Sau Khi Bị Thái Tử Âm Độc Nghe Thấy Tiếng Lòng

Chương 10

Nếu Vân Quỳ không bị nỗi sợ hãi làm choáng váng đầu óc, nếu nàng là một người suy nghĩ kỹ trước khi hành động, giờ phút này nhất định sẽ không l.ỗ mã.ng như vậy.

Nếu nàng là một yêu tinh đạt tiêu chuẩn, hẳn là đã dùng giọng nói mềm mại uyển chuyển gọi từng tiếng “Điện hạ”, uốn eo như rắn nước mà đón ý chiều lòng hắn dưới thân —

Chứ không phải là tư thế thô lỗ như thế này.

Đợi đến khi phản ứng lại thì đã quá muộn.

Nàng nghe thấy tiếng thở của người đàn ông càng lúc càng nặng nề và rối loạn hơn. Một lát sau, trong điện rơi vào tĩnh lặng chết chóc.

Bên tai càng tĩnh lặng, xúc giác ở ngực càng thêm rõ ràng và mãnh liệt.

Vân Quỳ không còn cảm thấy lạnh nữa, như một ngọn lửa bùng lên từ sau lưng, đốt cháy khiến cả người nàng choáng váng.

Cũng không phải là không nghĩ đến việc làm như không có chuyện gì mà lấy bàn tay kia ra, chỉ coi như nàng vô ý đặt nhầm chỗ, nhưng… nàng thử hai lần đều vô ích.

Bàn tay người đàn ông rộng lớn nặng nề, bắp tay rắn chắc gân guốc nổi lên, nàng nhẹ nhàng chọc một cái, không lay động được, ngược lại càng bị giam cầm chặt hơn, chỗ mềm mại bị hắn ấn xuống đau đớn âm ỉ.

Vân Quỳ cắn môi, nhỏ giọng cầu xin: “Điện hạ, nô tỳ biết sai rồi, ngài cứ coi nô tỳ như cục rắm mà thả đi…”

Đáp lại nàng là một tiếng cười lạnh.

Khi bị ép chạm vào ngực nàng, quả thật Thái tử đã có một khoảnh khắc ngẩn người, chưa từng có nữ tử nào dám to gan như vậy! Nhớ lại những tiếng lòng trơ trẽn trước đó của nàng, thật khó không nghi ngờ rằng hành động này chính là để thỏa mãn tư tâm của nàng.

Dù sao trong lòng nàng, thân thể hắn có lẽ cũng coi như cường tráng?

Đôi khi hắn cũng nghi ngờ, nha đầu này rốt cuộc là ngu xuẩn đến cực điểm, hay là tâm tư sâu sắc, tìm đường tắt khác.

Không thể phủ nhận, vừa nãy nàng nắm lấy tay hắn làm như vậy, hắn thật sự động sát tâm.

Nhưng khi bàn tay hắn hoàn toàn nằm trên lớp lụa mỏng mềm mại ấm áp kia, đường cong tròn trịa đầy đặn tràn ngập trong lòng bàn tay, hắn lại cảm thấy cũng không phải là không thể tha thứ cho nàng.

Nhiều năm nay, Thái tử bị chứng đau đầu hành hạ, một thời gian dài chìm trong trạng thái tinh thần không ổn định. Không thể suy nghĩ giao tiếp như người bình thường, thậm chí còn không thể giữ vững cảm xúc. Có lẽ là do sinh non dẫn đến bẩm sinh thiếu hụt, hoặc có lẽ là do nguyên nhân nào khác, ngay cả đại phu giỏi nhất cũng không tìm ra nguyên do.

Nhưng cũng vì vậy mà hắn sở hữu vũ lực mạnh mẽ hơn người thường, có khứu giác nhạy bén với nguy cơ như dã thú.

Một khi nhận thấy nguy hiểm, hắn sẽ lập tức giải quyết, không để lại bất kỳ sơ hở nào.

Nàng là người duy nhất, rõ ràng nhiều lần hắn động sát tâm, vậy mà vẫn có thể sống đến bây giờ.

Lòng bàn tay chạm vào nơi mềm mại như vậy, trái tim nôn nóng cuồng nộ suốt mấy năm qua của hắn vậy mà giờ lại bình lại như mưa xuân thấm đất.

Lý trí mách bảo hắn tuyệt đối không phải vì sắc đẹp mê hoặc. Bởi vì những mỹ sắc khác ở trước mặt hắn, ngay cả một ngón tay hắn cũng không chạm vào.

