô, giọng điệu trêu chọc: “Sao thế, chân còn mềm à?”

Tần Hoạ lườm anh một cái, vừa nghĩ đến chuyện vừa rồi bị người ta đè ép trên sofa đến nỗi suýt trầy cả đùi, mặt cô lại đỏ bừng lên.

Hai người làm thủ tục trả phòng xong, Giang Cảnh Sơ đi lấy xe, còn Tần Hoạ đứng trước cửa lớn chờ đợi.

Bên cạnh cô có hai nhân viên vừa thay ca đi ngang qua, vừa đi vừa nhỏ giọng trò chuyện.

“Cậu nói xem, bây giờ đám nhà giàu đúng là biết chơi. Để dụ bạn gái mở lòng, sẵn sàng bao trọn cả tầng khách sạn. Còn phải bảo tụi mình phối hợp diễn trò, giả vờ như chỉ còn lại duy nhất một phòng nữa chứ. Tôi nói chứ, buồn cười thật đấy, mà cái cô kia cuối cùng cũng tin thật.”

“Mà biết đâu người ta cũng rõ cả rồi, chỉ là nửa đẩy nửa ngã, chơi chút trò tình thú thôi.”

Ngay lúc này, Tần Hoạ - người vừa bị “nửa đẩy nửa ngã” đứng trong gió, sắc mặt dần trở nên phức tạp.

Giang Cảnh Sơ lái xe đến bên cô, còn chưa hay biết chuyện đã bại lộ, hạ cửa sổ xuống, cong môi cười rạng rỡ: “Lên xe đi.”

Tần Hoạ vừa nhìn thấy anh, lửa giận bùng lên.

Cô lập tức quay người, đi thẳng về hướng ngược lại.

Giang Cảnh Sơ ngẩn ra một giây, lập tức lùi xe, bám sát theo cô.

“Sao vậy, sao tự nhiên lại giận rồi?”

Tần Hoạ không buồn liếc anh, chỉ cắm đầu bước nhanh hơn.

Giang Cảnh Sơ cắn răng, khó chịu bấm nhẹ vào hàm dưới, đạp mạnh chân ga, quẹo tay lái, thực hiện một cú drift ngoạn mục, xe xoay tròn một vòng rồi chắn ngay trước mặt Tần Hoạ.

Anh xuống xe, sải bước tới trước mặt cô, nghiêng đầu, nhướng mày hỏi: “Sao thế? Vừa rồi còn bình thường, giờ lại nổi giận rồi?”

Bình Luận (0)
Comment