Xe của Giang Cảnh Sơ dừng trước cổng nhà họ Kỷ, anh đang đợi Kỷ Tĩnh Nhã.
Liếc nhìn tin nhắn Đông gửi tới, chân mày anh khẽ nhíu lại.
Do dự vài giây, cuối cùng cũng bấm mở đoạn video. Trong đó ồn ào náo nhiệt, dáng vẻ Hàn Hiến niệm mấy câu tình thoại sến súa đến mức không nỡ nhìn thẳng, được quay lại rõ ràng.
Giang Cảnh Sơ nhìn đoạn video, khóe môi khẽ cong lên. Nhưng ngay khoảnh khắc Hàn Hiến vừa dứt lời tỏ tình, video bất ngờ rung lắc, hiện ra gương mặt đẫm lệ mơ hồ.
Chỉ trong hai ba giây ngắn ngủi, biểu cảm tan vỡ ấy lại như mũi d.a.o nhọn đ.â.m thẳng vào tim Giang Cảnh Sơ, đau đến mức gần như không thở nổi.
Anh đang định mở lại lần nữa thì cửa xe bị gõ nhẹ, gương mặt xinh đẹp của Kỷ Tĩnh Nhã hiện ra bên ngoài.
Đón cô dâu xong, đoàn người của Tần Hoạ cùng nhau lên xe tới khách sạn dưới trướng Hàn Hiến.
Tần Hoạ đi cùng Chu Điềm Điềm thẳng vào phòng hóa trang.
Chu Điềm Điềm thay váy cưới đặt riêng từ nước ngoài gửi về, trang điểm lại lần nữa rồi đứng chờ bên ngoài sảnh tiệc.
Vừa bước ra từ thang máy, họ đã thấy Giang Cảnh Sơ và Kỷ Tĩnh Nhã, hai người được nhóm khách mời trong bộ vest chỉnh tề vây quanh như những vì tinh tú vây quanh vầng trăng sáng.
Hai đoàn người cùng song song tiến vào, Giang Cảnh Sơ nhẹ nhàng gật đầu với Chu Điềm Điềm nói lời chúc mừng.
Suốt cả quá trình, ánh mắt anh chưa từng dừng lại nơi Tần Hoạ.
Ngược lại, Kỷ Tĩnh Nhã bên cạnh anh, ánh mắt phảng phất ý tứ, kín đáo lướt qua Tần Hoạ, trong mắt ánh lên vẻ kinh diễm lướt qua rồi biến mất.
Chu Điềm Điềm mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, đợi Giang Cảnh Sơ đi xa, liền ghé sát lại thì thầm với Tần Hoạ: “Anh Cảnh sao thế? Hai người lại cãi nhau à?”
Tần Hoạ nghẹn đắng trong lòng nhưng không muốn khiến Chu Điềm Điềm phải bận lòng vào ngày cưới, cô mỉm cười trấn an: “Không có cãi vã gì cả. Mau tập trung đi, sắp vào lễ đường rồi.”
Chu Điềm Điềm “ồ” một tiếng, lại nhờ thợ trang điểm chỉnh sửa lại lớp trang điểm, hồi hộp chờ ở cửa lớn.
Trong tiếng nhạc hôn lễ vang lên chậm rãi bên trong sảnh, Tần Hoạ chỉnh lại đuôi váy cưới cho Chu Điềm Điềm rồi hai cánh cửa lớn nặng nề từ từ mở ra.
Chu Điềm Điềm khoác tay cha mình, từng bước từng bước tiến vào lễ đường trải thảm đỏ.
Tần Hoạ lặng lẽ đứng dưới khán đài chứng kiến.
Đến khi MC mời phù dâu mang nhẫn cưới lên sân khấu, cô mới cầm lấy cặp nhẫn đã chuẩn bị, chậm rãi bước lên.
Một luồng ánh sáng tập trung rọi xuống người Tần Hoạ.
Trong bộ lễ phục phù dâu màu hồng phấn, mái tóc xoăn nhẹ như rong biển buông xõa bên vai, bờ lưng trắng ngần tinh tế, cộng thêm thiết kế đôi cánh bướm phía sau, nhẹ nhàng như mộng như muốn vỗ cánh bay đi.
Khoảnh khắc ấy, cô tựa như tiên nữ lạc xuống trần gian khiến tất cả ánh mắt trong sảnh tiệc đều không tự chủ được mà bị hút chặt lấy.
Người tới tham dự hôn lễ của con trai duy nhất của nhà họ Hàn đều là nhân vật quyền quý, từng gặp không biết bao nhiêu mỹ nhân. Vậy mà vẫn có không ít người thì thầm hỏi thăm về thân thế của phù dâu xinh đẹp này.
Vị trí ghế ngồi trong tiệc cưới được sắp xếp theo thân phận và địa vị, mà Giang Cảnh Sơ, với tư cách thiếu gia nhà họ Giang, đương nhiên ngồi ở vị trí số một, tầm nhìn bao quát nhất.
