Sau Khi Bị Ép Trở Thành Vạn Nhân Mê

Chương 87


Tiết Nhất Hàn ngồi trong góc, nghiêng người chơi điện thoại. Không biết đợi bao lâu, ánh sáng bốn phía đột nhiên tối sầm. Cậu tưởng bộ phim đã kết thúc, định ấn tay vịn đứng dậy thì một giọng nói lạnh lùng vang lên bên cạnh:

"Ngồi xuống."

Hiện tại, người dám nói chuyện với Tiết Nhất Hàn bằng giọng điệu đó chỉ có thể là anh trai cậu.
Ngẩng đầu nhìn thoáng qua, thấy bộ phim vẫn chưa kết thúc, Tiết Nhất Hàn trợn trắng mắt, ngồi phịch xuống.
Vì phim sắp kết thúc, nhà sản xuất nghiêng đầu trò chuyện gì đó với anh trai cậu. Tiết Nhất Hàn vắt chân, dựa cả người sang một bên, vẻ mặt lười nhác.

Đúng lúc cậu ngước mặt lên, ánh mắt vô thức lướt qua màn hình, lơ đãng nhìn thấy một cảnh, rồi cả người cậu ngẩn ra.
Bộ phim mà vừa rồi cậu còn than phiền là nhàm chán và kéo dài, bỗng nhiên kết thúc ngay lúc cậu đang ngây người suy tư. Dãy danh sách diễn viên dài dằng dặc cuộn tròn trên màn hình tối đen. Cuối cùng, Tiết Nhất Hàn nhìn thấy một dòng chữ, so với tên diễn viên chính thì đặc biệt không bắt mắt: Oro —— Ôn Nhiêu.

Tiết Nhất Hàn rõ ràng nhìn thấy hai chữ "Ôn Nhiêu". Chuyện vừa rồi chưa kịp xác định do thời gian quá ngắn, giờ đây liền trở nên rõ ràng.

Thật sự là... Anh sao?

Tiết Nhất Hàn nghĩ, mình đã bốn năm không gặp Ôn Nhiêu. Người đột nhiên xuất hiện rồi đột nhiên biến mất ấy, giờ lại đi làm minh tinh. Ừm, làm minh tinh cũng không tồi, vẻ ngoài hiện tại của anh ta thật sự rất xuất sắc, hoàn toàn như một người khác so với hồi cấp ba.
Đúng lúc Tiết Nhất Hàn đang ngẩn người, đèn trên đầu đột nhiên sáng lên. Hai người đàn ông ngồi cạnh cậu đứng dậy, bước ra ngoài.
Một người đi được vài bước liền quay lại nhìn Tiết Nhất Hàn vẫn đang ngồi tại chỗ:

"Buổi chiều không có tiết học sao?"

"Không."

"Anh xem thời khóa biểu của em rồi, buổi chiều có tiết."

Người lạnh lùng bác bỏ lời nói dối của Tiết Nhất Hàn có vẻ ngoài hoàn toàn khác biệt với cậu, chiều cao cũng hơn cậu rất nhiều. Áo khoác được cởi ra vắt trên khuỷu tay, cổ tay áo sơ mi cuốn lên, lộ ra chiếc đồng hồ vàng:

"Buổi chiều đi học đi, anh sẽ gọi điện thoại cho giáo viên chủ nhiệm."

Tiết Nhất Hàn ghét nhất là anh trai mình cứ can thiệp và dùng giọng điệu ra lệnh như thế, nhưng hôm nay cậu lại không muốn tranh cãi:

"Biết rồi."

Tiết Nhất Hàn đứng dậy, vòng qua anh trai, bước ra ngoài. Cậu đi rất nhanh, vài bước đã đuổi kịp nhà sản xuất đang đi về phía cửa.

"Người cuối cùng xuất hiện vừa rồi, là tân binh của công ty nào?"

...

