Sau Khi Bị Thái Tử Âm Độc Nghe Thấy Tiếng Lòng

Chương 9

Giọng nói mềm mại ngọt ngào của thiếu nữ mang theo chút run rẩy nhẹ nhàng, dưới tác dụng của hợp hoan tán, từng tiếng đều khơi gợi tình ý.

Thái tử vốn chỉ muốn cho nàng một bài học, giữ người lại trong điện là để dọa cho nàng bớt gan, để nàng vứt bỏ những ý niệm bẩn thỉu kia đi, không ngờ nàng còn dám chủ động cầu sủng.

Mỹ nhân ở bên cạnh, đổi lại là người khác thì đã sớm nóng nảy vồ vập tới rồi. Thái tử dựa vào ý chí mạnh mẽ vẫn luôn nhẫn nại, đến khi không thể nhịn được nữa, mới mạnh tay kéo người vào lòng.

Hương thơm dịu nhẹ của thiếu nữ lan tỏa vào chóp mũi từng chút một. Không phải là mùi phấn son đáng ghét ban ngày, nếu phải hình dung, thì đó là mùi hoa hướng dương tắm đẫm ánh mặt trời, hòa quyện với chút hương cỏ xanh nhạt và hương trái cây thanh ngọt, ấm áp mà không hề ngọt ngấy.

Khi bàn tay hắn phủ lên vòng eo mềm mại uyển chuyển kia, hô hấp của Thái tử khẽ ngừng lại.

Bàn tay hắn rộng lớn mạnh mẽ, ngón tay thon dài, có thể dễ dàng nắm trọn vòng eo của nàng.

Thân thể chỉ mặc chiếc áo lót nhỏ kia mềm mại, trơn mịn, không hề che chắn áp vào lòng bàn tay, tựa như một nắm tuyết ấm nóng. Đường cong tinh tế lõm vào, yếu đuối như liễu rủ trước gió, không chịu nổi một chút lay động.

Ma xui quỷ khiến, hắn không đưa tay rời đi.

Cảm giác này rất kỳ diệu, từ khi rời khỏi nhũ mẫu, hắn gần như chưa từng có tiếp xúc cơ thể với ai. Mà người khác cũng coi hắn như lệ quỷ, ngay cả gan nhìn thẳng vào hắn cũng không có, càng không dám chạm vào hắn.

Về phần những kẻ muốn bò lên giường, hắn nhìn một cái đã thấy bẩn mắt, càng không thể chạm vào họ.

Nha đầu này tư tưởng đồi bại, tuy có lòng muốn trèo lên giường, song lại không có gan trèo lên giường, khiến người ta không khỏi khinh bỉ, nhưng… cảm giác tay lại không tệ.

Ánh mắt Thái tử tối sầm lại, đáy mắt là ngọn lửa thiêu đốt, không nặng không nhẹ vu.ốt ve, chơi đùa.

Vân Quỳ nhún vai, cả người không kìm được mà run rẩy.

「Ngứa ngứa ngứa ngứa ngứa ngứa ngứa ngứa ngứa」

Không chỉ eo rất ngứa, mà hơi thở phả bên má nàng của hắn cũng rất ngứa.

Vừa nóng vừa ngứa.

Khốn nỗi là bị người ta giam cầm trong lòng, ngay cả gãi nàng cũng không dám gãi, thậm chí còn không dám thở mạnh, càng không dám bảo Thái tử sờ chỗ khác.

Ư ư ư.

Thiếu nữ cúi đầu rụt cổ, không dám nhìn hắn. Thái tử bị tiếng lòng của nàng làm cho đầu óc choáng váng nóng ran.

Hắn muốn tập trung đánh giá nha đầu không biết xấu hổ này. Hắn khẽ cụp mắt, nhưng đối diện lại là đôi mắt đen láy ngấn nước của nàng.

Hàng mi thiếu nữ khẽ rung động, dưới ánh nến đôi má hồng như hoa đào, làn da sáng mịn căng bóng, đôi môi đỏ thắm đầy đặn khẽ mấp máy, nhất thời khiến người ta hoa mắt.

Vân Quỳ cảm thấy bàn tay to lớn ở eo siết chặt hơn, chặt đến nỗi nàng sắp không thở nổi, “Điện… điện hạ…”

Thái tử ngửa đầu nhắm mắt, cố gắng lờ đi xương quai xanh trắng như ngọc dưới chiếc cổ thon dài của nàng, còn cả sự sự trắng muốt mềm mại chói mắt phía dưới xương quai xanh kia.

Tác dụng của hợp hoan tán khiến máu toàn thân hắn sôi trào, hương thơm dịu nhẹ của thiếu nữ len lỏi vào từng lỗ chân lông, xộc thẳng vào mũi.

“Quay lại.” Một lúc lâu sau, Thái tử trầm giọng ra lệnh.

Vân Quỳ cũng không muốn đối diện với hắn như vậy.

Khí tràng của người đàn ông quá mạnh mẽ, hơi thở lại nóng rực như lửa, nàng đã không chịu nổi từ lâu. Quay người lại, nàng sẽ không cần phải đối diện với khuôn mặt âm trầm như mực của Thái tử nữa.

