Khi thấy Tần Hoạ nghe điện thoại, sắc mặt cô lập tức trầm xuống, trực giác báo cho Chu Điềm Điềm rằng có chuyện không ổn. Cô thấy Tần Hoạ cầm điện thoại đi về phía nhà vệ sinh.
Chu Điềm Điềm lo lắng, vội vàng đi theo, cách một cánh cửa. Cô nghe được giọng Tần Hoạ cố gắng đè nén nhưng vẫn mang theo tức giận: “Vì sao con lại không thể về nước? Chẳng lẽ cả đời con phải ở nước ngoài sao? Từ nhỏ đến lớn, mẹ chỉ biết nghĩ cho bản thân mình, mặc kệ bà, mặc kệ con. Thậm chí còn nhẫn tâm bán đi ngôi nhà mà bà đã gìn giữ cả đời! Năm năm trước, tình cảm mẹ con giữa chúng ta đã chấm dứt rồi! Con đã nói rồi, từ đó về sau, bất kể mẹ xảy ra chuyện gì, đều không liên quan đến con!”
Cùng với tiếng nói cuối cùng vang lên, cánh cửa nhà vệ sinh bị mạnh mẽ kéo ra.
Trong mắt Tần Hoạ vẫn còn sót lại tia giận chưa tan. Khi thấy Chu Điềm Điềm đang đứng ngoài cửa, cô thoáng lộ ra vẻ lúng túng.
“Là dì ấy sao? Dì ấy biết cậu đã về nước hả?”
Tần Hoạ gật đầu, bước đến bồn rửa mặt, vốc nước lạnh hắt lên mặt như thể muốn dập tắt ngọn lửa phẫn nộ đang bốc cháy trong lòng.
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
“Dì ấy lại muốn làm gì nữa? Năm năm trước hại cậu còn chưa đủ sao?”
Tần Hoạ chống hai tay lên thành bồn rửa, nước trên má tí tách nhỏ giọt xuống sàn.
Một lúc lâu sau, tâm trạng cô mới dần ổn định lại.
“Có lẽ người đã mua nhà cũ của tớ liên lạc với bà ta nên bà ta biết tin tớ trở về, đặc biệt gọi điện thoại để cảnh cáo tớ, bảo đừng dính dáng đến Giang Cảnh Sơ nữa.”
“Dựa vào cái gì chứ!”
Chu Điềm Điềm tức đến nghiến răng: “Chính bà ta làm sai, sao lại bắt cậu phải gánh chịu hậu quả? Bà ta còn xứng đáng làm mẹ sao! Đúng là không bằng cầm thú!”
Tần Hoạ không đáp, trong lòng cô từ lâu đã không còn chút kỳ vọng nào vào Tào Phương nữa. Bởi vậy, giờ phút này, ngoài sự phẫn nộ, cô không còn thấy đau lòng.
“Hoạ Hoạ, lần này nhất định cậu đừng nghe lời bà ta. Ban đầu cậu chính là vì bà ta mà buộc phải chia tay với anh Cảnh Sơ. Bây giờ đã biết anh ấy vẫn luôn có cậu trong lòng, cậu còn để ý tới bà ta làm gì nữa? Hãy đi theo tiếng gọi của trái tim mình!”
Tần Hoạ không trả lời nhưng tâm trạng rõ ràng bị ảnh hưởng. Bữa cơm hôm ấy gần như cô chẳng ăn được mấy miếng đã vội vã về nhà.
Không ngờ, dưới khu nhà, cô lại gặp được Ôn Lễ.
Dưới ánh đèn đường vàng vọt, anh đứng đó đã lâu. Dáng người cao ráo, quanh người như phủ một tầng ánh sáng nhàn nhạt.
Thấy Tần Hoạ, anh khẽ cong môi cười, bước lại gần: “Ngày mai anh phải trở về Anh rồi, trước khi đi muốn đến gặp em.”
“Sao nhanh vậy?”
Tần Hoạ có chút bất ngờ. Ôn Lễ về nước cũng khoảng một tuần nhưng cô chỉ có thời gian ăn với anh một bữa, đến buổi hòa nhạc cũng không kịp đi cùng.
Cô áy náy nói: “Hay là... lên nhà em uống ly trà nhé?”
Ôn Lễ ngẩng đầu nhìn cửa sổ tầng trên, ánh mắt khẽ lóe lên nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Vào nhà, Tần Hoạ đưa cho anh một đôi dép dùng một lần.
Ánh mắt Ôn Lễ vô tình liếc thấy một đôi dép nam đặt trong tủ giày, đáy mắt tối đi.
“Giang Cảnh Sơ đã từng tới đây sao?”
Tần Hoạ theo ánh mắt anh nhìn qua, hơi lúng túng giải thích: “Hôm trước em bị cảm, anh ấy tới chăm sóc em. Những đồ đó là trợ lý anh ấy chuẩn bị sẵn mang tới.”
