Sau Khi Bị Ép Chia Tay, Tôi Mang Thai Con Của Bạn Trai Cũ

Chương 81

Ngay khi đối diện với Tần Hoạ, trong chiếc ví của anh, một tấm ảnh “gia đình” nổi bật lập tức đập vào mắt cô.

Trong ảnh, Tần Hoạ mặc một chiếc váy trắng, trong lòng ôm lấy bé Y Y đội chiếc băng đô dễ thương. Ôn Lễ đứng bên cạnh, thân người hơi nghiêng, dường như nửa ôm lấy Tần Hoạ vào lòng, đôi mắt dịu dàng mang theo ý cười lặng lẽ dõi theo hai mẹ con họ.

Chính là tấm hình hôm ấy khi họ đưa Y Y ra ngoài chơi bị chú hề đuổi theo chụp lại.

Tần Hoạ không ngờ Ôn Lễ lại cất bức ảnh ấy trong ví, lại càng không nghĩ tới nó sẽ rơi đúng vào khe ghế sofa nhà cô một cách trớ trêu như vậy.

“Giang Cảnh Sơ, đây là ví của Ôn Lễ. Anh ấy sắp trở về Anh rồi, tối qua có ghé qua chào từ biệt, chắc là vô tình làm rơi ở đây.”

Giang Cảnh Sơ cười khẩy, ánh mắt mang theo sự tự giễu. Khóe môi anh mím chặt, che giấu cơn giận đang kìm nén.

“Chỉ là chào từ biệt thôi sao? Ngoài ra, các người không làm thêm chuyện gì khác chắc?”

Anh khinh miệt liếc nhìn chiếc sofa, trong đáy mắt cuộn trào sự ghê tởm.

Năm năm trước, cảnh tượng anh bắt gặp Tần Hoạ và Ôn Lễ trong khách sạn từng thước từng thước ùa về, giáng mạnh vào đầu óc anh.

Tần Hoạ nhận ra ý tứ trong lời anh nói, sắc mặt lập tức tái nhợt.

“Giang Cảnh Sơ, anh có thể đừng ấu trĩ như vậy không? Anh ấy chỉ lên nói vài câu, ngay cả ly trà cũng chưa kịp uống.”

Giang Cảnh Sơ chậm rãi l.i.ế.m hàm răng sau bằng đầu lưỡi, giọng điệu âm u: “Anh ấu trĩ? Mấy chuyện thế này, các người đâu phải lần đầu làm. À, còn lần trước nữa.” Anh tiếp tục, giọng càng thêm lạnh lùng: “Nếu không nhờ Chu Điềm Điềm và Hàn Hiến cãi nhau, chẳng phải em còn định đi nghe nhạc với hắn ta sao? Nghe nhạc xong thì sao? Các người tính làm gì? Hẹn hò? Ôn chuyện? Hay là... thuê phòng?”

Vừa nói, Giang Cảnh Sơ vừa bước từng bước ép sát Tần Hoạ, hai bên thái dương nổi gân xanh.

Tần Hoạ lùi mãi đến khi lưng chạm tường, không còn đường tránh, ánh mắt thoáng hiện vẻ tổn thương.

“Giang Cảnh Sơ, anh uống nhiều rồi. Đợi anh tỉnh táo, chúng ta nói tiếp.”

Nói rồi, cô muốn vòng qua anh rời đi, nhưng Giang Cảnh Sơ lại chống tay hai bên, trực tiếp giam cô giữa anh và bức tường.

“Được thôi.” Anh cười lạnh: “Vậy chúng ta đổi chủ đề.”

Giang Cảnh Sơ từ trên cao nhìn xuống cô, cố gắng làm cho giọng điệu nhẹ tênh như không.

“Nói anh nghe, đứa trẻ trong ảnh kia là con ai?”

Tần Hoạ chưa từng nghĩ sẽ mãi mãi giấu Giang Cảnh Sơ chuyện về Y Y. Trước kia cô không định nối lại với anh nên cũng không thấy cần thiết phải nói. Bây giờ trong lòng đã có chút d.a.o động nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp. Cô vốn tính đợi Y Yvề nước rồi mới nói rõ.

Chỉ là, đời không như ý.

Tần Hoạ khẽ mím môi, đôi mắt đen láy thẳng thắn nhìn Giang Cảnh Sơ: “Con bé là con gái của em. Giang Cảnh Sơ, con bé tên là Y Y, năm nay…”

“Anh đ*o quan tâm nó tên gì!”

Giang Cảnh Sơ gầm lên, đột nhiên ném mạnh chiếc ví xuống đất.

Từ khoảnh khắc Tần Hoạ thừa nhận đó là con cô, tia hy vọng cuối cùng trong lòng anh cũng hoàn toàn tan biến.

