Sau Khi Bị Ép Chia Tay, Tôi Mang Thai Con Của Bạn Trai Cũ

Chương 88

Đêm đen gió lớn.

Trong căn phòng tối om, bỗng vang lên tiếng bước chân rất khẽ.

Ngay sau đó, một bóng người đổ xuống, đệm giường hơi lún xuống, Tần Hoạ đang say ngủ, cảm giác có một đôi tay vòng qua ôm lấy mình, mùi hương quen thuộc khiến cô vô thức rúc sâu vào lồ ng n.g.ự.c ấm áp ấy.

Chợt thấy không đúng, cô mở mắt ra, đập vào mắt là một đôi đồng tử sáng lấp lánh.

“Giang Cảnh Sơ!” Tần Hoạ khẽ kêu một tiếng, giọng đầy kinh ngạc: “Anh qua đây làm gì?”

Giang Cảnh Sơ cúi đầu hôn l3n đỉnh tóc cô, giọng khàn khàn: “Nửa đêm nhớ vợ, nghĩ đến việc em ấy còn đang ngủ trên giường người khác, anh ngủ không nổi.”

Tần Hoạ “chậc” một tiếng, đẩy đẩy lồ ng n.g.ự.c anh: “Anh phiền quá đi, mau về phòng mình đi.”

Giang Cảnh Sơ siết chặt cánh tay ôm cô: “Không về, trừ khi em theo anh qua phòng kia.”

Tần Hoạ liếc nhìn nhóc con đang ngủ ngon lành bên cạnh: “Nửa đêm con bé tỉnh dậy không thấy em sẽ khóc mất.”

Giang Cảnh Sơ nghiêm túc đáp: “Anh cũng sẽ khóc.”

Tần Hoạ sững người một giây, rồi nhanh chóng hiểu ra ý anh, thái dương giật giật:

“Giang Cảnh Sơ, anh không biết ngại khi đi so đo với một đứa trẻ mới hơn bốn tuổi à…”

Chưa kịp nói hết câu, môi đã bị anh bất ngờ chiếm lấy. Trong lúc hai người quấn quýt, tay anh cũng không an phận mà luồn vào trong áo cô tìm kiếm.

Tần Hoạ bị chạm vào đến mức rùng mình, tránh né theo bản năng, động tác hơi mạnh.

Bỗng, một cái đầu nhỏ dụi dụi mắt ngó ra từ bên cạnh.

“Mami ơi, ba ơi, hai người đang hôn nhau ạ?”

Giang Cảnh Sơ ngồi trước bàn làm việc, mắt thì nhìn tài liệu nhưng tâm trí lại bay tận đâu, làm sao để cho nhóc con ấy chịu tách ra ngủ phòng riêng với Tần Hoạ đây.

Từ hôm bị bắt gặp đêm đó, Tần Hoạ mỗi tối đều khóa trái cửa phòng ngủ, coi anh như tên trộm.

Giang Cảnh Sơ càng nghĩ càng bực mình. Chứng nhận kết hôn cũng đã lĩnh được nửa tháng rồi, vậy mà đến giờ anh còn chưa được “thực hiện” quyền lợi của một người chồng!

Đang ngồi đó ngẩn người, ông nội đích thân gọi điện bảo anh mau về nhà một chuyến.

Giang Cảnh Sơ đại khái đoán được chuyện gì.

Về đến nhà cũ, thấy đầy nhà toàn người, anh cũng nhướn mày: “Ồ? Đông đủ thế này, có chuyện gì mà phải huy động lớn vậy?”

Vừa dứt lời, một cái tách trà bay tới, “choang” một tiếng vỡ nát ngay dưới chân anh.

Giang Cảnh Sơ nhíu mày, phủi sạch vết trà văng lên ống quần: “Ông nội, ông có ý gì đây ạ?”

“Thằng ranh! Còn dám gọi ta là ông nội!”

Ông cụ tức đến mức râu cũng dựng ngược: “Nói! Ai cho cháu lá gan tự tiện đi đăng ký kết hôn?”

Giang Cảnh Sơ bật cười, chậm rãi kéo ghế ra ngồi xuống: “À, chuyện đó á? Vốn định đợi thêm thời gian nữa mới nói với mọi người, không ngờ tin tức rò rỉ nhanh vậy.”

Nghe anh thản nhiên thừa nhận, Giang Thừa Vọng, Viên Mai cùng bà cụ nhà họ Giang đều trừng mắt nhìn anh không thể tin nổi.

“Tiểu Sơ? Cháu thật sự đi lấy vợ rồi? Sao không dẫn con dâu về cho bà nội xem?”

Bà cụ chẳng nghĩ xa như người khác, chỉ mong ngóng được gặp cháu dâu.

“Mẹ!”

