Sau Khi Bị Thái Tử Âm Độc Nghe Thấy Tiếng Lòng

Chương 58

Lớp đường dính vào môi hắn, Thái tử vươn tay muốn đẩy mặt nàng ra nhưng không đẩy được. Vân Quỳ lại hôn mạnh một cái lên môi hắn.

“Cảm ơn điện hạ vẫn nhớ tới đèn thỏ của ta.”

「Đừng quên còn trâm cài tóc và hoa lụa của ta nữa nhé.」

Thái tử khẽ cười một tiếng, bàn tay to ôm gáy nàng, cúi đầu ngậm lấy đôi môi ướt át ngọt ngào của nàng.

Không gian kín mít thiếu không khí trong lành, chỉ có hơi thở nóng rực của hai người quấn lấy nhau. Cuối cùng người đàn ông không chỉ ăn sạch lớp đường trên môi nàng, mà ngay cả vị ngọt trong miệng nàng cũng bị hắn nuốt hết.

Cho đến khi xe ngựa dừng ở ngoài Đông Hoa Môn, Vân Quỳ từ từ được buông ra. Mắt nàng ngấn lệ mơ màng, mặt đỏ bừng, đến cả môi cũng bị mút đến sưng đỏ, đầu ngón tay nắm đến trắng bệch, cố gắng kìm nén mới không phát ra tiếng động không nên có trong xe ngựa.

「Hu hu hu, xiên hồ lô đường trong tay không còn thơm nữa rồi.」

May mà trên đường cung đèn đuốc thưa thớt, không ai thấy vẻ chật vật của nàng.

Trở về Thừa Quang Điện, Vân Quỳ gần như lập tức ngã xuống. Trải qua phen giày vò, trong đầu nàng mơ mơ màng màng, đến cả dáng vẻ mấy vị quan viên nhìn thấy hôm nay ở nhã gian cũng sắp không nhớ nổi nữa.

Trong đầu chỉ toàn anh đào, anh đào, anh đào…

Thái tử bị tiếng lòng của nàng làm đau đầu nhưng lại bất lực, đến chính hắn cũng cảm thấy bồn chồn nóng nảy.

Hắn đứng dậy xử lý công vụ một canh giờ, khi trở lại tiểu nha đầu đã ngủ say.

Hắn thở sâu một hơi, nằm xuống bên cạnh nàng.

Vân Quỳ ngủ một giấc rất ngon.

Một kiểu “ngon” khác.

Hôm nay giày vò quá mệt, nàng không mơ thấy ai cả, ngược lại mơ thấy cảnh tượng ở Bích Sa Trù.

Bàn tay to thô ráp ấm áp của người đàn ông lướt qua da thịt, chiếc nhẫn ngọc lạnh lẽo cọ vào da, khơi dậy sự run rẩy khắp người. Quả anh đào to tròn mọng nước bao bọc giữa đám tuyết mềm mại, ép ra nước từng chút chút…

Thậm chí hắn còn bỏ một quả vào miệng nàng, không cho nàng cắn vỡ, nếu không sẽ bị phạt, vì vậy ngay cả việc nuốt nước miếng cũng trở nên khó khăn…

Khi Vân Quỳ tỉnh lại, khóe mắt vẫn còn vương lệ, hai má ửng hồng.

Dường như nghe thấy nàng tỉnh giấc, người đàn ông cũng từ từ mở mắt, bốn mắt nhìn nhau. Nàng xấu hổ cúi đầu, khẽ lí nhí: “Đêm qua không mơ thấy những đại nhân kia…”

Thái tử thở dài một tiếng, trong mắt có tia máu nhàn nhạt.

Hai người cùng chung chăn gối, hễ nàng mơ thấy gì, chỉ cần hồi tưởng lại một lần trong lòng, hắn đều nghe thấy hết.

Trời còn sớm, Thái tử thở dài, giọng khàn khàn nói: “Không mơ thấy cũng không sao, tĩnh tâm ngưng thần, ngủ thêm một lát.”

Vân Quỳ thề thốt: “Lần này ta nhất định sẽ cố gắng.”

Thái tử vỗ đầu nàng, đợi nàng ngủ say rồi, hắn mới đứng dậy đi tắm nước lạnh.

Tuy nhiên hắn không ngờ rằng, mấy ngày tiếp theo Vân Quỳ vẫn không thoát ra khỏi giấc mơ anh đào.

Thậm chí trong mơ nàng còn nhiệt tình hơn nhiều so với thực tế, hơn nữa lần nào cũng táo bạo hơn lần trước.

Ngày thường ở trước mặt hắn, nha đầu này rốt cuộc vẫn sợ hãi thân phận và uy nghiêm của hắn nên không dám quá phận. Nhưng trong mơ toàn là nàng tưởng tượng ra vẻ quyến rũ nồng nhiệt, táo bạo và không hề e dè của chính mình.

