Khí huyết Thái tử xông lên, suýt chút nữa giận dữ bốc hỏa: “Ngươi nghĩ nửa ngày, chỉ nghĩ ra cái kết quả này?”
Hắn vĩnh viễn không biết trong miệng nha đầu này có thể thốt ra những ý tưởng hoang đường ly kỳ đến nhường nào.
Vừa rồi Vân Quỳ miệng nhanh hơn não tùy tiện nói ra, giờ nghĩ lại cũng không thấy có gì không ổn.
“Có thể chữa bệnh đau đầu cho điện hạ, ta rất vui, cũng thấy may mắn vì mình có năng lực này nên mới được điện hạ trọng dụng. Điện hạ cao lớn uy vũ, tuấn mỹ vô song, ta cũng có thể đạt được điều mình muốn, cho nên muốn hợp tác với điện hạ.”
Thái tử cười lạnh: “Trọng dụng? Ngươi cho rằng cô đối tốt với ngươi, chỉ là trọng dụng ngươi?”
“Vậy chẳng lẽ không phải sao? Ngài lại không chịu cho ta một lời chắc chắn.”
Gân xanh trên trán Thái tử giật giật.
Đâu phải hắn chưa từng bày tỏ tâm ý, nhưng mỗi lần bày tỏ xong, lại càng nhận rõ thực tế –
Nàng vô tâm vô phế, nói năng lung tung, căn bản không hề coi hắn ra gì. Dù hắn dung túng, che chở nàng thế nào, nàng vẫn cứ ăn xong là phủi mông bỏ đi, chưa từng nghĩ đến chuyện mãi mãi ở bên cạnh hắn.
Thậm chí hắn còn nói ra cả thuật đọc tâm, không hề cân nhắc đến hậu quả và cái giá phải trả. Đó là bí mật hắn giấu kín trong lòng, chỉ một mình hắn biết, vậy mà cũng nói cho nàng hay.
Đã đến nước này, vậy mà vẫn không vừa ý nàng, bị nàng chọc tức đến mức bệnh đau đầu tái phát. Cứ tưởng cuối cùng nàng cũng phải có chút giác ngộ, kết quả người ta lại muốn cùng hắn làm một đôi bạn giường lợi dụng lẫn nhau, không hề có chút chân tình.
Cũng chỉ có nàng mới nghĩ ra được.
Chẳng lẽ còn muốn hắn tiếp tục tự rước lấy nhục nhã, khổ sở cầu xin nàng ở lại?
Đầu Thái tử đau như búa bổ, lòng đầy uất ức không nơi trút giận, cứ đấu đá lung tung trong lồng ng.ực.
Vân Quỳ im lặng một lát, chợt nghiêm túc nhìn hắn: “Nếu điện hạ đã không thể rời bỏ ta, vậy về sau hãy che chở cho ta.”
Đôi mày đang nhíu chặt của Thái tử cuối cùng cũng hơi giãn ra.
Vân Quỳ thở dài nói: “Điều ta mong cầu chẳng qua chỉ là một nơi an cư lạc nghiệp. Mặc kệ điện hạ có tình ý với ta hay không, dù sao ta cũng có chút tài mọn, như vậy cũng đủ rồi. Nếu sau này các nương nương muốn xử trí ta, ngài cứ nói với bên ngoài ta là y nữ thân cận của ngài, hoặc là mưu sĩ dưới trướng, ai dám hại ta chính là mưu hại điện hạ.”
Thái tử: “…”
Thấy hắn không còn từ chối mình nữa, Vân Quỳ lại cẩn thận băng bó thay thuốc cho hắn. Nàng hắn lên giường, rồi nhẹ nhàng nhích người, đặt bàn tay bị thương của hắn lên eo mình, cả người rúc vào lòng hắn.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn đôi mắt đỏ ngầu như nhuộm máu, trong lòng chua xót và nghẹn lại: “Hôm nay là lỗi của ta, chọc điện hạ tức giận đến nỗi phát bệnh đau đầu. Vậy phạt ta ở gần điện hạ, giúp ngài chữa trị cơn đau đầu suốt đêm, như vậy có được không?”
