Hắn mím chặt môi, đôi mắt phượng lộ ra vài phần giận dữ kìm nén, hơi thở quanh người lạnh lẽo cực điểm.
Vân Quỳ bị nhìn đến mức hoảng hốt trong lòng, vô thức lùi lại hai bước.
Người đàn ông chậm rãi tiến lên áp sát, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, ngữ khí mang theo sự bình tĩnh cố kìm nén.
“Đã mua những gì?”
Vân Quỳ thấy khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, nhưng trong ánh mắt lại không có chút ấm áp nào.
Rõ ràng khi đưa ngân phiếu cho nàng, hắn không như vậy, lẽ nào là hắn thật sự thử nàng?
Nàng vô thức siết chặt ngón tay, “Ta… ta đi Vọng Giang Lâu ăn cơm, mua một ít đồ trang sức bằng vàng và lụa, trái cây bánh ngọt, còn mua cho điện hạ…”
Chưa nói xong đã bị người đàn ông lạnh giọng cắt ngang: “Còn gì nữa?”
Vân Quỳ bị ngữ khí lạnh lẽo của hắn dọa cho toàn thân căng thẳng, vừa sợ hãi lại có chút tủi thân: “Điện hạ hung dữ như vậy làm gì? Chẳng phải ngài bảo ta tiêu hết rồi mới về sao…”
「Đây là ghét ta tiêu nhiều quá sao?」
Thấy nàng nói lảng sang chuyện khác, Thái tử cười lạnh một tiếng: “Ngươi còn mua cả nhà nữa? Thật sự là không chịu thiệt cho bản thân.”
Vân Quỳ không ngờ hắn lại tức giận vì chuyện này.
Nàng cắn chặt môi dưới, nhỏ giọng đáp: “Chẳng phải điện hạ nói, chỉ cần không đến thanh lâu sòng bạc, cái gì cũng có thể mua sao? Nhà thì sao chứ, so với ăn uống vô độ, dù sao nhà cũng là một khoản sản nghiệp. Ta đích thân đi xem rồi, viện tử rất lớn, đủ năm tiến…”
Thấy người đàn ông từng bước ép sát, hơi thở nóng rực gần như phả vào trán nàng, giọng nàng càng nhỏ dần, cuối cùng không dám lên tiếng nữa.
Thái tử trầm giọng nhìn chằm chằm nàng, “Có phải ngươi cảm thấy cô đối xử với ngươi không đủ tốt, cho nên mới luôn nghĩ đến chuyện xuất cung?”
“Hay là…” Ánh mắt hắn sắc bén, gần như tự giễu cười một tiếng, “Ngươi cảm thấy cô sống không được lâu nữa, sợ liên lụy đến ngươi, nên muốn sớm rời khỏi cô?”
Vân Quỳ ngơ ngác đứng tại chỗ, không hiểu vì sao hắn lại nghĩ như vậy.
“Ta tuyệt đối không có ý này, cũng chưa bao giờ nói điện hạ không tốt. Ta muốn xuất cung, chẳng phải điện hạ đã sớm biết rồi sao? Hơn nữa ta cũng không phải muốn xuất cung ngay bây giờ, ta vẫn đang hầu hạ bên cạnh điện hạ mà?”
Nàng thở dài một tiếng, cúi đầu nói: “Điện hạ đối tốt với ta, ta rất cảm kích. Bất kể là trước đây hay sau này, ta đều tận tâm tận lực hầu hạ ngài, cho đến khi ngài chán ghét ta thì thôi. Về vị trí bên cạnh ngài, ta cũng chưa bao giờ dám vọng tưởng, chỉ cầu ngài giơ cao đánh khẽ, giữ lại cho ta một mạng. Hiện giờ ngài sủng ái ta, ta chẳng qua chỉ muốn nghĩ cho mình một đường lui…”
Thái tử cười lạnh: “Ngươi đúng là biết nghĩ đến ngày gian nguy ngay trong lúc sống yên ổn, quả thật rất biết lo xa.”
