Cả đời này Vân Quỳ chưa từng thấy nhiều ngân phiếu như vậy.
Trước kia làm tạp dịch ở Thượng Thiện Giám, bổng lộc một năm chỉ có sáu lượng. Vì nàng vào cung đã vài năm nên năm ngoái mới được tăng lên tám lượng. Mà bổng lộc một năm của cung nữ thị tẩm là hai mươi bốn lượng, nàng mới chỉ nhận được tiền ba tháng.
Trong cung, ăn mặc tiêu xài tuy không cần tự mình bỏ tiền, nhưng luôn có lúc sơ ý bị khấu trừ tiền tháng. Cung nữ tầng lớp thấp không có cơ hội tiếp xúc với quý nhân nương nương, tiền thưởng nhận được xa xa không bằng những cung nữ hầu hạ thân cận. Phần này gần như có thể bỏ qua, thêm vào đó thỉnh thoảng nhờ người xuất cung mua ít thoại bản và đồ ăn vặt. Mấy năm nay tổng cộng cũng chỉ tích góp được hơn ba mươi lượng.
Mãi đến khi đến Đông Cung làm việc, Hoàng hậu và Thái tử điện hạ ban thưởng, quỹ riêng của nàng mới dần dần đầy đặn hơn, nhưng tuyệt đối không thể nói là giàu có.
Lần trước có người dùng một ngàn lượng ngân phiếu muốn mua chuộc nàng mưu hại Thái tử điện hạ. Một ngàn lượng ngân phiếu đó là số tiền lớn nhất mà nàng từng thấy trong đời, nhưng cuối cùng vẫn buộc phải nộp lên.
Không ngờ tằn tiện nửa đời, lại đợi được chiếc bánh từ trên trời rơi xuống. Chẳng những có ba ngàn lượng ngân phiếu, còn phải tiêu hết trong vòng một đêm!
Sao lại có yêu cầu vô lý như vậy!
Nằm mơ nàng cũng không dám mơ lớn đến thế!
Cũng may lúc đầu không bị chút lợi nhỏ làm mờ mắt, nếu không đã sớm trở thành vong hồn dưới tay Thái tử điện hạ, đâu còn có ngày tốt đẹp như hôm nay.
Thái tử phái hai ám vệ nữ thân thủ cực tốt đi theo bảo vệ nàng. Một người tên Hoài Trúc, một người tên Hoài Thanh, hai người mặc y phục thị nữ bình thường, nhìn qua không khác gì dân thường.
Trong lúc nói chuyện mới biết, hai người đã làm việc dưới trướng Tần Qua mười năm.
Được sự cho phép, Vân Quỳ cẩn thận nắn nắn bắp tay Hoài Trúc, quả nhiên cơ bắp rắn chắc, đường nét lưu loát, tràn đầy sức mạnh, trong lòng âm thầm kinh ngạc không thôi.
Vân Quỳ mang theo ba ngàn lượng ngân phiếu, quyết định hào phóng một phen, mời hai người cùng đến Vọng Giang Lâu – tửu lâu phồn hoa nhất Phủ Bình Châu dùng bữa tối.
Nhưng vừa nhìn thấy thực đơn, Vân Quỳ vẫn kinh ngạc rớt cả cằm.
Món đặc trưng của quán không món nào dưới hai lượng bạc. Một món dê nấu núi đã hai mươi lượng, bào ngư, hải sâm, gân nai, vây cá thậm chí lên đến năm mươi lượng!
Những sơn hào hải vị này nàng đều đã thấy trong thực đơn ngự yến, sau này trên bàn ăn ở Đông Cung cũng thường có. Nàng may mắn được nếm thử vài lần, biết là đáng tiền và ngon miệng, nhưng dù trong tay dư dả, nàng cũng tuyệt đối sẽ không tự bỏ tiền ra ăn những món ăn quý giá đắt đỏ như vậy.
