Ba ngày sau, Triệu Việt tới bẩm báo: “Khởi bẩm điện hạ, Thích Thành Nghiệp đã chết.”
“Quả nhiên đúng như điện hạ dự liệu. Tên đó vừa bị kéo ra đầu phố, lập tức có kẻ từng là chủ nợ trước kia tìm đến đòi nợ. Thấy hắn ta đã bị chặt lưỡi, phế tay chân, ai nấy đều cho rằng là do một chủ nợ nào đó ra tay độc ác. Biết có đòi cũng chẳng lấy lại được bạc, vì vậy họ bèn xúm lại đánh hắn ta một trận cho hả giận. Suốt ba ngày, Thích Thành Nghiệp chỉ ăn chút lá rau thối và trứng gà ôi, sáng nay đã tắt thở.”
Thái tử không lấy làm lạ, chỉ nhàn nhạt nói: “Giao cho nha môn pPhur Bình Châu xử lý.”
Triệu Việt đáp lời: “Còn có một việc, người từng sai thuộc hạ điều tra những chuyện xảy ra ở huyện Khai Dương trước khi Thích thị mang thai, nay đã có manh mối.”
Thái tử giương mắt: “Nói đi.”
Triệu Việt đáp: “Năm đó Thích thị chẩn ra mang thai vào tháng bảy. Thuộc hạ tra được, y quán nơi bà ấy làm việc tháng ấy không tiếp nhận bệnh nhân khả nghi nào. Bà ấy cũng chưa từng đến nha môn hay chùa miếu, ngày ngày chỉ giúp việc trong y quán theo quy củ. Tuy nhiên, một tiểu đồng trong y quán tiết lộ rằng bà ấy từng nhiều lần vào núi hái thuốc. Mà tháng ấy, đúng lúc có một đám đạo tặc từ Giang Nam chạy trốn đến Sơn Đông, tại Đông Sơn – Khai Dương đã xảy ra giao tranh kịch liệt với quan binh, mà Đông Sơn lại chính là nơi Thích thị thường vào núi hái thuốc.”
Tào Nguyên Lộc và Tần Qua đứng bên cạnh không dám xen lời, nhưng trong lòng đã dấy lên nghi ngờ: “Chẳng lẽ phụ thân của cô nương là một tên đạo tặc, nên Thích thị mới không dám hé lộ?”
“Chẳng trách không có tín vật gì để lại, Thích thị có thể sống sót thoát khỏi tay đạo tặc đã là phúc lớn mệnh lớn rồi.”
“Nhưng nếu thật sự là đạo tặc thì…”
Sắc mặt Thái tử trầm xuống, tay khẽ xoay chiếc nhẫn ngọc bích ở ngón cái, một hồi lâu mới trầm giọng phân phó: “Tiếp tục điều tra.”
Triệu Việt lập tức lĩnh mệnh lui xuống.
…..
Trải qua hơn nửa tháng âm thầm điều tra, cuối cùng Thái tử đã nắm được đầy đủ chứng cứ tham ô quân lương của Phó sứ binh bị Lận Thành.
Thì ra Lận Thành chẳng những tham ô công quỹ để mua ruộng tốt và cửa hàng khắp nơi, mà còn tậu đến hơn trăm dinh cơ, mỗi nơi nuôi một mỹ nhân, noi theo kiểu tam cung lục viện của hoàng đế. Mỗi tháng, hắn ta ở lại chốn mỹ nhân tối thiểu mười lăm ngày, thậm chí còn chế ra thẻ bài xanh. Mỗi khi đến đêm, thuộc hạ sẽ dâng lên thẻ bài để hắn ta chọn, lật trúng ai thì đêm đó sẽ tới chỗ người đó qua đêm, lấy đó làm trò vui khoái lạc.
Chưa hết, hắn ta còn dính líu đến việc bán quan chức, nhận hối lộ.
Theo điều tra, hơn mười võ quan cấp bách hộ trở lên trong Phủ Bình Châu đều từng dâng tiền gọi là “phí nâng đỡ” cho hắn ta. Ngoài ra, mùa hè có “băng lễ”, mùa đông có “than lễ”, mỗi dịp lễ tết cũng có “tiết lễ” hậu hĩnh.
