Vân Quỳ đã nằm xuống, không ngờ còn bị truyền gọi.
Nếu là chủ tử khác, đương nhiên không cần phải lo lắng sợ hãi như vậy. Nhưng đây là Thái tử, không biết khi nào sẽ phát bệnh, nàng phải luôn luôn lo lắng cho cái mạng nhỏ của mình.
Nàng thở dài trong lòng, vội vàng mặc quần áo đi tới Thừa Quang Điện.
Thấy nàng đến, Tào Nguyên Lộc đưa cho nàng khay đựng thuốc rượu và băng gạc, “Điện hạ bị thương ở cánh tay, cô nương vào thay thuốc cho ngài đi.”
Vân Quỳ kinh ngạc, nhưng không dám hỏi nhiều, ban ngày đã thấy được sự tàn nhẫn của Tào Nguyên Lộc, đến giờ nàng vẫn còn sợ hãi như cũ, ngoan ngoãn nghe theo.
Tào Nguyên Lộc hòa nhã nói: “Cô nương đừng sợ, điện hạ nhà ta đâu phải hổ ăn thịt người, chỉ cần cô nương không có ý xấu, điện hạ há lại giết người vô tội.”
Vân Quỳ âm thầm lẩm bẩm, ngài nói lời này tự ngài có tin không?
Nếu Thái tử thật sự là người tốt, sao lại khiến người ta sợ hãi đến thế, vì sao lại có nhiều người người trước ngã xuống, người sau lại đến ám sát hắn để thay trời hành đạo? Huống hồ bên ngoài đều đồn hắn tàn sát bảy thành Bắc Ngụy, những dân thường chết oan kia không vô tội sao?
Tào Nguyên Lộc chột dạ sờ mũi, “Đau đầu phát tác lên quả thật có thể khiến người khác bị thương. Chỉ cần thấy điện hạ đột nhiên tâm trạng bực bội, cô nương cứ việc gọi nô tài là được.”
Vân Quỳ mím môi, sao nàng cảm thấy Thái tử lúc nào cũng rất liều lĩnh nhỉ.
“Nô tỳ biết rồi, tạ công công nhắc nhở.”
Tào Nguyên Lộc hạ thấp giọng nói: “Vết thương mới trên cánh tay điện hạ không phải do người khác gây ra. Chính là đêm qua điện hạ sợ rằng sẽ mất kiểm soát làm người bị thương, nên mới tự dùng dao găm rạch.”
Vân Quỳ: ……
Sao càng nghe càng thấy khủng khiếp hơn vậy.
Tào Nguyên Lộc nghĩ đến điều gì đó, khẽ ho hai tiếng nói: “Trước đây điện hạ chưa từng sủng hạnh nữ tử nào, hiện tại thương bệnh chưa khỏi, vốn không nên làm chuyện phòng the. Nhưng nếu ngài thật sự muốn, xin cô nương cố gắng phối hợp, đừng để điện hạ quá mệt mỏi, kẻo vết thương lại nứt ra.”
Đây là ý bảo nàng chủ động.
Nhưng… bên ngoài chẳng phải đều đồn Thái tử háo sắc và không kiêng nể nam nữ sao, vậy mà ngài ấy lại chưa từng sủng hạnh ai?
Vân Quỳ nghĩ nghĩ, vẫn nói thật: “Không dám giấu công công, đêm qua điện hạ không hề chạm vào ta…”
Tào Nguyên Lộc không bất ngờ, sáng sớm hắn bôi thuốc cho Thái tử, không hề phát hiện dấu vết quan hệ trên giường. Trong lòng ông ấy đại khái cũng hiểu, điện hạ thà tự làm mình bị thương, cũng không muốn bị mị dược kiểm soát tâm trí, trúng bẫy người ngoài.
Nhưng hôm nay lại truyền gọi… Không có khả năng chỉ nói chuyện phiếm?
Ông ấy khích lệ nhìn Vân Quỳ: “Cô nương vào đi, đừng để điện hạ đợi lâu.”
Vân Quỳ gật đầu, bưng thuốc vào, còn bị Tư Trướng đang canh gác ở hành lang trừng mắt nhìn một cái.
Vân Quỳ: ……
Nghe thấy cuộc nói chuyện của nàng với Tào Nguyên Lộc, Tư Trướng mới biết đêm qua nàng không thị tẩm.
Sắc đẹp trước mắt, vậy mà Thái tử không động lòng, xem ra nàng cũng chẳng ra gì, không chừng là bị Thái tử đuổi ra khỏi điện Thừa Quang…
Nhưng đêm nay vì sao Thái tử lại triệu kiến nàng?