Hôm nay thực sự không còn cách nào khác, nàng phải tiêu hết ba ngàn lượng.
Vân Quỳ vui mừng lẫn lo lắng, trước khi gọi món, nàng không chắc chắn hỏi: “Các ngươi làm việc dưới trướng điện hạ nhiều năm, tất nhiên hiểu rõ tính nết của ngài ấy hơn ta. Các ngươi nói xem, ba ngàn lượng ngân phiếu này có phải là người dùng để thử ta, gài bẫy ta không, chỉ cần ta dám tiêu hết, ngày mai sẽ vu cho ta một tội danh…”
Hoài Trúc kinh ngạc nói: “Sao cô nương lại nghĩ như vậy?”
Hoài Thanh nói: “Nếu điện hạ thực sự muốn xử lý ai, ra tay dứt khoát không đơn giản à, cần gì phải cho cô nương ba ngàn lượng bạc tiêu, không phải là làm việc thừa sao?”
Vân Quỳ sờ chiếc cổ vẫn còn nguyên vẹn, cười nói: “Nói cũng phải.”
Hoài Trúc nói: “Trước giờ điện hạ nói một là một hai là hai. Nếu đã là ân sủng cho cô nương, cô nương cứ yên tâm dùng đi.”
Vân Quỳ gật đầu, thấy tiểu nhị vẫn đứng bên cạnh đợi, nàng vỗ tay một cái, hào khí ngút trời gọi mấy món đắt nhất trong quán.
Vừa thấy là khách quý, thái độ của tiểu nhị lập tức cung kính hơn nhiều, hầu hạ trà nước trước sau.
Một bàn đầy ắp món ăn quý giá tổng cộng ba trăm lượng. Cung nữ dù làm đến chức ma ma bên cạnh Hoàng hậu như Tần ma ma, cộng thêm cả các loại phần thưởng lớn nhỏ, có lẽ cả đời cũng chỉ có số tiền này.
Vân Quỳ vừa ăn vừa cảm thán, lại bàn bạc cùng hai người lát nữa sẽ đi đâu tiêu tiền tiếp.
Hoài Trúc đề nghị: “Cô nương có thể mua thêm chút lụa là gấm vóc, trang sức vàng bạc.”
Hoài Thanh cũng nói: “Đồ sứ, trân châu, hương liệu, phấn son của Phủ Bình Châu cũng nổi tiếng gần xa.”
Vân Quỳ gật đầu, trước tiên loại hương liệu và phấn son ra. Điện hạ không thích hương thơm quá nồng nàn, nàng làm việc trong cung cũng không cần trang điểm lòe loẹt, gây chú ý.
Ba người đi từ Vọng Giang Lâu ra, dọc theo đường phố phồn hoa nhất Phủ Bình Châu là phố Xương Lạc, dạo qua hết cửa hàng này đến cửa hàng khác.
Vì không biết sẽ ở lại Phủ Bình Châu bao lâu, trước hết Vân Quỳ đến cửa hàng quần áo mua bốn bộ quần áo may sẵn, để mấy ngày nay thay giặt.
Cuối cùng cũng hiểu vì sao điện hạ lại bảo nàng không cần mang gì rồi, hóa ra là có ý này.
Bây giờ nàng cũng coi như là đang được ân sủng lắm rồi nhỉ?
Tối đó, khoé miệng Vân Quỳ không hề hạ xuống.
Tiếp đó lại đến cửa hàng lụa bên cạnh mua mười tấm vải thượng hạng, nào là phù quang cẩm, trân châu sa, gấm dệt, lụa dệt nổi, nói chung đều chọn loại tốt mà mua.
Vải quá hoa lệ trong cung không dùng được, nên cứ cất đi trước. Còn hai tấm lụa trắng như tuyết, có thể may cho Thái tử điện hạ hai bộ áo ngủ.