Tiết Nhất Hàn không ngoài dự đoán lại cúp học. Sau khi nghe được Ôn Nhiêu đang ở thành phố này, Tiết Nhất Hàn lập tức lái xe đi tìm. Nhưng không may, hôm nay Giang Lị cho Ôn Nhiêu nghỉ phép, Ôn Nhiêu đi chơi, chỉ có Giang Lị vẫn ở lại công ty.
Tiết Nhất Hàn hỏi thăm một chút rồi tìm đến văn phòng của Giang Lị. Vì Giang Lị không quản lý nhiều tân binh, người khiến cô bận tâm nhất hiện tại chỉ có Ôn Nhiêu. Khi Tiết Nhất Hàn đường hoàng bước vào, Giang Lị thoáng nhìn qua còn tưởng là tân binh mới ký hợp đồng. Nhưng nhìn thấy vẻ tùy tiện của cậu, cô biết cách không đơn giản là một tân binh.

"Cậu là?"

Giang Lị đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

Tiết Nhất Hàn nhìn thấy một cuốn album mở trên bàn, bên trong là ảnh chụp quảng cáo của Ôn Nhiêu. Cậu đã lâu không gặp Ôn Nhiêu, đột nhiên thấy ảnh của anh , còn có chút lạ lẫm, liền trực tiếp đưa tay cầm cả cuốn album lên.

Giang Lị nhíu mày.

Tiết Nhất Hàn lật vài trang, lúc này mới chú ý Giang Lị hình như vừa hỏi câu câu gì đó, cậu ngước mắt nhìn Giang Lị.
Giang Lị chỉ cảm thấy nam sinh trước mặt rất có tố chất làm minh tinh. Ngũ quan vô cùng sắc sảo tuấn tú, thêm bờ môi đầy đặn hồng hào không có vân môi, nếu chụp ảnh, hiệu quả sẽ tốt hơn rất nhiều người. Điểm đột ngột duy nhất là mái tóc đỏ của cậu, nhưng tóc đỏ trong giới này cũng chẳng là gì.

"Tôi đến tìm anh ấy."

Tiết Nhất Hàn cầm một bức ảnh lên, chỉ vào người trên đó cho Giang Lị xem.
Gần đây Ôn Nhiêu quả thật đã nổi tiếng một chút. Hiện tại, Giang Lị hầu như không lo lắng về việc anh nhận thông báo nữa, cũng vì thế mà cô bắt đầu kén chọn, muốn tìm tài nguyên tốt hơn cho Ôn Nhiêu.
Tiết Nhất Hàn cảm thấy mình đột nhiên chạy đến công ty người ta tìm minh tinh quả thật hơi kỳ quặc. Cậu móc từ trong túi ra một tấm danh thiếp, đưa cho Giang Lị.

Giang Lị nhận lấy xem. Khi nhìn thấy hai chữ "Tiết Khâm" đơn giản, rõ ràng trên đó, cô không khỏi nhíu mày - Tiết Khâm cô biết, phải nói là người làm trong ngành này không ai không biết anh ta , nhưng cô không thể nào liên kết người đàn ông 26 tuổi nổi tiếng trong giới đó, với nam sinh trông chưa thành niên trước mặt này.

"Đây là danh thiếp của anh tôi."

Tiết Nhất Hàn biết lúc này dùng danh nghĩa của anh trai mình tốt hơn nhiều so với dùng danh nghĩa của chính cậu.
Giang Lị quả thật không biết Tiết Khâm có một người em trai, dù sao người như anh ta thường rất coi trọng sự riêng tư của mình.
Tiết Nhất Hàn cũng là lần đầu tiên mượn danh anh trai, nhưng hiện tại cậu thật sự quá muốn gặp Ôn Nhiêu. Lúc trước ở bên nhau không cảm thấy gì, nhiều năm sau đột nhiên có tin tức, tâm trạng đó thật quá đỗi vi diệu, vừa vui mừng lại không nhịn được mang theo một sự chờ mong cấp thiết.

"Ôn Nhiêu hôm nay nghỉ phép."

Giang Lị nói.

"... À?"

Tiết Nhất Hàn sững sờ. Cậu hưng phấn chạy tới, người lại không có ở đây:

"Vậy anh ấy đang ở đâu?"

Giang Lị biết Ôn Nhiêu ở đâu, nhưng lại do dự một chút khi nói:

"Tôi cũng không rõ."

"Vậy khi nào anh ấy nghỉ phép xong?"

Tiết Nhất Hàn có chút nóng nảy.

