Sau Khi Bị Thái Tử Âm Độc Nghe Thấy Tiếng Lòng

Chương 62

Vân Quỳ quay đầu muốn tránh, lại bị người đàn ông dùng một tay giữ chặt sau gáy, gắt gao giam cầm thân thể, buộc nàng phải chấp nhận nụ hôn chân thật này.

Một đêm trải qua quá nhiều chấn động, hơi men chếnh choáng trong đầu Vân Quỳ đã sớm tan biến. Nhưng giờ phút này bị hắn mút mát sâu cạn, gương mặt nàng lại ửng lên vài phần hơi say phiếm hồng, đôi mắt ướt át ngấn nước.

Đến khi nàng sắp không thở nổi mới được người đàn ông từ từ buông ra.

Thái tử nhíu mày: “Toàn mùi rượu.”

Vân Quỳ hoàn hồn, nhỏ giọng nói: “Điện hạ có thể không hôn.”

Thái tử nắm cằm nàng: “Ngươi càng ngày càng to gan.”

Vân Quỳ cắn môi: “Điện hạ còn chưa trả lời câu hỏi của ta.”

Thái tử nhìn chằm chằm nàng: “Trước giờ chỉ có cô thẩm vấn người khác, chưa có ai dám hết lần này đến lần khác chất vấn cô.”

Vân Quỳ cũng không biết là do say rượu hay gì, nghe vậy lập tức khí huyết xông lên: “Phải, điện hạ trước giờ cao cao tại thượng, có thể bố thí cho ta một hai câu đã là lòng nhân từ lớn lao như trời, đáng lẽ nô tỳ phải cảm ơn đội ơn mới đúng.”

Thái tử nhíu chặt mày, không ngờ nàng lại lột bỏ lớp vỏ ngoan ngoãn phục tùng, nói chuyện cũng dám mang theo gai nhọn.

“Ngươi uống nhiều rồi, cô không so đo với ngươi.”

Vân Quỳ nắm chặt ngón tay, dù sao cũng đã nói đến nước này, dứt khoát liều một phen, táo bạo thêm lần nữa: “Dù điện hạ có bịt miệng ta, hôm nay ta cũng phải nói.”

Ánh mắt người đàn ông càng thêm lạnh lẽo, Vân Quỳ thậm chí còn thấy gân xanh nổi lên trên mu bàn tay hắn.

Nàng cắn răng nói: “Ta tự biết thân phận của mình và điện hạ khác nhau như trời với đất, cho nên chưa từng mơ tưởng đến vị trí hậu cung của điện hạ. So với vinh hoa phú quý ngắn ngủi, ta càng nguyện ý sống một cuộc đời an ổn thoải mái, cho nên mới một lòng muốn xuất cung, cho dù điện hạ có ý với ta, ta cũng…”

Môi mỏng của người đàn ông mím chặt, trong mắt ẩn hiện ý lạnh giận dữ: “Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?”

Nàng cúi đầu, tránh ánh mắt hắn, mím môi cười: “Là điện hạ không muốn nói thẳng, ta cứ coi như ngài vô ý với ta vậy. Nếu chỉ là sủng ái nhất thời, ta rất cảm kích điện hạ, cũng nguyện ý hầu hạ ngài đoạn đường này. Chỉ là… vừa nãy ở trong căn nhà kia, ý nghĩ trong lòng ta ngài cũng nghe thấy rồi, đợi điện hạ chán ghét ta, ta muốn cầu xin ngài một ân điển, sau này xuất cung, ta sẽ an cư lạc nghiệp ở đây.”

Nàng nói một câu, ánh mắt trên đỉnh đầu lại lạnh lẽo thêm ba phần, nhưng nàng không dám dừng lại, sợ sơ ý tiết lộ tiếng lòng, chỉ có thể căng da đầu tiếp tục: “Ta muốn nói…”

Trong lòng bị một nỗi chua xót mãnh liệt không biết từ đâu dâng lên lấp đầy, nàng ép mình ngẩng đầu, đối diện với hắn: “Điện hạ quả thực rất tốt, nhưng không thích hợp để bầu bạn cả đời, ta…”

“Ngươi coi cô là người thế nào?”