Tuy nàng tay chân vụng về, nhưng dù sao cũng đã ở Châm Công Cục một năm, cẩn thận suy xét một chút, một bộ áo ngủ vẫn có thể may được. Nếu điện hạ không chê thì mặc, nếu hắn chê, nàng sẽ sửa lại tự mặc.
Cửa hàng trang sức bị quét sạch, riêng trâm vàng vòng ngọc đã mua sáu chiếc, vòng vàng hai đôi, vòng ngọc bích một đôi, lại mua cho Hoài Thanh và Hoài Trúc mỗi người một chiếc khóa bình an bằng vàng ròng.
Hai người từ chối nói mình thường xuyên đi lại bên ngoài, không dùng đến những thứ này. Nhưng Vân Quỳ nói: “Vải và phấn son các ngươi không cần thì thôi, cái này nhất định phải nhận lấy, hết tiền còn có thể cắt chút góc thừa ra cứu nguy.”
Hoài Thanh, Hoài Trúc nhìn nhau, có nên nói cho cô nương biết, tiền lương hàng tháng của ám vệ bọn họ thực ra cao hơn cô nương ba đến năm lần không?
Vân Quỳ kiên trì nói: “Huống hồ các ngươi đánh đánh giết giết ở bên ngoài không an toàn. Ta xem thoại bản không phải thường có đoạn bị người ta một kiếm đâm trúng điểm yếu, lúc nguy cấp được khóa vàng ngọc bội trước ngực cứu mạng sao…”
Hoài Thanh, Hoài Trúc: “…”
Hai người từ chối không được, đành phải nhận lấy, “Vậy đa tạ cô nương.”
Nhưng nói đến khóa vàng cứu mạng, Vân Quỳ cảm thấy rất cần thiết phải mua cho Thái tử điện hạ một chiếc.
Hắn bị ám sát nhiều lần, năm ngoái hồi kinh thậm chí trúng ba mũi tên. Mua một chiếc vẫn chưa đủ, phải bảo vệ hết những chỗ điểm yếu trên người mới được.
Dạo mấy cửa hàng mà không tìm được thứ nàng muốn.
Chưởng quầy một cửa hàng vàng thấy nàng ra tay hào phóng, chủ động tiến lên hỏi: “Nếu phu nhân có ý tưởng gì, có thể nói với thợ kim hoàn của bọn ta. Bọn ta nhất định có thể làm ra kiểu dáng phu nhân mong muốn.”
Nghe thấy tiếng “phu nhân” này, Vân Quỳ vô thức có chút rụt rè. Nàng không tiện gặp ai cũng giải thích thân phận của mình, nhưng lại sợ nếu yên tâm thoải mái nhận cách xưng hô này sẽ bị điện hạ cho là nàng tâm cao hơn trời. Nàng đành phải nói: “Ngài cứ gọi ta là cô nương là được.”
Lời của chưởng quầy cửa hàng vàng này, nàng cảm thấy khá ổn. Dù sao ra ngoài một chuyến tiêu tiền của điện hạ, dỗ hắn vui vẻ thêm chút, lần sau có thể nàng sẽ được ban thưởng nhiều hơn.
Chỉ là nàng cũng không hình dung ra được kiểu dáng cụ thể, vất vả khoa tay múa chân với thợ kim hoàn một hồi, “Ngực đeo một miếng vàng… bụng dưới cũng cần, che chắn hết những nơi hiểm yếu trên người. Sau đó… không được quá nặng, không được ảnh hưởng đến hành động…”
Chưởng quỹ và thợ kim hoàn nhìn nhau, trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ thâm thúy.
Thợ kim hoàn: “Tháng trước hình như chúng ta vừa làm kiểu này?”
Chưởng quầy lập tức nói: “Vị khách kia còn chưa lấy hàng, ta đây lấy cho phu… cho cô nương xem thử.”
Vân Quỳ lập tức gật đầu.