“Cô nương Liên Nhụy, đêm nay trong điện không cần ngươi, về nghỉ sớm đi.”
Trong lòng đang suy nghĩ, chợt nghe thấy Tào công công sắp xếp, Tư Trướng vội vàng thu lại suy nghĩ, chắp tay đồng ý.
Vân Quỳ vào điện, thấy Thái tử mặc một bộ trung y màu đen huyền, ngồi trên giường la hán uống trà.
Nàng hít sâu một hơi, bước lên cung kính hành lễ, “Tào công công bảo nô tỳ đến bôi thuốc cho điện hạ.”
Thái tử nhìn nàng, nhàn nhạt đáp một tiếng.
Thiếu nữ chậm rãi tiến lại gần, mùi hương cỏ hoa thanh khiết lan tỏa, tựa như sau những ngày mưa dầm trời quang mây tạnh, những đóa hướng dương còn đọng giọt sương trên mặt cỏ ngẩng đầu, mang theo hương vị của ánh mặt trời.
Thái tử dần thả lỏng mày, nhìn nàng từng vòng từng vòng, cẩn thận tháo băng gạc. Khi nhìn thấy cánh tay đầy vết thương của hắn, đôi môi khẽ hé mở, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo lộ vẻ kinh hãi.
Hắn khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn, hồi lâu sau, hờ hững nói: “Vụ án của Thải Cúc vẫn còn nhiều điểm nghi vấn, cô yêu cầu ngươi phải khai báo hết tất cả những gì mình biết.”
Vân Quỳ không ngờ chuyện này vẫn chưa xong, Thái tử truyền nàng vào điện không phải để thay thuốc, mà là muốn thẩm vấn nàng.
Nhưng… còn gì để nói nữa chứ? Người này cũng quá đa nghi rồi.
Nàng âm thầm nắm chặt miếng băng gạc trong tay, “Quả thật là nô tỳ tận mắt nhìn thấy, nô tỳ lo lắng an nguy của điện hạ, tình thế nhất thời gấp gáp mới kêu lên.”
Thái tử nhướng mày, “Ngươi lo lắng cho cô?”
Đầu óc Vân Quỳ nhanh chóng xoay chuyển, ánh mắt lướt qua eo thon chắc nịch của Thái tử, không hợp thời nghĩ đến đoạn cơ bụng rõ ràng như hàng rào mà Thái tử lộ ra khi c.ởi tr.ần.
Sắc mặt Thái tử tái xanh, trở lại chủ đề ban đầu, đôi mắt đen láy ẩn chứa vẻ dò xét, “Chuyện của Thải Cúc, cô muốn nghe sự thật.”
Vân Quỳ vội vàng nói: “Dù nô tỳ có mười cái gan, cũng không dám lừa gạt điện hạ.”
「Cứu mạng, rốt cuộc hắn muốn nghe sự thật gì! Sự thật là ta đã thấy hành động nhỏ của Thải Cúc, theo bản năng mở miệng nhắc nhở. Hắn đang nghi ngờ cái gì!」
「Biết thế, lúc đó nên ngậm miệng!」
「Tuy rằng chuyện Thải Cúc hạ độc thật sự là ta thấy trong mơ, nhưng chuyện này làm sao mà nói được. Ngay cả sự thật Thái tử cũng không tin, làm sao sẽ tin ta thấy giấc mơ của Thải Cúc chứ?」
Nghe thấy tiếng lòng của nàng, đôi mắt phượng của Thái tử hơi híp lại.
Quả nhiên là mơ.
Ban ngày hắn không nghe nhầm, nha đầu này thế mà thật sự có bản lĩnh xem trộm giấc mơ.
Chính bản thân Thái tử có thể nghe thấy tiếng lòng của người khác, cho nên chuyện ly kỳ quái dị đến đâu trong mắt hắn cũng chẳng là gì, chỉ là phải nghĩ cách moi lời từ miệng nàng.
Hắn cân nhắc một lát, cố ý hỏi: “Cô nghe nói, ngươi có thể mơ thấy chuyện tương lai?”
Vân Quỳ sợ đến mức đầu ngón tay run lên, chiếc kéo trong tay “cạch” một tiếng rơi xuống thảm.
Mồ hôi lạnh túa ra trên trán nàng, vội vàng quỳ xuống, “Điện hạ thứ tội, nô tỳ không có bản lĩnh như vậy!”