“Đúng, ta biết lo xa.” Mắt Vân Quỳ chua xót, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, “Điện hạ vui vẻ, có thể đưa ta xuất cung, thưởng cho ta món ăn quý giá và cả ngàn lượng bạc, sẽ vì ta mà đứng ra, cũng nguyện lấy thân che chở dưới đao thích khách. Nhưng ngài không vui, cũng có thể nhốt ta vào hình phòng bất cứ lúc nào, ngài không muốn gặp ta, mười ngày nửa tháng cũng có thể không gặp. Ngài cho ta ngân phiếu, ta tiêu rồi, ngài lại hung dữ với ta… Ngài muốn ta nhớ rõ thân phận của mình từng giây từng khắc, ta đều nhớ. Nhưng ta ngu ngốc, không đoán ra tâm tư của điện hạ, ta không chắc chắn…”
Cuối cùng nàng không nhịn được nữa, một hơi trút hết những cảm xúc nghẹn nén bấy lâu nay ra. Nhưng đến cuối cùng, giọng nói lại không ngừng run rẩy.
Thái tử chăm chú nhìn đôi mắt đỏ hoe của nàng, giọng nói trầm xuống: “Không chắc chắn điều gì?”
Đầu ngón tay Vân Quỳ nắm chặt đến trắng bệch, cố gắng kìm nén không cho nước mắt rơi xuống.
Nàng cũng không biết mình đang nói gì.
Hoặc đang vọng tưởng điều gì.
“Không có gì.” Nàng cắn răng, đem chiếc hộp gấm lớn bằng bàn tay nhét mạnh vào tay hắn, “Nô tỳ biết sai rồi, sẽ đi tự kiểm điểm.”
Khoảnh khắc xoay người, chua xót trong lòng cuối cùng cũng không kìm nén được nữa, nước mắt tuôn rơi như vỡ đê.
“Ngươi đứng lại cho cô!”
Vân Quỳ cũng không biết mình lấy đâu ra dũng khí. Nàng cắn chặt môi, mặc kệ tất cả mà chạy ra ngoài.
Thái tử nắm chặt hộp gấm trong tay, chết lặng nhìn bóng lưng nàng rời đi, gân xanh trên trán nổi lên.
Hắn đường đường là trữ quân, thần dân thiên hạ không ai không kính sợ. Ngay cả Thuần Minh Đế trước mặt hắn cũng một mực cung kính, chưa từng có ai dám coi thường mệnh lệnh của hắn, quay người bỏ đi ngay trước mặt hắn.
Ngoài cửa, Tào Nguyên Lộc và Tần Qua nhìn nhau, người sau lập tức phái Hoài Trúc đi theo.
Đợi bóng người biến mất khỏi tầm mắt, người đàn ông mới thu lại ánh mắt sắc bén lạnh lùng. Một hồi lâu sau, hắn chú ý đến chiếc hộp gấm trong tay, đầu ngón tay khẽ gẩy mở khóa đồng, chậm rãi mở ra.
Một chiếc nhẫn ngọc bích trơn truột trong suốt nằm yên trên mặt lụa. Chất ngọc tuy không bằng loại thượng đẳng nhất trong cung, nhưng cũng mịn màng không tì vết, ấm áp trong trẻo, lấp lánh ánh sáng dịu nhẹ trên nền gấm đen tuyền.
Ngón tay Thái tử khẽ vu.ốt ve chiếc nhẫn, ngực hơi căng tức như bị ai đó bóp nghẹt.
Hoài Thanh trơ mắt nhìn cô nương khóc chạy ra ngoài. Còn chưa biết chuyện gì xảy ra, đã nghe thấy Thái tử điện hạ triệu kiến mình, nàng ấy vội vàng vào trong bẩm báo.
Thái tử ngồi trước án thư, ánh mắt nhìn chằm chằm chiếc nhẫn ngọc bích, trên mặt không có biểu cảm gì.
“Hôm nay nàng đã đi đâu?”
Hoài Thanh lập tức kể lại chi tiết lịch trình hôm nay và những thứ đã mua.
Chỉ khi nhắc đến lụa tuyết, đôi mắt lạnh lẽo của Thái tử khẽ nâng lên, giọng khàn khàn: “Đây cũng là mua cho cô?”
Hoài Thanh gật đầu, “Cô nương nói muốn tự tay làm hai bộ đồ ngủ cho điện hạ, chỉ sợ tay nghề thêu thùa của mình không tốt, sẽ bị điện hạ chê cười.”
Vẻ mặt Thái tử hơi dịu đi, khóe miệng lại khẽ nhếch lên một nụ cười nhạt.
