Sau Khi Bị Ép Chia Tay, Tôi Mang Thai Con Của Bạn Trai Cũ

Chương 84

Kỷ Tĩnh Nhã rời đi rồi, Giang Cảnh Sơ mới uể oải cầm điện thoại lên lướt qua.

Trong nhóm chat ba người với Hàn Hiến và Hướng Đông, tin nhắn đã gần như nổ tung.

Lão Hàn: [Anh Cảnh, chuyện gì thế? Đùa quá trớn rồi biết không?]

Đông Tử: [Tôi nhận sai trước, anh Cảnh, tôi thề tôi thật sự không cố ý.]

Hàn Hiến: [Nhận sai có ích gì, cậu làm gì sớm hơn không được, gọi điện cho tôi cũng không nói rõ đầu đuôi!]

Đông Tử: [Tôi đâu có biết anh Cảnh hành động nhanh thế, mới vào chưa tới mười phút đã vào thẳng chủ đề rồi.]

Hàn Hiến: [Mười phút vào chủ đề mà gọi là nhanh à? Nhanh thật thì mười phút xong hết rồi ấy!]

Đông Tử: [Chắc anh Cảnh không yếu vậy đâu…]

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

Lão Hàn: [Cũng đúng, mà xem này, đã nửa tiếng rồi còn chưa có động tĩnh gì. Haiz, đoán trước là anh Cảnh sẽ cưới trước tụi mình nhưng không ngờ động phòng cũng trước luôn…”

Giang Cảnh Sơ vốn đã đau dạ dày dữ dội, đọc đống tin nhắn loạn xạ này chỉ thấy đầu càng thêm nhức nhối.

Anh bực bội bấm gọi thẳng cho Hướng Đông.

“Bọn mày có bị bệnh không vậy? Mấy cái tin nhắn linh tinh quỷ quái gì thế!”

Hướng Đông nghe điện thoại, vội vỗ vỗ đùi cô gái bên cạnh ra hiệu cho cô đi xa chút.

Đợi cô rời khỏi, anh mới cười gượng hai tiếng: “Anh Cảnh, hạn hán lâu vậy rồi, hôm nay cuối cùng cũng được giải khát nhỉ?”

Giang Cảnh Sơ buông ra một câu chửi thô, nhớ lại lời Kỷ Tĩnh Nhã nói, lúc anh tắm thì Hàn Hiến với Hướng Đông đã từng tới phòng tìm, chắc bọn họ hiểu lầm rồi.

“Bọn mày rảnh quá à? Tao với Kỷ Tĩnh Nhã chẳng có gì hết.”

Hướng Đông “ồ” một tiếng, giọng điệu rõ ràng không tin.

“Có cũng không sao mà, hai người là hôn phu hôn thê mà, luyện tập trước cũng coi như kiểm hàng thôi.”

Giang Cảnh Sơ nghiến chặt răng: “Tao muốn uống rượu, cô ấy không cho, hai bên giằng co, làm đổ cả chai rượu vang lên người, chỉ vậy thôi. Còn phải tốn hơi giải thích lại với tụi mày à?”

Nghe vậy, Hướng Đông lập tức ngồi thẳng dậy, vẻ đùa giỡn trên mặt cũng biến mất, môi mím thành một đường thẳng.

“Anh Cảnh, anh không đùa đấy chứ?”

Giang Cảnh Sơ ôm bụng, trán đổ mồ hôi lạnh.

“Mày thấy tao có rảnh vậy không? Đừng có nói nhảm, cúp đây.”

“Ê ê ê, khoan đã, anh Cảnh!”

Hướng Đông hốt hoảng, liếc nhìn điện thoại thấy cuộc gọi vẫn chưa ngắt, anh nuốt nước bọt, vội vàng nói: “Anh Cảnh, lần này hiểu lầm chắc lớn rồi. Vừa nãy bọn tôi tới phòng cậu thì thấy Tần Hoạ cũng ở đó. Kỷ Tĩnh Nhã mặc áo choàng tắm ra mở cửa, còn nói cậu đang tắm... rồi…”

Nói tới đây, đầu bên kia đột nhiên im phăng phắc. Một lúc sau, giọng Giang Cảnh Sơ vang lên, lạnh băng: “Rồi sao?”

Hướng Đông vò đầu, bực bội: “Rồi cô ấy nói một câu cậu không sao là được, rồi quay lưng bỏ đi.”

