Sau Khi Bị Thái Tử Âm Độc Nghe Thấy Tiếng Lòng

Chương 13

Dù sao thì Thái tử đã quyết tâm đối đầu với nàng, nhất định muốn nàng đi vào giấc mơ. Nếu vận may không tốt, không mơ thấy hắn, chẳng phải sẽ chứng thực nàng nói toàn chuyện ma quái, cố tình ra vẻ huyền bí.

Nhưng nếu thật sự mơ thấy, biết đâu Thái tử niệm tình nàng có tài năng này, tạm giữ lại cái mạng nhỏ để quan sát, sau này sẽ có lúc dùng đến nàng.

Giống như lần này Thải Cúc hạ độc, chẳng phải đã bị nàng tình cờ phát hiện ra sao!

Đôi mắt hạnh của Vân Quỳ sáng lên, lập tức không còn bi quan nữa, đặt hy vọng vào giấc mơ đêm nay.

Biết đâu sau đêm nay, nàng cũng có thể trở thành người kỳ nhân dị sĩ dưới trướng Thái tử!

Nàng kìm nén niềm vui sướng trong lòng, đứng dậy thu dọn khay, khi trở lại Thái tử đã ngồi bên giường.

Vân Quỳ nhớ tới đêm qua cũng vậy. Tuy không tiến hành đến bước cuối cùng, nhưng Thái tử cũng không ít lần chiếm hời của nàng. Vùng ngực bị hắn x.oa nắ.n còn lưu lại dấu tay, đến giờ vẫn chưa tan hết.

Thái tử nặng nề nhìn chằm chằm nàng, thúc giục: “Còn ngẩn người làm gì?”

Vân Quỳ mím môi, “Vâng.”

Theo như kinh nghiệm đêm qua, chắc là nàng không cần cởi nhiều như vậy. Dẫu sao Thái tử trúng hợp hoan tán vẫn còn nhịn được, nên có thể hợp lý nghi ngờ căn bản hắn không dậy nổi, hoặc là thân mang trọng thương, có lòng không có sức, lại sợ bị người khác phát hiện không được, khiến hắn mất mặt.

Thái tử: “……”

Vân Quỳ ngước mắt, bị ánh mắt u ám của Thái tử làm cho giật mình.

「Sao đột nhiên lại hung ácrồi……」

「Chê ta chậm chạp sao?」

「Hay là nhìn ra ta không muốn c.ởi quần áo, dùng ánh mắt biểu lộ sự bất mãn?」

「Thôi vậy, cởi thì cởi, dù sao ngài cũng không làm được gì.」

Thái tử: “……”

Vân Quỳ hít sâu một hơi, sau đó nhanh chóng cởi dây lưng, cởi váy ngoài, chỉ để lại một lớp áo lót nhỏ màu đỏ thẫm thêu hoa lựu.

Làm cung nữ thị tẩm, y phục cũng có sự khác biệt so với trước đây.

Phủ Nội Vụ đã chuẩn bị cho bốn người các nàng nhiều bộ quần áo thu đông mới tinh, từ trong ra ngoài đều là vải vóc thượng hạng, màu sắc tươi sáng, đường kim mũi chỉ tỉ mỉ. Tuy không bằng các phi tần nương nương trong cung, nhưng cũng tinh xảo hơn nhiều so với trang phục của cung nữ bình thường.

Đương nhiên làm những điều này đều là để Thái tử hài lòng, cũng thể hiện sự coi trọng của Hoàng hậu nương nương đối với chuyện phòng the của Thái tử.

Trong điện, đèn đuốc sáng trưng, làm nổi bật làn da trắng như ngọc của thiếu nữ, màn trướng rủ xuống đất, lay động nhẹ nhàng trong bóng dáng mảnh mai dịu dàng của nàng.

Đêm đầu đông lạnh đến rụt người, Vân Quỳ chịu đựng run rẩy, chậm rãi ôm lấy cánh tay, muốn mượn điều này che chắn gì đó.

Nàng vẫn không quen thân thể của mình bị người khác nhìn thẳng như vậy. Tắt đèn còn được, nhưng giờ phút này ánh nến trong điện sáng rực, điều này có nghĩa là nàng phải đối diện với cái nhìn gần của Thái tử trong một thời gian rất dài.

Đáng sợ đến mức nào? Giống như nửa đêm bị lạnh tỉnh giấc, mở mắt ra bất ngờ phát hiện mình bị một con rắn độc lạnh lẽo quấn quanh người, bất cứ lúc nào cũng có thể bị nó cắn đứt cổ.

Cảnh tượng đó, chỉ nghĩ thôi cũng khiến người ta lạnh sống lưng.

Thái tử không biểu cảm dời mắt khỏi chiếc cổ trắng ngần thon thả của nàng, hiếm khi nhân từ một lần, ra lệnh: “Tắt hết đèn bên ngoài, chỉ để lại một cái là được.”