"Ngày mốt đi."

Giang Lị nói:

"Cậu ấy đã rất mệt trong thời gian này."

Tiết Nhất Hàn vốn còn muốn Giang Lị liên hệ Ôn Nhiêu, nhưng vừa nghe Giang Lị nói Ôn Nhiêu gần đây rất mệt, liền ngượng ngùng nói:

"Vậy thôi, chờ anh ấy nghỉ xong tôi sẽ đến."

Nói xong, cậu bước vài bước về phía cửa, nhưng chợt nghĩ ra điều gì đó, lại quay trở lại:

"Có cách liên hệ của anh ấy không?"

Giang Lị đã ngồi xuống, nhìn Tiết Nhất Hàn quay lại, trả lời:

"Đó là thông tin cá nhân của nghệ sĩ."

"Tôi và anh ấy ..."

Tiết Nhất Hàn vốn định nói mình và Ôn Nhiêu là bạn học, nhưng lại cảm thấy bày ra mối quan hệ này, người ta nghe vào lại tưởng cậu muốn làm gì đó:

"Thôi được, chờ anh ấy nghỉ xong tôi sẽ đến."

Giang Lị nhìn theo Tiết Nhất Hàn rời đi, sau khi cậu đóng cửa lại, cô lại cúi đầu tiếp tục công việc của mình.
Ôn Nhiêu tối đó đã trở về. Anh không biết thuê một chiếc xe thể thao ở đâu, đỗ dưới lầu công ty, rồi gọi điện thoại cho Giang Lị vẫn đang làm việc:

"Chị Lị, tôi ở dưới lầu."

Mười phút sau khi nói chuyện điện thoại, Giang Lị vội vã đi xuống. Cô đi quanh dưới lầu một vòng vẫn không thấy Ôn Nhiêu. Đúng lúc cô định gọi điện thoại cho anh, một chiếc xe thể thao màu đỏ dừng lại trước mặt cô. Ôn Nhiêu tháo kính râm, khuỷu tay vươn ra ngoài cửa sổ xe.

"Chiếc xe này của cậu..."

"Thuê đó."

Ôn Nhiêu biết Giang Lị muốn hỏi gì, trả lời không chút e thẹn:

"Lên xe đi."

Giang Lị miệng than phiền, nhưng vẫn kéo cửa xe ngồi vào. Ôn Nhiêu kiếm tiền cũng không nhiều lắm, nếu không anh đã tự mua xe rồi, đâu cần thuê. Nhưng hiện tại, điều kiện kinh tế của anh cũng tốt hơn trước rất nhiều. Giang Lị ngồi ở ghế phụ lái, nhìn Ôn Nhiêu đang lái xe - vì đang nghỉ phép, Ôn Nhiêu mặc rất đơn giản, chỉ một chiếc áo sơ mi xanh nhạt, hai cúc áo trên cùng không cài, để lộ chiếc cổ thon dài trắng nõn. Trên cổ anh có một sợi dây chuyền tinh tế, là cái Giang Lị tặng khi cô mới quen anh. Đã nửa năm trôi qua, màu sắc của sợi dây chuyền đã hơi xỉn màu.

Ôn Nhiêu nhận thấy ánh mắt bên cạnh, quay đầu nhìn Giang Lị. Thần sắc anh mang theo vẻ anh khí tươi trẻ đặc trưng của người trẻ tuổi:

"Hửm? Nhìn tôi làm gì?"

Giang Lị không nói ra cảm xúc bâng khuâng khó tả trong lòng khi nhìn thấy Ôn Nhiêu vẫn đeo sợi dây chuyền đó. Cô đưa tay vuốt mái tóc xoăn dài ra sau đầu, quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ xe:

"Tôi đang nghĩ, cậu học lái xe từ khi nào thế?"

"Tôi biết lái lâu rồi."

Ôn Nhiêu nói.

Giang Lị chỉ nghĩ Ôn Nhiêu tranh thủ thời gian rảnh học lái, hoàn toàn không biết cái "lâu rồi" của Ôn Nhiêu, nói lên thì phải tính là chuyện của kiếp trước của anh. Mặc dù cũng không phải quá lâu.