Dám dùng miệng đút anh đào, rót rượu cho hắn, dám ôm hắn cắn yêu nhiều lần. Vừa nhắm mắt lại bắt đầu ép nước anh đào cho hắn…

Hắn không thể nhịn được nữa, muốn cho nàng một bài học nhớ đời, cố gắng đuổi quả anh đào kia ra khỏi đầu nàng, kết quả trong mơ nàng lại biến thành cảnh tượng bị hắn lăn lộn cả đêm.

Thái tử bên gối nàng chịu đủ dày vò, mấy ngày không được ngon giấc, trong mắt đầy tơ máu.

Sáng sớm lên triều, nghe thấy mấy quan viên chửi thầm sau lưng.

「Thái tử điện hạ lại phát bệnh rồi sao?」

「Xem ra giống như chứng đau đầu phát tác.」

「Chẳng lẽ vết thương nặng trước đây vẫn chưa khỏi hẳn? Cái thân thể này mới tốt được mấy ngày, sợ là lại không xong rồi.」

Càng quái dị hơn là ngay cả Tào Nguyên Lộc cũng vì chuyện này mà lo lắng không yên, hôm đó lập tức mời Hà Bách Linh đến bắt mạch cho hắn.

Hà Bách Linh chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra nguyên do, “Điện hạ dương nhiệt quá thịnh, hoà bị tích tụ bên trong cơ thể. Để vi thần kê cho điện hạ phương thuốc giáng hỏa an thần, hay là… điện hạ tự  tìm cách phát tiết ra?”

Thái tử bất đắc dĩ, vẫn để ông ấy kê đơn thuốc.

Về phần phát tiết, đây là một vòng luẩn quẩn.

Hắn càng muốn dữ dội, trong mơ nàng càng như vậy. Ngay cả trong giấc mơ của hắn cũng toàn là cảnh tượng ôm ấp nàng, lại bị nàng đi vào giấc mơ của mình… Cứ thế lặp lại như một vòng tuần hoàn, cả đêm hắn đều không được yên.

Thấy Thái tử lên triều về sắc mặt trầm xuống, Vân Quỳ đoán là trên triều gặp phải chuyện khó giải quyết. Thêm vào đó là việc nàng đi vào giấc mơ cũng không có tiến triển gì hết nên vẻ mặt hắn mới không vui.

Nàng cũng rất bất lực, chỉ có thể cẩn thận hầu hạ, trong đầu cố gắng nhớ lại dáng vẻ các quan viên nhìn thấy ở Túy Hoa Lâu hôm đó. Tuy nhiên chỉ cần Thái tử điện hạ nằm bên cạnh nàng, hơi thở giao nhau, da thịt chạm nhau, nàng sẽ không thể mơ thấy người khác, toàn là cảnh ân ái mặn nồng với hắn.

Thái tử không còn cách nào, phải tìm chút việc để dời sự chú ý.

Vừa hay ám vệ dưới trướng tra ra Binh bị đạo án sát phó sử Phủ Bình Châu – Lận Thành có hiềm nghi tham ô quân lương. Mà Lận Thành này lại là quan viên được Thuần Minh Đế tiến cử giao trọng trách, có lẽ là nghĩ đến ngày nào đó cung biến, Bình Châu phủ là tả phụ của kinh đô, Lận Thành có thể kịp thời dẫn quân đến cứu viện.

Thái tử tạm thời quyết định bí mật rời kinh điều tra người này.

Tào Nguyên Lộc không rõ nguyên do, vì chuyện này mà lo lắng không thôi: “Chứng đau đầu của điện hạ tái phát thất thường, vẫn nên dẫn theo Vân Quỳ cô nương bên cạnh thì hơn.”

Thái tử nhíu mày: “Cô rời kinh tra án, không tiện dẫn theo nàng.”

Rời kinh vốn dĩ là để nàng bình tĩnh mấy ngày, cứ ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy thế này, đối với cả hai đều là dày vò.

Chỉ là những chuyện này không nên nói với người ngoài.

「Nhưng ngài đã đưa người ta đến Túy Hoa Lâu rồi, cả đêm Nguyên Tiêu xảy ra chuyện lớn như vậy cũng thế, chẳng phải ngài vẫn dẫn người ta đi dạo chợ đèn sao? Có gì không tiện chứ?」

Tào Nguyên Lộc nghĩ như vậy trong lòng, miệng lại không dám phản bác, chỉ kiên trì nói: “Lần này rời kinh ít thì ba đến năm ngày, nhiều thì mười ngày nửa tháng, nếu bệnh đau đầu phát tác, hậu quả sẽ khó lường.”

