Sau Khi Bị Ép Chia Tay, Tôi Mang Thai Con Của Bạn Trai Cũ

Chương 83

Khách mời quá đông, mà hầu hết đều là người có địa vị.

Tần Hoạ đi theo sau Chu Điềm Điềm, bất giác cũng thay cô ấy tiếp vài ly.

Chu Điềm Điềm xót cô, đang chúc rượu được nửa chừng thì kéo một phù dâu khác tới thay, rồi nhờ nhân viên khách sạn mở cho Tần Hoạ một phòng để cô lên nghỉ ngơi.

Tần Hoạ cầm thẻ phòng rời khỏi sảnh tiệc. Lúc này cô mới cảm thấy đầu óc quay cuồng, cô dựa vào tường lần mò đi đến phòng, đá văng đôi giày cao gót, ngả mình xuống ghế sofa, mơ màng thiếp đi.

Bên này, tiệc vừa kết thúc, Hàn Hiến lại mở thêm một phòng tổng thống cho đám bạn. Ai còn hứng thú thì uống tiếp, không thì đánh bài, hoặc tự tìm trò vui. Tóm lại một câu, chưa ai được phép rời đi.

Lúc này xung quanh náo nhiệt tiếng cười đùa, uống rượu, chơi đùa rộn rã.

Chỉ có Giang Cảnh Sơ ngồi riêng một mình trên sofa, từng ly từng ly buồn bã uống rượu.

Hướng Đông liếc nhìn Kỷ Tĩnh Nhã đang chơi điện thoại cách đó không xa, rồi ghé sát lại Giang Cảnh Sơ.

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

“Cậu mang người ta đến rồi lại chẳng thèm ngó ngàng, có chút không ga lăng đấy.”

Giang Cảnh Sơ ngước mắt liếc Kỷ Tĩnh Nhã một cái, lạnh nhạt nói: “ Cậu quản tôi à? Ở đây đông người thế này, chẳng lẽ còn phải dắt tay dẫn dắt từng bước?”

Hướng Đông tặc lưỡi, nhớ lại: “Trước kia lúc đưa Tần Hoạ đi chơi, nào là lo cho ăn uống, nào là lo giải trí. Bọn anh em đánh bài cũng sợ cô ấy buồn, còn đặc biệt kéo ghế cho ngồi bên cạnh.”

Giang Cảnh Sơ nghe vậy, mặt không cảm xúc rót cho Hướng Đông một ly rượu.

“Uống đi, ngậm miệng lại.”

Hướng Đông quan sát sắc mặt anh, khẽ hỏi: “Sao vậy? Đêm qua còn ổn mà, hôm nay đã mặt nặng mày nhẹ như có ai thiếu nợ vậy.”

Giang Cảnh Sơ chẳng buồn đáp, tự mình uống cạn một ly.

Hướng Đông cũng chỉ đoán bừa, tưởng rằng anh và Tần Hoạ có xích mích.

Anh vỗ vỗ vai Giang Cảnh Sơ, cố tình chọc tức: “Nếu đã chẳng vui vẻ gì thì cần gì gượng ép? Tôi thấy Kỷ Tĩnh Nhã cũng không tồi, ngoan ngoãn nghe lời, chẳng hề có kiểu cách tiểu thư.”

Nghe vậy, Giang Cảnh Sơ quét mắt lạnh lẽo như d.a.o về phía Hướng Đông: “Cậu thích thế à? Chờ tôi giải trừ hôn ước, tôi làm mai cho hai người.”

Hướng Đông giật mình, xua tay lia lịa:

“Đừng đừng! Đùa thế không hay đâu, tôi có nguyên tắc đấy. Phụ nữ của anh em, dù có tốt thế nào cũng không chạm.”

Nói rồi, như chợt nhận ra điều gì đó.

“Cậu nói... muốn giải trừ hôn ước với Kỷ Tĩnh Nhã? Có chuyện gì vậy?”

Giang Cảnh Sơ ngửa đầu uống cạn thêm ly nữa, giọng trầm trầm: “Không có gì, vốn dĩ đã chẳng định cưới.”

Hướng Đông đoán ra, chắc chắn là vì Tần Hoạ.

Anh khẽ thở dài: “Vậy hôm nay còn dẫn Kỷ Tĩnh Nhã đến đây, lại còn trước mặt Tần Hoạ ra vẻ tình tứ, cậu không phải tự chuốc khổ sao?”

Giang Cảnh Sơ uể oải cong môi, lồ ng n.g.ự.c như có lửa đốt: “Tôi ra vẻ tình tứ lúc nào?”

Hướng Đông cười khổ: “Lúc bọn Hàn Hiến mời rượu ấy. Không chỉ tôi thấy đâu, ngay cả Kha Siêu cũng hỏi tôi, rốt cuộc cậu định để Kỷ Tĩnh Nhã hay Tần Hoạ làm chị dâu.”

