Giang Cảnh Sơ bật cười: “Vậy rốt cuộc chuyện quan trọng em muốn nói với anh là gì?”
Tần Hoạ lại bỗng nhiên không muốn nói ra quá sớm, khẽ nhướng đuôi mắt: “Đợi em đón Y Y về rồi nói.”
Giang Cảnh Sơ “ồ” một tiếng, những ngón tay thon dài đưa lên vuốt nhẹ gương mặt cô: “Tần Hoạ, thật khó tin, em thực sự đã kết hôn với anh rồi?”
Khuôn mặt Tần Hoạ thoáng phủ một tầng hồng nhạt: “Không phải hai quyển giấy chứng nhận kết hôn vẫn còn nằm trong tay anh sao?”
Từ lúc rời khỏi cục dân chính, Giang Cảnh Sơ đã giữ cả hai cuốn sổ đỏ, danh nghĩa là để đề phòng Tần Hoạ sau này hối hận đòi ly hôn.
“Chỉ là... anh vẫn cảm thấy cứ như đang nằm mơ vậy.”
Tần Hoạ đảo mắt, cuối cùng cũng hiểu ra sự bất an trong lòng Giang Cảnh Sơ đến từ đâu. Cô nghiêng người, hôn nhẹ lên má anh.
“Giờ thì sao? Còn cảm thấy như đang mơ không?”
Giang Cảnh Sơ bật cười, vẻ mặt lưu manh chỉ vào má bên kia: “Vẫn còn một chút, hay là... bên này cũng hôn một cái?”
Tần Hoạ thầm cười khổ trong lòng, biết anh lại giở trò, nhưng hôm nay, cô chỉ muốn chiều theo anh. Cô nâng khuôn mặt anh lên, lần lượt hôn nhẹ bên trái bên phải.
Vừa định rút về, cổ tay đã bị Giang Cảnh Sơ kéo lại, phút chốc, đôi môi dịu dàng của anh phủ lên môi cô.
Đó là nụ hôn da diết và đắm say nhất kể từ khi họ tái ngộ mềm mại, tinh tế, không vương chút d*c vọng nào, chỉ tràn ngập hạnh phúc và ngọt ngào.
Thật lâu sau, nụ hôn mới kết thúc.
Giang Cảnh Sơ ôm chặt Tần Hoạ vào lòng, khẽ thở dài.
“Hoạ à, phải nói rằng, ngôi miếu Nguyệt Lão ở núi Minh Khê quả thật linh nghiệm.”
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
…
Ngày Tần Hoạ bay sang Anh đón Y Y, Giang Cảnh Sơ tự mình đưa cô ra sân bay.
Ban đầu anh cũng định đi cùng nhưng đột ngột có cuộc đàm phán quan trọng, anh buộc phải tham dự.
Trước lúc lên máy bay, Giang Cảnh Sơ ôm chặt Tần Hoạ, không nỡ buông tay.
“Đã nói rồi, chỉ được đón con gái thôi, tuyệt đối không được thân thiết với tên họ Ôn kia, cũng không được nói chuyện nhiều với hắn ta.”
Tần Hoạ trêu chọc anh: “Nếu lo lắng vậy, hay là anh đi cùng em đi?”
Giang Cảnh Sơ nhẹ nhàng cắn khẽ vành tai cô, giọng khàn khàn pha chút nũng nịu: “Anh cũng muốn lắm chứ... nhưng lần này thật sự không rời đi được, em ngoan nhé?”
Tần Hoạ đỏ bừng cả mặt: “Vậy hứa rồi đó, lúc em về, anh phải ra sân bay đón em!”
Giang Cảnh Sơ lưu luyến hôn cô hết lần này đến lần khác, ánh mắt dõi theo bóng lưng cô cho đến khi khuất hẳn.
Ngay khi quay người, ánh mắt cưng chiều kia lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ lạnh lùng quyết đoán.
“Cao Phỉ, xuất phát sớm, đẩy nhanh tiến độ đàm phán!”
Cao Phỉ rùng mình, khó tin nhìn người trước mắt - người thừa kế nhà họ Giang với khí thế bức người này thật khó mà liên tưởng đến hình ảnh “não cá vàng” vừa nũng nịu khi nãy.
Ngày thứ ba ở Anh, Tần Hoạ hẹn gặp Ôn Lễ.
Vừa thấy Ôn Lễ, Y Y đã vui vẻ gọi to: “Ba Ôn ơi!”
