Sau Khi Bị Ép Chia Tay, Tôi Mang Thai Con Của Bạn Trai Cũ

Chương 79

Tần Hoạ cắn môi, tức giận nói: “Giang Cảnh Sơ, anh phiền c.h.ế.t đi được, trêu đùa em vui lắm đúng không?”

Giang Cảnh Sơ khó hiểu: “Anh trêu em cái gì chứ?”

Tần Hoạ tức đến đỏ bừng cả mặt: “Em cứ thắc mắc sao mỗi lần đi cùng anh đều chỉ còn đúng một phòng trống, thì ra đều là do anh cố tình bày trò!”

Nghe vậy, Giang Cảnh Sơ ngẩn ra một giây, sau đó nhéo nhéo ấn đường, khóe môi nhếch lên một nụ cười lười nhác:

“Chuyện đó à, em nghe ai nói vậy?”

Tần Hoạ không ngờ bị lật tẩy rồi mà Giang Cảnh Sơ vẫn giữ nguyên thái độ chẳng chút áy náy, mặt cô tức đến phồng cả lên: “Không cần biết em nghe ai nói! Anh dám làm mà không dám nhận à?”

“Nhận chứ, sao lại không dám nhận.”

Giang Cảnh Sơ nắm lấy bờ vai nhỏ nhắn của cô, nghiêng đầu nhìn cô, giọng điệu thành khẩn: “Được rồi, anh thừa nhận, anh chỉ đơn giản là muốn được ở bên em. Em không chịu, anh đành phải dùng chút mánh khóe. Nếu em giận, anh xin lỗi có được không?”

Tần Hoạ chẳng cảm nhận được chút thành ý nào từ lời xin lỗi đó, quay đầu đi, lạnh nhạt đáp: “Không chấp nhận.”

Giang Cảnh Sơ thở dài: “Không chấp nhận thì anh chỉ còn cách hôn em thôi, hôn đến khi nào em chịu tha thứ mới thôi.”

Nói rồi anh cúi đầu, định áp môi xuống. Tần Hoạ hoảng hốt đưa tay che miệng lại, mơ hồ mắng anh: “Giang Cảnh Sơ, anh vô liêm sỉ!”

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

Giang Cảnh Sơ bật cười, cúi người bế bổng cô lên đặt vào ghế phụ rồi nhanh tay thắt dây an toàn cho cô. Trước khi đóng cửa, anh còn tranh thủ hôn trộm lên má cô một cái mềm mềm: “Anh vô liêm sỉ cũng chỉ với mình em thôi đấy, em nên thấy vinh dự đi.”

Tần Hoạ nghẹn lời, thở dài một tiếng. Cô cảm thấy kỹ năng trêu ghẹo của Giang Cảnh Sơ ngày càng lên tay!

Khi hai người tới Minh Khê Sơn thì trời đã gần trưa.

Tần Hoạ vốn định đi dạo loanh quanh, ai ngờ Giang Cảnh Sơ lại đề nghị leo l3n đỉnh núi thăm miếu Nguyệt Lão.

Đầu hè, nhiệt độ buổi trưa vẫn khá cao, từ chân núi leo bộ l3n đỉnh mất ít nhất một tiếng rưỡi.

Đôi chân Tần Hoạ vốn đã mỏi nhừ từ hôm trước, giờ lại càng không muốn nhúc nhích.

Giang Cảnh Sơ vừa dỗ dành vừa dụ dỗ:

“Đi mà, anh đến thị trấn Minh Khê nhiều lần như vậy rồi mà chưa từng ghé miếu Nguyệt Lão lần nào. Cùng lắm lát nữa em đi không nổi thì anh cõng em.”

Tần Hoạ trợn mắt: “Anh vốn đâu tin mấy chuyện đó, còn leo núi làm gì?”

Giang Cảnh Sơ kéo tay cô, không cho cô từ chối: “Không tin thì không tin. Nhưng thấy ai cũng đi vái, mình góp vui chút cũng được mà.”

Vậy là vì chiều lòng anh, Tần Hoạ đành nhịn đau ở đùi để anh kéo đi hơn một tiếng đồng hồ. Khi gần tới đỉnh, cô thực sự mệt tới mức đi được hai bước lại phải dừng nghỉ.

Thấy thế, Giang Cảnh Sơ liền ngồi xổm xuống trước mặt cô, ý bảo cô leo lên lưng mình.

Tần Hoạ xấu hổ, lách qua anh định tiếp tục tự đi: “Thôi, còn chút xíu nữa thôi, để em tự đi.”

Giang Cảnh Sơ chậc một tiếng, bước nhanh tới trước mặt cô. Anh vòng tay ôm lấy hai chân cô, dễ dàng nhấc bổng cô lên lưng.

“Trước kia còn từng cõng rồi, giờ lại ngại cái gì.”

Tần Hoạ đỏ mặt, sợ trượt xuống nên chỉ đành vòng tay ôm chặt cổ anh. Cô cúi đầu, hơi thở phả nhẹ bên tai Giang Cảnh Sơ, thì thầm: “Em sợ anh đi mệt, vì từ nãy tới giờ anh cũng đi bộ lâu rồi.”