Giang Cảnh Sơ lúc ấy thật sự không để tâm, chỉ vì dạ dày khó chịu, bên cạnh có bát canh nên tiện tay bưng lên uống.

Hướng Đông nhắc nhở: “Tôi nói thật, lúc cậu uống canh, sắc mặt Tần Hoạ khó coi lắm.”

Sắc mặt cô ấy khó coi?

Giang Cảnh Sơ khẽ cười tự giễu.

“Được rồi, đừng nhắc em ấy nữa, uống đi.”

Phía Kỷ Tĩnh Nhã, cô đang nhắn tin cho Viên Mai.

Viên Mai nghe nói tâm trạng Giang Cảnh Sơ không tốt, uống không ít rượu, liền dặn Kỷ Tĩnh Nhã nắm bắt cơ hội.

Kỷ Tĩnh Nhã nhìn về phía Giang Cảnh Sơ đang uống rượu như uống thuốc độc, trong lòng thấp thỏm bất an.

Không lâu sau, Giang Cảnh Sơ loạng choạng đứng dậy, ôm bụng, vịn tường bước ra ngoài.

Kỷ Tĩnh Nhã vội vàng đỡ lấy anh.

Hướng Đông thấy vậy cũng lo, bèn đi theo, giúp đỡ đưa Giang Cảnh Sơ về phòng tổng thống bên cạnh.

Vừa định theo vào, Kỷ Tĩnh Nhã ngăn anh lại trước cửa, bảo rằng mình có thể chăm sóc được, còn dặn anh cứ yên tâm quay lại.

Dù sao thì danh chính ngôn thuận, cô vẫn là vị hôn thê của Giang Cảnh Sơ, Hướng Đông cũng khó mà phản đối, chỉ đành lo lắng quay về.

Nhưng trong lòng càng nghĩ càng thấy bất an, cứ như thể chính mình đưa Cô Bé Quàng Khăn Đỏ vào miệng Sói lớn vậy.

Không yên tâm, Hướng Đông gọi điện cho Hàn Hiến, báo Giang Cảnh Sơ đau dạ dày, bảo anh mau lên xem sao.

Hàn Hiến lúc đó cũng đang bị kéo uống rượu, nghe tin thì sốt sắng, vừa chạy lên lầu vừa gọi cho Tần Hoạ.

Tần Hoạ vừa mới chợp mắt một chút, cơn đau đầu cũng dịu đi.

Nghe Hàn Hiến nói mà vội vã, cô lo Giang Cảnh Sơ xảy ra chuyện. Cô không nghĩ nhiều, hỏi thẻ phòng rồi lập tức rời đi.

Hai người gần như đồng thời đến trước phòng tổng thống.

Hướng Đông đang đứng đợi ở đó, thấy Hàn Hiến còn mang theo cả Tần Hoạ lên, lập tức cau mày, nháy mắt ra hiệu: “Cậu đưa cô ấy lên làm gì?”

Nhưng Hàn Hiến hôm nay uống hơi nhiều, nhìn không ra ám hiệu, còn tưởng anh sốt ruột vì Giang Cảnh Sơ. Không nói lời nào, lập tức bấm chuông cửa.

Ấn chuông mãi mà không thấy ai mở cửa, Tần Hoạ càng lúc càng lo lắng, chợt nhớ lần trước Cao Phỉ từng nói, Giang Cảnh Sơ từng bị xuất huyết dạ dày.

“Cùng lắm thì tìm nhân viên khách sạn mượn thẻ mở cửa, tôi sợ anh ấy xảy ra chuyện.”

Hàn Hiến cũng ý thức được vấn đề nghiêm trọng, vừa rút điện thoại định gọi cho quản lý khách sạn thì đã bị Hướng Đông vội vàng giữ tay lại, sắc mặt có chút mất tự nhiên.

“Hay là... đợi thêm chút nữa.”

Ở đây chỉ có mình anh ta biết Kỷ Tĩnh Nhã cũng đang ở trong phòng. Nam nữ độc thân ở cùng một chỗ, lâu như vậy không thể nào không nghe thấy tiếng chuông cửa, trừ khi giữa họ đã xảy ra chuyện gì...

Hướng Đông đang rối trí không biết làm sao đẩy Tần Hoạ đi chỗ khác thì đột nhiên cạch một tiếng, cửa phòng được kéo mở ra.

Kỷ Tĩnh Nhã mặc một chiếc áo choàng tắm, chân trần, đôi mắt trong veo ngập nước mang theo vẻ thẹn thùng.

“Các anh tìm anh Cảnh Sơ sao? Anh ấy đang tắm.”

Trong phòng tắm vang lên tiếng nước róc rách, cực kỳ rõ ràng.

Hàn Hiến và Hướng Đông đưa mắt nhìn nhau, đều là vẻ mặt ngơ ngác.