Người đàn ông một lời cắt ngang, hơi thở trầm lạnh dồn dập phả vào mặt nàng, giọng khàn khàn, nhưng cũng sắc bén âm độc: “Cô chẳng qua chỉ vừa vặn thỏa mãn thẩm mỹ của ngươi, có thể tùy ý nhúng chàm, tùy thời giải quyết dục vọng của ngươi? Muốn thì trêu chọc, không muốn thì lừa ban thưởng rồi xuất cung, gọi đến thì đến đuổi đi thì đi. Trong lòng ngươi, cô còn không bằng một thị vệ, ít nhất thị vệ có thể cho ngươi an ổn, bọn họ mới thích hợp bầu bạn với ngươi cả đời đúng không?”

「Sao lại lôi cả thị vệ vào nữa rồi…」

Khóe môi Thái tử thoáng qua một nụ cười lạnh lùng: “Thực ra ngươi đối với ai cũng như vậy đúng không? Đáng lẽ cô phải sớm nhận ra, ngươi không chỉ mơ ước cô trong lòng, mà ngươi thấy người đàn ông nào cao lớn cường tráng, mặt mày tuấn lãng đều sẽ nghĩ vẩn vơ đúng không?”

Hắn giận đến cực điểm, đáy mắt xuất hiện một mảnh đỏ tươi, tơ máu giăng kín như mạng nhện âm u, tựa như muốn giam cầm nàng thật chặt trong đó.

“Cô nói cho ngươi biết, đừng hòng nghĩ tới. Chỉ cần cô còn sống, cả đời này cũng sẽ không để ngươi rời đi.”

Tai Vân Quỳ ù ù vang vọng, còn chưa hoàn hồn khỏi chấn động mà câu nói kia mang lại, lại thấy môi mỏng của hắn khẽ nhếch, ánh mắt hung ác: “Không phải ngươi biết cô có thể đọc tâm sao?”

Hắn âm thầm nghiến răng, bàn tay nắm chặt phát ra tiếng khớp xương lệch khớp, “Trong lòng ngươi nghĩ đến ai, cô sẽ đem người đó băm thành nghìn mảnh. Ngươi cứ thử xem.”

Thái tử mơ hồ nhận ra cảm xúc của mình đã không thể khống chế, bệnh đau đầu phát tác, trong đầu như lửa đốt, đau đớn lan khắp mọi kinh mạch trên người.

Cứ tiếp tục như vậy chỉ làm tổn thương người vô tội.

Hắn nhắm mắt bình tĩnh lại, đứng dậy muốn rời đi, cổ lại đột nhiên bị hai cánh tay trắng nõn thon dài ôm chặt.

Giây phút tiếp theo, đôi môi mềm mại ấm áp của thiếu nữ dán lên.

Thân thể đang bạo nộ của Thái tử gần như lập tức cứng đờ.

Dù đã hôn nhau rất nhiều lần nhưng nàng chưa bao giờ khẩn trương như vậy. Nàng cẩn thận dùng thân thể mềm yếu run rẩy ôm lấy lưỡi dao sắc bén lạnh lẽo khắp người hắn.

Đôi môi khẽ run rẩy, giọt nước mắt kìm nén bấy lâu cuối cùng cũng không thể kiểm soát mà lăn xuống, thấm ướt cả gương mặt hắn.

Đầu ngón tay ấm nóng của nàng run rẩy, vu.ốt ve gò má hắn, cẩn thận thăm dò hỏi: “Điện hạ… ngài giận là vì để ý ta, muốn giữ ta lại sao?”

Thái tử nghiến chặt răng hàm, bàn tay to lớn siết chặt cổ tay nàng, hung hăng ấn xuống bên người, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo âm độc đến rợn người: “Sao lại đổi giọng rồi, là vì nghe thấy cô muốn băm những tình nhân của ngươi thành nghìn mảnh nên sợ à?”

Vân Quỳ: “…”

Thái tử hung hăng nhìn chằm chằm nha đầu vô tâm vô phế này, trong mắt lộ rõ vẻ u ám và điên cuồng.

“Ra ngoài.” Hắn đột nhiên nói.