Có lẽ là vì xúc cảm mềm mại mịn màng này, có lẽ là vì hơi thở ấm áp trong trẻo trên người nàng.

Bàn tay có ý nghĩ riêng, chậm rãi xoa bóp, môi mỏng như có như không dán lên làn da trắng như vỏ sò mỏng manh sau tai, ánh mắt người đàn ông càng sâu thẳm hơn.

Cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao rõ ràng trông nàng rất gầy, nhưng lại vì ăn nhiều mà bị đuổi khỏi Châm Công Cục.

Thì ra không gầy, thịt đều đi đến những chỗ cần đến.

Hợp hoan tán trong cơ thể theo động tác chậm rãi xâm nhập ý chí của hắn. Tuy nhiên hắn sẽ không bị xuân dược khống chế toàn bộ tâm trí, cho nên không vội vàng bước tiếp theo.

Vân Quỳ lại khẩn trương đến nỗi cả người mềm nhũn, thủ pháp chậm rãi thong dong của hắn, hẳn là dễ dàng sờ thấy nhịp tim loạn xạ của nàng.

Không biết tại sao nàng vẫn cảm thấy mình sẽ chết.

Là kiểu chết thiếu không khí, ngừng thở đột ngột.

Tuy rằng chưa từng trải qua, nhưng nàng có thể xác định, bị Thái tử x.oa n.ắn và bị người chồng yêu thương hết lòng x.oa n.ắn, nhất định không phải là cùng một cảm giác.

Hắn giống như một con sói bất cứ lúc nào cũng có thể nổi giận, đang vỗ về chuẩn bị đưa con mồi vào bụng. Bởi vì người căng thẳng quá mức, thịt sẽ bị dai.

「Thị tẩm đúng là không phải việc người làm mà, Quỳ Quỳ sợ.」

「Vậy còn định sờ đến bao giờ, rốt cuộc có ăn không hả! Thật sự không được, cũng không thể bắt một con mà vặt trụi lông chứ! Đại ca, ít nhất ngài hãy đổi chỗ đi chứ!」

Trong lòng âm thầm oán thán, bàn tay kia vậy mà dừng lại thật.

Một lát sau, đổi sang bên kia tiếp tục.

Vân Quỳ: ……

「Chắc ngài ấy không biết mình đang nghĩ gì đâu nhỉ?」

「Chắc không đâu, chỉ là xoa mỏi rồi đổi tư thế thôi.」

「Phải nói trong phương diện này, đàn ông đúng là có tài năng thiên bẩm mà. Mọi người nói Thái tử háo sắc, quả nhiên không sai, xoa giỏi như vậy chắc chắn không ít… Ui.」

Mặt Thái tử đen lại, những năm gần đây tên tuổi của hắn đúng là bị bêu xấu, ngay cả háo sắc cũng bị bọn họ thêu dệt ra.

「Xong rồi… xong rồi xong rồi xong rồi!」

Đầu óc Vân Quỳ vốn còn mơ hồ không tìm được phương hướng, không hiểu sao, bỗng cảm thấy phía dưới khác thường, sợ hãi trợn to mắt.

Thái tử nhíu chặt mày, giọng khàn khàn: “Lại sao nữa?”

Vân Quỳ theo bản năng khép chặt hai chân, đầu rối như tơ vò: “Nô tỳ có lẽ, có lẽ muốn đi nhà xí một lát, cầu điện hạ ân chuẩn…”

Thái tử buông tay khỏi cục tuyết kia, bực bội nhắm mắt: “Cút đi.”

Vân Quỳ nhanh chóng liếc nhìn ga giường, thấy không có vết bẩn mới hơi yên tâm, vội vàng xuống giường mặc quần áo. Khi bước qua gi.ữa hai chân Thái tử còn không cẩn thận vấp phải, đầu gối đập vào ván sàn, đau đến mức hít sâu một hơi. Nhưng nàng cũng không để ý nhiều như vậy, cầm quần áo từ trên giá xuống vội vàng mặc vào, chạy về gian phòng phía sau phòng ngủ chính.

Đừng nói bây giờ nàng chỉ là cung nữ, cho dù không phải, cũng không có tư cách dùng nhà xí của Thừa Quang Điện. Suốt đường đi, gió lạnh thấu xương, nàng chạy đến thở d.ốc, lại sợ bị người khác nhìn ra manh mối nên không chạy quá nhanh.