Ngày trở về kinh, Thái tử lập tức sai Thẩm Ngôn Ngọc dâng tấu vạch tội hắn ta trong triều đình, đồng thời trình cả sổ sách chi tiêu của trăm vị mỹ nhân kia.
Sổ sách rõ ràng, trắng đen phân minh. Chỉ riêng tiền son phấn mỗi tháng đã tiêu tốn ngàn lượng bạc, các khoản chi tiêu khác tính ra lên đến hàng vạn, khiến triều thần ai nấy lắc đầu than thở.
Thuần Minh Đế long nhan giận dữ, lập tức ra lệnh cho Cẩm Y Vệ áp giải Lận Thành về kinh chờ thẩm vấn.
Ông ta không ngờ võ tướng do chính mình đề bạt, sau lưng lại làm chuyện vơ vét tư lợi, hiếp đáp bách tính, thậm chí còn lập cả hậu cung! Bao nhiêu tội trạng, kể sao cho xiết.
Nhưng ông ta cũng đoán được, lần này Lận Thành ngã ngựa, chắc chắn có bàn tay của Thái tử nhúng vào. Nếu không phải vậy, nửa tháng nay hắn bặt vô âm tín, chẳng lẽ là đi ngao du sơn thủy?
Tháng trước thấy sắc mặt hắn không tốt, sau đó lại vắng mặt suốt nửa tháng, Thuần Minh Đế còn tưởng là hắn đi dưỡng bệnh ở hành cung nào đó, hoặc là đi tìm danh y chữa bệnh đau đầu.
Bây giờ xem ra, rất có thể là hắn đã đích thân tới Bình Châu!
Thái tử vắng mặt ở kinh thành mấy năm, tiền triều vẫn yên bình. Vậy mà từ khi hắn trở về chưa đầy nửa năm, những cận thần thân tín dưới tay hoàng đế lại lần lượt gặp chuyện. Trước là Tạ Hoài Xuyên, sau là Thượng thư Công Bộ Tiết Kính Chi, giờ lại đến lượt Lận Thành – mỗi việc đều không thoát khỏi bóng dáng Thái tử.
Chức quan của Lận Thành tuy không cao, nhưng lại được ông ta trọng dụng, phái hắn ta trấn giữ đại doanh Bình Châu. Ông ta nghĩ sau này nếu có đối đầu với Thái tử, thì Lận Thành có thể kịp thời điều binh tiếp viện, tăng thêm phần thắng.
Nào ngờ Lận Thành lại đắm chìm trong tửu sắc, làm ra việc tham ô vô pháp vô thiên. Một phen tra xét và xử lý này, không biết bao nhiêu người bị liên lụy, Phủ Bình Châu cũng khó tránh khỏi tổn thương gốc rễ.
Nếu Thái tử đột nhiên khởi binh tạo phản, chỉ riêng cấm vệ quân trong tay ông ta làm sao chống nổi hai mươi vạn hùng binh dưới trướng Thái tử? Ngay cả Cẩm Y Vệ thân tín cũng đã bị Thái tử chen tay vào.
Mà Thịnh Dự đã khởi hành từ Bành Thành từ đầu tháng, chẳng mấy chốc sẽ tới kinh. Bí mật của Lư Túc e rằng khó giấu nổi nữa, mấy nhóm thích khách ông ta phái đi, thế nhưng đều để Thịnh Dự thoát thân bình an…
Nghĩ tới đây, Thuần Minh Đế siết chặt bàn tay.
…
Bên này, sau khi trở về Đông cung, Vân Quỳ mang chiếc lược gỗ tử đàn và bộ lược chạm hoa văn chữ “thọ” bằng vàng ròng tới tặng cho Yến ma ma.
Yến ma ma sống lâu năm trong thâm cung, thấy quen báu vật do hoàng gia ban tặng, vừa nhìn đã biết hai món này vô cùng quý giá, tuyệt không phải thứ mà một cung nữ thị tẩm có thể dễ dàng mua được. Mà Thái tử bận trăm công nghìn việc, càng không thể tự mình chọn lễ vật cho một ma ma già như bà.