Tần Hoạ lập tức ngăn lại: “Y Y, phải gọi là chú Ôn, không được gọi là ba.”
Ôn Lễ đã quen với sự cố chấp này của Tần Hoạ, chỉ mỉm cười, vác Y Y lên vai: “Gọi ba cũng không sao, từ nhỏ đến lớn đều do chú chăm sóc, chẳng khác nào ba ruột.”
Tần Hoạ nhíu mày, thầm nghĩ nếu Giang Cảnh Sơ - tên hay ghen kia nghe được, chắc chắn sẽ giận dữ.
Cô trịnh trọng nói: “Ôn Lễ, em và Giang Cảnh Sơ đã đăng ký kết hôn rồi.”
Bàn tay Ôn Lễ đang đỡ eo Y Y bỗng siết chặt lại, ánh mắt đầy kinh ngạc nhìn cô: “Em nói gì?”
Tần Hoạ biết, chuyện này không thể giấu được Ôn Lễ. Cô rất rõ ràng, Ôn Lễ luôn chờ đợi mình, cô không muốn để anh ấy tiếp tục vô vọng.
“Chúng em đã bỏ lỡ nhau năm năm rồi, em không muốn lãng phí thêm nữa.
Ôn Lễ, anh đừng đợi em nữa.”
Gương mặt luôn điềm tĩnh, tự kiềm chế của Ôn Lễ lần đầu tiên xuất hiện vết nứt: “Hoạ à, em không sợ mẹ Giang Cảnh Sơ lại giở thủ đoạn cũ sao?”
Tần Hoạ khẽ cười: “Tùy bà ấy, từ nay về sau, vì bất cứ ai, bất cứ chuyện gì, em cũng sẽ không buông tay Giang Cảnh Sơ nữa.”
Lời vừa dứt, Y Y đột nhiên chỉ về phía xa, nơi một người đàn ông cao ráo, đeo kính đen đang đi tới, vui vẻ gọi to: “Mẹ ơi, con thấy ba rồi!”
Giang Cảnh Sơ vội vã kết thúc công việc, tranh thủ bay sang Anh trước ngày Tần Hoạ về nước.
Từ xa, anh đã nhìn thấy cảnh tượng “gia đình ba người” Tần Hoạ, Ôn Lễ và Y Y ríu rít trò chuyện, trông vô cùng hạnh phúc.
Trong lòng Giang Cảnh Sơ nhói đau.
Anh bước nhanh tới, sắc mặt u ám: “Trùng hợp thật đấy, đang đi dạo phố à?”
Tần Hoạ không giấu nổi vui mừng, khóe môi cong lên: “Sao anh lại tới đây?”
Giang Cảnh Sơ bình tĩnh kéo cô về phía mình: “Tới kiểm tra đấy, xem em có lén lút liếc mắt đưa tình với ai không.”
Mặt Tần Hoạ đỏ bừng.
Ngay lúc đó, Y Y đã vươn hai tay về phía Giang Cảnh Sơ, phấn khích gọi: “Ba ơi! Ba ơi!”
Ôn Lễ thoáng lúng túng.
Còn Giang Cảnh Sơ thì sững người.
Bây giờ bọn trẻ con tiếp thu nhanh thật, ngay trước mặt ba ruột mà lại gọi ba dượng là “ba” luôn sao?
Trong lòng Giang Cảnh Sơ bỗng nhiên có chút hả hê, động tác cứng ngắc nhận lấy Y Y từ vai của Ôn Lễ.
Cô bé nhỏ nhắn, người thơm tho mùi sữa, mềm mềm mại mại. Lần đầu tiên Giang Cảnh Sơ bế một đứa bé nhỏ thế này, bối rối xoay tới xoay lui điều chỉnh tư thế.
Y Y cũng không khóc nháo, đôi mắt đen láy đảo qua đảo lại đánh giá anh.
Ba cô bé thật đẹp trai, còn đẹp hơn cả trong những bức ảnh mẹ cho xem.
“Đi thôi.”
Giang Cảnh Sơ ôm Y Y, một tay khoác lấy eo Tần Hoạ, quay người đi về phía xe, từ đầu tới cuối coi Ôn Lễ như không khí.
Ngược lại Ôn Lễ, đợi ba người họ đi được vài bước, mới không nhịn được gọi với theo: “Tần Hoạ.”
Cả ba người đồng loạt quay đầu lại, Ôn Lễ gượng cười, môi mấp máy: “Nếu sau này em hay Y Y có bất cứ việc gì cần giúp đỡ, cứ việc tìm anh bất cứ lúc nào.”