Tay nghề thêu thùa của nàng ta, ngay cả Châm Công Cục cũng không chịu cho nàng một bữa cơm, vậy mà còn dám thêu đồ ngủ cho hắn.
Hoài Thanh tiếp tục: “Chiếc nhẫn điện hạ đang cầm cũng là cô nương bỏ ra sáu trăm lượng mua. Lúc vô nương nghĩ đến điện hạ, còn hơi đỏ mặt.”
Ngón tay Thái tử khẽ dừng lại: “Đỏ mặt?”
“Vâng, cô nương đã dừng lại rất lâu trước chiếc nhẫn này.” Hoài Thanh cẩn thận suy đoán, “Nghĩ chắc là, nhớ lại những kỷ niệm với điện hạ…”
Ngón tay Thái tử vu.ốt ve vách trong nhẵn mịn của chiếc nhẫn, đáy mắt thoáng qua một tia tối không dễ nhận thấy.
Hoài Thanh nói: “Cô nương còn làm một món đồ trang sức bằng vàng cho điện hạ, có điều mất hai ba ngày công, hôm nay chưa lấy về được.”
Đồ trang sức bằng vàng… nàng cũng nghĩ ra được.
Hắn vốn dĩ không thích đồ trang sức bằng vàng.
Dù nàng giả vờ, cũng phải giả vờ ra vẻ hiểu ý hắn chứ.
Thái tử trầm ngâm một lát, đôi mắt đen sắc bén ngước lên, “Nàng còn mua khóa vàng cho hai người các ngươi?”
Sắc mặt Hoài Thanh trắng bệch, lập tức căng thẳng: “Thuộc hạ tuyệt đối không phải nhận khóa vàng của cô nương nên mới nguyện ý nói giúp cô nương. Những gì thuộc hạ nói đều là sự thật, xin điện hạ minh giám!”
Nghe thấy tiếng lòng của nàng ấy không khác gì lời nói, Thái tử im lặng một lát rồi nói: “Vậy chuyện căn nhà là thế nào?”
Hoài Thanh thật thà nói: “Cô nương tiêu xài cuối cùng còn dư hơn ba trăm lượng. Vừa hay thấy môi giới nhà đất bên đường rao bán gấp, lúc này mới động lòng.”
Thật ra Hoài Thanh có thể hiểu được sự lo lắng của Vân Quỳ.
「Giống như chúng ta làm ám vệ vậy, dù bổng lộc có cao đến đâu, cũng không ai muốn sống những ngày li.ếm máu trên lưỡi dao, sớm tối khó lường cả ngày. Ai cũng muốn đợi kiếm đủ tiền, sẽ tìm một nơi sơn thanh thủy tú an cư lạc nghiệp, nửa đời sau sống một cuộc sống an ổn.」
「Triều đình, hậu cung, không nơi nào là không sóng ngầm dữ dội. Mất mạng rồi, dù có phú quý vinh sủng đến đâu cũng chỉ là một giấc mộng.」
「Đừng nói tới hiện giờ cô nương chỉ là một cung nữ thị tẩm, cho dù ngồi lên vị trí trắc phi của Thái tử, không có nhà mẹ đẻ chống lưng, chỉ dựa vào sự sủng ái của điện hạ, thì có thể đi được bao xa?」
Nghe thấy những tiếng lòng này, đáy mắt Thái tử u ám nặng nề. Hắn trầm ngâm một lát, giơ tay nói: “Ngươi lui xuống trước đi.”
Hoài Thanh tuân lệnh, đứng dậy lui ra.
Thái tử ngồi im lặng rất lâu, cuối cùng thở dài một tiếng, đứng dậy đi ra hành lang, liếc mắt nhìn Tần Qua: “Người đâu?”
Tần Qua cảm nhận được áp suất thấp trên người chủ tử nhà mình, cẩn thận đáp: “Cô nương đã ra khỏi Tùng Viên.”
Thấy sắc mặt Thái tử đột nhiên thay đổi, hắn vội vàng nói thêm: “Thuộc hạ đã phái người đi theo, tuyệt đối sẽ không để cô nương xảy ra chuyện.”
Thái tử: “Ở đâu, cô tự mình đến đó.”
