Sau Khi Bị Thái Tử Âm Độc Nghe Thấy Tiếng Lòng

Chương 69

“Nàng cũng cảm thấy, cô rất đáng thương đúng không?”

Dưới ánh nến mờ ảo, người đàn ông đột nhiên lên tiếng, giọng nói không mang theo chút hơi ấm nào.

Vân Quỳ biết hắn nhất định đã nghe thấy hết. Nghe hắn nói như vậy, trái tim nàng như bị ai đó nắm chặt, từng sợi từng sợi đau nhói dâng lên.

“Ta… ta không dám…” Nàng lắc đầu, cũng có chút bối rối không biết làm sao, “Càng không dám cảm thấy điện hạ cũng có thân thế bi thảm như ta, ta chỉ… chỉ cảm thấy, điện hạ là người tốt, vốn nên được đối đãi tử tế…”

Thái tử im lặng nhìn lên đỉnh màn, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười tự giễu.

Vân Quỳ mím môi, cố gắng tìm tay hắn, bàn tay nhỏ bé chậm rãi bao trọn ngón tay hắn.

“Mỗi lần ta buồn bã khó chịu hoặc sợ hãi, điện hạ đều sẽ đến nắm tay ta. Tuy ngài luôn lạnh mặt, nhưng những điều tốt đẹp ngài đối với ta, ta đều nhớ kỹ. Ta không có ý gì khác, chỉ sợ điện hạ nghe thấy những điều này sẽ buồn…”

Một cảm giác nóng bỏng rơi xuống trước ngực, thân thể Thái tử khẽ cứng đờ.

Vân Quỳ thở dài nói: “Hồi nhỏ ta cô đơn không nơi nương tựa, dường như bị cả thế giới bỏ rơi. Nếu lúc đó có người nguyện ý ôm ta một cái, ta nghĩ ta sẽ cảm kích người đó cả đời… Cho nên, ta cũng muốn ôm điện hạ.”

Thái tử chậm rãi khép cánh tay, ôm người vào lòng, đôi môi mỏng khẽ chạm lên trán nàng, một lúc lâu sau mới nói: “Vẫn còn sớm, ngủ đi.”

Hắn không muốn nhắc đến những chuyện này, Vân Quỳ bèn ngoan ngoãn tựa vào lồng ng.ực hắn, không dám nghĩ ngợi lung tung nữa.

Cuối tháng ba, Hoàng hậu và Thần vương được giải trừ lệnh cấm túc.

Chỉ trong ba tháng ngắn ngủi, cục diện triều đình đã xảy ra những thay đổi long trời lở đất.

Thần vương không ngờ nhà ngoại vốn là chỗ dựa lớn nhất của hắn ta lại như mặt trời ban trưa lật úp lại chỉ trong một đêm! Người biểu huynh vốn luôn túc trí đa mưu của hắn ta lại vì một nữ tử tầm thường mà hủy hoại tiền đồ của bản thân và cả gia tộc nhà họ Tạ!

Hoàng hậu cũng vừa mới biết trong ba tháng bà ta bị cấm túc, Ân Quý phi đã vội vàng nhúng tay vào, còn tìm cho Tứ hoàng tử một thứ nữ của một vị các lão làm trắc phi, quả đúng là lộ rõ dã tâm.

Nhà họ Tạ tuy đã suy tàn, nhưng bà ta vẫn là Hoàng hậu, Thần vương vẫn là con dòng chính. Bà ta tuyệt đối không dung thứ cho một quý phi dám leo lên đầu bà ta làm mưa làm gió!

“Ân Quý phi chẳng qua chỉ là một con hề nhảy nhót thôi.” Hoàng hậu nói với Thần vương, “Kẻ thù lớn nhất của con và phụ hoàng con vẫn là Thái tử. Thái tử không chết, mọi giãy dụa đều vô ích.”

Trong mắt Thần vương lóe lên một tia âm độc.

Hoàng hậu nhìn ra ý đồ của hắn ta, lập tức nói: “Con vừa mới hết lệnh cấm túc, đừng vội vàng hấp tấp, bài học của vụ tế tự năm ngoái con đã quên rồi sao? Bị Thái tử điều tra ra chân tướng, ngược lại còn tổn thất cánh tay đắc lực Đặng Khang bên cạnh. Phụ hoàng con muốn giữ vững hình tượng minh quân, sợ mang tiếng xấu nên ngoài mặt vẫn kính trọng Thái tử, tuyệt đối không cho phép mẹ con chúng ta đối đầu trực diện với Thái tử.”