Dù sao thì trước đây có mấy lần, Thái tử đều đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn trong lúc giao chiến với người ta. Mấy mũi tên độc hồi cuối năm cũng là lúc đau đầu phát tác bị người ta thừa cơ tấn công.

Thấy hắn có chút dao động, Tào Nguyên Lộc vội vàng nói thêm: “Để Tần thị vệ mang thêm mấy ám vệ, đi theo bảo vệ an toàn cho Vân Quỳ cô nương, nhất định sẽ không để nàng rơi vào hiểm cảnh đâu ạ.”

Thái tử khẽ cụp mắt trầm ngâm một lát, bỗng cảm thấy dẫn theo nàng cũng không phải là không thể.

Buổi trưa, Vân Quỳ nghe được tin, vẻ mặt kinh ngạc không giấu nổi: “Điện hạ muốn dẫn ta xuất kinh?”

Thái tử: “Không cần mang gì cả, dùng xong bữa trưa thì xuất phát luôn.”

Vân Quỳ kích động nắm lấy cánh tay hắn, trong mắt ánh lên vẻ rạng rỡ, “Vậy chúng ta đi đâu? Y phục cũng không mang? Bao giờ về? Không về thì ngủ ở đâu, không cần tắm rửa thay quần áo sao…”

Nàng ôm theo một bụng câu hỏi, Thái tử từ từ rút cánh tay nhỏ bé bị nàng nắm chặt về, chỉ nói một câu: “Cô đi điều tra bí mật, không nên lộ liễu.”

Vân Quỳ ăn hai ba phát là xong bát cơm, vội vàng trở về thiên điện thu dọn đơn giản một cái tay nải.

Đây là lần đầu tiên nàng xuất kinh sau khi vào cung!

Đặt vào trước đây, nàng nghĩ cũng không dám nghĩ còn có cơ hội như vậy.

Chỉ là Thái tử điện hạ kín miệng, không nói cho nàng biết đi đâu. Nhưng chỉ cần rời khỏi kinh thành, dù thế nào cũng không thể nửa ngày đã về, nói không chừng có thể dạo chơi ở bên ngoài mười ngày nửa tháng!

Vân Quỳ lòng đầy vui mừng, hận không thể mang theo hết quần áo đẹp của mình. Song lại sợ làm lỡ công vụ của Thái tử nên chỉ nhanh chóng thu dọn hai bộ. Lại sợ đường xa nhàm chán, nàng chọn hai quyển thoại bản mang theo trên đường giết thời gian.

Những cục vàng nhỏ xinh xắn cũng phải mang theo, nàng muốn mua rất nhiều thứ! Để ở thiên điện nàng không yên tâm, nhưng mang theo quá nhiều vàng bên người, lại sợ không có điều kiện bảo quản. Cuối cùng nàng cắn răng, chỉ mang theo hai thỏi vàng nhỏ và một ít bạc vụn, còn lại toàn bộ để vào điện noãn của Thừa Quang Điện khóa lại.

Tẩm điện của Thái tử điện hạ, người khác dù muốn trộm, cũng không có gan đó.

Cuối cùng thì cái này mang, cái kia cũng mang, đầy ắp một giỏ.

Thái tử thấy nàng lề mề một lúc lâu, còn mang theo nhiều đồ vô dụng như vậy, hắn trực tiếp lấy tay nải xuống ném cho Đức Thuận, “Cô đã nói rồi, không cần mang gì cả.” Sau đó hắn kéo người đi về phía Đông Hoa Môn.

Dù Vân Quỳ giãy giụa thế nào cũng không thể cứu được tay nải của mình.

Đi đến ngoài Đông Hoa Môn, nàng mới thấy hai chiếc xe ngựa dừng trên đường cung.

Thái tử chỉ vào chiếc xe ngựa rèm xanh kia, nói: “Ngươi đi chiếc sau.”

Vân Quỳ ngẩn người, “Ta không ngồi cùng một chiếc xe ngựa với Thái tử sao?”

Thái tử nhìn chằm chằm nàng: “Ngươi nói xem vì sao.”

Vân Quỳ: “…”

「Sợ ta động tay động chân với ngài ở trên xe?」

「Nhưng chẳng phải chính ngài cũng rất thoải mái à!」

Thái tử âm thầm nghiến răng: “… Cô phải xử lý công vụ.”

Vân Quỳ nhanh chóng gật đầu: “Vậy nô tỳ không làm phiền điện hạ nữa.”

Nàng xách vạt váy, chạy đến chiếc xe ngựa phía sau. Tới khi vén rèm lên mới phát hiện, bên trong cái gì cũng đều đã được chuẩn bị sẵn, trà nước, bánh ngọt, thoại bản thứ gì cũng có, còn chuẩn bị hai bộ y phục thay giặt, thậm chí… Vân Quỳ nhìn mấy quả anh đào trên bàn, khóe mắt giật giật.