…
Vân Quỳ lang thang vô định trên phố, miệng cắn nốt cây kẹo hồ lô cuối cùng mua từ người bán hàng rong, lớp đường trắng rõ ràng rất dày, nhưng nàng lại ăn ra vị đắng nghét.
Nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, nàng vẫn không khỏi kinh hoàng và sợ hãi.
Sao nàng có thể lớn gan đến vậy chứ? Lại dám hất mặt với đương kim Thái tử.
Nhưng nàng cũng không muốn cứ thế ngoan ngoãn trở về nhận lỗi, không muốn nhìn thấy khuôn mặt lạnh băng của hắn.
Nàng không hiểu, vì sao Thái tử điện hạ luôn như vậy, lúc gần lúc xa, vui buồn khó đoán.
Có lúc đối xử với nàng cực tốt, khiến nàng tưởng rằng trong lòng hắn dù sao nàng cũng có chút khác biệt so với người khác.
Có lúc lại lạnh nhạt xa cách, một khi nàng nói sai, làm sai, có khi ngay cả bản thân nàng cũng không biết mình sai ở đâu, hắn lại trở về dáng vẻ điện hạ vô tình kia.
Nàng bất an, bàng hoàng, không biết đâu mới là con người thật của hắn, càng không dám mong chờ hắn có tình cảm dư thừa với mình.
Nàng chỉ là một cung nữ thị tẩm nhỏ bé, dựa vào cái gì mà mong chờ.
Trăng lạnh treo cao trên đỉnh đầu, gió đêm đầu xuân thổi vào người, vẫn là cái lạnh thấu xương như cũ.
Niềm vui khi nhận được ba ngàn lượng bạc ở Phủ Bình Châu lúc trước, đến giờ phút này dường như bị một thùng nước đá dội từ trên đầu xuống, lạnh lẽo từ đầu đến chân. Lòng nàng chua xót nghẹn ứ như ngâm trong nước muối, chỉ muốn khóc một trận thật to.
Đêm đã rất khuya, bên đường chỉ còn lác đác vài cửa hàng còn sáng đèn. Lòng nàng khẽ động, sờ thấy trong tay áo còn chút bạc vụn, nàng bèn chạy đến một quán rượu mua một bình rượu, vừa đi vừa uống.
Mới đầu ngửi thấy mùi rượu gần như vậy, nàng còn có chút rụt rè, sợ mình uống say mất tỉnh táo rồi làm ra chuyện gì quá đáng. Nhưng nghĩ lại ngay cả Thái tử nàng còn dám đè ra cưỡng hôn thì nàng còn sợ cái gì nữa!
Vân Quỳ quyết tâm một phen, ngửa cổ uống một ngụm lớn, rượu cay xè trượt xuống cổ họng, cả lồng ng.ực như bốc cháy.
Mặt nàng đỏ bừng, mắt nóng ran, chân đi lảo đảo trên phố.
Hoài Trúc sợ nàng ngã, vội vàng tiến lên đỡ lấy người.
“Cô nương mau về thôi, muộn quá ở ngoài không an toàn, điện hạ cũng sẽ lo lắng.”
Gò má Vân Quỳ ửng hồng, vành mắt cũng đỏ hoe, “Ngài ấy sẽ không lo lắng cho ta, ngài ấy chỉ biết hung dữ với ta…”
Hoài Trúc thở dài: “Sẽ không đâu.”
Cảm xúc của Vân Quỳ hạ xuống, giọng nói cũng khẽ run rẩy: “Hoài Trúc tỷ tỷ, bình thường ngài ấy cũng hung dữ với các tỷ như vậy sao? Ngài ấy cũng đối xử lúc nóng lúc lạnh với các tỷ như vậy à?”
Hoài Trúc xưa nay cẩn ngôn thận hành, chưa bao giờ dám bàn luận chuyện không hay của chủ tử. Nói thật ra, Thái tử điện hạ đối với các nàng ấy chỉ có lạnh lùng và hung dữ, chính xác hơn mà nói, là nghiêm khắc yêu cầu, lệnh cấm rõ ràng, không dung thứ cho sự phản bội.
Về phần “nóng”, Hoài Trúc chưa bao giờ cảm nhận được.
Ám vệ chỉ cần huấn luyện bài bản, làm việc đáng tin cậy, dùng năng lực đổi lấy bổng lộc hậu hĩnh, sẽ không nảy sinh bất kỳ yêu cầu tình cảm nào với chủ tử.