Sự thất vọng và phẫn uất như đê vỡ tràn ra trong đáy mắt anh, gần như muốn nhấn chìm anh.

Anh day mạnh thái dương, hàm răng nghiến chặt phát ra tiếng ken két.

“Tần Hoạ, giỏi lắm. Một chuyến ra nước ngoài, sinh ra luôn một đứa con.”

Tần Hoạ bị cơn thịnh nộ đột ngột của anh dọa cho run rẩy, lùi sâu vào tường.

Nghe Giang Cảnh Sơ nói vậy, cô biết anh đã hiểu lầm, vội bước lên định nắm lấy tay anh.

“Giang Cảnh Sơ, không phải như vậy…”

“Không phải cái gì?”

Giang Cảnh Sơ hất tay cô ra, đôi mắt đỏ ngầu.

“Không phải một bên quyến luyến Ôn Lễ, một bên còn giả vờ thân mật với anh? Hay không phải em cố tình giấu anh chuyện mình đã có con?"

Tần Hoạ mấp máy môi, đối diện với ánh mắt đầy tổn thương của anh, trong lòng cô rối bời, không biết nên giải thích làm sao.

“Giang Cảnh Sơ, em đã nói rồi, em với Ôn Lễ không có gì. Em chưa bao giờ có ý chơi đùa tình cảm với anh. Còn Y Y... con bé là…”

“Là minh chứng cho tình cảm sâu đậm giữa em và hắn, đúng không?”

Câu cuối cùng, Giang Cảnh Sơ nói rất khẽ nhưng Tần Hoạ lại nghe rõ sự đau đớn trong từng từ một.

Trái tim cô cũng nhói lên từng cơn. Cô lại muốn nắm lấy tay anh, nhưng lần này, anh né tránh nhanh như chớp.

“Đừng chạm vào anh.”

Giang Cảnh Sơ lạnh lùng nói, ánh mắt tuyệt vọng và đau đớn nhìn cô, từng bước, từng bước lùi về phía sau.

Rồi “Rầm!” một tiếng vang lên, cánh cửa bị anh hung hăng đóng sập lại, chỉ còn lại Tần Hoạ đứng một mình trong phòng khách tĩnh lặng, nghe rõ cả nhịp thở nặng nề của chính mình.

Giang Cảnh Sơ không nhớ nổi mình đã xuống lầu bằng cách nào. Trong đầu anh chỉ quẩn quanh hình ảnh tấm ảnh gia đình kia và câu thừa nhận của Tần Hoạ: “Đó là con gái của em.”

Nỗi đau như cơn sóng dữ càn quét tâm can.

Anh thật sự không thể chấp nhận được. Lúc anh còn ở trong nước đau khổ đến c.h.ế.t đi sống lại thì Tần Hoạ lại đang bận rộn sinh con cho người đàn ông khác nơi đất khách.

Cứ thế, anh đạp chân ga không ngừng, anh lái xe như mất kiểm soát, chẳng biết thế nào lại về tới cổng biệt thự ở Kinh Hòa Loan.

Trước căn nhà quen thuộc, anh mới sực tỉnh.

Giang Cảnh Sơ bật cười tự giễu, những ngón tay bấu chặt vô lăng, cúi đầu vùi mặt vào tay lái.

Sau khi anh đi, Tần Hoạ ngồi trong phòng khách rất lâu.

Lo lắng anh sẽ gặp chuyện trên đường, cô liên tục gọi điện nhưng tất cả đều không ai bắt máy. Cuối cùng, thậm chí, anh còn chặn luôn số của cô.

Tần Hoạ chỉ biết thở dài, lặng lẽ cúi người nhặt lại chiếc ví dưới đất cùng tấm ảnh bị văng ra xa.

Cô nhẹ nhàng vuốt v3 gương mặt nhỏ nhắn của Y Y trên bức ảnh, khóe môi cô khẽ cong lên, một nụ cười cay đắng và bất lực.

“Tính khí lớn thật, cũng không thèm nhìn kỹ xem rốt cuộc đôi mắt kia có điểm nào giống Ôn Lễ đâu.”

Một đêm gần như không ngủ, sáng sớm hôm sau, Tần Hoạ dậy thật sớm, làm vội một lớp mặt nạ cứu viện rồi vội vã đến khách sạn nơi Chu Điềm Điềm chuẩn bị lên xe hoa.

Hàn Hiến đã mời thợ trang điểm và tạo hình hàng đầu trong nước cho Chu Điềm Điềm. Khi Tần Hoạ đến nơi, một đám người đang vây quanh Chu Điềm Điềm bận rộn chuẩn bị.