Vân Quỳ bị ánh mắt âm trầm của hắn dọa cho toàn thân rụt lại. Sau đó thấy mắt hắn đỏ ngầu, gân xanh trên trán nổi lên, ngực cũng phập phồng kịch liệt, trông có vẻ giống như chứng đau đầu phát tác.

“Điện hạ, ngài… có phải là chứng đau đầu của ngài phát tác không?”

Đã lâu rồi nàng không thấy hắn giận dữ như vậy, nhất thời luống cuống tay chân, bàn tay run rẩy, không biết phải an ủi thế nào, giọng nói cũng run run: “Là ta nói bậy, vừa nãy là ta cố ý chọc giận ngài, xin lỗi…”

Thái tử nhắm mắt thật chặt: “Cút ra ngoài, đừng để ai vào đây, nếu không… cô giết ngươi.”

Vân Quỳ mắt đầy lệ, giúp hắn lau mồ hôi lạnh trên trán: “Điện hạ đợi ta, ta đi mời đại phu cho ngài…”

Nàng nhanh chóng đứng dậy, xỏ dép chạy ra cửa. May mà Tào Nguyên Lộc đang canh giữ ở hành lang, nàng vội vàng chạy tới, giọng nói run run: “Tào công công, hình như chứng đau đầu của điện hạ phát tác…”

Tào Nguyên Lộc ở bên ngoài cũng nghe thấy chút động tĩnh, cụ thể nói gì thì không nghe rõ lắm, nhưng không ngờ điện hạ nhà mình lại phát bệnh vào lúc này.

Từ khi cô nương ở bên cạnh, điện hạ đã lâu không tái phát bệnh đau đầu, ngay cả đêm Nguyên Tiêu hải đăng sụp đổ, bị ám sát bị thương, đầu cũng không đau lại.

Lần này cải trang điều tra án, thậm chí ngay cả Hà Bách Linh cũng không đi theo, chỉ dẫn theo cô nương hầu hạ bên cạnh để phòng ngừa bất trắc.

Tào Nguyên Lộc liếc mắt nhìn vào trong phòng, trước tiên sai Tần Qua đi mời đại phu giỏi nhất Phủ Bình Châu.

Tần Qua lập tức xoay người đi.

Tào Nguyên Lộc lại hỏi Vân Quỳ: “Sao đột nhiên lại cãi nhau thế, vừa nãy điện hạ ôm cô nương về không phải vẫn tốt sao?”

Mắt Vân Quỳ đỏ hoe: “Là ta không tốt…”

Tào Nguyên Lộc đoán: “Điện hạ giận vì chuyện cô nương mua nhà?”

Vân Quỳ mím chặt môi, hai hàng nước mắt rơi xuống.

Tào Nguyên Lộc thở dài: “Điện hạ đối xử với cô nương vô cùng tốt. Lão nô ở bên cạnh ngài nhiều năm như vậy, cũng chưa từng thấy ngài để tâm đến cô nương nào, sao cô nương cứ luôn nghĩ đến chuyện xuất cung thế?”

Lòng Vân Quỳ chua xót, khó nói thành lời.

Nàng là người gì chứ, là nữ quan tư tẩm, nói nghe hay thì cũng là nữ quan, nhưng nói khó nghe thì là thứ để chủ tử khai trai. Vận may tốt thì sau này thăng địa vị thấp kém nhất, vận may không tốt thì là cái gai trong mắt các nương nương hậu cung. Người không có gia thế như nàng, động một ngón tay là bị b.óp ch.ết.

Trong những cuốn thoại bản nàng từng đọc có những người con gái như vậy.

Có một cung nữ thị tẩm bị vu oan trộm đồ trang sức của Thái tử phi, bị kéo đến Thận Hình Ty.

Còn có một nha hoàn thông phòng, tự dưng bị vu oan đụng vào bụng bầu của chủ mẫu, bị đánh một trận roi thừa sống thiếu chết rồi bị bán đi.