Thái tử gần như giận quá hóa cười: “Rốt cuộc là cô được hời, hay là ngươi được hời?”
Giọng Vân Quỳ như thể đương nhiên: “Dĩ nhiên là điện hạ được hời rồi. Ta ở bên điện hạ, không chỉ có thể giúp ngài giảm bớt cơn đau đầu, mà còn có thể khiến ngài thân tâm thoải mái. Ta chỉ có cái sau, còn ngài lại được cả hai, như vậy vẫn chưa đủ sao?”
Thái tử nhất thời nghẹn lời.
“Có điều ngài có một câu nói không đúng.” Ánh mắt Vân Quỳ tỉ mỉ phác họa đường nét góc cạnh trên khuôn mặt người đàn ông, “Không phải thấy tất cả những nam tử tuấn tú cường tráng ta đều muốn tơ tưởng. Ngài nghĩ người đã từng ăn sơn hào hải vị, còn muốn ăn cám lợn bùn đất sao?”
Thái tử lạnh lùng nhếch môi: “Bây giờ mới biết nịnh hót cô?”
“Ta nói thật lòng.” Vân Quỳ mím môi, “Điện hạ có thể cố gắng giữ gìn vóc dáng, để ta cả đời tham luyến ngài, không thể rời xa ngài.”
“Láo xược.” Thái tử hừ lạnh, “Ý ngươi là cô muốn một nữ tử nhỏ bé như ngươi, còn cần phải tự mình cố gắng?”
Vân Quỳ im lặng một lát, khẽ nói: “Điện hạ cũng có thể hiểu là, ta hy vọng điện hạ mãi mãi anh vũ phi phàm, sống lâu trăm tuổi.”
Nàng ôm rất chặt, má tựa vào lồng ng.ực hắn, dường như muốn truyền hết hơi ấm và hương thơm trên người mình cho hắn.
Nếu không biết nàng vô tâm vô phế, thật khiến người ta có cảm giác chân thành tha thiết.
Thái tử nhắm mắt lại trong bóng tối, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười tự giễu nhạt nhòa.
Đợi người bên cạnh thở đều, hắn cúi người ghé sát, khẽ cắn nhẹ vành tai mềm mại tinh xảo.
Nghe thấy nàng khẽ r.ên rỉ một tiếng kiều mị, hắn nghiến răng nghiến lợi, lại cắn nhẹ lên đôi môi đỏ mọng như cánh hoa kia.
Đêm nay quá mệt mỏi, Vân Quỳ ngủ đến quá giờ Tỵ mới tỉnh.
Má áp vào chiếc gối ấm áp cứng rắn. Nàng vẫn còn lơ mơ chưa tỉnh hẳn, tay sờ soạng lung tung. Sau khi ra là vật gì, nàng sợ hãi giật mình tỉnh giấc, đối diện ngay với đôi mắt đen như mực.
“Điện hạ, ngài…”
Bỗng nhớ ra đây không phải là điện Thừa Quang, hắn cũng không cần phải lên triều, mà thứ nàng vừa gối đầu trong giấc mơ, chính là lồng ng.ực rắn chắc đầy đặn của người đàn ông.
「Thật cường tráng.」
Trong đầu vô thức hiện lên câu này, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt người đàn ông trầm đục nóng bỏng, nàng ngẩn người, chợt nhận ra một điều –
Hắn biết đọc tâm!!
Vân Quỳ ôm đầu lắc lắc, vừa định lật người tránh xa, đầu gối vừa nhấc lên đã vô tình chạm phải một vật, tựa như mãnh thú trong bóng tối chợt tỉnh giấc, nhe răng múa vuốt đâm sầm vào chiếc lồng giam cầm nó.
「Lớn… lớn quá.」
Đây cũng là một ý nghĩ vô thức.