Nhưng, vì sao Thái tử lại bảo nàng quay lại?

「Chẳng lẽ hắn thích từ phía sau, hay là bên cạnh…」

Thái tử: ……

Vân Quỳ đã xem qua tranh vẽ, không xa lạ gì đối với tư thế này. Thân thể theo bản năng căng thẳng hơn, chậm rì rì quay người lại.

Tuy nhiên như vậy, tấm lưng trắng nõn như ngọc lại gần như không chút che chắn phơi bày trước mặt người đàn ông.

Vân Quỳ hít sâu một hơi, ngón tay bất giác nắm chặt vạt áo lót, đầu ngón tay dùng sức đến trắng bệch.

Lạnh quá, rõ ràng là trong chăn gấm rất nóng, người đàn ông cũng rất nóng, nhưng nàng vẫn lạnh đến tột điểm.

Nàng có thể cảm nhận được ánh mắt như có sức nặng của người đàn ông rơi trên lưng, tựa như con rắn độc ẩm ướt bò qua sống lưng.

Nàng rụt vai lại, xương bướm trắng nõn yếu ớt ở sau lưng nhô cao như cánh bướm muốn bay đi.

Ánh mắt Thái tử mờ ám không rõ, vốn nghĩ nàng quay lại thì có thể tránh được khuôn mặt thanh diễm lệ quyến rũ kia, không ngờ tấm lưng trắng chói mắt này, nhìn một cái cũng khiến bụng dưới của hắn căng chặt.

Liều lượng hợp hoan tán không hề ít, nếu không sao hắn có thể dễ dàng trúng chiêu.

Lúc này, nhiệt độ trong màn gấm tăng lên, mỹ nhân trong lòng, dục niệm trong cơ thể điên cuồng trỗi dậy, dù coi nàng như một vị thuốc giải, thì cũng có sao đâu?

Bên này hắn còn chưa có động tác gì, lại nghe thấy tiếng lòng gấp gáp của thiếu nữ.

「Đáng ghét, rốt cuộc có được không hả!」

「Còn chờ gì nữa, đừng có nhịn đến phát bệnh rồi lại trách ta…」

「Ngài còn không lên, ta lên đó!」

「Hì hì, ta căn bản không dám.」

「Chính là có thể… giả vờ tự nhiên quay người lại, giả vờ vô tình sờ cơ ngực Thái tử, hỏi ngài ấy có khỏe không… hoặc lấy danh nghĩa quan tâm, xem xét bụng dưới ngài ấy lúc này thế nào…」

Vân Quỳ hứng thú nghĩ ngợi, chợt bị một bàn tay to ấm nóng nắm gáy.

「Á á á!」

Nàng sợ hãi run rẩy cả người, lập tức nghe thấy Thái tử trầm giọng thì thầm bên tai: “Còn dám nghĩ bậy bạ, cô chặt đầu ngươi đưa cho chó ăn.”

Vân Quỳ: ……

Không phải chứ, sao ngài ấy biết nàng nghĩ bậy bạ?!

Vân Quỳ không dám động đậy, hơi thở nóng rực của người đàn ông càng lúc càng gần, nóng như triều dâng phả vào sau gáy nàng. Thứ gì đó mềm mại ẩm ướt vừa chạm vào da, da đầu Vân Quỳ lập tức tê dại, cả người cứng đờ.

Xúc cảm xa lạ mà kỳ quái, kèm theo đau đớn như kéo tơ lột kén, như răng nanh của dã thú cắn từng chút một vào da, sau đó dùng chiếc lưỡi mềm mại nhẹ nhàng li.ếm láp.

Vân Quỳ ngây người tại chỗ, hoàn toàn không dám động đậy, đại não như mất đi khả năng suy nghĩ.

Theo sự mút mát sâu nông kia, cảm giác đau nhẹ và một loại cảm giác khó tả khác lẫn lộn lung tung, khiến lòng người rối như tơ vò.

Nàng thở d.ốc, khó khăn điều chỉnh hô hấp, nhưng xúc cảm ướt át sau tai vẫn tiếp tục.

Nàng cắn chặt ngón tay, những cảm xúc khó nói khó tả tích tụ trong cơ thể không được giải tỏa, khó chịu đến nỗi nàng muốn kêu lên.

Đây là… hôn sao?

Hay là căn bản là đang cắn nàng! Sợ cắn chết nàng ngay lập tức, nên mới từ từ từng bước một?

Nàng đã xem người khác hôn nhau trong mơ, nhưng lại chưa từng tự mình trải nghiệm. Những nữ tử kia lúc thì vui vẻ, lúc thì khóc nức nở, thậm chí còn kêu tha mạng. Nàng càng hồ đồ, rốt cuộc  hôn là cảm giác gì, có khó chịu như nàng lúc này không?

Nghe thấy tiếng lòng của nàng, Thái tử không khỏi nhíu mày.

Nha đầu này còn thấy người khác hôn nhau, rốt cuộc cả ngày nàng làm cái gì, chẳng lẽ trước đây ra từ thanh lâu Giáo Phường Ty?

