Sau Khi Bị Ép Chia Tay, Tôi Mang Thai Con Của Bạn Trai Cũ

Chương 85

Đến nước này, Giang Cảnh Sơ cũng không định giấu diếm Viên Mai thêm nữa.

“Đúng vậy, đợi cô ấy ra nước ngoài, con sẽ tìm cơ hội hủy bỏ hôn ước.”

Viên Mai sắc mặt đại biến: “Chuyện lớn như vậy, các con dựa vào đâu mà tự quyết định?”

Giang Cảnh Sơ cau mày: “Dù lớn đến đâu, cũng là chuyện giữa con và cô ấy. Hai chúng con đã bàn bạc kỹ càng, sự đồng ý của mọi người còn quan trọng gì?”

“Con đúng là hồ đồ! Việc cưới Tĩnh Nhã không chỉ đơn giản là chuyện của hai đứa mà còn liên quan đến mối quan hệ thông gia giữa nhà họ Giang và nhà họ Kỷ! Chỉ khi liên hôn với nhà họ Kỷ, địa vị của con mới thực sự vững chắc, sau này bất kể ai cũng không thể dễ dàng lay chuyển!”

Giang Cảnh Sơ nghe đến đây, cuối cùng cũng hiểu ra ý Viên Mai, khẽ bật cười: “Thì ra mẹ nói nhiều như vậy, hóa ra là lo con không giữ nổi vị trí thừa kế của Giang Thị. Thế còn trước đây một câu lại một câu nào là Kỷ Tĩnh Nhã dịu dàng hiền thục, hợp làm dâu nhà lành, tất cả chỉ là lời ngon tiếng ngọt để lừa con thôi sao?”

Trên mặt Viên Mai thoáng hiện vẻ xấu hổ rồi biến mất rất nhanh: “Bất luận nguyên nhân là gì, mẹ tuyệt đối không hại con. Hôn sự này, con không thể hủy. Lát nữa mẹ sẽ đi gặp Tĩnh Nhã.”

Giang Cảnh Sơ cười lạnh: “Tuỳ mẹ. Muốn gặp thì cứ đi gặp. Nhưng con nói trước, hôn sự này, con nhất định sẽ hủy bỏ.”

Hai mẹ con bất hòa, ai nấy mang tâm sự nặng nề rời đi. Viên Mai vừa ra khỏi bệnh viện, lập tức đến chỗ đã hẹn với Kỷ Tĩnh Nhã.

Kỷ Tĩnh Nhã mặc một chiếc váy mới ra mắt của một thương hiệu nổi tiếng, ngồi duyên dáng bên cửa sổ, dáng vẻ tao nhã.

Viên Mai đứng từ xa nhìn, chỉ thấy vô cùng thuận mắt, thật sự không hiểu vì sao con trai mình lại không động lòng.

Nhìn thấy Viên Mai, Kỷ Tĩnh Nhã vẫn giữ phong thái đoan trang như thường, chỉ có trong lời nói ẩn ẩn chút bi thương, dường như đã không còn ôm hy vọng với chuyện hôn nhân cùng Giang Cảnh Sơ.

Viên Mai không muốn vòng vo, đi thẳng vào vấn đề: “Tĩnh Nhã, Tiểu Sơ nhập viện rồi.”

“Nhập viện?” Kỷ Tĩnh Nhã giật mình, vẻ mặt đầy lo lắng: “Anh ấy làm sao vậy? Chẳng lẽ bệnh dạ dày lại tái phát sao?”

“Đúng vậy. Hôm Tiểu Hàn kết hôn, tối về nhà thì đột nhiên ngất xỉu, phải đưa vào bệnh viện cấp cứu ngay trong đêm. Nhưng con yên tâm, bây giờ tình trạng đã ổn định hơn nhiều rồi.”

Kỷ Tĩnh Nhã nghe vậy mới nhẹ nhõm thở ra.

Viên Mai dịu dàng vỗ vỗ tay cô: “Thấy con lo lắng như thế, dì vui lắm. Vậy con có thể thành thật nói cho dì biết, rốt cuộc giữa con và Tiểu Sơ đã xảy ra chuyện gì không?”

Kỷ Tĩnh Nhã khẽ cắn môi: “Trong lòng Giang Cảnh Sơ có người khác. Con không muốn tự mình chuốc lấy khổ sở nữa.”

Viên Mai nghe xong, đôi mày thanh tú bỗng nhíu lại: “Là Tần Hoạ sao?”

Kỷ Tĩnh Nhã ngạc nhiên trước phản ứng của Viên Mai: “Dì biết cô ấy sao?”