Trước kia khi chưa biết hắn có thể đọc tâm, mỗi ngày nàng đều như kích hoạt nhiệm vụ mà thầm cảm thán ba trăm lần trong lòng. Điều đó gần như đã trở thành bản năng, dẫn đến bây giờ não chưa phản ứng thì những ý nghĩ dơ bẩn không thể nói ra ngoài kia đã không chút che đậy mà nhảy ra.
Hai má nàng nóng rực, nhớ tới điều gì đó, vội vàng đổi đề tài: “Bệnh đau đầu của điện hạ đỡ hơn chưa?”
Thái tử không lộ vẻ gì đáp: “Vẫn chưa khỏi hẳn.”
Vân Quỳ nhất thời hoảng hốt: “Vậy… vậy làm sao bây giờ?”
Yết hầu Thái tử khẽ động: “Hà Bách Linh nói, cô dương nhiệt quá thịnh, hoả bị tích tụ bên trong cơ thể, cần phải phát tiết.”
Vân Quỳ không hiểu hai câu đầu, nhưng lại nghe hiểu chữ “phát tiết”.
“Vậy thì?”
Ánh mắt Thái tử trầm xuống, hơi thở nóng rực gần như phả vào má nàng: “Chẳng phải đêm qua ngươi nói, muốn làm thuốc giải cho cô sao?”
Vân Quỳ: “…”
Nàng nghĩ nghĩ, thử thăm dò hỏi: “Điện hạ bị đau đầu, không phải trúng xuân dược chứ? Đau đầu cũng cần… giải như vậy à?”
Thái tử nói: “Quân y đã nói, da thịt tiếp xúc, da thịt chạm nhau, gắn bó như môi với răng, cá nước thân mật, đều có khả năng làm dịu cơn đau đầu.”
Thấy nàng còn do dự, hắn nhếch môi cười lạnh: “Chẳng phải đêm qua còn nói, muốn hợp tác với cô sao?”
「… Không phải, đại ca, ngài quá đột ngột rồi!」
Vân Quỳ khó xử nói: “Ta vừa mới tỉnh ngủ…”
Thái tử: “Đây chính là thành ý hợp tác của ngươi? Đêm qua cô bị ngươi chọc tức đến nỗi bệnh cũ tái phát, đầu đau như búa bổ, còn bị thương chảy máu…”
“…Được rồi, được rồi!!”
Vân Quỳ vẻ mặt mệt mỏi nắm lấy, người đàn ông lập tức thở d.ốc nặng nề. Một lúc lâu sau, hắn khàn giọng hỏi: “Chỉ như vậy thôi hả?”
Vân Quỳ: “Vậy thì sao? Tay ngài còn đang bị thương mà!”
Tuy rằng chỉ bị mảnh sứ vỡ cứa qua, nhưng dù sao đêm qua cũng chảy không ít máu, thân thể Thái tử quý giá ngàn vàng, sao có thể vì ham muốn mà không màng tất cả? Huống chi cơn đau đầu này là do nàng chọc tức mà ra, vết thương trên mu bàn tay cũng do nàng gián tiếp gây ra. Nếu không thể mau chóng lành lại, nàng gặp hắn một lần, cảm giác tội lỗi trong lòng lại thêm một phần.
Thái tử lại nói: “Ngươi đọc rộng hiểu nhiều, thuộc lòng khẩu quyết, chẳng lẽ còn không biết hầu hạ cô như thế nào?”
Trong đầu Vân Quỳ lập tức hiện ra vài động tác không tốn sức của hắn, đây không phải là vấn đề, nhưng…
Nàng nhíu chặt mày: “Ta… đó đều là lý thuyết suông.”
Thái tử nhướng mày, thản nhiên giúp nàng nhớ lại: “Không phải ngươi nói có bảo vật quan trọng kia, ngươi nhất định có thể học thành tài, dẫn dắt cô lên đến đỉnh cao sao?”
Vân Quỳ: “…”
「Có thể đừng động một chút là nói ra tiếng lòng của ta không! Rất xấu hổ đó biết không!”」
Thái tử nói: “Ngươi dám nghĩ, còn sợ cô nói ra?”