Chu Điềm Điềm ngồi ngay ngắn trước gương trang điểm, trên người mặc bộ xiêm y thêu đỏ rực cùng với tấm chăn cưới đỏ thẫm và chữ “Hỉ” khắp nơi, hoà vào một bầu không khí vui mừng tràn ngập.

Vừa thấy Tần Hoạ, ánh mắt Chu Điềm Điềm lập tức sáng bừng: “Nhanh nhanh nhanh, mau giúp bạn thân của tôi trang điểm cho thật xinh đẹp!”

Tần Hoạ ra khỏi cửa vốn cũng chưa kịp trang điểm. Nghe vậy, cô không từ chối, chỉ cười bảo: “Đừng dặm đậm quá là được.”

Thợ trang điểm vừa vẽ lông mày, vừa khen không ngớt: “Ôi trời, cô gái này ngũ quan thật đẹp, da lại mịn màng nữa chứ. Tôi đã từng trang điểm cho không ít minh tinh, cô đúng là hàng top đấy!”

Chu Điềm Điềm nghe vậy còn đắc ý hơn cả được khen mình: “Đương nhiên rồi! Bạn thân tôi ấy mà, hồi học đại học chính là cấp độ hoa khôi đấy!”

Tần Hoạ nghe xong chỉ khẽ lườm Chu Điềm Điềm một cái: “Còn có tâm trạng tán gẫu, xem ra không căng thẳng chút nào rồi.”

Chu Điềm Điềm vừa nghe thế, gương mặt nhỏ lập tức xụ xuống: “Cậu đừng nói vậy, thật ra cả đêm qua tớ không ngủ được. Trong đầu cứ lặp đi lặp lại mấy quy trình lễ cưới, sợ nhỡ đâu lỡ tay làm hỏng chuyện.”

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

Tần Hoạ đã sớm đoán trước cô ấy sẽ như vậy, khẽ an ủi bằng ánh mắt dịu dàng: “Đừng sợ, dưới sân khấu đã có tớ ở đây, còn trên sân khấu thì có Hàn Hiến. Cậu sẽ không mắc sai đâu.”

Nghe được lời này, Chu Điềm Điềm cuối cùng cũng thả lỏng đôi phần.

Mọi thứ chuẩn bị xong xuôi, Hàn Hiến dẫn theo dàn phù rể ồn ào kéo tới đón dâu.

Tần Hoạ phóng mắt nhìn một vòng, không thấy Giang Cảnh Sơ đâu, cô giấu đi chút thất vọng nhỏ bé trong lòng, nhìn các phù rể và phù dâu đang náo nhiệt chơi trò chơi vượt ải.

Những phù dâu kia đều là đồng nghiệp của Chu Điềm Điềm, tính cách hoạt bát như cô ấy, chuẩn bị tới bảy, tám trò chơi khiến đám phù rể kêu trời không ngớt.

Đến vòng cuối cùng, theo yêu cầu của phù dâu, chú rể Hàn Hiến phải nói ra mười câu tình thoại ngọt ngào nhất dành cho Chu Điềm Điềm.

Mà đối với Hàn Hiến thì chuyện này dễ như trở bàn tay. Xưa nay anh chưa từng ngại ngùng, trước mặt mọi người lúc nào cũng có thể buông lời ngọt ngào với Chu Điềm Điềm, từng câu từng chữ đều sến súa đến mức khiến người nghe phải nổi da gà.

Tần Hoạ đứng ngoài rìa, nghe Hàn Hiến ở giữa đám đông buông lời tán tỉnh liên tiếp mà không cần nghĩ ngợi khiến mọi người xung quanh lúc thì cười ngặt nghẽo ôm bụng, lúc thì xuýt xoa kêu “ngọt c.h.ế.t mất”.

Tưởng đâu vòng này dễ dàng vượt qua, không ngờ đến câu cuối cùng, Hàn Hiến đột nhiên nghẹn giọng, đôi mắt ngập nước, thành khẩn nhìn Chu Điềm Điềm nói: “Vợ ơi, anh yêu em. Điều may mắn nhất trong đời anh chính là được gặp em.”

Chu Điềm Điềm nghe xong lập tức bật khóc, nhào vào lòng Hàn Hiến, ôm chặt không chịu buông.

Một câu nói đã phá tan hàng phòng ngự trong lòng Tần Hoạ, khoé mắt cô cay xè, nước mắt không kiềm được dâng trào.

Hướng Đông lúc đó đang cầm máy quay đối diện Hàn Hiến, khóe mắt liếc thấy phản ứng của Tần Hoạ, lập tức quay máy lại, ghi lại cảnh ấy một lúc.

Sau đó, anh gửi đoạn video thẳng cho Giang Cảnh Sơ.

[Bảo cậu đến mà không chịu đến, để lỡ mất cơ hội đưa khăn giấy rồi nhé.]

Bình Luận (0)
Comment