Chưởng quầy nhanh chóng mang ra một chiếc hộp gấm, mở ra là một chuỗi dây xích vàng. Mỗi tội là các mắt xích phức tạp, chồng chất trong hộp không nhìn ra kiểu dáng. Đợi chưởng quầy chỉnh sửa xong, đưa cho nàng xem dáng vẻ chuỗi vàng rủ xuống tự nhiên, lúc này Vân Quỳ mới bừng tỉnh, hóa ra là một chuỗi dây xích có thể mặc lên người.
Thợ kim hoàn nói: “Chỉ cần trang trí thêm vài miếng vàng ở mấy chỗ cô nương nói, chẳng phải chính là kiểu dáng cô nương muốn sao?”
Vân Quỳ cũng không biết có phải là kiểu nàng muốn hay không. Nàng tỉ mỉ ngắm nghía một lát, tưởng tượng chuỗi dây xích vàng này đeo trên thân hình cơ bắp cuồn cuộn của Thái tử điện hạ, hình như, không hiểu sao có chút… khô khan.
Nhưng có thể có tác dụng bảo vệ hắn, cũng coi như tấm lòng của nàng.
Đêm Nguyên Tiêu lần đó, Tào công công còn ám chỉ nàng mua cho điện hạ một món quà. Lúc đó túi tiền của nàng eo hẹp, mua hoa quả bánh ngọt là tiền Thái tử điện hạ cho, cũng biết điện hạ không thích những thứ tầm thường ngoài chợ. Bây giờ trong tay rủng rỉnh, coi như mượn hoa cúng Phật vậy.
“Cứ sửa theo cái này đi.” Nàng mím môi, “Đúng rồi, dây xích này bao giờ thì làm xong? Ta không phải người địa phương, không thể ở lại đây lâu.”
Thợ kim hoàn vội nói: “Nhanh thì hai ngày.”
Vân Quỳ suy nghĩ, điện hạ đến điều tra án, chắc không thể hai ngày đã hồi kinh, khả năng là kịp lấy.
Chưởng quầy cười nói: “Vậy xin cô nương đặt cọc trước.”
Vân Quỳ ngập ngừng hỏi: “Thêm cả miếng vàng, cả bộ hết khoảng bao nhiêu bạc?”
Chưởng quầy giơ tay ra hiệu, thật thà nói: “Nhiều nhất không quá ba trăm lượng bạc.”
Vân Quỳ: “Vậy ta trả trước cho ông ba trăm lượng, ông không được gạt ta. Người trên ta không phải là người ông có thể đắc tội đâu.”
Chưởng quỹ vội nói: “Cô nương yên tâm, cửa hàng tuyệt đối không lừa già dối!”
Ra khỏi cửa hàng vàng, lại qua mấy cửa hàng trang sức đồ cổ. Vân Quỳ không hiểu những đồ sứ và ngọc khí kia, giá cả thì cao ngất ngưởng, động một chút là ngàn lượng, nàng sợ bị lừa, chỉ mua hai bộ đồ pha trà mình thích.
Sau đó tùy ý dạo một vòng quanh khu đồ cổ, thấy một chiếc nhẫn ngọc bích trơn bóng trong suốt, mắt nàng lập tức sáng lên, nhớ đến chiếc nhẫn ngọc đen khắc hình rồng và kinh văn trên tay Thái tử điện hạ.
Điện hạ thường đeo trên tay, ắt hẳn là loại ngọc thượng thừa, là biểu tượng của thân phận và uy nghiêm. Có điều nàng không thích chiếc nhẫn đó, luôn cảm thấy màu đen âm u lạnh lẽo, khiến người ta khó thở, hơn nữa những đường khắc kia… cọ xát quá khó chịu.
Nàng đã dùng thân thể miêu tả từng đường vân nhỏ, cảm nhận từng tấc lồi lõm. Dù là lướt qua eo hay chỗ đó, luôn khiến toàn thân nàng không ngừng run rẩy.