Giang Cảnh Sơ cười khẽ, lười nhác nói: “Chắc sáng nay anh chưa thể hiện tốt nên mới để em nghi ngờ sức bền của anh đến vậy.”

Anh mà chưa thể hiện tốt?

Sáng nay, anh hành cô hơn một tiếng đồng hồ, đến nỗi đôi chân đã quen leo Minh Khê Sơn của cô giờ còn mỏi nhừ thế này. Nếu không vì anh, làm sao cô yếu tới vậy?

Tần Hoạ im lặng, lườm anh một cái, tựa đầu vào lưng anh không buồn đáp lại.

Giang Cảnh Sơ cõng cô đi từng bước vững vàng, đôi vai rộng lớn và chắc chắn.

Tần Hoạ bất giác nhớ lại hồi năm ba đại học, sinh nhật cô bị đám bạn dụ uống say mềm. Lúc về, cô phát điên đòi xuống xe, bảo chóng mặt, kiên quyết bắt Giang Cảnh Sơ cõng mình về nhà.

Giang Cảnh Sơ khi đó yêu chiều cô đến mức chẳng nỡ từ chối, dù đoạn đường từ khu Kim Hòa Loan về nhà xa xôi thế nào, anh cũng cõng cô đi từng bước, từng bước một.

Đó là lần cô nhõng nhẽo với anh nhiều nhất. Cũng là lần cô nhớ mãi, nhớ tiếng gió đêm, hơi thở gấp gáp của anh và sự ấm áp dịu dàng từ lưng anh truyền đến, ngọt ngào đến nghẹt thở.

Đang đắm chìm trong hồi ức, từ trên núi có mấy cô gái trẻ đi xuống.

Nhìn thấy Giang Cảnh Sơ cõng Tần Hoạ, ai nấy đều trầm trồ: “Ôi, anh trai kia cưng bạn gái quá trời luôn.”

“Đúng đó, hai người họ đẹp đôi ghê, muốn chụp lén quá đi, đăng khoe với hội bạn cho biết thế nào mới là ‘trời sinh một cặp’!”

Các cô nàng nói năng chẳng hề kiêng dè, Tần Hoạ và Giang Cảnh Sơ nghe rõ mồn một.

Giang Cảnh Sơ bật cười đắc ý, nhún vai khiến Tần Hoạ trên lưng cũng khẽ rung theo: “Nghe chưa? Người ta nói em với anh đẹp đôi đấy.”

Tần Hoạ mím môi, quay mặt sang một bên. “Anh với Kỷ Tĩnh Nhã ở bên nhau, người ta cũng nói là trai tài gái sắc.”

Giang Cảnh Sơ siết chặt cánh tay, bế bổng Tần Hoạ lên một chút, nghiêng mặt liếc cô một cái.

“Sao vậy, ghen à?”

Tần Hoạ thề rằng, cô thật sự chỉ buột miệng nói thôi.

“Không có, lần đầu tiên nhìn thấy ảnh hai người đăng báo, em cũng thấy rất xứng đôi.”

Trong lòng Giang Cảnh Sơ khẽ xao động: “Vậy à, lần đầu tiên em thấy bức ảnh đó là khi nào?”

Khóe môi Tần Hoạ hơi trễ xuống: “Lúc đó còn ở Anh, là Chu Điềm Điềm chụp rồi gửi cho em xem.”

Cô vẫn nhớ rõ lúc ấy, sau khi xem xong, tim gan phèo phổi như bị d.a.o khoét, đau đớn đến c.h.ế.t đi sống lại.

Giang Cảnh Sơ trên trán rịn mồ hôi, trong mắt lướt qua một tia ý cười.

“Vậy nên... là vì nhìn thấy bức ảnh đó mà em về nước? Không nỡ xa anh đúng không?”

Tần Hoạ hừ khẽ một tiếng, tất nhiên sẽ không thừa nhận.

“Anh nghĩ nhiều rồi, về nước là kế hoạch sớm đã định ra.”

Nhưng thực ra, vì bức ảnh đó, cô đã lặng lẽ dời lịch sớm lên một chút.

“Ồ, thì ra là anh tự mình đa tình rồi.”

Giọng Giang Cảnh Sơ nghe không có vẻ gì là mất mát.

“Tần Hoạ, tối đa là một tháng rưỡi.”

Một tháng rưỡi? Ý gì?

Tần Hoạ chột dạ, lòng thấp thỏm không yên.

“Giang Cảnh Sơ, anh định làm gì? Anh đừng bốc đồng, em còn chưa nghĩ thông đâu!”

Ánh mắt Giang Cảnh Sơ ánh lên một tia kiên định.

“Ừm, em cứ nghĩ cho kỹ, còn anh sẽ giải quyết chuyện của anh.”

Giang Cảnh Sơ cõng Tần Hoạ, đi suốt hơn hai mươi phút, cuối cùng cũng tới đỉnh núi.