Thái tử mân mê chiếc nhẫn ngọc bích trên ngón tay, hờ hững nói: “Có lẽ ngươi còn chưa biết, hình phòng Đông Cung có mười tám loại cực hình, lột da, róc xương, đốt đèn trời, mỗi một cực hình đều có thể khiến ngươi hối hận sâu sắc vì đã không nói thật sớm hơn.”
Nói đến cực hình, khóe môi hắn khẽ nhếch lên, giọng điệu chậm rãi không nhanh không chậm, như đang nói chuyện trong nhà, nhưng lại ẩn chứa sự lạnh lẽo khủng bố, khiến người ta rùng mình.
「Chẳng lẽ Thái tử đã phát hiện ra điều gì? Nhưng chuyện ta có thể đi vào giấc mơ, ta chưa từng nói với ai, làm sao Thái tử biết được?」
「Chẳng lẽ là ngày nào đó lỡ lời với Đan Quế?」
Cả người nàng đều run rẩy, sắc mặt cũng trắng bệch đến cực điểm, “Nếu nô tỳ nói, liệu có thể xin điện hạ khai ân, tha cho nô tỳ tội giấu giếm không?”
Thái tử nhàn nhạt nói: “Nói nghe thử xem trước đã.”
Vân Quỳ nuốt nước bọt, thật thà nói: “Đêm qua đúng là nô tỳ đã mơ thấy Thải Cúc hạ độc. Nhưng nô tỳ không có bản lĩnh tiên đoán tương lai, chỉ là thỉnh thoảng nô tỳ có thể nhìn thấy giấc mơ của người khác. Đêm qua chẳng qua là vừa khéo gặp Thải Cúc ở hành lang, ban đêm lại thấy nàng ta hạ độc trong mơ, ban ngày nô tỳ đột nhiên nhớ ra chuyện này, cho nên mới đặc biệt chú ý đến nhất cử nhất động của Thải Cúc… Những lời nô tỳ nói đều là sự thật, tuyệt đối không dám lừa dối điện hạ, mong điện hạ minh xét!”
Thái tử thấy nàng chỉ trời thề, lại so sánh với tiếng lòng của nàng, lập tức biết lời nàng nói thật.
Hắn hỏi: “Có thể vào giấc mơ?”
Quả thật, so với thuật đọc tâm của hắn, bản lĩnh đi vào giấc mơ này cũng coi như ly kỳ.
Vân Quỳ gật đầu, lại sợ Thái tử muốn dùng cái bản lĩnh nhỏ mọn này của nàng cho hắn, vội vàng bổ sung: “Nô tỳ là đánh trộm đánh bạ mới thấy được bí mật của Thải Cúc. Bình thường, chỉ có thể nhìn thấy những chuyện nhỏ nhặt xung quanh, không mơ thấy thông tin gì hữu ích cả
Ánh mắt Thái tử sắc bén: “Ngươi chỉ gặp Thải Cúc một lần đã có thể vào giấc mơ nàng ta. như hôm nay ngày ngày hầu hạ ở điện Thừa Quang, chẳng lẽ cũng có thể đi vào giấc mơ của cô?”
Vân Quỳ căng thẳng nắm chặt ngón tay.
「Chuyện này có thể nói sao? Ta còn mơ thấy ngài muốn b.óp ch.ết ta nữa kìa.」
Song nàng tuyệt đối không thể nhắc với Thái tử chuyện này, nếu không sẽ rất có thể hắn sẽ giết nàng diệt khẩu.
Thái tử: ……
Giấc mơ mờ ảo hỗn loạn, thường chỉ cần trở mình là quên mất.
Hắn có mơ thấy muốn b.óp ch.ết nàng sao?
Nhưng đêm nàng dùng ruột dê cho hắn uống thuốc, hắn quả thật đã động sát niệm, hận không thể nghiền nát xương nàng thành tro.
Vân Quỳ suy nghĩ, vẫn không dám nói thật, “Kỹ xảo nhỏ của nô tỳ không đáng nhắc đến, điện hạ là người tôn quý bậc nhất thiên hạ, nô tỳ sao dám mạo phạm ngài…”
Thái tử đương nhiên không tin, “Đêm nay ngươi cứ ở lại trong điện, cô muốn xem thử, ngươi có thể đi vào giấc mơ của cô không. Nếu như ngươi ngươi hồ ngôn loạn ngữ, yêu ngôn hoặc chúng, cô nhất định sẽ không bỏ qua.”
Vân Quỳ biện giải: “…… Nô tỳ chưa từng nói chuyện này với ai, không hề yêu ngôn loạn ngữ.”