Trùng hợp là hắn lại thích như vậy…
Chiếc nhẫn ngọc bích này thì khác, toàn thân trơn nhẵn, chạm vào ấm áp. Dù không có bất kỳ hoa văn nào, nàng cũng có thể tưởng tượng ra, đeo trên ngón tay thon dài lạnh lẽo của người đàn ông sẽ cao quý tuấn nhã đến nhường nào.
Quan trọng nhất là hắn dùng cái này, có lẽ nàng sẽ không quá khó chịu…
Cái gì cần tiết kiệm thì tiết kiệm, cái gì cần tiêu thì tiêu, nàng mặc cả với chưởng quầy một hồi, cuối cùng mua được với giá sáu trăm lượng.
Ra khỏi cửa, nàng dùng số bạc vụn còn lại mua rất nhiều đồ ăn vặt, còn cả ít đồ mang về cho Tào Nguyên Lộc và Tần thị vệ. Cứ thế lan man mua mua mua, cuối cùng trong tay chỉ còn hơn ba trăm lượng.
Sao còn nhiều tiền như vậy! Tiêu không hết làm sao về nhà!
Vân Quỳ rơi vào khổ não.
Hoài Thanh nói: “Hay là quay lại mua thêm mấy món trang sức?”
Vân Quỳ lắc đầu, đồ trang sức vàng nàng mua phần lớn đều là tự mình tích góp. Một cung nữ nhỏ bé, đầu đầy châu ngọc cũng không thích hợp.
Nàng liếc mắt nhìn xung quanh, bị một tấm biển thông báo trước cửa hàng môi giới nhà đất viết “Năm tiến sân, đình đài thủy tạ đầy đủ, ba trăm lượng bán gấp” thu hút ánh mắt.
Ba trăm lượng, vừa đủ!
Sao nàng lại không nghĩ ra nhỉ!
Sau này nếu có cơ hội xuất cung, ngay cả nhà nàng cũng không cần phải mua! Vừa hay ở lại nơi non nước hữu tình, vật sản phong phú này, mua thêm mấy hộ viện canh giữ, cuộc sống cũng coi là thoải mái!
Hỏi người môi giới mới biết, căn nhà này thuộc sở hữu của một hương thân địa phương. Chỉ là nay hương thân này bệnh nặng, mấy năm qua đã tiêu hết gia sản để chữa bệnh. Con trai trưởng của ông ta không còn cách nào khác, đành cắn răng quyết định bán nhà đổi tiền chữa bệnh.
Vân Quỳ đi theo xem nhà. Tuy là ban đêm nhưng cũng thấy căn nhà mái cong đấu củng, đường nhỏ quanh co uốn khúc, còn có ao và vườn hoa, trước đây nhất định là được chăm sóc rất tốt. Trong lòng nàng vô cùng hài lòng, lập tức quyết định làm xong thủ tục với người mối giới.
…
Bên kia, Thái tử từ bên ngoài trở về, thấy người vẫn chưa về, hắn không khỏi bật cười: “Ba ngàn lượng bạc cỏn con mà nàng tiêu lâu như vậy sao?”
Tần Qua phái ám vệ âm thầm đi theo bảo vệ trở về bẩm báo: “Cô nương mua một gian nhà, nói là để dành sau này xuất cung dưỡng lão, nên mới về muộn.”
Vừa dứt lời, ý cười bên môi Thái tử lập tức biến mất, trong đôi mắt phượng chợt dâng lên một luồng khí lạnh.
Vân Quỳ thắng lợi trở về, trước tiên sai người mang một xe lụa là gấm vóc, hoa quả đồ ăn xuống. Sau đó nàng theo Tào Nguyên Lộc vào chính phòng hậu viện Tùng Viên, chuẩn bị đưa chiếc nhẫn ngọc bích cho Thái tử.
Nhưng vừa bước vào cửa, lại thấy người đàn ông quay lưng lại, mặt mày âm trầm như mực.