Thần vương siết chặt nắm đấm: “Vậy nhi thần nên làm thế nào?”

Hoàng hậu trầm ngâm một lát, “Theo ta thấy, con tạm thời án binh bất động, thay vì làm chim đầu đàn bị bắn, chi bằng ‘ngư ông đắc lợi’. Thái tử càng ngày càng lộ rõ dã tâm, phụ hoàng con còn lo lắng hơn cả con. Đợi đến khi bọn họ đấu đá lưỡng bại câu thương, con là con dòng chính, lo gì mà không thể thuận lý thành chương kế vị?”

Vẻ mặt Thần vương lúc này mới dịu đi một chút, “Mẫu hậu nói phải.”

Năm xưa không phải phụ hoàng cũng được các đại thần tiến cử lên ngôi khi Tiên đế và các phiên vương giao chiến sống chết hay sao?

Hoàng hậu nói: “Cũng may là con vẫn đang làm việc ở Lại Bộ. Trước tiên con hãy làm thân với bọn họ, có được sự ủng hộ của Trần Thủ phụ, cộng thêm sự hậu thuẫn của gia tộc Vương phi và Trắc phi, mẹ con chúng ta cũng không phải là hoàn toàn tứ cố vô thân.”

Thần vương gật đầu, “Đa tạ mẫu hậu chỉ điểm.”

Trước giờ ngọ, phố chính tấp nập người qua lại, ngọn tháp hải đăng ở Thiên Đô Môn bị sập vào tết Nguyên Tiêu hiện đang được các quan viên Công Bộ mới nhậm chức đốc thúc tổ chức xây dựng lại.

Trong đám đông qua lại, một người đàn ông trung niên mặc áo vải bố thô ráp tay ôm một đứa bé khoảng bốn năm tuổi đột nhiên xông ra, quỳ xuống trước ngọn tháp đang xây dựng, khóc lóc thảm thiết tố cáo: “Tháp Nguyên Tiêu sụp đổ, con ta tàn phế hai chân, đều là do Thái tử coi thường nhân mạng! Cầu xin đại nhân minh xét trả lại công đạo cho con ta!”

 

Bách tính nghe vậy lập tức tụ tập lại thành từng tốp ba tốp năm.

Trong đám đông có người lên tiếng nghi ngờ: “Nhưng hải đăng sụp đổ là do Công Bộ ăn bớt vật liệu, mấy hôm trước chẳng phải còn có mấy quan viên bị tịch thu gia sản sao? Sao bây giờ lại liên quan đến Thái tử rồi?”

“Chính là Thái tử!” Người đàn ông áo vải thô gào lên, “Đêm Nguyên Tiêu hắn đã xuất hiện dưới chân tháp này, không phải là hắn thì còn ai?”

“Ta cũng thấy! Đêm đó còn có một đám người áo đen ám sát Thái tử, có lẽ cái tháp này chính là do Thái tử ngầm giở trò, hắn dám đồ sát thành, còn chuyện gì mà không dám làm?”

“Nhưng ta thấy đêm đó tất cả mọi người đều xem kịch ở Thủy Kính Đài, dưới chân tháp bị quan binh vây kín một vòng, đa số mọi người đều bình an vô sự, cũng có người nói là Thái tử cứu chúng ta.”

“Lời này ngươi tin sao?”

“Thái tử khát máu thành tính, coi mạng người như cỏ rác. Người như vậy làm sao có thể làm tốt vị trí trữ quân của chúng ta!”

Đám đông xôn xao bàn tán, những người dân không rõ chân tướng bị lời đồn mê hoặc, bắt đầu tố cáo đủ mọi tội ác của Thái tử, nhất thời tình cảm của quần chúng bị kích động.

Đột nhiên có một tiếng hí vang gấp gáp cao vút cắt ngang cuộc tranh luận, “Cẩm Y Vệ làm việc! Người không phận sự mau chóng tránh ra!”

Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bảy tám quan quân cưỡi ngựa cao lớn bụi bặm phi nhanh tới. Người dẫn đầu là một người đàn ông anh tuấn lập tức thu hút mọi ánh mắt.