Ôn Lễ gật đầu, không nói thêm gì, lặng lẽ ngồi xuống ghế sofa, ánh mắt kín đáo quan sát ngôi nhà của cô.
Tần Hoạ đun nước pha trà, đưa cho anh một tách, tiện miệng hỏi: “Lần sau anh quay về chắc cũng sớm thôi nhỉ?”
“Chắc vậy.” Ôn Lễ nhẹ nhàng đáp: “Lần này anh về nước cũng là để khảo sát thị trường trong nước, anh đang cân nhắc chuyển trọng tâm công việc về đây.”
Tần Hoạ hơi ngạc nhiên: “Sao đột nhiên lại có ý định này?”
Ôn Lễ nhìn cô, ánh mắt dịu dàng pha chút bông đùa: “Bởi vì em không sang Anh nên anh đành theo em về đây.”
Tần Hoạ nghe vậy, vô thức tránh ánh mắt của anh.
“Ôn Lễ, anh không cần phải làm vậy đâu. Em đã nói rất rõ rồi, em chỉ coi anh như bạn bè.”
Giọng nói Ôn Lễ bình thản nhưng ẩn chứa sự kiên định: “Tần Hoạ, bạn bè cũng có thể trở thành người yêu, thậm chí là vợ chồng. Mối quan hệ từ từ bồi đắp như vậy, còn bền chặt hơn những mối tình mãnh liệt kiểu nhất kiến chung tình như em và Giang Cảnh Sơ. Anh không để tâm việc trong lòng em còn vương vấn Giang Cảnh Sơ. Anh chỉ hy vọng, em có thể cho anh một cơ hội. Không thử làm sao biết chúng ta không thể thành đôi?”
Tần Hoạ ngẩn người.
Từ lúc cô về nước, sau lần tỏ tình trước kia, đây là lần đầu tiên Ôn Lễ sốt sắng đòi hỏi câu trả lời như vậy.
Nhưng Tần Hoạ trong lòng vẫn còn vướng mắc với Giang Cảnh Sơ, sao có thể đồng ý với Ôn Lễ được? Nghĩ một lát, cô từ tốn nói: “Ôn Lễ, chúng ta đã quen biết sáu bảy năm rồi. Nếu như em có tình cảm với anh, chắc chắn đã có từ lâu. Nhưng đến giờ vẫn không có, chứng tỏ thực sự không có duyên.”
Ôn Lễ nghe vậy, khẽ bật cười: “Tần Hoạ, em vẫn quá vội vàng kết luận rồi. Không sao, anh không gấp. Đợi đến khi Giang Cảnh Sơ kết hôn, có lẽ lúc đó, em sẽ thay đổi.”
Nói xong, Ôn Lễ rời đi. Tách trà anh chưa hề động đến, vẫn còn bốc khói trên bàn trà.
Tần Hoạ ngồi lặng trên sofa, nhìn làn khói trắng mong manh bay lên, trong lòng dâng lên một nỗi buồn khó tả.
Ôn Lễ nói đợi Giang Cảnh Sơ kết hôn.
Nhưng Giang Cảnh Sơ lại nói, anh sẽ không cưới Kỷ Tĩnh Nhã.
Bọn họ đều nói bằng giọng điệu kiên định như thế.
Tần Hoạ khẽ ngây người trong chốc lát, lòng bỗng nhiên rối bời.
Một đêm không ngủ. Sáng hôm sau, Tần Hoạ đến công ty với hai quầng thâm to đùng dưới mắt.
Cô vừa đến nơi, ngay lập tức lễ tân gọi điện yêu cầu cô ra nhận một bưu kiện.
Khi nhìn thấy bó hoa hồng Ecuador lớn bằng miệng bát, Tần Hoạ vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.
Cô nhân viên lễ tân, lần đầu tiên thấy bó hoa đẹp như vậy, không khỏi ngưỡng mộ: “Chị Tần, bạn trai gửi sao? Quả là hào phóng quá nhỉ!”
Tần Hoạ kéo khóe môi, khẽ đáp: “Tôi không có bạn trai.”
“Vậy là người theo đuổi chị gửi rồi phải không?”
Tần Hoạ không trả lời, mở tấm thiệp ra, trên đó chỉ có một chữ cái đơn giản “J”.
Ngay sau đó, tin nhắn của Giang Cảnh Sơ gửi đến.
[Em đã nhận hoa chưa?]
Tần Hoạ lười biếng nhét tấm thiệp vào lại, ôm bó hoa đi về phía văn phòng, cảm nhận được ánh mắt tò mò của mọi người trong khu làm việc.
[Nhận rồi, hoa quá nổi bật, lần sau đừng gửi nữa.]
Giang Cảnh Sơ: [Vậy em phải làm quen lại thôi.]