Yến ma ma cười đùa: “Điện hạ thưởng cho con, con lại tặng ta hết. Người ta không nói, nhưng trong lòng thể nào cũng trách ta đó.”
Vân Quỳ vội đáp: “Sao lại thế được, điện hạ vẫn luôn nhớ đến người mà.”
Yến ma ma mỉm cười: “Giờ điện hạ có giai nhân bên cạnh, còn nhớ đến bà già này làm gì.”
Vân Quỳ đỏ mặt: “Người lại trêu chọc con rồi.”
Yến ma ma hơi nghi hoặc: “Điện hạ sủng ái con thế, đã từng nhắc đến chuyện phong vị chưa?”
Vân Quỳ cũng thấy mơ hồ, không biết rốt cuộc điện hạ tính toán thế nào.
Dù hôm ấy ở ngoài cung, hắn đã vì nàng mà công khai gọi một tiếng “phu nhân”, nhưng nàng là cung nữ nhỏ bé, nào dám thật sự coi mình là chính thất của Thái tử? Nhất là với xuất thân của nàng, dù chỉ được phong làm mỹ nhân cuối bảng, cũng đã khiến người ta dị nghị rồi.
Ra khỏi cung thì càng không thể. Điện hạ đã lấy lại giấy tờ nhà và chìa khóa ở Bình Châu từ tay nàng, rõ ràng là không cho nàng xuất cung. Dù ngoài miệng không nói, nhưng hễ nàng có ý muốn rời cung, hắn đều không vui.
Huống chi trước đây không biết, giờ đã rõ mình có thể giúp điện hạ giảm cơn đau đầu. Dù được phép xuất cung, nàng cũng muốn đợi đến khi bệnh tình của hắn thuyên giảm, mới tính đến đường lui của mình.
Nhưng chiếc nhẫn ngọc đen kia lại khiến nàng an tâm phần nào. Đó là lời hứa ngọc từ miệng vàng của hắn, nói mọi việc đều có hắn gánh vác, vậy tức là hắn có thể bảo vệ nàng. Nàng không cần phải lo sợ như trước nữa.
Vân Quỳ khẽ mím môi: “Chưa từng nhắc đến, nhưng điện hạ đang tra thân thế của con. Mẹ con mất sớm, còn cha con… đến nay vẫn chưa rõ là ai.”
Chuyện này nói với Yến ma ma cũng không sao, bà ấy là người thân cận bên Thái tử bao năm, dù nàng không nói, sớm muộn gì bà ấy cũng biết.
Nghe đến đây, không cần hỏi thêm, Yến ma ma cũng đã lờ mờ đoán được nguyên do.
Chỉ là khi ngước nhìn gương mặt xinh đẹp tinh tế trước mắt, trong đầu bà ấy bỗng hiện lên một gương mặt đã nhiều năm không thấy.
Hai mươi năm qua, ký ức đã mờ nhạt, nhưng nhìn kỹ đôi mắt với đôi mày này, bà ấy lại thấy giống một người, tựa như duyên phận định sẵn.
Vừa hay thân phụ của cô nương lại không rõ tung tích, lẽ nào…
“Phải rồi.” Yến ma ma không nhịn được hỏi: “Quê con ở đâu?”
Vân Quỳ thành thật đáp: “Mẹ con là người Khai Dương, Sơn Đông. Từ nhỏ con được cậu mợ nuôi lớn.”
Yến ma ma khẽ thở dài, xem ra là bà ấy đã nghĩ nhiều rồi.
Người kia từ khi hoàng đế hiện tại đăng cơ đã bị đày đến Giang Nam, thời gian, địa điểm đều không khớp, vốn chẳng thể liên quan.
Thật ra nếu không phải vì dung mạo hai người tương tự, Yến ma ma cũng tuyệt đối không dám liên hệ họ lại với nhau.
…
Về đến Thừa Quang Điện, Vân Quỳ trở về noãn các nằm nghỉ.
Hôm qua hồi kinh, vốn dĩ nàng vẫn nghỉ trong xe ngựa riêng như lúc xuất cung. Nào ngờ đi được nửa đường, Thái tử lại đột nhiên xông vào chiếm xe nàng, khiến nàng phải ngồi lên đùi hắn.