Người đàn ông khoảng gần bốn mươi tuổi, tóc mai điểm bạc, nhưng lại có khuôn mặt như ngọc, phong thái tuấn lãng, vẻ nghiêm nghị pha lẫn ba phần nho nhã, là khí chất anh hùng mà năm tháng cũng khó che giấu.

Tuy nhiên trang phục của người đến không phải là quan phục phi ngư tiêu chuẩn của Cẩm Y Vệ. Mọi người nghi ngờ, một võ quan phía sau người đàn ông lớn tiếng nói: “Đây là Thịnh đại nhân, Chỉ huy đồng tri Cẩm Y Vệ mới nhậm chức!”

Vừa nghe thấy chức quan không nhỏ, mọi người sợ rằng lại là hạng người thủ đoạn tàn nhẫn như tên chỉ huy sứ mặt xanh nanh vàng kia, sợ hãi quỳ rạp xuống đất.

Thịnh Dự nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung niên đang ôm con gây rối trong đám đông, trầm giọng nói: “Tháp hải đăng sụp đổ là do quan viên Công Bộ tắc trách gây ra hậu quả nghiêm trọng. Đêm đó chính Thái tử đã phái quan binh kịp thời giải tán, mới không gây ra thương vong lớn. Ngươi dám ngang nhiên tung tin đồn nhảm, rốt cuộc là có ý đồ gì?”

Bách tính mặt đối mặt nhìn nhau, chẳng lẽ Thái tử thật sự đã cứu họ?

Thịnh đồng tri này sinh ra đã tuấn lãng phi phàm, chính khí lẫm liệt, không hiểu sao bách tính đều nguyện ý tin ông ấy.

Người đàn ông áo vải thô thấy tình hình không ổn, nghẹn cổ nói: “Thái tử có lòng tốt như vậy sao? Dù thế nào đi nữa, chân con ta tàn phế là thật!”

Nói xong lại đấm ngực dậm chân đầy vẻ đau khổ: “Khổ thân con ta, bị cột gỗ của tháp đèn đè gãy đôi chân, cả đời này coi như xong rồi! Ai sẽ làm chủ công đạo cho con ta đây!”

Thịnh Dự nắm chặt dây cương, không muốn phí lời: “Chân của con ngươi có phải do tháp đèn sập gây ra hay không vẫn còn nghi vấn. Nếu ngươi muốn tìm người làm chủ công đạo, không bằng theo bản quan đến chiếu ngục, khai rõ ràng mọi chuyện từ đầu đến cuối.”

Người đàn ông nghe thấy hai chữ “chiếu ngục”, sắc mặt lập tức trắng bệch: “Ta chẳng qua chỉ muốn đòi lại công bằng cho con ta, dựa vào đâu mà phải ngồi tù? Cái gì mà chỉ huy đồng tri, ta thấy cũng chỉ là chó săn của Thái tử mà thôi!”

Thịnh Dự nghiêng đầu ra hiệu cho hai võ quan phía sau, hai người lập tức tiến lên bịt miệng người đàn ông, áp giải đến chiếu ngục.

Ông ấy lại liếc nhìn bách tính đang quỳ trên đất, “Bản quan nói đến đây thôi, sau này còn ai dám tung tin đồn nhảm gây chuyện, Cẩm Y Vệ nhất định không tha.”

Mọi người run rẩy sợ hãi, vội vàng đồng ý.

Thừa Quang Điện.

Tần Qua bẩm báo sự việc bách tính gây rối trên đường phố hôm nay.

Tào Nguyên Lộc vui mừng nói: “Điện hạ quả nhiên không nhìn lầm người, Thịnh đồng tri là người chính trực, không bị uy hiếp dụ dỗ, không bị lời đồn mê hoặc. Đã vậy còn nguyện ý đứng ra vì điện hạ, sau này nhất định có thể trở thành cánh tay đắc lực của điện hạ.”

Tuy Thái tử chưa từng gặp người này, nhưng hắn biết ông ấy văn võ song toàn, rất được Tiên đế trọng dụng. Nếu năm xưa xu nịnh theo đuôi, chuyển sang phục vụ Thuần Minh Đế, khả năng giờ này đã sớm trở thành một đại thần đạt đến đỉnh cao của quyền lực và địa vị. Ông ấy từng trải qua thời kỳ đắc ý như gió xuân, cũng từng chỉ cách thành công một bước ngắn ngủi, nhưng lại cam nguyện ẩn mình ở Bành Thành xa xôi làm một Thiên hộ nho nhỏ, điều này đủ thấy người này giữ vững bản tâm, cương trực không a dua.