Còn có những nha hoàn, chỉ vì trêu ghẹo vương gia vài câu, bị vương phi âm thầm sai người dìm xuống hồ…

Xem quá nhiều cho nên mới mâu thuẫn như vậy. Trong lòng nàng mơ hồ chờ đợi điều gì đó, muốn nghe hắn đích thân nói thêm một câu “có ý”, nhưng lại sợ nghe thấy hai chữ kia, sợ dã tâm không nên có lớn dần lên, cuối cùng tâm cao hơn trời, ngã tan xương nát thịt.

Song nàng thực sự không ngờ, phản ứng của điện hạ lại lớn đến vậy.

Trong phòng truyền ra tiếng đổ vỡ ầm ầm, giống như chén trà trên bàn bị người ta quét mạnh xuống đất.

Lòng Vân Quỳ hoảng hốt, ruột gan như lửa đốt: “Tào công công, có cách nào giảm bớt… có cần quay về mời quân y không? Hay là có thuốc gì…”

Tào Nguyên Lộc thở dài một tiếng: “Bệnh đau đầu của điện hạ, đừng nói là đại phu dân gian, ngay cả Hà quân y, thái y trong cung cũng bó tay, chỉ có một cách…”

Vân Quỳ lập tức hỏi: “Cách gì?”

Điện hạ đã dặn không được tiết lộ ra ngoài, nhưng trước mắt cũng không có cách nào tốt hơn, Tào Nguyên Lộc chỉ có thể nói: “Thực ra trên người cô nương có một mùi hương đặc biệt, có thể làm dịu bệnh đau đầu của điện hạ.”

Vân Quỳ ngơ ngác há miệng: “Mùi hương… trên người ta?”

Nàng quả thực biết trên người mình có một mùi hương hoa cỏ nhàn nhạt, nhưng không rõ ràng, không đến mức có thể trêu hoa ghẹo nguyệt. Chỉ những người rất thân cận với nàng mới ngửi thấy, Đan Quế rất thích ôm nàng ngủ, nói người nàng thơm…

Nàng chưa bao giờ để ý đến điều này, chỉ cho rằng quần áo giặt nhiều, trên người sẽ có mùi hương mặt trời và cây cỏ.

Không ngờ lại có thể làm dịu bệnh đau đầu cho Thái tử điện hạ.

Tào Nguyên Lộc nói: “Trước đây điện hạ còn mời Lương thái y ở Thái Y Viện điều chế hương liệu tương tự mùi hương trên người cô nương. Đáng tiếc là hoàn toàn vô dụng đối với điện hạ.”

Vân Quỳ lẩm bẩm: “Hóa ra điện hạ muốn ta thị tẩm, là vì cái này…”

Bảo sao Đông Cung nhiều người như vậy, hết lớp mỹ nhân này đến lớp mỹ nhân khác được đưa vào, sao chỉ có nàng nổi bật?

Huống hồ nàng còn được Hoàng hậu nương nương “giao trọng trách”, đổi lại là bất kỳ gián điệp nào khác, đã sớm bị đưa vào hình phòng thẩm vấn rồi.

Còn những ý nghĩ dơ bẩn kia của nàng, với tính cách giết người quyết đoán của điện hạ, đáng lẽ đã bị lăng trì mới đúng. Giữ nàng lại, cũng là vì nàng có thể làm dịu bệnh đau đầu…

Nhất thời mọi cảm xúc đan chéo cuộn trào trong đầu, trong lòng ngũ vị tạp trần, tràn đầy những cảm xúc khó tả.

Tào Nguyên Lộc nhìn ra vẻ thất vọng trong mắt nàng. Ông ấy được gì đó, không khỏi có chút hoảng hốt: “Cô nương nghĩ đi đâu vậy? Lúc đầu điện hạ giữ cô nương lại quả thực có nguyên nhân này. Nhưng sau này điện hạ đối với cô nương thế nào, chẳng lẽ tự cô nương không cảm nhận được sao?”