Thái tử: “Hoặc là cô.”
Vân Quỳ: ……
「Có phải không hiểu tiếng người không hả? Ta đã nói là không vào được rồi! Vốn dĩ không phải muốn vào giấc mơ của ai thì vào được, khó lắm biết không hả?」
Thái tử làm như không nghe thấy, rũ mắt nhắc nhở: “Tiếp tục băng bó.”
Vân Quỳ muốn khóc mà không ra nước mắt, âm thầm nghiến răng giúp hắn lau rửa. Trong lòng giận dữ, tay chân hơi không biết nặng nhẹ, khi dùng khăn lau vết thương không khống chế được lực đạo, lập tức nghe thấy tiếng thở nặng nề của người đàn ông.
Ngẩng mắt đối diện với đôi mắt đen lạnh lùng kia, tay chán nàng luống cuống. Thấy hắn không tiếp tục nổi giận, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, nàng mới ấm ức nói “Điện hạ thứ tội”, rồi tiếp tục lau chùi.
Vết thương trên cánh tay chằng chịt ngang dọc, mỗi vết đều máu thịt ghê rợn. Vân Quỳ chỉ cảm thấy lông tơ trên người dựng đứng hết cả lên, ngón tay run rẩy không ngừng.
Bất kỳ vết thương nào trước mắt xuất hiện trên người nàng, có lẽ đều sẽ khiến nàng đau đớn muốn chết.
Nàng cũng từng bị đánh, trước khi vào cung bị anh họ đánh, sau khi vào cung cũng bị cô cô chưởng sự đánh bằng ván.
Tuy nhiên vì mợ thương tiếc khuôn mặt này của nàng nên anh họ trút giận lên nàng thì được, nhưng tuyệt đối không thể đánh hỏng nàng, ảnh hưởng đến chuyện hôn sự sau này.
Về phần trong cung, đánh bằng ván đều có chừng mực, chỉ cần không phạm lỗi lớn, hiếm khi đánh vào mặt, cũng không để lại sẹo xấu xí, sợ làm ô uế mắt của các chủ tử.
Cả đời này nàng chưa từng thấy ai có thể tự làm mình bị thương đến mức này, lại còn là Thái tử một nước, người đáng lẽ phải sống trong nhung lụa.
Thật ra nàng cũng may mắn được nhìn thấy vài vị hoàng tử từ xa.
Nhị hoàng tử, tức Thần vương điện hạ, phong thái ung dung cao quý. Tứ hoàng tử do quý phi sinh ra phong lưu phóng khoáng. Cửu hoàng tử mới năm tuổi, trắng trẻo khỏe mạnh, thích nhất là cưỡi cung nhân làm ngựa.
Rồng sinh chín con tuy khác nhau, nhưng không ai không sáng sủa lộng lẫy cao quý vô cùng. Duy chỉ có Đông Cung của Thái tử điện hạ ngày ngày gió tanh mưa máu, không giống cung điện của trữ quân, mà giống như điện Diêm Vương…
Những đóa hướng dương nhỏ của bọn nàng phải hướng về mặt trới mới có thể phát triển, sao có thể sống ở điện Diêm Vương âm u được.
Vân Quỳ vừa băng bó vết thương, vừa lẩm bẩm trong lòng, hoàn toàn không chú ý đến sắc mặt âm trầm đến cực điểm của Thái tử.
Đợi xử lý xong vết thương, ngẩng đầu đáp lời thì sắc mặt người đàn ông đã trở lại bình thường, vẫn lạnh nhạt như trước.
Thái tử ngưng mắt nhìn nàng một lát, đột nhiên hỏi: “Phải làm thế nào mới có thể đi vào giấc mơ?”
Vừa nghe thấy có chuyển biến tốt, Vân Quỳ vội vàng nói: “Phải là người nô tỳ đã gặp mặt, nhưng người ban ngày nô tỳ gặp nhiều không đếm xuể, vào giấc mơ của ai cũng phải xem duyên phận. Ngoài ra, người này còn phải khiến nô tỳ ngày nhớ đêm mong, trằn trọc không yên…”
Nàng thêm mắm thêm muối một tràng, cố gắng nói chuyện này khó khăn vạn phần, tốt nhất là để Thái tử từ bỏ việc dò xét nàng.
Có điều Thái tử vẫn không hề nao núng, trầm ngâm một lát nói: “Đêm nay ngươi ngủ cùng giường với cô, ngày mai tỉnh lại trả lời.”