「Điện hạ… đang ám chỉ ta?」

Nàng không hề hay biết, đây đều là đồ Tào Nguyên Lộc tự mình chủ trương chuẩn bị.

Dù Phủ Bình Châu cách kinh thành không quá nửa ngày đường, nhưng Tào Nguyên Lộc vẫn lo lắng xảy ra chuyện gì đó. Dù sao cũng không thể để cô nương giống như đêm Nguyên Tiêu, bị điện hạ dùng áo choàng bọc lại ôm từ trong xe ngựa ra.

Trước khi lên xe, Thái tử vừa hay nghe thấy những suy nghĩ này của Tào Nguyên Lộc. Hắn lùng liếc sang một cái, khiến Tào Nguyên Lộc lạnh sống lưng, không hiểu ra sao.

Vân Quỳ nằm trong xe ngựa phía sau, chiếc giường còn rộng rãi thoải mái hơn cả giường tập thể nàng từng ngủ. Nàng ăn nửa bát anh đào, lại xem thoại bản một lát, sau đó dứt khoát nằm xuống ngủ bù!

Đêm qua trong mơ, điện hạ còn giày vò nàng mấy lần.

Điện hạ trong mơ vẫn cường hãn, khiến người ta không đỡ nổi. Còn nàng lại lớn mật trêu chọc, dẫn đến sáng nay tỉnh dậy cạn kiệt cả tinh thần lẫn thể chất.

Xe ngựa xóc nảy, cơn buồn ngủ rất nhanh đè lên mí mắt.

Không biết qua bao lâu, đợi đến khi nàng tỉnh lại, ngoài cửa sổ đã là màn đêm buông xuống, đèn đuốc sáng rực.

Phủ Bình Châu vừa là nơi có vị trí chiến lược quan trọng về mặt quân sự, vừa là nơi có hệ thống đường thuỷ và đường bộ then chốt, giao thông buôn bán cực kỳ phồn vinh, từ nam chí bắc qua lại không ngớt.

Sự ồn ào náo nhiệt ban ngày vẫn chưa tan hết, ban đêm phủ thành đèn đuốc sáng trưng. Trong thành, cửa hàng san sát, hàng hóa muôn màu muôn vẻ, người bán hàng rong như dệt cửi, tiếng rao hàng không dứt bên tai.

Đoàn người dừng lại bên ngoài một trang viên tư nhân ở địa phương.

Thái tử gọi Vân Quỳ đến.

Vân Quỳ ngủ nửa ngày, tinh thần sảng khoái, trên mặt không có vẻ mệt mỏi vì đường xá xa xôi. Vốn tưởng đêm nay sẽ nghỉ ngơi ở Tùng Viên này, ai ngờ Thái tử lại đưa cho nàng một chiếc hộp gấm.

Nàng thắc mắc mở ra xem, thấy những tờ ngân phiếu trong hộp, mắt lập tức sáng rực, “Điện hạ, ngài…”

Thái tử nhàn nhạt nói: “Đây là ba ngàn lượng ngân phiếu, tối nay cô sai người đưa ngươi đi dạo phố. Trừ thanh lâu, sòng bạc không được đặt chân đến, những chỗ khác đều được, tiêu hết ba ngàn lượng ngân phiếu này rồi hãy trở về.”

Vân Quỳ: !!!

「Ta là ai, ta ở đâu, đây nhất định là đang mơ…」

Thái tử nhíu mày, giơ tay búng nhẹ vào trán nàng một cái, “Có nghe thấy không?”

Vân Quỳ kinh ngạc muốn khóc, lòng kích động hoàn toàn không khống chế được, nhón chân ôm chầm lấy cổ người đàn ông, nhanh chóng hôn lên cằm hắn một cái, “Điện hạ, ta không mơ!”

Khuôn mặt thiếu nữ tràn đầy vẻ vui sướng tột độ, đôi mắt sáng rực như một cánh đồng hướng dương đang nở rộ dưới ánh mặt trời.

“Vậy ta đi đây! Điện hạ đừng hối hận đấy nhé!”

Khóe môi Thái tử khẽ cong lên một chút.

Cung nữ thị tẩm này của hắn, ngoài háo sắc ra thì là tham tiền. Muốn để nàng quên sạch những ý nghĩ dơ bẩn trong đầu, chỉ có thể dùng cách này để dời sự chú ý của nàng.

Quả nhiên tiểu nha đầu không chờ được nữa, hận không thể cầm tiền đi ngay bây giờ.

Thái tử nhìn bóng lưng nàng vui mừng nhảy nhót, khóe miệng cong lên từ từ hạ xuống.

Bình Luận (0)
Comment