Ông ấy thở dài nói: “Lần phạt cô nương canh cửa cung kia, nghe thấy Cửu hoàng tử bắt nạt cô nương, điện hạ lập tức nhấc chân ra khỏi điện, sợ chậm một bước sẽ khiến cô nương phải chịu ấm ức. Yến tiệc trừ tịch, thấy cô nương nói cười vui vẻ với Lý Mãnh, điện hạ nổi trận lôi đình, trong lòng không vui. Về sau tự nhận thấy lạnh nhạt với cô nương nên đêm Nguyên Tiêu lại dẫn cô nương xuất cung ngắm đèn. Bị ám sát là chuyện ngoài ý muốn, nhưng điện hạ thà mình bị thương, cũng sợ người khác làm tổn thương cô nương. Nếu trong lòng điện hạ không có người, chỉ coi người là thuốc giải bệnh đau đầu thì ngài ấy sẽ cho người sơn hào hải vị sao? Sẽ mua thoại bản dỗ người vui vẻ sao? Sẽ chủ động bênh vực người à?”

Mắt Vân Quỳ cay xè, nước mắt lặng lẽ chảy xuống gò má.

Hắn tốt thật.

Nàng nằm mơ cũng không ngờ đời này có thể ở trong tẩm cung của Thái tử, cùng hắn ăn chung mâm, ngủ chung giường, còn có thể chiếm tiện nghi của hắn, được một người cao cao tại thượng như vậy sủng ái, che chở, dung túng, mọi thứ đều không thể tưởng tượng nổi.

Nàng không dám tin, cho nên mới hết lần này đến lần khác xác nhận. Nàng bất an, lo được lo mất, sợ ân sủng này rồi sẽ có một ngày biến mất, cho nên từ ngày nhận được đã bắt đầu chờ đợi kết cục bị chán ghét.

Ai bảo người nàng hầu hạ, lại là một vị trữ quân làm chủ am cung lục viện chứ.

Nàng là một kẻ nhát gan sợ đau, sợ chết, trải qua quá nhiều khổ nạn, cho nên ngay cả những ngày tốt đẹp cũng sống trong lo sợ.

Tào Nguyên Lộc nói: “Ngay cả chuyện cô nương có thể làm dịu bệnh đau đầu của điện hạ, cũng chỉ có lão nô và Hà quân y biết. Điện hạ không cho phép truyền ra ngoài, vừa sợ người bị tổn thương, vừa sợ người hiểu lầm, cho rằng chỉ vì điều này điện hạ mới sủng ái người.”

“Lần này đưa người xuất kinh tuy là đề nghị của lão nô, nhưng điện hạ vừa đến Bình Châu đã vung tay quá trán, cho người ăn uống vui chơi. Còn người thì hay rồi, mua nhà muốn an cư lạc nghiệp ở đây…”

Không đợi ông ấy nói xong, tiểu nha đầu đã xoay người đi vào phòng.

Tào Nguyên Lộc nhìn bóng lưng nàng, thở dài một hơi.

Vân Quỳ vừa bước vào cửa đã ngửi thấy mùi tanh nồng của máu. Nàng vội vàng bước nhanh hơn, cho đến khi nhìn thấy bóng dáng người đàn ông ẩn hiện dưới ánh nến mờ ảo trước giường, sắc mặt nàng trắng bệch, tim đập mạnh một nhịp.

Trán hắn đầy mồ hôi lạnh, ngón tay thon dài trắng bệch bị mảnh sứ vỡ trên đất làm bị thương. Máu tươi rỉ ra từng giọt theo kẽ ngón tay, dường như chỉ có chảy máu mới có thể giải tỏa cơn đau và sự bực bội do bệnh đau đầu mang lại.

Nghe thấy tiếng bước chân, hắn không ngẩng đầu, trầm giọng nói: “Không phải bảo ngươi cút ra ngoài sao, còn vào làm gì.”

Vân Quỳ không bị hắn dọa sợ, trước tiên đến rương lấy thuốc cầm máu. Sau đó nàng đi đến trước mặt hắn, chậm rãi ngồi xổm xuống, lấy từ trong tay áo ra chiếc khăn sạch, giúp hắn lau vết máu trên mu bàn tay.

Đôi mắt đen âm u lạnh lẽo của Thái tử ngước lên, gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt nàng: “Ngươi đang nghĩ gì, hay là Tào Nguyên Lộc đã nói gì với ngươi?”

Vân Quỳ mím môi không nói, trong lòng rất loạn, không biết nên bắt đầu từ đâu.

