Trước khi Thịnh Dự vào kinh, Thái tử đã phái Tần Qua điều tra những chuyện mà ông ta đã trải qua trong những năm qua. Thái tử biết nhiều năm ông ấy chưa từng cưới vợ sinh con, hiện tại song thân đều đã qua đời, chỉ còn một mình, chỉ là lúc đó hắn không để tâm.
Lý do tiến cử Thịnh Dự vào kinh nhậm chức, một là tiếc tài, hai là vì Thịnh Dự là một vị tướng giỏi dưới trướng Tiên đế, rất đáng tin cậy. Ngoài ra còn từng cùng Phùng Ngộ phục vụ dưới trướng Tiên đế, mời ông ấy đến vạch trần thân phận thật sự của Lư Túc thích hợp hơn nhiều so với người khác.
Động tác của Thịnh Dự cũng rất nhanh, không vợ không con, chỉ mang theo vài tâm phúc bộ hạ vào kinh. Trên đường khó tránh khỏi ám sát, đến hôm nay cuối cùng cũng bình an vào kinh.
Nhưng Thái tử chưa từng nghĩ tới, ông ấy và Vân Quỳ rất có thể có quan hệ huyết thống.
Thái tử đè nén gợn gió trong lòng, rất nhanh đã bình ổn cảm xúc, giơ tay nói: “Thịnh tướng quân, không cần đa lễ.”
Thịnh Dự đứng dậy tạ ơn.
Võ Trạng nguyên phong độ ngời ngời năm xưa nay đã hơn bốn mươi tuổi. Mặc dù tóc mai điểm bạc khó giấu nhưng nhìn vào đôi mắt sáng ngời và khuôn mặt không tì vết, vẫn không khó nhận ra phong thái ngày xưa.
Dưới sự lắng đọng của thời gian, thân hình của người đàn ông thẳng tắp, trang nghiêm nhưng vẫn có sự lay động, tăng thêm vài phần cương nhu kết hợp, phong thái trầm tĩnh cơ trí.
Thái tử nói: “Thịnh tướng quân đường xa vất vả rồi.”
Thịnh Dự chắp tay nói: “May mắn có điện hạ ngầm bảo vệ nên chuyến đi này coi như hữu kinh vô hiểm, vi thần vẫn chưa tạ ơn ơn cứu mạng của điện hạ.”
Thái tử nói: “Không cần tạ hơn, lần này Thịnh tướng quân hồi kinh nhậm chức là ý của cô. Cô đương nhiên phải bảo vệ an nguy cho tướng quân.”
Lúc này Thịnh Dự mới chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Thái tử đang ngồi ngay ngắn sau án thư.
Hắn mặc một bộ long bào màu đen, hoa văn thêu bằng chỉ vàng, khuôn mặt lạnh lùng uy nghiêm, đôi mắt phượng sâu thẳm sắc bén như có thể nhìn thấu lòng người, cử chỉ điệu bộ toát ra khí thế bề trên không giận mà uy.
Mấy năm nay tuy ông ấy ở phương nam, nhưng cũng từng nghe qua chiến tích mở rộng bờ cõi, khai phá đất đai của Thái tử. Ngay cả kẻ thù mạnh Bắc Ngụy năm xưa đánh mãi không hạ cũng bị đánh cho liên tiếp bại lui. Có thể thấy tài năng quân sự của hắn không thua gì Tiên đế, thậm chí còn có phần vượt trội hơn, Tiên đế và Tiên Hoàng hậu ở cửu tuyền chắc cũng an lòng.
Thái tử rũ mắt xuống, trên mặt không có biểu cảm gì.
Hắn không thể kiểm soát được suy nghĩ của người khác, đặc biệt là những cận thần của Tiên đế như Thịnh Dự, trong đầu khó tránh khỏi thường xuyên nhớ đến Tiên đế và Hoàng hậu, hắn chỉ có thể im lặng lắng nghe.
Nhớ đến những hiểm nguy trên đường đi, Thịnh Dự thở dài nói: “Không ngờ hai mươi mấy năm trôi qua, vẫn có người không muốn vi thần trở lại kinh thành.”
Thái tử mỉm cười nói: “Những chuyện Thịnh tướng quân không ngờ tới còn rất nhiều. Ngồi đi, cô sẽ từ từ nói rõ với ngươi.”