Giang Cảnh Sơ sững người rất lâu mới lấy lại thần trí. Hướng Đông còn đuổi theo nói thêm một câu: “Anh Cảnh, không giấu gì cậu, lúc đó tôi với lão Hàn cũng nghĩ lệch đi rồi. Nếu cậu thật lòng muốn với Tần Hoạ thì nhanh chóng giải thích với cô ấy đi."

Nghe vậy, sắc mặt Giang Cảnh Sơ trắng bệch, hồi lâu sau mới lạnh lùng phun ra ba chữ: “Không cần thiết.”

Người trong sạch thì không cần biện minh. Cô ấy thậm chí chẳng thèm hỏi lấy một câu, chứng tỏ căn bản cũng chẳng quan tâm.

Tần Hoạ cứ thế chạy ra khỏi khách sạn, nhìn dòng xe cộ tấp nập trên phố, nhất thời cô chẳng biết mình đang ở đâu, cũng không biết phải đi hướng nào.

Cảnh tượng vừa rồi, thấy Kỷ Tĩnh Nhã mặc áo choàng tắm, đã như một cú sốc đột ngột đập thẳng vào đầu cô.

Trong một khoảnh khắc, rất nhiều ý nghĩ nực cười lướt qua trong đầu.

Nhưng cuối cùng, cô vẫn còn chút lý trí. Ở trấn Minh Khê, những ký ức cô và Giang Cảnh Sơ bên nhau vẫn còn rõ ràng như mới.

Anh từng nói, chỉ cần cô muốn, anh sẽ ở bên cô cả đời.

Cô tin, những lời ấy tuyệt đối không phải giả dối.

Giang Cảnh Sơ chưa bao giờ lừa dối cô, dù năm đó cô đã tổn thương anh đến thế, anh cũng chưa từng nỡ làm tổn thương lại cô.

Nghĩ tới đây, lồ ng n.g.ự.c Tần Hoạ càng thêm quặn đau như có ai cắm d.a.o vào khiến cô gần như không thở nổi.

Cô chỉ thấy rất đau lòng cho Giang Cảnh Sơ. Khi đó, tận mắt chứng kiến cô ở bên Ôn Lễ, anh đã phải đau đớn đến nhường nào?

Những ngày sau đó, Giang Cảnh Sơ hoàn toàn không liên lạc với cô như thể anh đã biến mất khỏi thế giới của cô.

Tần Hoạ không biết anh quá bận, hay thật sự đã bị tổn thương, không muốn dính dáng gì đến cô nữa.

Cô từng thử thăm dò, liên lạc với Cao Phỉ một lần, nói rằng bản thiết kế hiệu ứng VR của dự án Kinh Hà Loan đã hoàn thành, hỏi khi nào Giang Cảnh Sơ rảnh có thể tới công ty xem.

Nhưng câu trả lời nhận được chỉ là: Giang tổng rất bận, bảo cô gửi thẳng vào hộp thư cá nhân cho anh ấy.

Tần Hoạ nghe vậy, còn gì không hiểu nữa?

Bên này, sau khi cúp máy với cô, Cao Phỉ lo lắng nhìn Giang Cảnh Sơ đang nằm trên giường bệnh.

Anh mặc bộ đồ bệnh nhân sọc trắng xanh, trên tay còn cắm kim truyền nước, giữa hai hàng lông mày phủ một tầng mệt mỏi nhàn nhạt.

“Giang tổng, có cần báo cho cô Tần biết chuyện anh nhập viện không?”

Giang Cảnh Sơ cầm tài liệu trong tay, từ lúc điện thoại Tần Hoạ gọi đến đã không lật thêm trang nào.

Nghe hỏi vậy, đôi mắt sâu thẳm của anh tối lại.

“Không cần.”

Vừa dứt lời, cửa phòng bệnh bị kéo ra, tiếng giày cao gót lách cách vang lên, từng bước tiến đến gần.

Viên Mai mặc một chiếc sườn xám màu lam nhạt ôm sát người, xách theo một chiếc túi Hermès Birkin phiên bản giới hạn, bước vào với dáng đi ung dung tao nhã. Theo sau bà là viện trưởng cùng một nhóm chuyên gia điều trị bệnh dạ dày.

Vừa nhìn thấy Giang Cảnh Sơ, trong mắt Viên Mai lập tức thoáng qua một tia lo lắng.