Hồi lâu sau, nàng mới từ từ mở miệng: “Tào công công nói ta có thể làm dịu bệnh đau đầu cho điện hạ.”

Trong mắt Thái tử lập tức dâng lên ngọn lửa giận dữ, giọng điệu lạnh hơn vừa nãy ba phần: “Ngươi ra ngoài, cô không cần ngươi bên cạnh.”

Vân Quỳ không nhúc nhích, mà ngồi xuống bên cạnh hắn, chậm rãi xích lại gần: “Ta cứ dựa vào điện hạ như vậy, điện hạ sẽ thoải mái hơn chứ?”

Thái tử nhắm chặt mắt, cố gắng kìm nén cơn giận: “Ngươi cho rằng cô sẽ không giết ngươi hả?”

Vân Quỳ nâng cánh tay hắn lên, thấy hắn không từ chối, cả người nàng chui vào lòng hắn rồi vươn tay, chậm rãi ôm lấy eo hắn.

“Như vậy thì sao? Có dễ chịu hơn không?”

Thân thể mềm mại của thiếu nữ áp sát, dùng sức ôm chặt từng chút, tựa như muốn hòa làm một với hắn, không có một kẽ hở.

Mùi hương hoa hướng dương ấm áp khô ráo như ánh mặt trời xua tan sương mù dày đặc, trong tĩnh lặng, nó chậm rãi xoa dịu cơn nóng rực trong đầu hắn.

Thân thể Thái tử cứng đờ giây lát, bàn tay bị thương siết chặt, vô số vết thương nhỏ gần như đồng thời nứt toác, máu tươi trào ra, thấm ướt chiếc khăn trắng như tuyết.

Hắn hoàn toàn không để ý, giọng nói lạnh như băng: “Ngươi quả đúng là to gan lớn mật, cho rằng cô không có ngươi không được sao? Hai mươi mấy năm nay, cô chưa từng dựa vào bất kỳ ai…”

Chưa nói xong, đôi môi mềm mại của thiếu nữ đã áp lên đôi môi hơi lạnh của người đàn ông.

Hơi thở hai người quấn quýt lấy nhau, nước mắt nàng lăn xuống khóe môi hắn, nàng vụng về nhưng lớn mật, dùng đầu lưỡi cuốn lấy vị mặn chát của nước mắt, thong thả li.ếm mút môi dưới của hắn.

Trong khoảng ngừng của nụ hôn, cổ họng nàng run rẩy, khẽ nói: “Như vậy thì sao? Còn muốn giết ta không? Thái tử điện hạ.”

Thái tử nhắm mắt, dường như không mảy may lay động, cho đến khi chiếc răng nanh sắc nhọn cắn vào đầu lưỡi hắn, hắn mới giật mình tỉnh lại đẩy nàng ra.

Dưới ngón tay hắn chính là động mạch cổ của nàng, yếu ớt, thon mảnh, nhưng lại đập nhịp nhàng, tràn đầy sức sống.

Hắn vu.ốt ve gân xanh đang nhảy lên bên cổ nàng, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể dùng sức siết chặt, “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

Trong đầu Vân Quỳ cũng rối bời, không thể truyền đạt được tiếng lòng rõ ràng.

Im lặng một lát, nàng chậm rãi mở miệng: “Ta… ta muốn chữa bệnh đau đầu cho ngài.”

Thái tử lạnh giọng nói: “Cô đã nói cô không cần.”

Vân Quỳ nói: “Ngài đừng vội từ chối ta, ta đột nhiên… nghĩ thông suốt một chuyện, ta muốn xác nhận lại mối quan hệ giữa ta và điện hạ một lần nữa.”

Thái tử: “Quan hệ gì?”

Vân Quỳ nuốt nước miếng: “Điện hạ cần ta xoa dịu bệnh đau đầu, mà ta cũng ham muốn nhan sắc của điện hạ. Nếu đã như vậy, từ nay về sau ta làm thuốc giải cho ngài, ngài cho ta ôm ấp hôn hít, chúng ta làm một đôi đơn thuần… bạn giường, ngài thấy thế nào?”

Thái tử: “…”

Bình Luận (0)
Comment