Tình cảnh này, đến bọn họ còn không nhịn được mà suy nghĩ lung tung, huống chi là...

Hai người đồng thời quay đầu, nhìn về phía Tần Hoạ, sắc mặt cô tái nhợt không chút máu.

“Không phải đâu, Tần Hoạ, cái này…”

Cô một lòng lo lắng, vậy mà khi thấy Kỷ Tĩnh Nhã khoác áo tắm xuất hiện trong phòng của Giang Cảnh Sơ, trái tim Tần Hoạ lập tức chìm xuống đáy vực.

Đầu óc cô trống rỗng.

Nhớ lại trước kia Giang Cảnh Sơ đã từng nhiều lần ám chỉ trước mặt cô rằng anh sẽ không kết hôn với Kỷ Tĩnh Nhã. Giờ phút này, tất cả những lời ấy đều trở thành một trò đùa trào phúng.

Khóe môi Tần Hoạ khẽ cong lên, nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc.

“Anh ấy không sao là được rồi, tôi về trước đây.”

Nói rồi, cô xoay người rời đi, cố gắng để bước chân mình giữ vững.

Chỉ đến khi rẽ qua góc hành lang, bờ vai cô mới hoàn toàn sụp xuống.

Tần Hoạ không đợi nổi thang máy, quay đầu chạy thẳng theo lối cầu thang bộ, càng chạy càng nhanh như thể có mãnh thú đang đuổi theo sau lưng.

Giang Cảnh Sơ tắm xong, đầu óc tỉnh táo hơn. Anh ôm bụng đau bước ra, thấy Kỷ Tĩnh Nhã đang ngồi trên ghế sofa.

“Vừa rồi có ai đến sao?”

Kỷ Tĩnh Nhã “ồ” một tiếng, lén liếc nhìn anh. Sắc mặt Giang Cảnh Sơ càng trắng bệch, môi mím chặt, tóc còn ướt nhỏ từng giọt nước lạnh lẽo theo gương mặt góc cạnh chảy xuống cổ.

Kỷ Tĩnh Nhã chột dạ, vội dời ánh mắt: “Là Hàn Hiến và Hướng Đông, họ lo cho anh đau dạ dày nên tới xem.”

Giang Cảnh Sơ gật đầu, không nói gì thêm. Ánh mắt vô thức dừng lại trên người Kỷ Tĩnh Nhã, chiếc áo choàng tắm trên người cô khiến anh nhíu mày.

“Chắc nhân viên khách sạn sắp đem quần áo tới. Cao Phỉ đang đợi em ngoài khách sạn, lát nữa em thay đồ rồi đi luôn đi.”

Trước đó, lúc vào phòng, Giang Cảnh Sơ mở thêm một chai rượu vang, Kỷ Tĩnh Nhã sợ anh tổn thương dạ dày nên giằng lấy không cho uống. Hai người giằng co làm đổ nửa chai rượu lên người, loang lổ những vệt đỏ trông vô cùng chướng mắt.

Giang Cảnh Sơ tâm trạng cực kỳ tệ, liền gọi điện nhờ nhân viên mang đồ tới, sau đó mới vào phòng tắm.

“Vậy còn anh? Anh không định uống nữa chứ?”

Giang Cảnh Sơ quay lưng về phía cô, ngồi xuống ghế cao trước quầy bar, co một chân lên, cánh tay buông lỏng dựa vào mặt bàn.

“Không uống nữa, nghỉ một lúc rồi về.”

Kỷ Tĩnh Nhã lập tức đón lời: “Vậy em đợi anh, chúng ta cùng đi.”

Giang Cảnh Sơ chau mày, trong mắt hiện rõ sự bực bội khó kiềm.

Anh cố nhịn vài giây, cuối cùng vẫn đè nén cơn cáu kỉnh trong lòng.

“Kỷ Tĩnh Nhã, khi nào em đi du học?”

Kỷ Tĩnh Nhã ngẩn người, sắc mặt lập tức trắng bệch.

“Trước đây chẳng phải đã nói rồi sao, còn chưa tới hai tháng mà…”

Cơn đau dạ dày dữ dội khiến Giang Cảnh Sơ chau chặt mày, giọng nói cũng khàn đi.

“Có thể nhờ em một chuyện không? Có thể... đi sớm hơn chút được không?”

Lời vừa dứt, gương mặt Kỷ Tĩnh Nhã lập tức trở nên vô cùng khó coi như thể bị người ta giáng cho một cái tát nảy lửa.

Cô cũng là người có lòng tự trọng. Vì Giang Cảnh Sơ, cô đã hết lần này tới lần khác hạ mình, thậm chí chạm tới giới hạn đạo đức. Nhưng cuối cùng vẫn không đổi được một lần anh quay đầu nhìn lại.

Bàn tay cô siết chặt, Kỷ Tĩnh Nhã im lặng gật đầu, khàn giọng đáp: “Được.”

Bình Luận (0)
Comment