“Bệnh dạ dày nặng thế này mà lại đột nhiên phát tác? Đã dặn bao nhiêu lần là không được uống nhiều rượu rồi cơ mà!”

Nói rồi, ánh mắt bà trách cứ liếc sang Cao Phỉ một cái.

“Là trợ lý cấp cao, không chỉ công việc mà cả sinh hoạt cũng phải để tâm khuyên nhủ nó nhiều hơn, sao có thể để mặc nó làm bừa như vậy?”

Cao Phỉ cúi đầu, nhận lỗi: “Xin lỗi, là lỗi của tôi.”

Giang Cảnh Sơ nghe vậy thì “chậc” khẽ một tiếng, giọng điệu có chút bực bội: “Liên quan gì đến Cao Phỉ. Chỉ là viêm loét dạ dày thông thường thôi, mẹ có cần phải làm quá lên như vậy không?”

“Đau đến mức ngất xỉu mà còn chỉ là bệnh thông thường à?”

Viên Mai những ngày qua liên lạc với Giang Cảnh Sơ mãi không được, sốt ruột quá mới gọi điện cho Giang Thừa Vọng. Nghe tin anh đau dạ dày đến mức ngất xỉu phải nhập viện, bà vội vàng mua vé máy bay đêm, tức tốc bay về Bắc Thành.

“Bây giờ phải để viện trưởng Lý nói thẳng ra, con mới chịu bỏ cái thói uống rượu bừa bãi ấy đúng không?”

Viện trưởng Lý nghe vậy, lập tức tiến lên một bước, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Giang tổng, rượu lần này là tuyệt đối không được đụng vào nữa đâu. Lần này còn may chỉ là loét dạ dày, lần sau thì có khi thủng dạ dày hoặc xảy ra biến chứng nguy hiểm hơn đấy.”

Giang Cảnh Sơ cau mày, nhẫn nhịn ừ một tiếng: “Biết rồi. Mấy người cứ làm việc của mình đi.”

Đợi đám người lần lượt rời khỏi phòng bệnh, anh mới cảm thấy hô hấp dễ chịu hơn chút. Ngẩng đầu nhìn Viên Mai, hỏi: “Mẹ còn gì dặn dò nữa không? Nói luôn đi, con buồn ngủ rồi, muốn nghỉ.”

Viên Mai tất nhiên không chỉ đến vì chuyện bệnh tình của Giang Cảnh Sơ. Bà liếc mắt ra hiệu cho Cao Phỉ, cậu lập tức hiểu ý, gật đầu: “Phu nhân nói chuyện với Giang tổng đi, tôi ra ngoài rửa ít hoa quả.”

Chờ Cao Phỉ đi rồi, Viên Mai mới ngồi xuống chiếc ghế chăm sóc cạnh giường bệnh, giọng hạ thấp: “Hôm đó, ngày Hàn Hiến cưới, giữa con với Tĩnh Nhã đã xảy ra chuyện gì?”

Giang Cảnh Sơ không thèm nhấc mí mắt lên: “Không có chuyện gì cả.”

“Không có chuyện gì, vậy tại sao hôm sau người ta đã đòi xuất ngoại?”

Giang Cảnh Sơ hờ hững đáp: “Trước đó, bên studio của cô ấy có suất du học, các con cũng từng bàn qua rồi.”

Chuyện này Viên Mai cũng từng nghe nói. Khi đó, Tĩnh Nhã còn nhắc qua một lần nhưng ý định ra nước ngoài lúc đó của cô vẫn chưa chắc chắn. Mấy hôm trước dự đám cưới của Hàn Hiến, cô còn mang tâm tư muốn tiến thêm bước nữa với Giang Cảnh Sơ.

Vậy mà chỉ qua một đêm, mẹ của Tĩnh Nhã đã vội vàng gọi điện báo với bà rằng Tĩnh Nhã đã bắt đầu chuẩn bị các thủ tục ra nước ngoài.

Bằng trực giác, Viên Mai biết mọi chuyện chắc chắn không đơn giản như vậy. Gọi điện cho Tĩnh Nhã hỏi rõ thì cô lại không chịu nói nửa lời, bất đắc dĩ, bà chỉ đành tự mình đến thăm dò Giang Cảnh Sơ.

“Tiểu Sơ.” Viên Mai dịu dàng gọi: “Con thành thật nói cho mẹ biết, có phải con vẫn đang nghĩ đến chuyện hủy hôn với Tĩnh Nhã đúng không?”

Bình Luận (0)
Comment