Ai ngờ ngồi rồi, quần nhỏ lập tức không còn. Chỉ dựa vào xe ngựa lắc lư mà nàng đã không kiềm được tiết ra hai lần. Lúc về đến Đông cung xuống xe, nàng phải cắn răng mới miễn cưỡng đứng vững được, đến giờ chỗ ấy vẫn còn sưng tấy.
Tào Nguyên Lộc ôm theo một xấp tranh chân dung tới cửa bẩm báo, Vân Quỳ lập tức xốc lại tinh thần, gọi người vào.
Lần trước ở Túy Hương Lâu, điện hạ từng dẫn nàng đi nhận mặt vài vị quan viên, nhưng nàng đã gần như quên sạch. Nàng suy nghĩ rồi bảo người vẽ chân dung gửi tới để nàng ghi nhớ, biết đâu đêm về nằm mơ có thể tìm ra manh mối hữu ích.
Tuy Tào Nguyên Lộc không biết nàng có thể đi vào giấc mơ, nhưng trong lòng đã xem nàng như chủ tử nương nương tương lai. Nàng chỉ khẽ nhắc, ông ấy dĩ nhiên không dám chậm trễ.
⸻
Vân Quỳ lật xem vài bức họa, cuối cùng trong đầu cũng khớp được nhân vật trên tranh với các quan viên đã thấy đêm đó ở Túy Hương Lâu. Nàng cứ ngỡ đêm nay ít nhất có thể mơ thấy một trong số họ, nhưng nào ngờ vẫn chẳng có ai.
Tuy nhiên nàng lại mơ thấy một cảnh tượng nằm ngoài dự liệu.
Đại khái là một nơi như võ trường, hoàng thân quốc thích y phục hoa lệ ngồi đầy khán đài. Thậm chí còn có cả những gương mặt xa lạ mang đặc điểm mái tóc, ngũ quan và trang phục khác biệt với người Đại Chiêu, hình như là sứ giả nước láng giềng ghé thăm, đang cùng tướng sĩ Đại Chiêu giao lưu võ nghệ.
Chính giữa khán đài, một nam tử trẻ tuổi mặc long bào, dung mạo nghiêm nghị uy nghi, vóc người cao lớn thẳng tắp. Bên cạnh hắn là một nữ tử đội phượng quan châu ngọc, vận lễ phục đỏ thẫm thêu mẫu đơn bằng chỉ vàng rực rỡ, trông rất đoan trang dịu dàng, phong thái xuất trần. Cả hai sóng vai ngồi đó, cả dung mạo lẫn khí thế đều hiếm thấy trong nhân gian.
Chỉ có Đế Hậu mới được mặc long bào và đội phượng quan, cũng chỉ có Đế Hậu mới có khí chất tôn quý đến thế. Nhưng họ lại không phải đương kim Hoàng Đế và Hoàng Hậu.
Vân Quỳ hiếu kỳ đánh giá dung mạo hai người, lại lờ mờ cảm thấy có vài phần tương tự với Thái tử điện hạ. Sự uy nghiêm trong phong thái của nam tử, cùng vẻ mỹ lệ trên gương mặt của nữ tử, gần như giống hệt điện hạ.
Chẳng lẽ là Tiên Đế và Tiên Hoàng hậu, cha mẹ ruột của Thái tử điện hạ?
Vậy thì đây là cảnh tượng hơn hai mươi năm trước.
Khi đó Thái tử điện hạ còn chưa ra đời. Vân Quỳ đảo mắt khắp khán đài, cuối cùng cũng thấy một gương mặt quen thuộc bên cạnh Huệ Cung Hoàng hậu.
Gương mặt hơi tròn trịa, tóc mai đen nhánh được chải chuốt chỉnh tề, chính là Yến ma ma của hai mươi năm trước!
So với hiện tại, mặt Yến ma ma khi ấy ít nếp nhăn hơn nhiều, vẻ ngoài cũng có phần phúc hậu hơn, tuy nhiên ngũ quan lại chẳng thay đổi mấy.
Chẳng lẽ nàng đang đi vào giấc mơ của Yến ma ma?
Hay là một trong những quan viên mà nàng đã thấy trong tranh hôm nay đang ngồi trên khán đài, và đây là giấc mơ của họ?