Viên Mai dù đã ly hôn với Giang Thừa Vọng nhiều năm, vẫn chưa sửa cách xưng hô.

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

Bà kéo bà cụ sang một bên, sắc mặt cực kỳ khó coi, trừng mắt nhìn Giang Thừa Vọng: “Anh không quản con trai anh à!”

Giang Thừa Vọng những năm này chủ yếu lo cho gia đình sau này, trong lòng vốn mang cảm giác có lỗi với Giang Cảnh Sơ.

Hơn nữa, từ lúc Cảnh Sơ vào công ty đến giờ, thành tích anh đạt được ai cũng nhìn thấy nên bình thường dù anh có chút bất kham, ông cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

Nhưng lần này, ông cũng thực sự bị chọc giận rồi.

“Giang Cảnh Sơ, con làm thế này thật quá lắm! Hôn ước với Tĩnh Nhã vẫn còn đó, con làm vậy để con bé biết giấu mặt đi đâu? Còn mặt mũi nào cho nhà họ Kỷ?”

Đối mặt với cơn thịnh nộ của ba mình, Giang Cảnh Sơ chỉ thản nhiên nhướng mày: “Thẳng thắn mà nói, chuyện hôn ước với Kỷ Tĩnh Nhã, ngay từ đầu đã là chúng con tự thương lượng với nhau chỉ để ứng phó những lần xem mắt sắp đặt, giữa hai bên hoàn toàn không có tình cảm. Về việc hủy hôn, cũng đã bàn bạc xong từ lâu, đợi cô ấy ra nước ngoài sẽ chọn thời điểm thích hợp công bố.”

Nghe vậy, ông cụ tức đến mức râu mép gần như lệch cả đi, chống gậy đập mạnh xuống sàn: “Thằng nhóc c.h.ế.t tiệt! Đã là người thừa kế Giang Thị, sao làm việc không tính toán đến đại cục? Thế này thì ta với ba mày sao dám giao công ty cho mày?”

Viên Mai vốn dốc hết tâm tư vun vén cho Giang Cảnh Sơ, chính vì lo ngôi vị người thừa kế Giang Thị rơi vào tay đứa con sau của Giang Thừa Vọng.

Giờ nghe thấy ông cụ nói vậy, bà ta nóng nảy không chịu nổi: “Cảnh Sơ, con nói không có tình cảm chỉ là phiến diện một phía! Mẹ tuyệt đối không cho phép con hủy hôn với nhà họ Kỷ, càng không cho phép con rước một người phụ nữ lai lịch mơ hồ vào cửa nhà họ Giang!”

Ánh mắt Giang Cảnh Sơ lập tức lạnh đi, anh ngẩng đầu liếc Viên Mai: “Viên phu nhân, mẹ đang lấy tư cách gì để không cho phép? Nếu còn nhớ không nhầm thì hơn mười năm trước, mẹ đã chẳng còn là người nhà họ Giang nữa rồi, phải không?”

Một câu khiến Viên Mai nghẹn họng.

“Còn nữa, ai nói em ấy lai lịch bất minh? Từ lúc em ấy học đại học năm nhất đến bây giờ, con đã biết em ấy suốt chín năm. Quê quán ở đâu, nhà mấy người, học trường nào, thực tập ở đâu, giờ đang làm gì, không ai hiểu rõ hơn con.”

Thấy Giang Cảnh Sơ cứng đầu không chịu nhượng bộ, lại còn lôi chuyện năm xưa ly hôn với Giang Thừa Vọng ra đ.â.m chọc, Viên Mai tức đến nghẹn thở, suýt nữa đau tim phát tác.

“Bây giờ con có biết mẹ cô ta là một con nghiện cờ b.ạ.c không? Một đứa trẻ cha mất sớm, mẹ ham mê đỏ đen, lớn lên nhờ một bà lão chuyên lừa lọc bịp bợm. Con hỏi thử ông bà nội cậu xem, họ có chấp nhận một đứa cháu dâu như thế không?”

Lời vừa dứt, không khí trong phòng rơi vào tĩnh lặng đến ngột ngạt.

Sắc mặt ông cụ và Giang Thừa Vọng càng thêm u ám.

Bà cụ nghe xong, trong lòng cũng sáng tỏ: Cô gái mà Giang Cảnh Sơ lén kết hôn, sợ rằng chính là người phụ nữ năm năm trước suýt chút nữa đã hại cháu trai mình mất mạng. Vừa nãy còn háo hức muốn gặp cháu dâu, giờ lòng bà cũng chùng xuống, do dự hẳn.

Gương mặt Giang Cảnh Sơ phủ một tầng tối tăm, khó phân biệt cảm xúc. Anh khẽ l.i.ế.m răng hàm dưới, trầm giọng hỏi: “Viên phu nhân, mẹ đã tự ý điều tra em ấy sao?”