Hai người trò chuyện từ giờ dậy đến tận đêm khuya.
Ban đầu Thịnh Dự cũng cho rằng Thuần Minh Đế là do mọi người tiến cử bất đắc dĩ lên ngôi. Dù sao năm xưa Tiên đế trọng thương, vẫn là Thụy vương Thuần Minh Đế tận tâm tận lực hầu hạ bên giường, không ai dám nói một lời không tốt. Sau này khi được triều thần tiến cử lên ngôi, ông ta còn hết mực từ chối, tự nhận là hổ thẹn không dám nhận. Không ngờ sau khi đăng cơ, lại ngấm ngầm đàn áp những cựu thần của Tiên đế, người thì bị biếm truất, người thì bị giáng tội.
Sau khi rời khỏi kinh thành, trên đường đi, Thịnh Dự liên tục bị ám sát. Cũng chính lúc đó ông ấy mới dần dần hiểu ra, Thuần Minh Đế tuyệt đối không phải là người khoan dung độ lượng, không tranh giành với đời như ông ấy tưởng tượng.
Vốn tưởng đây là căn bệnh chung của các bậc đế vương xưa nay. Sự cám dỗ và cảm giác nguy cơ do quyền lực mang lại dần dần ăn mòn nhân tính. Người tài đức sáng suốt, ôn hòa đến mấy một khi đã nếm trải mùi vị của quyền lực, cũng sẽ trở nên dã tâm bành trướng, lạnh lùng đa nghi. Thuần Minh Đế cũng như vậy, cho nên mới coi những cựu thần của Tiên đế như cái gai trong mắt, cái dằm trong thịt.
Chỉ là lúc đó Thái tử còn nhỏ, không thể đối đầu với Thuần Minh Đế. Nếu lại đề cử một vị vua mới, sẽ khiến thiên hạ đại loạn. Các cựu thần của Tiên đế như rắn mất đầu, thêm vào đó vì muốn bảo vệ an nguy của tiểu Thái tử nên mọi người không thể đối đầu với Thuần Minh Đế, chỉ có thể bị ông ta lấy tội bại trận ở Bắc Cương mà “xử lý theo lẽ công bằng”.
Có điều Thịnh Dự không ngờ, những năm gần đây vì củng cố địa vị, Thuần Minh Đế lại không tiếc dùng mọi thủ đoạn diệt trừ những người không cùng phe cánh, đuổi cùng giết tận.
Chỉ riêng đường ông ấy xuống phía nam nhậm chức đã liên tục gặp phải ám sát. Những năm sau đó cũng đầy rẫy nguy hiểm. Mãi đến khi Thái tử dần dần trưởng thành, Thuần Minh Đế bắt đầu dồn hết tâm sức vào việc củng cố ngôi vị và đối phó với Thái tử, dần dần nới lỏng cảnh giác với những cựu thần của Tiên đế, bọn họ mới có thể thở d.ốc.
Ngón tay Thái tử khẽ gõ lên mặt bàn, trầm ngâm một lát, đúng lúc hỏi: “Những người bằng tuổi Thịnh tướng quân e là cháu nội cũng đã có rồi. Thịnh tướng quân khí chất cuốn hút, vẻ ngoài tuấn lãng, chắc hẳn có vô số nữ tử thầm thương trộm nhớ. Hơn nữa tướng quân đã vững chân ở Bành Thành, vì sao đến giờ vẫn chưa cưới vợ?”
Trong mắt Thịnh Dự thoáng xuất hiện một tia tiếc nuối, tự giễu nói: “Cả đời ta phiêu bạt bên ngoài, ân nghĩa sâu nặng khó trả hết, bạn bè thầy trò sống chết cũng khó tự lo liệu, hà tất phải làm lỡ dở người khác?”
“Lỡ dở?” Thái tử dò hỏi: “Lẽ nào Thịnh tướng quân từng có người trong lòng, chỉ là bỏ lỡ?”
Trong đầu Thịnh Dự chợt vang lên một giọng nói đã nhiều năm, sớm đã mơ hồ không rõ.
“Nọc rắn phải dùng miệng hút ra, nếu không rất nhanh sẽ ngấm vào lục phủ ngũ tạng.”