Bỗng có một tràng hoan hô vang lên, Vân Quỳ nhìn theo ánh mắt của Yến ma ma, nhìn về phía võ tướng Đại Chiêu vừa bước lên đài.
Người ấy mặc áo bào trắng, thân hình nhanh nhẹn, tuy dung mạo hơi mơ hồ nhưng vẫn có thể nhìn ra là một nhân vật phong thần tuấn lãng, khí thế phi phàm. Ngay cả công chúa áo đỏ của nước láng giềng kia cũng không kìm được mà phấn khích đứng dậy vỗ tay hoan hô.
Phía đối phương cử một võ sĩ thân hình cao lớn, tay cầm rìu to lên đài. Sau khi hai bên chắp tay hành lễ, võ sĩ kia lập tức vung rìu nặng bổ tới. Võ tướng áo trắng linh hoạt tránh né, eo thon khẽ xoay, trường thương trong tay lập tức đâm thẳng vào yếu huyệt của đối phương. Võ sĩ của nước láng giềng vội vàng giơ rìu chắn đỡ, ý đồ dùng sức mạnh áp đảo, nhưng lại bị võ tướng áo trắng dùng từng chiêu linh hoạt dễ dàng hoá giải thế công ấy.
Vân Quỳ chỉ cảm thấy ánh sáng lạnh từ thương ảnh dày đặc khiến người ta hoa mắt, tiếng binh khí va chạm không ngừng vang lên. Sau mấy chục hiệp giao đấu kịch liệt, rìu to trong tay võ sĩ nước láng giềng đột nhiên văng khỏi tay, bay ra khỏi đài. Còn trường thương của võ tướng áo trắng như tia chớp, đầu thương dừng lại cách yết hầu đối phương chỉ nửa tấc.
Vân Quỳ thấy Hoàng đế và Hoàng hậu nở nụ cười tán thưởng, công chúa áo đỏ của nước láng giềng nói gì đó nàng nghe không hiểu, lập tức có triều thần lớn tiếng tán tụng: “Đây chính là võ trạng nguyên trẻ tuổi nhất Đại Chiêu ta, chẳng phải là tuấn tú phi phàm, phong thái vượt trội sao!”
Còn chưa kịp nhìn rõ mặt của võ trạng nguyên ấy, giấc mơ đã kết thúc, Vân Quỳ cũng chậm rãi mở mắt.
Cảnh trong mơ đều là chuyện hai mươi năm trước, trên khán đài ấy nàng chỉ nhận ra mình Yến ma ma. Chắc là do ma ma nhớ chủ cũ, nên mới mơ thấy cảnh tượng xưa kia.
Điều nàng không ngờ tới là, nàng lại có thể mơ thấy Tiên Đế và Huệ Cung hoàng hậu theo cách này.
Họ thật xứng đôi, mang vẻ uy nghiêm quý phái của người ngồi trên cao, nhưng từng cử chỉ lại thấp thoáng bóng dáng hòa thuận của phu thê thường dân.
Nàng nghe nói, Tiên Đế chỉ có một mình Huệ Cung Hoàng hậu là vợ, hậu cung không có người thứ hai.
Tâm trí bay xa, Vân Quỳ chợt nhận ra một chuyện, đó là điện hạ… có thể đọc tâm!
Tim nàng khẽ run lên, một luồng khí lạnh lập tức trào dâng ở sống lưng.
Xưa nay hắn ngủ rất nông, mỗi lần tỉnh dậy, chỉ cần nàng hồi tưởng lại chuyện xảy ra trong mộng, đa phần hắn đều nghe thấy.
Vậy vừa rồi, hắn cũng nghe thấy nàng mơ thấy Tiên Đế và Hoàng hậu nương nương sao?
Điện hạ… có buồn không?
Nàng rón rén ngẩng đầu nhìn, nam nhân kia vẫn chưa mở mắt, đôi môi mím chặt, thần sắc lạnh lùng xa cách, tựa như một pho tượng băng không có hơi ấm.
Do dự hồi lâu, cuối cùng nàng vẫn không nhịn được mà đưa tay ra, khẽ ôm lấy eo hắn.