Hoài Trúc không biết vì sao hai người cãi nhau, chỉ có thể im lặng đi theo bảo vệ nàng, không ngờ chớp mắt một cái, đã đến trước căn nhà vừa mua với giá ba trăm lượng.
Cửa lớn sơn đỏ, tường xanh ngói đen, Vân Quỳ dụi dụi mắt, vẫn nhớ hai con sư tử đá trước cửa, khẽ nghẹn ngào nói: “Đây là nhà của ta rồi.”
Nàng mò mẫm trong túi thêu hoa lấy ra một chùm chìa khóa lớn, nhưng vì say hoa mắt chóng mặt nên mãi không nhét vào ổ được. Nhờ có Hoài Trúc tìm giúp chìa khóa cổng nên mới mở được cửa lớn.
Vân Quỳ vòng qua bức phù điêu, xuyên qua cổng thùy hoa, trước mắt là một đình viện cây cối xanh tốt, các dãy phòng nối tiếp nhau. Phòng sinh hoạt, phòng ngủ, phòng nhỏ đều rộng rãi lạ thường. Mà đây mới chỉ là hai dãy trước, những dãy phía sau nàng chưa từng nhìn kỹ, chỉ lướt qua thấy cả một khu vườn lớn cùng hồ nước, chỗ nào cũng là phong cảnh đẹp.
Lúc mua quá xúc động, chỉ nghĩ đến việc tiêu hết ba trăm lượng cuối cùng, lại không nghĩ đến căn nhà lớn như vậy, mình phải ở thế nào.
Nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc ba trăm lượng thực sự rất đáng giá.
Sòn dường như điện hạ không thích căn nhà này, nàng phải trả lại sao? Hay là bán lại, hoặc là trả lại cái viện này cho hắn?
Vân Quỳ tìm một chỗ không có gió dưới hành lang, ôm đầu gối ngồi xuống, chậm rãi uống hết chỗ rượu còn lại trong bình.
Căn nhà rộng lớn làm nổi bật dáng người mỏng manh như ánh trăng của nàng, nhỏ bé và cô tịch.
Thực ra đâu phải là nhà của nàng?
Nàng chỉ tạm thời sở hữu một chút, tất cả mọi thứ đều là Thái tử điện hạ cho, chỉ cần hắn không thích, bất cứ lúc nào cũng có thể thu hồi.
Có lẽ hôm nay chính là một lời cảnh tỉnh cho nàng, để nàng nhận rõ thân phận của mình, vĩnh viễn đừng vọng tưởng những thứ không thuộc về mình.
「Chẳng phải ngài ấy chỉ tham thân thể của ta sao? Lần này ở Phủ Bình Châu, ta sẽ đút cho ngài ấy hết, đến khi ngài ấy ăn no rồi ngán ngẩm, cảm thấy ta cũng chỉ có vậy, ta sẽ cầm lấy phần thưởng, toàn thân rút lui!」
「Sau này trời cao biển rộng, không cần phải nhìn sắc mặt người khác, cũng không cần phải vắt óc suy đoán ngài ấy đối với ta rốt cuộc là có ý hay vô tình, càng không cần phải hồi cung đối mặt với Thái tử phi tương lai…」
Nghĩ đến đây, Vân Quỳ cảm thấy tương lai đã có phương hướng.
Khi đứng dậy chuẩn bị trở về, lại đột nhiên thấy một bóng người cao lớn âm u đứng sau lưng, không biết đã đứng ở đó bao lâu.
Nàng dùng sức chớp đôi mắt mơ màng, cuối cùng cũng nhìn rõ khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông, “Điện… điện hạ?”
Đôi mắt phượng của Thái tử trầm trầm nhìn chằm chằm nàng, răng hàm gần như nghiến nát.
Khi bị bế ngang lên, cả người Vân Quỳ vẫn còn ngơ ngác, gió đêm thổi tan bớt hơi men, nàng mới hậu tri hậu giác lên tiếng: “Sao điện hạ lại tìm đến đây?”
Thái tử dùng một tay nhét người vào xe ngựa, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm nàng, hồi lâu sau mới mở môi, “Hai câu trả lời ngươi muốn.”
“Có ý.”
“Ăn có ngán hay không, ăn rồi nói sau.”