"Cậu đưa tôi đi đâu thế, tôi còn chưa tan ca mà."

Giang Lị thấy Ôn Nhiêu lái xe càng ngày càng xa.
Ôn Nhiêu đánh tay lái, vòng qua một khúc cua:

"Ngày mai không phải sinh nhật chị Lị sao, hôm nay đưa chị ra ngoài ăn mừng."

Tay Giang Lị đang vuốt tóc dừng lại một chút, sau đó cô quay đầu, nghiêm túc nhìn Ôn Nhiêu. Lúc trước ký hợp đồng với Ôn Nhiêu, chỉ là vì anh ra tay nghĩa hiệp nửa đêm, giúp cô đuổi lũ lưu manh đi, hơn nữa Ôn Nhiêu quả thật rất đẹp trai, cô mới nói muốn ký hợp đồng với anh. Sau này sự thật chứng minh cô đã ký đúng người, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ, lại có thể cùng cậu nam sinh nhỏ tuổi hơn mình này, trở thành mối quan hệ vừa là thầy vừa là bạn như hiện tại.

Giang Lị khẽ mím môi, chăm chú nhìn Ôn Nhiêu.

Ôn Nhiêu so với lúc cô mới gặp càng chói mắt hơn rất nhiều, có lẽ là do cách ăn mặc, có lẽ là khí chất hiện tại.

"Thấy tôi nghỉ phép cũng không quên sinh nhật chị, có phải rất cảm động không?"

Ôn Nhiêu có chút đắc ý.

Thần sắc Giang Lị không đổi, chỉ có ý cười nhàn nhạt nổi lên trên mặt:

"Ừm, rất cảm động."

...

Sau khi cùng nhau ăn tối, Ôn Nhiêu lái xe đưa Giang Lị đi hóng gió bên bờ sông, rồi mới đưa cô về nhà.
Lúc trước khi Ôn Nhiêu mới được ký hợp đồng, cơ bản là ở nhờ nhà Giang Lị, không biết nấu ăn cũng không biết giặt giũ, mọi thứ đều do Giang Lị làm. Hiện tại kinh tế anh dư dả, đã dọn ra ngoài, nhưng vẫn thỉnh thoảng mua tặng Giang Lị một số đồ vật, đôi khi là giày cao gót kiểu mới, đôi khi là trang sức đắt tiền. Giang Lị cũng khuyên anh tiết kiệm tiền, sau này mua nhà gì đó, Ôn Nhiêu luôn lấp l**m cho qua. Vì anh cũng không biết mình có thể sống được bao lâu nữa, lỡ đâu anh nhắm mắt mở mắt ra, lại đi đến một nơi khác thì sao.

Vì lý do này, Ôn Nhiêu cơ bản là kiếm bao nhiêu tiêu bấy nhiêu. Anh sẵn lòng chi tiền cho bản thân, càng sẵn lòng chi cho Giang Lị.

Giang Lị vẫn là lần đầu tiên đón sinh nhật cùng người khác. Trước đây khi còn trẻ, cô còn có bạn trai ở bên đón sinh nhật, sau này bận rộn công việc, bạn trai chia tay, mỗi năm vào lúc này, chỉ có người nhà gửi tin nhắn chúc mừng vào lúc 0 giờ. Cô đã quen với cuộc sống như vậy.

Vì Ôn Nhiêu đưa cô về, Giang Lị tiện thể dẫn anh lên lầu. Ôn Nhiêu quen cửa quen nẻo tìm thấy một ly Coca lạnh trong tủ lạnh của cô, rồi ngồi phịch xuống sô pha.

Hôm nay Giang Lị ra ngoài đi giày cao gót, vừa rồi xuống xe đi một quãng, mắt cá chân đau nhức. Về đến nhà, cô liền cởi giày cao gót vứt xuống sô pha.
Ôn Nhiêu quay đầu nhìn cô, thấy sợi tóc xoăn của Giang Lị dán trên thái dương rồi rủ xuống chiếc cổ thon thả.
Có lẽ là do bị Sean và những người khác ảnh hưởng, hiện tại anh đối với Giang Lị chỉ có chút thích mơ hồ, nhưng anh rất muốn... ừm, làm chuyện đó. Ôn Nhiêu đến gần, thử dùng tay vén tóc Giang Lị đang quấn trên cổ lên. Thấy Giang Lị không phản ứng, anh liền áp môi vào cổ Giang Lị, nhẹ nhàng m*t hôn.