Tào Nguyên Lộc chưa từng thấy cung nữ thị tẩm nào mà bỏ đi giữa chừng. Thấy cử chỉ kỳ lạ của nàng, còn tưởng nàng trộm đồ trong điện, hoặc đắc tội điện hạ nên nhân lúc hỗn loạn bỏ trốn.

Ông ấy không yên tâm, vội vàng vào điện xem xét.

Nhìn thấy điện hạ nhà mình mặt mày âm trầm ngồi bên giường, Tào Nguyên Lộc cũng sợ hãi không nhẹ: “Điện hạ, vừa nãy Vân Quỳ…”

Thái tử day day ngón tay, xúc cảm ấm nóng còn sót lại ở nơi đó dần biến mất, sắc mặt cũng hoàn toàn lạnh xuống.

Tào Nguyên Lộc là thái giám, không nhìn ra hợp hoan tán đã giải hay chưa, chỉ cảm thấy sắc mặt chủ tử nhà mình rất khó coi, trong lòng nghĩ ngợi, hỏi: “Nha đầu kia hầu hạ không tốt ạ? Hay là nô tài đi mời mấy cung nữ thị tẩm khác đến?”

Thái tử nâng mắt, lạnh lùng nói: “Ngươi cũng bị người ta mua chuộc rồi? Vội vàng đẩy những nữ nhân kia cho cô như vậy?”

Mặt Tào Nguyên Lộc trắng bệch, vội vàng phủ nhận: “Nô tài đối với điện hạ một lòng trung thành, điện hạ nghi ngờ ai cũng không thể nghi ngờ nô tài! Nô tài là suy nghĩ vì thân thể của ngài, hợp hoan tán kia… hại thân lắm ạ.”

Vừa dứt lời đã nghe thấy một tràng tiếng bước chân vội vã.

Vân Quỳ trở lại.

Vừa nãy nàng chỉ cảm thấy gi.ữa hai chân trào ra một dòng nước ấm áp kỳ lạ, cứ tưởng là kinh nguyệt đến, sợ làm bẩn giường Thái tử nên nàng gần như vừa bò vừa chạy đến nhà xí.

Quả thật qu.ần lót ướt một mảng nhỏ, nhưng không phải là kinh nguyệt.

Trong mơ, nàng cũng từng thấy ga giường bị ướt, kỳ lạ là, nàng và Thái tử rõ ràng còn chưa quan hệ, vì sao lại có…

Không có thời gian suy nghĩ nhiều, sợ Thái tử đợi lâu, nàng chỉ dùng giấy mềm lau sạch, vội vàng quay về tiếp tục làm việc.

Hazz, cũng không biết làm gián đoạn hứng thú của Thái tử, hậu quả sẽ như thế nào.

Vân Quỳ kéo vạt áo, cẩn thận bước vào điện, nhìn thấy người đang ngồi trên chiếc giường chạm khắc, miệng lưỡi khô khốc hỏi: “Điện hạ thứ tội, ngài… còn muốn tiếp tục không?”

Thái tử mất hứng, mặt mày khó chịu: “Cút.”

Vân Quỳ như được đại xá, cố kìm nén khóe miệng đang nhếch lên: “Nô tỳ xin cáo lui.”

Người vừa đi, Tào Nguyên Lộc lại lo lắng: “Điện hạ, hợp hoan tán kia giải được chưa ạ?”

Thái tử không trả lời, lạnh lùng liếc ông ấy một cái: “Ngươi cũng cút đi.”

Tào Nguyên Lộc bất đắc dĩ, chỉ đành lui xuống.

Đêm dài đằng đẵng, Thái tử nhắm chặt hai mắt, nhưng thế nào cũng không ngủ được.

Bên gối trống không, tính nóng của hợp hoan tán xông lên, quấn lấy cùng chứng đau đầu, tựa như hai con ác thú đang cắn xé lẫn nhau trong cơ thể.

Hắn nhịn đến cực hạn, chỉ có thể dùng lưỡi dao rạch từng đường trên cánh tay, dùng đau đớn để xoa dịu cái khó chịu như băng lửa giao nhau kia.

Chủ tử cả đêm không truyền gọi, Tào Nguyên Lộc cũng không dám mạo muội quấy rầy.

Sáng sớm dẫn người vào điện, đang chuẩn bị hầu hạ Thái tử rửa mặt, lại kinh hãi thấy Thái tử nằm bên giường, cánh tay đầy những vết máu chói mắt, yếu ớt nằm đó. Máy tươi theo đầu ngón tay nhỏ giọt xuống ván sàn, rồi lan ra tấm thảm nhung hình mây cuộn trọn mang ý nghĩa cát tường dưới giường, có chỗ đã khô lại.