Vân Quỳ lập tức như được đại xá, nhẹ tay nhẹ chân tắt hết đèn bên ngoài, cuối cùng chỉ để lại một giá đèn lưu ly bên giường, không đến nỗi tối đen như mực.

Làm xong những việc này, nàng khẽ thở ra một hơi, cẩn thận trèo vào bên trong từ cuối giường, không dám chạm vào đôi chân thon dài rắn chắc của người đàn ông.

Chậm rãi nằm xuống, Vân Quỳ điều hòa hơi thở, liếc trộm người bên cạnh, lại nhìn chiếc chăn gấm được gấp gọn gàng ở cuối giường, trong lòng lẩm bẩm, Thái tử điện hạ quả nhiên là người sắt đá, trời lạnh như vậy cũng không đốt than trong điện, chỉ mặc một thân áo mỏng mà không thấy lạnh.

“Điện hạ, nô tỳ hơi lạnh.” Nàng thừa lúc Thái tử giãn mày nói nhỏ.

Thái tử nhìn sang với vẻ mặt phức tạp, ánh mắt lại không khỏi dừng lại.

Màn trướng che phủ ngọn đèn dầu le lói, chiếc áo lót đỏ thẫm tôn lên làn da trắng như tuyết, gò má thiếu nữ ửng hồng như thoa phấn, hàng mi dài khẽ run rẩy. Dưới chiếc cổ trắng ngần, hai xương quai xanh như hai chiếc cầu ngọc trong suốt không tì vết. Ánh nến mờ ảo dừng trên đôi vai tròn trịa, chiếc áo lót nâng lên thành một đường cong quá đỗi đầy đặn. Những đóa lựu thêu trên nền gấm nở rộ tươi tốt, làn da thịt tràn ra trắng ngần như tuyết đầu mùa dưới ánh trăng sáng.

Một vưu vật trời sinh như vậy, lại có đôi mắt ngây thơ nhút nhát, dễ dàng khơi gợi dục vọng của đàn ông.

Hoàng hậu đúng là biết chọn người.

Nếu là người đàn ông bình thường, nghe nàng nói lạnh, dù lòng có sắt đá cũng phải tan chảy, ôm người vào lòng dịu dàng vỗ về an ủi mới đúng.

Tiếc rằng hắn không phải hạng người đắm chìm trong sắc đẹp.

Vân Quỳ luôn cảm thấy cái nhìn này quá dài, dài đến mức tay chân nàng có chút tê dại. Vẻ mặt vô cảm ban đầu của Thái tử giờ lại có chút sát khí nhàn nhạt tràn ra.

Lại phát bệnh rồi sao?

Hình như nàng…… không làm gì cả?

Cùng lắm chỉ muốn đắp chăn thôi mà……

Muốn đắp chăn? Đôi mày lạnh lùng của Thái tử hơi giãn ra, hắn thu hồi ánh mắt, nhạt nhẽo nói: “Lạnh thì tự kéo chăn đắp.”

Vân Quỳ nhanh chóng vâng dạ, vội vàng đưa tay lấy chăn.

Vừa ngồi dậy, tấm lưng trắng trẻo gầy gò lại hiện ra trước mắt người đàn ông.

Thái tử dời mắt, hơi thở khẽ nặng hơn chút.

Khép mắt lại, thị giác bị che khuất, các giác quan khác lập tức trở nên nhạy bén hơn.

Tiếng sột soạt nhỏ xíu khi chăn nệm cọ xát vào cơ thể vờn quanh bên tai, mùi hương hoa hướng dương nhàn nhạt hòa lẫn với mùi chăn nệm sau khi phơi nắng xộc vào mũi. Hơi thở ấm áp tươi mát lấp đầy đầu óc, những cơn đau buốt khiến người ta phát điên cũng dần tan biến như kéo tơ lột kén.

Nàng càng đến gần, trong đầu hắn càng thoải mái.

Đến khi Thái tử phản ứng lại, trong lòng đã có thêm một người.

Khuôn mặt tươi tắn xinh đẹp của thiếu nữ ở ngay trước mắt, đôi mắt đen tròn xoe mở to, vẻ mặt đầy kinh hoàng.

Thái tử cũng kinh ngạc trước hành động của chính mình.

Nhưng…… thôi thì cứ thế, dứt khoát không buông ra.

Đây là tẩm điện của hắn, giường của hắn, bên gối cũng là cung nữ thị tẩm của hắn, chẳng lẽ hắn còn không được chạm vào sao?

Vân Quỳ căng thẳng chớp mắt, rõ ràng giây trước Thái tử còn lạnh mặt bảo nàng tự kéo chăn đắp, nhưng vừa nằm xuống đã bị ôm trọn vào vòng tay ấm áp rắn chắc của người đàn ông.

Chiêu trò lạt mềm buộc chặt sao?