Vân Quỳ khóc không ra nước mắt, cuối cùng không còn cách nào khác, đành đầu hàng, “Vậy… điện hạ muốn nằm hay ngồi?”
Ánh mắt Thái tử hơi tối lại, “Cứ nằm trước đi.”
“Vậy có thể dùng bối phi phù, hoặc là lộn nhào điệp.”
(*) Bối phi phù, lộn nhào điệp:
Cụm từ “Bối phi phù” gợi hình ảnh một tư thế mà một người nằm sấp, người kia ở trên, có thể tạo ra những chuyển động uyển chuyển như chim bay lượn trên mặt nước.
Cụm từ “Lộn nhào điệp” gợi tả một tư thế động, có thể bao gồm những động tác xoay, lật người như cánh bướm bay lượn.
Vân Quỳ lục lọi kiến thức trong đầu: “Vậy ngài muốn ta đối diện, hay là quay lưng lại?”
Ánh mắt Thái tử lướt từ cổ nàng xuống, yết hầu khẽ động: “Đối diện.”
Vân Quỳ lê thân thể mệt mỏi ra trận.
Sự thật chứng minh thà tin trên đời này có quỷ, còn hơn tin vào miệng của đàn ông.
Đôi tay rõ ràng có thể để không, cuối cùng lại bị rách toạc vết thương.
Và… nàng cúi đầu nhìn những vết máu loang lổ trên ngực mình, thật sự rất muốn chửi người.
「Vết thương rách ra rồi đừng miễn cưỡng quá được không!」
「Còn nữa! Ngài tự chảy máu, có thể đừng làm bẩn quần áo của ta không!」
Sắc mặt Thái tử trầm xuống: “… Cô nghe thấy rồi.”
Vân Quỳ hung hăng ném chiếc áo lót bị xé rách lên người hắn, “Nghe thấy thì sao chứ?!”
Mắng xong vẫn cam chịu nhận mệnh băng bó lại vết thương cho hắn. Lưng nàng đau nhức, chân mềm nhũn đến mức đứng không vững, vừa định xuống giường rửa mặt, lại bị hắn giữ chặt lại.
Thái tử: “Quay người lại ngồi, cô không chạm vào ngươi.”
Vân Quỳ: “…”
「Ta liều mạng với người thể lực tốt như các người!」
Thái tử nhìn tấm lưng trắng nõn như cánh bướm kia, nhẫn nại hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn không nhịn được, mạnh mẽ kéo người vào lòng.
…..
Đêm qua Tần Qua đã mời một vị đại phu nổi tiếng khắp Phủ Bình Châu đến, vất vả lắm nửa đêm mới kéo được người dậy khỏi giường. Kết quả khi đưa người đến Tùng Viên, Tào Nguyên Lộc lại nói tạm thời không cần, mời đại phu đó ở lại Tùng Viên, vốn định sáng sớm hôm nay sẽ bắt mạch lại cho Thái tử. Thế nhưng đợi mãi, từ sáng sớm đến giờ Tỵ, rồi từ giờ Tỵ đến giữa trưa, mãi vẫn không thấy Thái tử xuất hiện.
Nghe thấy động tĩnh bên trong, Tào Nguyên Lộc thầm nghĩ điện hạ khỏe mạnh như vậy, chắc hẳn bệnh đau đầu đã đỡ hơn nhiều. Ông ấy đành đưa bạc, mời vị đại phu kia về trước.
Đại phu kia chỉ còn cách mang theo đôi mắt đỏ ngầu và hai quầng thâm đen rời đi.
Vân Quỳ ngủ một giấc đến tận chiều tối mới uể oải tỉnh lại.
Tứ chi đau nhức dữ dội, đầu gối mềm nhũn đến mức không nhấc lên nổi.
Đêm qua đi dạo phố vốn đã rất mệt, sau đó lại xảy ra bao nhiêu chuyện, mãi mới ngủ được hai canh giờ vào ban đêm, ban ngày lại bị hắn giày vò hết lần này đến lần khác. Nếu không phải bụng đói cồn cào thì ngay cả động đậy nàng cũng không muốn.