"Làm gì đó?"

Giang Lị dù sao cũng lớn tuổi hơn anh, kinh nghiệm và từng trải đều phong phú hơn, tự nhiên phát hiện ra phản ứng của Ôn Nhiêu lúc này.
Ôn Nhiêu lúc này cũng không gọi "chị Lị" nữa. Trong mắt anh, mình và Giang Lị là ngang hàng, không chừng anh còn lớn tuổi hơn Giang Lị nữa.

"Chúng ta yêu nhau đi?"

So với những cô gái tóc vàng nóng bỏng ở Florida, Ôn Nhiêu thực sự thích sự kín đáo nhẹ nhàng của những phụ nữ phương Đông hơn.
Giang Lị bỗng bật cười. Cô đưa tay xoa xoa tóc Ôn Nhiêu, ánh mắt giống hệt như nhìn đứa em trai không hiểu chuyện của mình.

Ôn Nhiêu bị ánh mắt này nhìn có chút khó chịu. Một chút ý niệm vừa nảy sinh lập tức bị dập tắt sạch sẽ. Nhưng anh vẫn không chịu bỏ cuộc, giữ gáy Giang Lị, cúi xuống định hôn môi cô.
Giang Lị thật sự chỉ xem Ôn Nhiêu là em trai. Vì sự chênh lệch về mọi mặt giữa hai người, Ôn Nhiêu không bận tâm, nhưng Giang Lị lý trí lại phân định rất rõ ràng. Mỗi lần cô sắp bị khuôn mặt xinh đẹp của Ôn Nhiêu mê hoặc, lý trí lại kéo cô tỉnh táo lại:

"Cậu còn quá nhỏ."

Ôn Nhiêu cho rằng Giang Lị đang lấy tuổi tác ra nói, anh xoay người ấn vai Giang Lị, đè cô xuống sô pha, nhìn cô từ trên cao:

"Nói thật, tuổi của tôi không chừng còn lớn hơn chị đấy."

Giang Lị đương nhiên xem những lời này là sự bướng bỉnh của anh. Cô cũng dùng cách giải quyết của người trưởng thành. Khi Ôn Nhiêu đè cô xuống định hôn, cô bắt lấy vị trí đang có phản ứng của Ôn Nhiêu lúc này.
Ôn Nhiêu vừa rồi còn ra vẻ muốn làm gì cô, bị nắm được điểm yếu, lập tức mềm nhũn.

"Tôi nói chỗ này, quá nhỏ."

Ôn Nhiêu không ngờ Giang Lị lại nói như vậy, anh vừa cảm thấy xấu hổ lại vừa tức giận. Giang Lị dù sao cũng lăn lộn trong giới này vài năm, cũng từng quen vài bạn trai, đối phó với Ôn Nhiêu đương nhiên là thuận buồm xuôi gió. Ngón tay cô động vài cái, Ôn Nhiêu liền mềm nhũn trên người cô, toàn thân căng cứng run rẩy.
Giang Lị nghiêng đầu nhìn Ôn Nhiêu, thấy cậu bé trai xinh đẹp này, đôi mắt đỏ hoe, há miệng muốn th* d*c, bị cô chạm vào một chút mà eo run lên như sắp đứt.

Thật sự là một cảnh tượng quá đẹp.

"Còn dám nữa không?"

Giang Lị hỏi.

Ôn Nhiêu xin tha:

"Không dám, không dám, chị Lị tôi sai rồi."

Giang Lị buông tay ra, Ôn Nhiêu liền lăn lộn bò xuống khỏi người cô, kẹp chân ngồi trên sô pha. Giang Lị thấy anh co ro thành một cục, mặt đỏ bừng, đôi mắt ướt át kỳ lạ, trông rất giống vừa bị người ta làm gì đó.

_______

: trai nhà lành lần đầu bị sờ

( trai sờ thì cứng gái sờ thì...)

Bình Luận (0)
Comment