Tần Hoạ nhất thời trong lòng ngổn ngang trăm mối, cô khẽ gật đầu, vừa định mở miệng đã nghe Giang Cảnh Sơ khẽ cười lạnh: “Vợ tôi, tôi tự bảo vệ. Sẽ không bao giờ cần đến cậu.”
Giờ Y Y đã hoàn toàn hoá thân thành một “fan girl” nhỏ. Theo sát phía sau Giang Cảnh Sơ, liên tục gọi: “Ba ơi! Ba ơi!”
Giang Cảnh Sơ cảm nhận được cô bé này thực lòng thích mình, cúi đầu liếc nhìn cục cưng mềm mại trong lòng.
“Bình thường tên họ Ôn đó bận lắm à? Sao con gái lại thiếu thốn tình cảm của ba đến mức này?”
Tần Hoạ đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị đưa Y Y về nước, nghe vậy, đầu cũng không buồn ngẩng lên.
“Đúng là rất thiếu, anh bù vào đi.”
Anh?
Giang Cảnh Sơ giật giật khoé miệng, lặng lẽ mở điện thoại, gõ vào ô tìm kiếm:
[Làm thế nào để làm một người cha kế tốt]
Kết quả, tại quê nhà, giữa đêm khuya mơ màng, Cao Phỉ nhận được điện thoại của ông chủ: “Giang tổng, anh muốn mua gì ạ?”
“Búp bê Barbie? Sách tranh thiếu nhi? Váy cho bé gái bốn, năm tuổi? Còn phải chuẩn bị đủ để lấp đầy một cái tủ quần áo? Vâng… tôi hiểu rồi… sáng mai tôi sẽ sắp xếp ngay…”
Sáng hôm sau, Cao Phỉ tỉnh dậy, suýt tưởng đêm qua mình nằm mơ, mở ghi chú ra, nhìn đống thứ mình ghi lại tối qua, cậu chìm trong trầm mặc…
Nhưng điều khiến cậu càng thêm sốc là hai ngày sau ra sân bay đón người. Nhìn thấy ông chủ nhà mình, tay nắm c.h.ặ.t t.a.y cô Tần, trong n.g.ự.c còn ôm một bé gái nhỏ.
Cô bé trắng trẻo, xinh xắn như búp bê sứ, ngũ quan giống Giang Cảnh Sơ như đúc.
Cao Phỉ vốn tốt nghiệp trường danh tiếng, IQ một trăm năm mươi, giờ phút này lại có cảm giác CPU trong đầu mình sắp cháy.
“Tổng giám đốc Giang, đây là...?”
Giang Cảnh Sơ thản nhiên đáp: “Con gái tôi.”
Ba chữ, ngắn gọn súc tích.
Cao Phỉ lảo đảo suýt ngã.
Từ bao giờ ông chủ của cậu đã có một cô con gái lớn thế này? Sao cậu không hề hay biết?
Vì biệt thự Kinh Hòa Loan đang trong giai đoạn thi công, Giang Cảnh Sơ trực tiếp bảo Cao Phỉ đưa họ về Hằng Phong Gia Viên.
Đây là căn hộ rộng lớn, không gian rất rộng. Nhưng vì Giang Cảnh Sơ hiếm khi tới ở nên thiếu hẳn hơi thở cuộc sống.
Y Y vừa vào đã như một chú thỏ nhỏ, tò mò chạy khắp nơi, chẳng bao lâu đã chọn được một căn phòng.
“Tối nay con muốn ngủ với mami ở đây.”
Giang Cảnh Sơ mặt lập tức sầm xuống, kéo Tần Hoạ sang một bên: “Y Y lớn thế rồi còn chưa tách giường?”
Tần Hoạ mím môi: “Tách rồi.”
“Vậy sao còn đòi ngủ cùng?”
Tần Hoạ nhỏ giọng: “Con bé mới về nước, còn chưa quen với môi trường xung quanh, ngủ cùng mẹ vài hôm cũng được.”
Giang Cảnh Sơ: …?
“Con bé ngủ cùng em, thế còn anh?”
Tần Hoạ đỏ bừng cả mặt, dở khóc dở cười: “Đương nhiên anh vẫn ngủ phòng của mình rồi!”
Giang Cảnh Sơ: ???
Cả gương mặt viết hai chữ bị bỏ rơi to đùng.
“Sao có thể thế được? Hai vợ chồng lấy giấy chứng nhận kết hôn rồi mà còn phải ngủ riêng sao?”