“Tướng quân, mạo phạm rồi…”
“Xin lỗi, ta không biết nọc độc này sẽ làm người ta thần trí không rõ, tướng quân có chỗ nào không thoải mái không? Ta…”
“Tướng quân, ngài, ngài đẹp trai quá…”
Năm đó trên đường đi diệt cướp, ông ấy gặp phải một đám người áo đen khác chặn giết, hai mắt bị thương, tạm thời mù lòa. Lúc đó lại lạc mất thuộc hạ nên chỉ có thể tìm một hang núi tạm thời tránh nạn. May mắn là gặp được một nữ y lên núi hái thuốc, kịp thời băng bó chữa trị cho ông ấy.
Có điều đêm đó rắn độc trên núi rất nhiều, vì mắt không nhìn thấy nên ông ấy bất cẩn bị rắn độc cắn vào bụng. Nữ y kia vì cứu ông ấy nên đã tự mình dùng miệng hút độc ra. Tuy nhiên không ngờ, nọc độc đó lại có thành phần gây ảo giác và kích dục… Trai đơn gái chiếc, ý thức mơ hồ, lập tức có một đêm hoang đường đó.
Ông ấy vốn muốn cho bà ấy một lời giải thích, nhưng sáng hôm sau tỉnh dậy, bản thân đã được thuộc hạ cứu về dịch quán. Lúc quay lại hang núi, đã không thấy bóng dáng của người con gái kia đâu.
Mắt ông ấy không nhìn rõ, không thể miêu tả dung mạo của người con gái kia cho thuộc hạ, chỉ có thể đợi vết thương ở mắt lành lại, sau khi diệt cướp xong sẽ từ từ đi tìm.
Đợi đến khi trở lại Bành Thành, mắt của Thịnh Dự phải chăm sóc suốt nửa năm mới hồi phục như cũ. Sau đó song thân liên tiếp qua đời, thủ hiếu ba năm rồi lại ba năm, đợi đến khi triều đình dần dần nới lỏng cảnh giác, ông ấy định đi tìm người thì đã là mấy năm sau.
Biển người mênh mông, ông ấy lại không biết tên tuổi và dung mạo của bà ấy, lại sợ bà ấy đã thành thân sinh con. Mà chung quy ông ấy lại là mối họa lớn trong lòng đế vương, một mình mình đã khó bảo toàn, hà tất phải đi dây dưa làm phiền bà ấy nữa? Mấy lần tìm người không có kết quả, ông ấy cũng đành bỏ cuộc.
Sau này ông ấy không còn nghĩ đến chuyện cưới vợ sinh con nữa. Tuy nhiên không ngờ mười tám năm trôi qua, Thái tử lại hỏi đến chuyện này, người đầu tiên ông ta nghĩ đến trong đầu vẫn là nữ y trong hang động năm xưa…
Thái tử im lặng nghe xong đoạn chuyện cũ này, không ngờ dò xét một phen, quả nhiên khiến ông ấy nhớ lại chuyện cũ năm xưa.
Thịnh Dự, thế nhưng lại là cha của Vân Quỳ.
Chỉ là năm xưa nguy nan, hai người cứ như vậy mà bỏ lỡ nhau. Còn việc Thích thị sinh con gái, cũng là điều cả hai người không ngờ tới.
Thái tử im lặng hồi lâu, nỗi lòng phức tạp khôn kể.
Thịnh Dự chậm rãi hoàn hồn từ trong hồi ức, vui mừng nhìn về phía Thái tử: “Vi thần không ngờ lúc sống còn có thể gặp được điện hạ. Nếu có thể vì điện hạ dốc sức, dù tan xương nát thịt thần cũng không chối từ.”
“Thịnh tướng quân nói quá lời rồi.”
Thái tử trầm ngâm một lát, lại hỏi: “Trên đường vào kinh tướng quân liên tục gặp phải ám sát, tướng quân có từng nghĩ đến lai lịch của đám người đó không?”
Thịnh Dự nói: “Những người này võ công cao cường, lại được huấn luyện bài bản, ta từng nghi ngờ là Cẩm Y Vệ. Nhưng trên đời này ngoại trừ đương kim bệ hạ, thì làm gì còn ai nhất định phải đuổi cùng giết tận ta như vậy?”