Xưa nay Giang Cảnh Sơ luôn tỏ ra lười nhác, bông đùa trước mặt trưởng bối. Nhưng lúc này, thái độ trầm tĩnh lạnh nhạt của anh lại khiến Viên Mai cảm thấy áp lực nặng nề.

Bà ta nhận ra mình vừa lỡ lời, ánh mắt không biết phải nhìn đi đâu: “Con im lặng làm giấy kết hôn, chẳng lẽ mẹ không thể điều tra thân phận cô ta?”

Giang Cảnh Sơ nhìn Viên Mai thật sâu, lát sau, khẽ gật đầu: “Điều tra đương nhiên là quyền của mẹ. Nhưng con cần nhấn mạnh với mẹ rằng, việc cha em ấy mất sớm không phải lỗi của em ấy. Mẹ em ấy ham mê cờ bạc, không nuôi dạy em ấy, lại càng không phải lỗi của em ấy. Còn về bà ngoại em ấy, không phải lừa đảo bịp bợm như mẹ nói, bà ấy chỉ là xem bói kiếm sống dựa trên bản lĩnh của mình.”

Ông cụ nghe xong, càng thêm không vừa mắt, hừ lạnh: “Vậy nghĩa là, những lời mẹ cháu nói đều là sự thật?”

Giang Cảnh Sơ không phủ nhận, ánh mắt sâu thẳm đảo qua toàn bộ mọi người trong phòng, từng người một.

“Cháu cưới là cưới Tần Hoạ, chứ không phải cưới gia đình em ấy. Tất cả những điều mà Viên phu nhân vừa dùng để công kích em ấy lại chính là lý do khiến cháu càng thêm thương xót em ấy.”

Nói xong, Giang Cảnh Sơ đứng dậy, trước mặt tất cả mọi người khẽ cúi người.

“Giấy kết hôn đã ký. Chuyện bên nhà họ Kỷ, cháu tự biết phải giải quyết sao cho ổn thỏa. Về phần sau này các người có muốn cho vợ cháu bước vào cửa nhà họ Giang hay không, thật ra cũng không cần bận lòng. Bởi vì cháu và Tần Hoạ... đều không quan tâm.”

Khi trở về nhà, Tần Hoạ vừa dỗ Y Y ngủ xong.

Cô ngồi ở mép giường, mặc một chiếc váy ngủ lụa trắng tinh, tóc dài buông xõa như tảo biển, nhẹ nhàng phủ trên vai. Dưới ánh đèn vàng ấm áp đầu giường, làn da cô càng trở nên trắng mịn, rực rỡ như phát sáng.

Giang Cảnh Sơ đứng tựa bên cửa, lặng lẽ nhìn cô hồi lâu, cuối cùng không nói gì, quay người đi về phía phòng khách.

Tần Hoạ cảm giác được điều bất thường, nhẹ nhàng đắp chăn lại cho Y Y rồi bước ra ngoài, tìm thấy Giang Cảnh Sơ đang đứng ngoài ban công hút thuốc.

“Có chuyện gì vậy?” Cô khẽ hỏi.

Thấy Tần Hoạ đi tới, Giang Cảnh Sơ vội dập điếu thuốc trong tay, vươn tay ôm cô vào lòng, cằm cọ nhẹ lên hõm vai cô.

“Không có gì.” Giọng anh khàn khàn, mang theo chút làm nũng: “Chỉ là... thấy ghen tị một chút. Từ khi Y Y về nước, em chẳng còn để ý tới anh nữa.”

Tần Hoạ cong môi cười, vòng tay ôm lấy eo anh: “Y Y mới về nước, còn lạ lẫm nhiều thứ. Đợi con bé thích nghi rồi, sẽ không bám lấy em nữa đâu.”

Giang Cảnh Sơ lười nhác “ừm” một tiếng trong mũi, lại im lặng một lúc, rồi chậm rãi nói: “Tần Hoạ, vì chuyện hủy hôn với Kỷ Tĩnh Nhã, có thể một thời gian ngắn tới đây anh không đưa em về gặp gia đình anh được.”

Tần Hoạ sớm đoán được trong lòng anh có khúc mắc. Cô cũng biết rõ Viên Mai không hài lòng với mình, trong thời gian ngắn e rằng không thể nào được gia đình chấp nhận.

Cô không muốn Giang Cảnh Sơ phải khó xử vì mình.

“Giang Cảnh Sơ.” Tần Hoạ ngẩng đầu, giọng nói dịu dàng kiên định: “Em không để tâm mấy chuyện đó đâu. Gặp hay không gặp, thật sự không quan trọng. Chỉ cần anh và Y Y ở bên em, thế là đủ rồi.”

Bình Luận (0)
Comment