Từ lúc Tần Hoạ xuất hiện, ánh mắt anh chưa từng rời khỏi cô.
Trong đoạn video ngắn lúc trước, anh chỉ thoáng thấy đôi mắt cô ngấn lệ. Còn lúc này, ánh sáng lấp lánh bao quanh cô, sự lộng lẫy chói mắt ấy, kết hợp cùng những tiếng thì thầm bàn tán bên tai khiến ánh mắt anh hiện lên một tia lạnh lẽo.
Kỷ Tĩnh Nhã cũng từ đại sảnh đã nhận ra sự khác thường trong thái độ của Giang Cảnh Sơ đối với Tần Hoạ, trong lòng đã lờ mờ đoán được.
Thấy anh ánh mắt u ám, cô liền đưa cho anh một tách trà: “Sao thế? Thấy tổ trưởng Tần của chúng ta được nhiều người chú ý quá nên không vui à?”
Giang Cảnh Sơ khẽ xoay tách trà trong tay, thu hồi ánh nhìn: “Không có. Em ấy luôn rất được người ta yêu thích.”
Kỷ Tĩnh Nhã ngẩn ra trong giây lát, rồi lại mỉm cười: “Nhưng nhìn hai người nãy giờ, chắc là cãi nhau rồi đúng không?”
Giang Cảnh Sơ liếc mắt lạnh nhạt nhìn cô một cái, không trả lời.
Đúng lúc này, MC hôn lễ thấy Tần Hoạ quá xinh đẹp, liền trêu ghẹo: “Thay mặt các quý ông độc thân ở đây, xin hỏi phù dâu xinh đẹp đã có bạn trai chưa vậy?”
Câu hỏi vừa dứt, dưới sân khấu liền bùng lên một tràng pháo tay ồn ào.
Tần Hoạ đôi má ửng đỏ, ánh mắt khẽ d.a.o động, vô tình đối diện với ánh mắt của Giang Cảnh Sơ.
Ánh mắt anh nhìn cô, vừa xa lạ vừa xen lẫn khinh miệt, đau như kim châm xuyên qua tim Tần Hoạ, cô vội vàng né tránh ánh nhìn đó.
“Chưa có.”
“Chưa có à? Mọi người nghe rõ rồi đấy nhé! Lát nữa phù dâu xuống sân khấu, ai ưng ý thì tranh thủ xin thông tin liên lạc nha!”
Trong ánh mắt ám muội đan xen khắp nơi, Tần Hoạ lặng lẽ rời khỏi sân khấu, không hay biết sau lưng có một ánh mắt như thiêu đốt đang dõi theo mình.
Cô rời khỏi đại sảnh, thở ra một hơi dài. Nghỉ ngơi một chút rồi còn phải đi theo Chu Điềm Điềm chúc rượu, cô cảm thấy làm phù dâu đúng là chẳng dễ dàng gì.
Đang tìm một góc yên tĩnh để nghỉ chân, tiếng bước chân vững vàng từ xa vang lên.
Tần Hoạ tưởng là Giang Cảnh Sơ, cô liền ngẩng đầu, lại đối diện với một đôi mắt mang theo ý cười.
“Chào cô, cô Tần.”
Tần Hoạ hơi mím môi, ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt, thấy hơi quen mắt.
Người đàn ông mỉm cười: “Cô Tần không nhận ra tôi à? Tôi là bạn của Hàn Hiến, cũng là một trong những phù rể vừa nãy.”
Tần Hoạ vốn chẳng giỏi nhớ mặt người, cô hơi ngượng ngùng mỉm cười: “Xin lỗi, trí nhớ tôi không tốt lắm.”
“Không sao cả, vậy để tôi tự giới thiệu lại lần nữa, lần này nhớ kỹ nhé. Chào cô, tôi tên là Hà Thực, rất hân hạnh được gặp cô. Có thể cho tôi xin phương thức liên lạc được không?”
Tần Hoạ vừa nghe liền hiểu, biết ngay là người này nghe MC nói cô còn độc thân nên mới tới bắt chuyện.
Cô lễ phép chạm nhẹ đầu ngón tay với Hà Thực: “Chào anh, tôi là Tần Hoạ. Liên lạc thì có thể cho nhưng tôi muốn nói trước một điều. Tuy tôi chưa kết hôn nhưng đã có một bé gái hơn bốn tuổi rồi. Nếu anh không ngại thì…”
Còn chưa nói hết câu, nụ cười trên mặt Hà Thực đã cứng lại, vội vàng gượng gạo nói: “Xin lỗi đã làm phiền, tôi còn có việc, xin phép đi trước.”
Nhìn bóng dáng Hà Thực như chạy trối chết, Tần Hoạ không nhịn được bật cười, lắc đầu quay người về lại hội trường.
Bước vừa tới góc hành lang, cô liền nhìn thấy một đôi giày da sáng bóng.
Cô ngẩng đầu theo đôi giày nhìn lên, ánh mắt cô lập tức chạm phải một đôi mắt thâm trầm, đuôi mắt hơi xếch.