Trong miếu Nguyệt Lão, người đông nghịt. Tần Hoạ lại bị một cây nguyện ước đỏ rực hấp dẫn ánh nhìn, ngước mắt đọc những lời cầu nguyện được treo kín khắp cành cây.

Khi quay đầu lại, không biết Giang Cảnh Sơ đã biến đâu mất.

Tần Hoạ vội vàng tìm quanh, cuối cùng thấy anh ở một sạp bán dải nguyện ước, đang chăm chú viết gì đó.

Cô tò mò bước tới.

“Anh viết gì vậy?”

Giang Cảnh Sơ vừa viết xong nét cuối cùng, trước khi cô kịp nhìn thấy, đã cất nhanh dải nguyện ước đi.

“Không có gì, chỉ viết bậy bạ thôi.”

Tần Hoạ hừ một tiếng, rõ ràng là thần thần bí bí.

Chỉ thấy Giang Cảnh Sơ đi đến dưới gốc cây nguyện ước, đảo mắt nhìn quanh rồi chỉ tay lên một nhánh cây cao.

“Anh bế em lên, em treo cái này vào.”

Tần Hoạ từng nghe nói, càng treo cao, nguyện ước càng dễ thành hiện thực.

Cô để mặc cho Giang Cảnh Sơ bế dưới khủy chân, giơ tay với lấy nhánh cây, cô cẩn thận treo chặt dải nguyện ước.

Khi buộc xong, cô thuận tay vuốt thẳng dải lụa, không cẩn thận liếc thấy mấy dòng chữ đơn giản viết trên đó: Anh ở bên em, em ở bên anh.

Dưới cùng, là tên của cô và Giang Cảnh Sơ được viết sát cạnh nhau.

Một cơn gió thổi qua, dải lụa nguyện ước khẽ bay khỏi lòng bàn tay cô, lay động trong gió làm sống mũi cô cay cay.

Thì ra, anh vất vả leo cả đoạn đường dài như vậy chỉ để treo một dải nguyện ước ghi tên hai người.

Mãi cho tới khi ngồi trên máy bay trở về, trong đầu Tần Hoạ vẫn lặp đi lặp lại hai hàng chữ ấy.

Giang Cảnh Sơ ngồi bên cạnh, tay nắm chặt lấy tay cô từ lúc lên máy bay cho tới giờ, không hề buông ra.

“Tần Hoạ, nhớ nhé. Sau khi Chu Điềm Điềm và Hàn Hiến tổ chức xong đám cưới, hãy cho anh câu trả lời mà anh mong đợi.”

Xuống máy bay, Giang Cảnh Sơ và Tần Hoạ tách nhau ra.

Anh lập tức lên chuyến bay khác đi công tác, đích thân xử lý một hợp đồng hợp tác quan trọng. Còn Tần Hoạ, vì đã xin nghỉ hai ngày, công việc chất đống như núi, phải tăng ca liên tục mấy hôm liền.

Trước đám cưới hai ngày, cô cùng Chu Điềm Điềm tới tiệm lấy váy phù dâu. Ông chủ hiệu quả là người có tay nghề cao, chỉ cần liếc mắt một cái đã chỉnh sửa váy cho cô vừa khít như thể đo từng li từng tấc.

Chu Điềm Điềm tiếc nuối không thôi, nói rằng sớm biết vậy thì váy cưới cũng đặt may tại đây.

Nhìn dáng vẻ hào hứng kể chuyện, có vẻ quan hệ giữa cô ấy và Hàn Hiến đã hoàn toàn hòa thuận.

Tần Hoạ cuối cùng cũng an tâm, tối đó hẹn Chu Điềm Điềm đi ăn.

Trong lúc ăn, Chu Điềm Điềm không nhịn được hỏi chuyện giữa cô và Giang Cảnh Sơ ở trấn Minh Khê.

Tần Hoạ kể đại khái một lượt, Chu Điềm Điềm nghe xong, không giấu nổi vẻ kinh ngạc.

“Đã nói mà, anh Cảnh từ lâu đã còn tình cảm với cậu, cậu lại không tin! Là do cậu không để ý ánh mắt anh ấy nhìn cậu thôi, ánh mắt đó sao có thể là để trả thù được? Hoạ Hoạ, vậy giờ trong lòng cậu nghĩ thế nào? Và cả chuyện với Kỷ Tĩnh Nhã, anh Cảnh có nói gì không?”

Chu Điềm Điềm hỏi một lèo không ngừng nghỉ, mà chính Tần Hoạ cũng còn chưa suy nghĩ thấu đáo. Cô vừa định trả lời, thì điện thoại reo lên.

Tần Hoạ liếc nhìn màn hình là một số lạ, không hiện khu vực.

Lòng cô bỗng dâng lên một nỗi bất an kỳ lạ, chần chừ một chút rồi mới nhấc máy.

Bên kia, vang lên một giọng nói mà chỉ nghe thôi đã khiến cô lập tức buồn nôn.

Bình Luận (0)
Comment