Thật ra đã muốn ôm nàng từ sớm rồi, chỉ khổ nỗi không hạ được mặt, bề ngoài lạnh lùng cau có, thực chất trong lòng đã sớm rục rịch. Cuối cùng không nhịn được nữa, dứt khoát nhân lúc nàng không chú ý, kéo người vào lòng.

Suy nghĩ bay bổng lung tung, một bàn tay đột nhiên vươn tới, nắm lấy gáy nàng.

Vân Quỳ như con rắn bị nắm trúng yếu điểm, khí thế choáng chốc tắt ngấm.

“Điện hạ, có gì từ từ nói……”

Thái tử trầm giọng cảnh cáo nàng: “Cô làm như vậy, chỉ là tiện cho ngươi đi vào giấc mộng, dẹp bỏ những ý nghĩ không nên có của ngươi đi, nếu không cô nhất định không tha.”

Thì ra là vậy.

Trước đây nàng còn không hiểu vì sao Thái tử nhất định phải ngủ cùng giường, còn tự cho mình thông minh c.ởi quần áo. Giờ phút này mới hiểu, đây chẳng qua là một lần thẩm vấn của Thái tử đối với nàng, chỉ là địa điểm thẩm vấn đổi từ hình phòng sang giường của Thái tử.

Nàng không nên có bất kỳ tạp niệm nào, cố gắng   đi vào giấc mơ của hắn là được.

Vân Quỳ vùi thấp đầu xuống ngực hắn, ngửi thấy mùi thuốc đắng thanh khiết trên người hắn, trong lòng lặp đi lặp lại bốn chữ “Thái tử điện hạ”.

「Thái tử điện hạ, Thái tử điện hạ, Thái tử điện hạ……」

「Hazz, thật ra đi vào giấc mơ cũng không nhất thiết phải ôm nhau, như vậy nóng quá, hơi khó thở……」

「Nếu ta thử đẩy ngài ra, có phải có thể nhân cơ hội sờ thử cơ ngực không?」

Thái tử từ từ đen mặt, cảm giác như ôm phải một củ khoai lang nóng bỏng, muốn ném người ra, nhưng cơ thể lại như bản năng luyến tiếc hơi ấm trên người nàng, không làm được động tác đẩy ra.

Ngón tay giơ lên, cuối cùng vẫn không ném người ra, mà lại “cộp” một tiếng, gõ vào trán nàng.

“Ây da.”

Đột nhiên bị gõ một cái vào đầu, Vân Quỳ không nhịn được kêu lên kinh ngạc. Sau khi phản ứng lại, giọng nói biến thành mềm mại ngoan ngoãn: “Điện hạ… vì sao đột nhiên lại đánh nô tỳ?”

Thái tử đương nhiên sẽ không nói cho người ngoài biết mình có thể đọc được tiếng lòng. Để nàng dứt bỏ những ý nghĩ bậy bạ kia, hắn nghiêm giọng: “Còn không ngủ, cô trực tiếp gõ ngất ngươi.”

Vân Quỳ: “……”

Nào có ai ép người khác ngủ.

Huống chi rõ ràng nàng con ngoan ngoãn nhắm mắt, không dám gây ra bất kì động tĩnh, như vậy cũng không được sao?

Đúng là khó hầu hạ.

Nàng sợ bị đánh, trong lòng khẽ thở dài, xua đuổi những ý nghĩ lung tung ra khỏi đầu, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Tiếng thở bên tai đều dần, Thái tử nhìn nàng một lúc, rồi lại rũ mắt xuống, nhìn vào vạt áo hơi mở của mình.

Thật ra hắn rất ít khi để ý đến chỗ này. Trước đây hắn chỉ biết ngực của nữ tử có lẽ có sức hấp dẫn nhất định đối với đàn ông, chẳng lẽ nữ tử đối với đàn ông cũng vậy sao?

Thái tử nhíu chặt mày, ánh mắt trầm xuống.

Tóm lại không thể giữ lại nha đầu này. Về phần hơi thở trên người nàng, vẫn cần phải nghĩ cách khác.

Thái tử nhắm mắt lại, trong hương thơm ấm áp trong trẻo của người trong ngực, hiếm khi an ổn đi vào giấc ngủ say.

Nhưng mà tình cảnh trong mơ không hề an ổn.

Thậm chí còn khiến người ta bực bội.

Thế mà hắn lại mơ thấy nha đầu này, hơn nữa nàng không mềm yếu nhút nhát giống như ngoài đời, ngược lại còn dám giở trò với hắn! Ch.ảy nước miếng, hai tay xoa ngực hắn không ngừng.

Thái tử tức giận tỉnh giấc.

Cùng lúc đó, Vân Quỳ cũng tỉnh.

Nàng bị dọa tỉnh.

Sau khi tỉnh lại, ánh mắt đầu tiên đối diện chính là đôi mắt phượng âm trầm lạnh lẽo giận dữ của Thái tử.

Nàng đã nhìn thấy gì trong mơ vậy, cứu mạng……

Bình Luận (0)
Comment