Giang Cảnh Sơ đang dựa vào tường, lặng lẽ hút thuốc, ánh mắt lạnh nhạt pha lẫn vẻ giễu cợt: “Em định tuyên bố với cả thế giới chuyện mình có con à?”
Tần Hoạ mím môi, đoán chắc anh đã nhìn thấy cảnh tượng ban nãy.
“Giang Cảnh Sơ, em có thể nói chuyện với anh một lát được không?”
“Nói gì?”
Giang Cảnh Sơ nhả một làn khói thuốc, giọng điệu lười nhác, thờ ơ: “Nếu là chuyện về đứa bé họ Ôn kia. Xin lỗi, anh không hứng thú.”
Một câu đã chặn đứng mọi lời của Tần Hoạ khiến cô bối rối, sắc mặt lộ vẻ khó coi.
Đang định lên tiếng, một bóng dáng thanh thoát đã bước tới.
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
Kỷ Tĩnh Nhã mặc chiếc váy màu đỏ đậu do Viên Mai tặng như một chú bướm xinh đẹp, thong dong sà tới khoác lấy cánh tay Giang Cảnh Sơ: “Xin lỗi nhé, nhà vệ sinh đông quá, anh đợi lâu không?”
Ánh mắt Tần Hoạ tối sầm lại, đầu ngón tay buông thõng khẽ run rẩy, thì ra anh ra ngoài là để đợi Kỷ Tĩnh Nhã.
Kỷ Tĩnh Nhã mỉm cười nhìn về phía cô: “Tổ trưởng Trần, thật khéo, không ngờ cô lại là bạn cô dâu.”
Tần Hoạ cố gắng nặn ra một nụ cười, lướt ánh mắt qua bàn tay đang khoác trên cánh tay Giang Cảnh Sơ: “Đúng là khéo thật. Vậy hai người cứ trò chuyện đi, tôi còn có việc, xin phép vào trước.”
Nhìn bóng lưng lặng lẽ rời đi của Tần Hoạ, trong mắt Giang Cảnh Sơ lóe lên tia đau đớn.
Anh rút tay ra khỏi tay Kỷ Tĩnh Nhã: “Em làm gì vậy?”
Kỷ Tĩnh Nhã lè lưỡi tinh nghịch: “Không phải hai người cãi nhau sao? Em chỉ muốn giúp anh một tay, biết đâu lại tác thành cho hai người.”
Giang Cảnh Sơ ánh mắt trầm xuống, búng điếu thuốc vào thùng rác gần đó: “Đừng làm vậy nữa, anh không thích.”
Tần Hoạ theo sát sau lưng Chu Điềm Điềm, từng bàn một đi mời rượu.
Bàn đầu tiên chính là bàn của Giang Cảnh Sơ.
Hàn Hiến theo lễ nghi, là người đầu tiên cụng ly riêng với Giang Cảnh Sơ: “Anh Giang, em và Chu Điềm Điềm có thể đi đến hôm nay, công lao của anh rất lớn, chén này em và Điềm Điềm xin kính anh, anh cứ tùy ý.”
Giang Cảnh Sơ khẽ cong môi, trong lòng cũng dậy lên nhiều cảm xúc. Năm xưa, anh và Tần Hoạ yêu nhau còn sớm hơn Hàn Hiến và Chu Điềm Điềm, thế nhưng lại không thể cùng nhau đi đến cuối cùng.
Anh giơ ly rượu, một hơi cạn sạch, nể tình cô dâu chú rể vô cùng.
Bên cạnh có một vị trưởng bối không rõ chuyện buột miệng trêu ghẹo: “Không ngờ Hàn Thiếu và phu nhân có thể kết duyên còn nhờ công lao của tổng giám đốc Giang, chỉ một chén làm sao đủ, phải thêm một chén nữa mới đúng!”
Ngồi chung một bàn, địa vị chắc chắn không tầm thường, lại thêm là trưởng bối, Giang Cảnh Sơ cũng không từ chối. Anh cùng Hàn Hiến và Chu Điềm Điềm lại cụng thêm một ly nữa.
Rượu của cô dâu chú rể đều đã pha loãng từ trước, tất nhiên không dễ say. Chỉ riêng Giang Cảnh Sơ, Tần Hoạ đứng bên đã nhận ra sắc mặt anh trắng bệch khác thường.
Nghĩ tới chuyện anh vốn dạ dày không tốt, tối qua tiệc độc thân của Hàn Hiến lại uống không ít, bây giờ tiếp tục uống liên tục.
Tần Hoạ không khỏi lo lắng cho sức khoẻ của anh.
Cô thấy Kỷ Tĩnh Nhã nhẹ nhàng múc cho Giang Cảnh Sơ một bát canh. Anh đón lấy, mỉm cười với cô, tự nhiên đưa bát lên uống.
Hai người, một động một tĩnh, ăn ý hài hòa giống như cặp vợ chồng đã chung sống nhiều năm.
Tần Hoạ cụp mắt xuống, khẽ dời tầm nhìn, trong lòng âm thầm chua xót.