Giang Cảnh Sơ nhận ra tâm trạng cô không tốt: [Sao vậy? Buồn sao?]
Tần Hoạ: [Không có gì, có lẽ mấy ngày nay làm thêm giờ hơi mệt.]
Giang Cảnh Sơ: [Chiều anh sẽ về Bắc Thành, tối mai tiệc độc thân của Hàn Hiên, em có đi không?]
Tần Hoạ không muốn tham gia bữa tiệc ồn ào này.
[Không đi đâu, về nhà ngủ. Mai còn làm phù dâu, có việc phải làm.]
Giang Cảnh Sơ nghĩ cũng phải, không ép cô.
[Chiều còn một kiện hàng sẽ gửi tới công ty em, nhớ nhận giúp anh nhé.]
Tần Hoạ nhíu mày: [Gửi gì vậy?]
Giang Cảnh Sơ: [Hôm qua anh đi khảo sát ở trung tâm thương mại, thấy một chiếc váy rất hợp với em. Mai đi đám cưới của Chu Điềm Điềm, em mặc nó cho anh xem.]
Tần Hoạ khẽ mỉm cười: [Biết rồi.]
Vào chiều, kiện hàng đúng giờ được chuyển đến. Tần Hoạ mở gói ra, bên trong là một chiếc váy mới nhất của một thương hiệu nổi tiếng, thiết kế vừa thanh lịch lại không kém phần gợi cảm, chỉ là màu sắc hơi giống chiếc váy mà Uyển Mai đã tặng Kỷ Tĩnh Nhã, đều là màu hồng đất.
Kèm theo còn có một bộ trang sức, bao gồm dây chuyền và hoa tai đính ruby. Khi ánh sáng chiếu vào, húng phát ra ánh sáng lấp lánh, nhìn chỉ biết là giá trị không nhỏ.
Tần Hoạ chỉ nhìn qua một lần rồi cất đi.
Vì ngày mai cô phải dậy sớm để cùng Chu Điềm Điềm trang điểm nên tối đó Tần Hoạ đã đi tắm và ngủ sớm.
Giữa đêm khuya, khi cô đang nửa tỉnh nửa mê, đột nhiên có tiếng gõ cửa ngoài phòng khách.
Cô mơ màng mở cửa, chưa kịp nhìn rõ người ở ngoài thì đã có một làn hơi rượu nồng nặc cùng mùi hương lạnh lẽo của gỗ thông vương vào mũi.
Ngay lập tức, một đôi tay mạnh mẽ ôm lấy cô, kéo người cô về phía ghế sofa trong phòng khách.
“Giang Cảnh Sơ…”
Tần Hoạ khẽ r3n rỉ trong cơn mơ màng, giọng nói mềm mại còn vương chút buồn ngủ.
Giang Cảnh Sơ không thể kìm được khát khao, đôi môi anh lập tức tìm đến môi cô, bắt đầu hôn cuồng nhiệt, chiếm lấy cô.
“Em nhớ anh không, hả?”
Giọng anh vốn đã trầm ấm, trong không gian tĩnh mịch của đêm lại càng thêm khàn đặc.
Tần Hoạ vô thức gật đầu, vừa mở môi, Giang Cảnh Sơ liền vội vã đưa lưỡi vào miệng cô, chiếm lấy mọi không gian trong khoang miệng.
“Anh cũng nhớ em, nhớ lắm, chỉ muốn em luôn bên cạnh anh.”
Hơi thở nặng nề, mang theo mùi rượu của Giang Cảnh Sơ phả vào tai Tần Hoạ, khiến cô không khỏi run rẩy.
Cơ thể cô mềm nhũn, Giang Cảnh Sơ nhanh chóng đẩy cô xuống ghế sofa, áp sát.
“Tần Hoạ…”
Giang Cảnh Sơ như người bị mê hoặc, vừa hôn cô vừa nắm lấy eo mềm mại của cô như muốn chìm đắm vào cơ thể cô.
Ngay lúc cả hai đang say đắm trong nụ hôn nồng nhiệt, Tần Hoạ bỗng dưng “a” một tiếng, cảm giác có thứ gì cứng đẩy vào lưng cô.
“Cái gì vậy?”
Cô đẩy Giang Cảnh Sơ ra, tay dò tìm bật đèn trong phòng khách.
Khi đèn sáng lên, Giang Cảnh Sơ đã cầm cái gì đó trong tay và khi Tần Hoạ nhìn thấy, mặt anh đột nhiên biến sắc, trở nên lạnh lùng và đáng sợ.
Lúc này, Tần Hoạ trong lòng cảm thấy một điềm xấu, đôi mắt cô hơi nheo lại: “Chuyện gì vậy?”
Giang Cảnh Sơ với đôi mắt đỏ ngầu, lật chiếc ví nam trong tay, đưa lên trước mặt Tần Hoạ.
“Em có thể giải thích cho anh cái này là gì không?”