THái tử đang suy nghĩ làm sao để hợp tác với Thịnh Dự, vạch trần tội ác năm xưa của Lư Túc, thì Triệu Việt ở ngoài cầu kiến, nói là có việc quan trọng bẩm báo.

Hắn ta được phái đi tìm tung tích của cha Vân Quỳ, nếu là việc quan trọng, tất nhiên là có manh mối mới.

Triệu Việt nhận lệnh, lập tức vào bẩm báo: “Thuộc hạ đã điều tra rõ, tháng sáu năm xưa đi diệt cướp ở Đông Sơn Khai Dương, ngoài binh lính của Nghi Châu Vệ Sơn Đông và Đằng Huyện Sở, còn có binh lính của Đại Hà Vệ và Bành Thành Vệ từ phía nam đuổi đến. Lúc đó Chỉ huy sứ Bành Thành Vệ phái một thiên hộ dưới trướng dẫn binh đi diệt cướp, thiên hộ đó là…”

Thái tử nhíu mày đoán: “Là Thịnh Dự?”

“Chính là ông ấy.” Triệu Việt gật đầu, “Thuộc hạ điều tra được, năm xưa Thịnh đại nhân đã nhiều lần giao chiến với đám cướp bóc này, và còn từng bị thương nặng.”

Tào Nguyên Lộc lập tức nói: “Không chừng Thịnh đại nhân biết một vài manh mối, mẫu thân của Vân Quỳ cô nương lại là nữ y, có lẽ đã từng qua lại với bọn chúng?”

Triệu Việt: “Thuộc hạ cũng có ý này, nếu có Thịnh đại nhân hỗ trợ điều tra, tin rằng rất nhanh sẽ có thể xác định được người.”

Tào Nguyên Lộc thầm nghĩ trong lòng: 「Cha của cô nương chưa chắc đã là cướp, nói không chừng lại nằm trong số binh lính đi diệt cướp.」

Thái tử ngược lại không vội, dù người này còn sống hay đã chết, rất nhanh sẽ có thể điều tra ra.

Chưa đợi đến sáng sớm hôm sau vào triều yết kiến Thuần Minh Đế. Vào lúc chạng vạng, sau khi bàn giao xong công việc ở Bắc Trấn Phủ Ty, Thịnh Dự đến Đông Cung yết kiến Thái tử trước.

Thái tử xưa nay luôn đối đãi lễ độ với trọng thần bên cạnh Tiên đế, lập tức cho người mời vào.

Vốn định bàn xong công việc, sau đó mới hỏi thăm Thịnh Dự về chuyện diệt cướp ở Đông Sơn Khai Dương năm xưa. Nhưng khi người đàn ông dung mạo tuấn tú vừa bước vào điện, con ngươi Thái tử khẽ co lại, trong đầu lập tức hiện ra một suy đoán táo bạo.

Tào Nguyên Lộc cũng trợn tròn mắt.

Ông ấy không giống Yến ma ma, năm xưa ông ấy chỉ là một thái giám mới học việc bên cạnh Huệ Cung Hoàng hậu. Ông ấy chỉ từng nhìn thấy phong thái của Võ Trạng nguyên từ xa nên không còn nhớ rõ dáng vẻ của Thịnh Dự. Hôm nay, đợi đến khi cẩn thận quan sát khuôn mặt người đàn ông, lại khẽ liếc nhìn Thái tử, thấy vẻ mặt hắn hơi thay đổi, ông ấy biết điện hạ đã nhìn ra chút manh mối.

Thật ra nếu không phải vừa rồi Triệu Việt đến đây bẩm báo, nói có lẽ cha ruột của cô nương nằm trong số binh lính đi diệt cướp, Tào Nguyên Lộc cũng sẽ không lập tức nghĩ đến phương diện đó.

Xem ra, có lẽ thật sự có khả năng…

Thịnh Dự không biết suy nghĩ của hai người. Ông ấy bước vào điện, nhìn về phía người đàn ông đang ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế thái sư, cúi người quỳ xuống.

“Vi thần Thịnh Dự, bái kiến điện hạ.”

Bình Luận (0)
Comment