Viên Mai đặt tay lên đùi, khẽ nắm chặt lại, vẻ mặt vẫn điềm nhiên: “Ừm, trước kia nghe con nói Tiểu Sơ đối xử đặc biệt với một nữ thiết kế họ Tần bên YJ nên dì có lưu tâm.”

Ngừng một chút, Viên Mai tiếp lời: “Nếu chỉ vì cô ta, thì con hoàn toàn không cần lo lắng, cũng không cần phải vội vàng rút lui. Chỉ cần dì và nhà họ Giang không thừa nhận, cả đời này cô ta cũng đừng hòng bước chân vào cửa nhà họ Giang.”

Hai ngày rồi kể từ khi Tần Hoạ gửi email đi, nhưng vẫn không có hồi âm, đồng ý cũng không, từ chối cũng không.

Gần đây cô bận rộn vô cùng, nhận thêm mấy dự án, ngày ngày chạy công trình, vẽ bản vẽ, đến thở còn chẳng có thời gian.

Hôm ấy, từ nước ngoài, Chu Điềm Điềm đang hưởng tuần trăng mật bỗng gửi tin nhắn tới.

[Bấy bì, cậu biết chuyện anh Cảnh nhập viện chưa? Tớ vừa nghe Hàn Hiến nói, hôm bọn tớ kết hôn, anh Cảnh về nhà thì ngất xỉu, phải gọi xe cấp cứu đưa vào viện.]

Tần Hoạ đọc xong tin nhắn, tim như thắt lại, bút trong tay cũng rơi xuống.

[Ngất xỉu? Tớ không biết... Không ai nói với tớ cả.]

Chu Điềm Điềm gửi ngay một biểu cảm ngạc nhiên.

[Nghe nói là viêm loét dạ dày cấp tính, nằm viện cả tuần trời rồi. Những ngày qua bận quá, tớ vẫn chưa hỏi cậu, cậu với anh Cảnh rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Còn nữa, hôm tớ cưới, sao cậu lại bỏ đi chẳng nói lời nào?]

Trong lòng Tần Hoạ giờ chỉ còn hình ảnh Giang Cảnh Sơ ngất đi, được đưa lên xe cấp cứu. Cô vội vã thu dọn đồ đạc.

[Đợi cậu về nước, tớ sẽ kể rõ.]

Tần Hoạ tắt máy, đứng dậy chạy ra ngoài.

Lúc ngồi vào xe taxi, cô mới sực nhớ ra bản thân hoàn toàn không biết Giang Cảnh Sơ đang nằm ở bệnh viện nào.

Do dự một hồi, cô gọi cho Cao Phỉ.

Cao Phỉ vừa tan làm, đang trên đường đến bệnh viện. Nghe điện thoại của Tần Hoạ, nghĩ đến mấy ngày nay Giang Cảnh Sơ ăn uống chẳng vô, chỉ dựa vào dinh dưỡng truyền tĩnh mạch mà sống liền báo ngay tên bệnh viện và số phòng bệnh, trong lòng thầm nhủ: Chuyện này không phải mình chủ động khai đâu nhé.

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

Tần Hoạ vội vã mua một bó hoa tươi và một giỏ trái cây, đến cổng bệnh viện thì lại do dự.

Lúc nãy vội vàng lao đến, giờ nghĩ lại, cô hoàn toàn không biết nên nói gì khi gặp anh. Có khi Giang Cảnh Sơ chẳng muốn nhìn mặt cô nữa cũng nên.

Nghĩ vậy, Tần Hoạ chùn bước, quay người định rời đi.

Đúng lúc ấy, Cao Phi vừa tới cổng bệnh viện, trông thấy cô liền bước nhanh tới: “Cô Tần, đã tới rồi thì sao không lên?”

Tần Họa khẽ “ồ” một tiếng, vẻ mặt có phần lúng túng, cô đưa bó hoa và giỏ trái cây trong tay cho Cao Phỉ.

“Công ty đột nhiên có việc gấp, tôi phải quay về ngay. Phiền cậu chuyển giúp những thứ này cho tổng giám đốc Giang.”

Cao Phỉ liếc nhìn hoa và giỏ trái cây trong tay cô, nhưng không nhận lấy.

“Đã đến tận cửa bệnh viện rồi, cũng không thiếu chút thời gian này. Đi thôi, cùng lên trên.”

Tần Họa rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, chỉ có thể lặng lẽ hít sâu một hơi rồi theo Cao Phỉ đi về phía khu nội trú.

Tầng mà Giang Cảnh Sơ nằm điều trị chỉ có một mình anh, hành lang vô cùng yên tĩnh, những nhân viên y tế qua lại đều bước rất nhanh và nhẹ.