Hoài Trúc bưng bữa tối vào cho nàng, thấy dáng vẻ nàng tả tơi thảm hại như vậy, ngay cả nàng ấy cũng thấy thương xót.
Dù sao cô nương không giống như các nàng từ nhỏ đã luyện võ, thân thể khoẻ mạnh. Hoài Trúc tuy chưa từng đích thân trải qua chuyện kia, nhưng khi làm nhiệm vụ thường lui tới thanh lâu kỹ viện, ngõ hẻm đèn tối nên cũng đã thấy không ít.
Đàn ông trẻ tuổi bình thường kiên trì một nén hương đã là giỏi lắm rồi. Huống chi là những kẻ bụng phệ, đi lại khó khăn như quan lại phú thương, dù dùng hết cả đồ chơi tình ái, cũng chỉ được một chén trà là xìu.
Người long tinh hổ mãnh như điện hạ, thật sự là chưa từng nghe thấy.
Haizz, cô nương thật đáng thương.
Vân Quỳ ăn hết hai bát cơm lớn mới khôi phục được ít sức lực đã tiêu hao.
Hoài Trúc nói: “Cô nương yên tâm, tối nay điện hạ ra ngoài tra án, chắc là không về đâu.”
Vân Quỳ cảm động rơi nước mắt.
Quả đúng là tin tức tốt lành khiến người ta phấn chấn!
Có điều người này tinh lực quá dồi dào, hôm nay người bỏ ra sức lực phần lớn vẫn là hắn, nàng ngồi động đậy hai cái đã không xong, cuối cùng gần như mệt lả. Kết quả vậy hắn mà còn có thể chạy ra ngoài thức đêm tra án, quả thực… khiến người ta thán phục.
Ăn xong bữa tối, Vân Quỳ đọc sách một lát trước khi ngủ để bổ sung kiến thức. Cuối cùng không chịu nổi đau lưng, nàng lại nằm đến tận giữa trưa ngày hôm sau, sau đó mới miễn cưỡng có thể xuống giường đi lại.
Nhóm người Thái tử vẫn chưa về, ngược lại Hoài Thanh đến nhắc nhở: “Hộ giáp cô nương tặng cho điện hạ chắc là đã làm xong rồi.”
Nhắc đến hộ giáp, lúc mới nghe Vân Quỳ còn chưa kịp phản ứng, một lát sau mới vỗ đầu nhớ ra, hóa ra là nói đến cái dây xích vàng kia.
Hoài Thanh tin chắc rằng nếu hộ giáp kia được đưa tới kịp thời, điện hạ và cô nương tuyệt đối sẽ không cãi nhau, cho nên vừa hết kỳ hạn hai ngày, Hoài Thanh lập tức đến nhắc nhở.
Hoài Trúc cũng cảm thấy nếu không đưa đồ tới, cô nương sẽ bị điện hạ giày vò chết mất!
Bản thân Vân Quỳ cũng rất tò mò, không biết sau cùng cái dây xích vàng kia sẽ được làm thành hình dạng gì.
Nàng cố gắng chống đỡ cơn đau lưng mệt mỏi, kiên trì đến tiệm vàng một chuyến.
Nhưng khi chưởng quầy của cửa hàng vàng tự tin đưa thành phẩm cho nàng xem, Vân Quỳ gần như ngây người.
“Ngài… có phải là có chút hiểu lầm về bốn chữ ‘bảo vệ điểm yếu’ không?”
Chưởng quầy cười gian xảo: “Cái vòng này vừa vặn bảo vệ cổ, hai miếng vàng khảm đá quý trước ngực vừa vặn bảo vệ ngực, vòng vàng vụn quanh eo vừa có thể bảo vệ bụng, lại không ảnh hưởng đến hành động…”
Vân Quỳ tưởng tượng cái dây xích vàng này đeo trên thân hình cường tráng rắn rỏi của Thái tử điện hạ, quả thực… Nàng chỉ cảm thấy hô hấp nghẹn lại, tiếp theo mũi nóng lên, một dòng ấm áp không kiểm soát được chảy ra ngoài.