“Điện hạ!”

Mặt Tào Nguyên Lộc biến sắc, vội vàng sai người đi mời thái y Trịnh, lảo đảo chạy đến trước giường chạm khắc. Ngón tay run rẩy đưa ra, còn chưa dò được hơi thở dưới mũi, đã bị một bàn tay bất ngờ giơ lên ngăn lại.

Thái tử mắt cũng không mở, giọng nói lộ ra vài phần mệt mỏi: “Sao, đến xem ta chết chưa à?”

Mặt Tào Nguyên Lộc lập tức lộ vẻ vui mừng, giọng nói lại không kìm được mà run rẩy: “Điện hạ, ngài không chết đúng là tốt quá! Ngài đây là… đầu lại đau rồi ạ? Hay là xuân dược kia khó nhịn quá?”

Thái tử nhắm mắt, đầu ngón tay đặt trên xương trán, vẻ mặt thờ ơ, không trả lời.

Những vết máu này cũng gợi lại ký ức nhiều năm trước của Tào Nguyên Lộc.

Từ nhỏ, Thái tử đã mắc chứng đau đầu, đêm đêm khó ngủ, lúc đó Tào Nguyên Lộc thường thấy hắn không tiếc tự làm mình bị thương để xoa dịu cơn đau. Sau này Thái tử lớn dần, chứng đau đầu lại chưa từng thuyên giảm, có lúc tinh thần thất thường, thậm chí phải dựa vào giết chóc và máu tươi mới có thể giải tỏa, Thái tử bèn dứt khoát lên chiến trường.

Từ đó một trận thành danh, Thái tử đánh cho tướng sĩ Bắc Ngụy thau hết trận này đến trận khác, hành sự lại vô cùng tàn nhẫn, mới có được uy danh “Ngọc Diện Tu La”.

Tào Nguyên Lộc thở dài, thu hồi suy nghĩ, ánh mắt quay trở lại cánh tay đầy vết thương của Thái tử, nước mắt rơi đầy mặt.

Cung nữ Tư Nghi đi theo phía sau sợ hãi không dám tiến lên, Tào Nguyên Lộc đành lau nước mắt, nhận lấy chậu đồng từ tay nàng ta, nhắc nhở: “Đi lấy vải gạc, kéo, rồi lấy thuốc kim sang tới đây!”

Cung nữ Tư Nghi run rẩy đồng ý, việc bôi thuốc cũng do Tào Nguyên Lộc tự tay làm, nàng ta đứng bên cạnh không dám thở mạnh.

Không trách nàng ta ngu dốt, những người này đều do Hoàng hậu đích thân phái đến, bao gồm cả Tư Môn, Tư Trướng đều không phải là người nhút nhát sợ việc. Tuy nhiên không còn cách nào, cho dù có học quy củ tốt đến đâu, trước mặt Thái tử âm trầm đáng sợ, ai cũng không thể bình tĩnh tự nhiên được.

Vết thương đêm qua, cộng thêm vết thương tên trước đó được xử lý lại, thoáng cái đã qua nửa ngày.

Bữa trưa, Vân Quỳ được sắp xếp đến dọn thức ăn cho Thái tử.

Bệnh tình Thái tử lúc tốt lúc xấu, nhưng không hôn mê nhiều như trước, hai ngày nay thiện phòng đã bắt đầu chuẩn bị đồ ăn.

Mỗi bữa mười sáu món, tối thiểu bốn món canh. Cung nhân lục tục vào điện, lát sau đã bày đầy một bàn.

Vân Quỳ nghe nói chuyện xảy ra ở Thừa Quang Điện, đám thái y bận rộn nửa ngày mới rời đi, có lẽ đêm qua Thái tử lại phát bệnh rồi.

Nàng cúi đầu đứng hầu một bên, không dám nhìn vào mắt Thái tử.

Đợi đến khi Thái tử ngồi xuống trước bàn, nàng mới khẽ ngẩng đầu, muốn nhìn trộm các món ăn trên bàn, lại đột ngột đối diện với đôi mắt đầy tơ máu của Thái tử, nàng sợ hãi rụt cả người lại.

「Đại ca! Đêm qua chính ngài là người bảo ta cút đi mà!」

「Ngài sờ cũng sờ rồi, xoa cũng xoa rồi, không thể trở mặt không nhận người chứ!」

Bình Luận (0)
Comment