Thái tử dừng động tác, không nhịn được hỏi: “Trước khi vào Đông Cung, ngươi làm việc ở đâu?”

Cảm giác ẩm ướt nóng bỏng ở cổ biến mất, cơ thể Vân Quỳ như sợi dây cung căng thẳng đột nhiên buông lỏng, nàng chậm rãi hít thở, tiếp đó mới đáp: “Trước đây nô tỳ làm việc ở Thượng Thiện Giám, trước đó nữa từng ở Châm Công Cục một năm.”

Nàng mím môi: “Nô tỳ học nghệ không tinh, lại bị ma ma chê ăn nhiều, nên bị đuổi đến Thượng Thiện Giám.”

Thái tử đoán là nàng cũng không dám nói bậy, nhưng lại nghi hoặc rõ ràng nàng ở hậu cung, sao lại hiểu biết nhiều như vậy.

Chẳng lẽ những năm hắn không ở đây, trong cung đã dâm loạn thành phong trào, chuyện cung nhân lén lút tư tình khắp nơi đều thấy?

Thái tử vu.ốt ve đoạn cổ trắng nõn thon dài kia, ánh mắt sâu thẳm, giọng khàn khàn: “Vừa nãy cô hôn ngươi, ngươi cảm thấy thế nào?”

Cái này nàng phải trả lời thế nào đây…

Có điều đàn ông chắc là đều thích được khen ngợi, cũng thích khen người, đặc biệt là ở trên giường, đặc biệt là Thái tử điện hạ, đàn ông trong số đàn ông.

Vân Quỳ bị chiếc nhẫn của hắn cọ vào cổ lạnh lẽo, lại không dám giãy dụa, thế là học theo giọng điệu của những nữ tử trong mơ, cẩn thận cân nhắc khen ngợi: “Điện hạ… khí phách uy vũ, nô tỳ rất thoải mái…”

「Nói vậy, có lẽ ngài ấy hài lòng rồi nhỉ!」

「Nhưng nói nghiêm túc, môi chạm môi mới gọi là hôn, vừa nãy ngài ấy dí vào cổ ta mấy cái kia, không khác gì là cắn người!」

Mặt Thái tử hơi lạnh đi, ngón tay di chuyển trên một mảng da nhỏ sau tai nàng, lại lộ ra vài phần hờ hững: “Lời không thật lòng, cô nên phạt ngươi thế nào đây.”

Sao lại phạt nữa rồi…

Hơi thở nặng nề của người đàn ông rơi bên tai, Vân Quỳ chỉ cảm thấy sởn gai ốc, muốn khóc mà không ra nước mắt, một lúc lâu sau mới dò hỏi: “Hay là nô tỳ… nô tỳ giúp điện hạ?”

Thái tử cười nhạo: “Vậy chẳng phải vừa đúng ý ngươi sao?”

Má Vân Quỳ không kìm được đỏ lên, ngơ ngác nói: “Nô tỳ không hiểu ý điện hạ…”

Thái tử nâng mắt, lực đạo ở ngón tay hơi tăng thêm ba phần.

Vân Quỳ đau đớn, lập tức cắn chặt môi dưới.

Giọng Thái tử lạnh nhạt: “Hoàng hậu đã nói với ngươi những gì?”

Vân Quỳ thật thà đáp: “Nương nương chỉ nói, để nô tỳ hầu hạ bên cạnh điện hạ.”

「Đã là cung nữ thị tẩm rồi, ý trên mặt chữ mà cũng không hiểu sao?」

Về phần tiền đồ vô lượng gì đó, nàng cũng không tham lam, có thể sống sót là đã tạ trời tạ đất lắm rồi.

Thái tử “ồ” một tiếng, thong thả vu.ốt ve vùng da sau tai nàng: “Vậy ngươi định hầu hạ cô thế nào?”

Vân Quỳ như con thỏ bị con sói hung dữ nguy hiểm nắm chặt cổ, lông tơ dựng đứng khắp người, thân thể co lại thành một cục.

Nàng căn bản không biết người này muốn làm gì, không vội giết, có lẽ vì muốn trêu đùa một phen. Nhưng nỗi sợ hãi lưỡi dao treo trên đầu, không biết lúc nào sẽ rơi xuống cứ như bóng ma quấn lấy nàng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, ngay cả hô hấp cũng trở nên vô cùng khó khăn.

Nàng không nghĩ nhiều, gần như là theo bản năng liều lĩnh, nắm lấy bàn tay to đang áp vào cổ, mạnh mẽ kéo xuống chỗ đầy đặn mềm mại dưới xương quai xanh rồi ấn xuống.

Xin đừng mà! Đừng bóp cổ nữa! Thật sự rất đáng sợ!

Nàng chọn cho ngài ấy một chỗ có cảm giác tốt hơn, là nơi đàn ông thiên hạ thích nhất, có thể tùy ý x.oa n.ắn.

Quan trọng nhất là, sẽ không b.óp ch.ết nàng.

Bình Luận (0)
Comment