Thấy Cao Phỉ, ánh mắt họ lập tức trở nên kính cẩn.

Cao Phỉ gật đầu đáp lại, hỏi: “Tổng giám đốc Giang ăn trưa thế nào rồi?”

Y tá lắc đầu: “Vẫn như trước, hầu như không đụng đũa.”

Cao Phi khẽ nhíu mày, gương mặt lộ vẻ lo lắng: “Biết rồi, vất vả cho cô.”

Chờ y tá rời đi, Cao Phi thở dài: “Hôm Hàn Thiếu kết hôn, tổng giám đốc Giang uống rất nhiều rượu, nửa đêm đau dạ dày đến mức ngất xỉu. Vào viện rồi, tâm trạng lại không tốt, ăn uống rất kém. Cô Tần, nếu tiện, mong cô giúp khuyên nhủ tổng giám đốc một chút."

Tần Họa mím môi, không đáp.

Hai người im lặng đi đến trước cửa phòng bệnh, Cao Phỉ chủ động gõ nhẹ.

Bên trong không có tiếng trả lời.

Cao Phỉ quay đầu nói: “Cô Tần, có lẽ tổng giám đốc đang ngủ, cô cứ vào đi.”

Cao Phỉ đi rồi, Tần Họa đứng ngoài cửa thêm hai phút mới lấy hết dũng khí khẽ đẩy cửa bước vào.

Phòng bệnh rất rộng, bài trí chẳng khác nào khách sạn năm sao, tiện nghi đầy đủ.

Tần Họa băng qua phòng khách nhỏ, rẽ qua một cánh cửa mới tới nơi Giang Cảnh Sơ nghỉ ngơi.

Anh đang ngủ, giường bệnh được nâng cao một nửa, mặc bộ đồ bệnh nhân sọc trắng xanh, lặng lẽ nằm đó.

Chăn đắp ngang hông, đầu nghiêng nhẹ, vài sợi tóc rủ xuống giữa trán, mang theo nét lười nhác, mệt mỏi.

Gương mặt anh dường như gầy đi một chút, hai bên má hơi hóp lại, đường nét khuôn mặt càng thêm góc cạnh lạnh lùng.

Ngay cả trong lúc ngủ, lông mày anh vẫn nhíu chặt, đầu ngón tay đôi lúc còn khẽ run lên.

Tần Họa từng đọc qua tài liệu tâm lý, biết đây là biểu hiện của việc thiếu cảm giác an toàn nghiêm trọng.

Cô đứng lặng nhìn anh thật lâu, vừa định quay người đặt đồ xuống, người trên giường bệnh đột nhiên khẽ động đậy.

Giang Cảnh Sơ từ từ mở mắt, trông thấy bóng dáng quen thuộc, ngỡ rằng mình đang mơ. Nhưng vì sao, ngay cả trong mơ, anh cũng chỉ nhìn thấy bóng lưng cô?

Anh vô thức gọi khẽ: “Tần Họa?”

Giọng anh khàn khàn, mềm yếu, xen lẫn một chút không thể tin nổi.

Tần Họa khựng lại, quay đầu nhìn anh, ánh mắt dịu dàng trong trẻo: “Em đánh thức anh rồi sao?”

Giang Cảnh Sơ lúc này mới nhận ra không phải mơ, anh chống tay ngồi dậy, Tần Họa thấy vậy vội bước tới định đỡ.

Giang Cảnh Sơ giơ tay ngăn lại, giọng điệu lạnh nhạt: “Không cần, anh còn chưa yếu đến mức phải nhờ người hầu hạ.”

Tần Họa khựng lại, lúng túng đứng yên tại chỗ: “Em nghe Chu Điềm Điềm nói anh bệnh nên tới thăm anh.”

Giang Cảnh Sơ nhướng mày, môi mím chặt: “Bây giờ em đã thấy rồi đó.”

Tần Họa gật đầu, nhận ra rõ ràng sự xa cách trong thái độ của anh, cô chăm chú nhìn anh thật sâu.

“Anh không sao là tốt rồi. Anh nghỉ ngơi cho khỏe, em đi trước.”

Dứt lời, cô xoay người bước ra cửa.

Đi được mấy bước, Giang Cảnh Sơ lạnh lùng gọi giật cô lại: “Tần Họa.”

Tần Họa lập tức dừng chân, chỉ nghe phía sau anh hỏi: “Em thật sự không có gì muốn hỏi anh sao?”

Trong đầu Tần Họa lúc này hỗn loạn, hàng ngàn hàng vạn suy nghĩ lướt qua.

Cuối cùng, cô khẽ đáp: “Có.”

Bình Luận (0)
Comment