Thái tử nói: “Ngoài bệ hạ, cũng có thể là người của Cẩm Y Vệ.”
Thịnh Dự nhíu mày: “Cẩm Y Vệ?”
Thái tử cười nói: “Trong Cẩm Y Vệ có lẽ có người quen cũ của tướng quân. Tướng quân mắt sáng như đuốc, chắc chắn có thể giúp cô điều tra rõ chân tướng.”
Hắn không nói thêm nữa, dù sao Thịnh Dự đã an toàn đến kinh, sau này làm việc chung với Lư Túc, có thể phát hiện ra manh mối bất cứ lúc nào.
Còn về ân oán giữa ông ấy và mẹ Vân Quỳ, hắn không có quyền thay Vân Quỳ quyết định có nhận người cha này hay không. Trước tiên phải thăm dò ý của nàng đã.
Lúc Thái tử trở lại Thừa Quang Điện đã là canh ba.
Tiểu nha đầu ôm một quyển sách, tựa vào đầu giường ngủ thiếp đi.
Thái tử rút quyển thoại bản trong tay nàng ra, tò mò nhìn nội dung trong sách, mới phát hiện tiêu đề chương viết “Cha già vì con gái tìm rể hiền, ba người tranh nhau thể hiện tài năng”, chương sau lại là “Mỹ nhân ngưỡng mộ khó lựa chọn, lòng mờ mịt dao động giữa bên này bên kia”.
Hắn nhíu mày, đọc nhanh như gió cuốn, đại khái biết được câu chuyện kể về cái gì.
Thì ra là một quan lớn chọn rể cho con gái duy nhất, cuối cùng để lại ba chàng trai xuất sắc khó lòng lựa chọn, là tiểu hầu gia khí phách ngời ngời, Thám hoa phong độ nhẹ nhàng, Đại tướng quân ngoài lạnh trong nóng. Tiểu thư nhà quan khó chọn, với ai cũng sinh lòng yêu mến, trong mơ còn mời cả ba người vào trướng…
Cuối truyện thậm chí còn kèm theo hình minh họa bốn người hoan lạc trong màn trướng.
Thái tử: “…”
Hắn đột nhiên cảm thấy nàng có một người cha làm quan cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì.
Vân Quỳ ngủ mơ màng, trán đột nhiên đau nhói. Nàng sợ hãi tỉnh giấc, vừa mở mắt đã chạm phải ánh mắt âm trầm của người đàn ông, “Điện, điện hạ về rồi?”
Thấy hắn nắm chặt quyển thoại bản của mình trong tay, Vân Quỳ liếc thấy hình minh họa ở trang kia, lập tức chột dạ đưa tay muốn giật sách lại.
Thái tử không chịu buông tay, âm thầm nghiến răng nói: “Nàng cũng thật to gan, xem ra một mình cô vẫn chưa đủ. Nói đi, nàng còn muốn tìm thêm mấy người hầu hạ nàng?”
Vân Quỳ nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chỉ là vừa hay lật đến trang này thôi, ta chưa bao giờ có ý nghĩ như vậy.”
Thái tử nhếch môi cười: “Phải không, vậy vì sao trong lòng nàng cô vẫn chỉ là một Quý phi, lẽ nào nàng còn muốn hậu cung ba ngàn?”
Vân Quỳ không biết nói gì cho phải, nàng biết hắn nhỏ mọn, nhưng không ngờ ngay cả một câu nói đùa trong lòng nàng hắn cũng để bụng.
Thái tử lạnh giọng: “Cô nhỏ mọn?”
Vân Quỳ càng giải thích càng rối, những lời lẩm bẩm trong lòng đều bị hắn nghe thấy. Nàng dứt khoát nhào vào lòng hắn ôm chặt: “Ta đã nói rồi, ta chỉ thích điện hạ thôi!”
Thái tử gỡ nàng ra khỏi người, người kia lại dính vào như kẹo mạch nha. Hắn đứng dậy muốn đi, nha đầu kia lập tức tức giận mắng thầm trong lòng.
「Tiêu Kỳ An! Ngài có chút phong thái nào của Chính cung nương nương không!」