Sau Khi Bị Thái Tử Âm Độc Nghe Thấy Tiếng Lòng

Chương 71

Tiếng lòng vừa dứt, cả hai người đồng thời giật mình ngẩn ra một lúc

Không khí xung quanh dường như ngưng đọng trong nháy mắt, một lát sau Vân Quỳ mới phản ứng lại. Nàng lại phạm phải tội chết đại nghịch bất đạo rồi.

Nàng không chỉ gọi thẳng tên húy của trữ quân đương triều, mà còn bảo người ta có phong thái của chính cung nương nương… Đây là biết Thái tử điện hạ thích ăn nên nàng thật sự coi mình là món ngon trên bàn tiệc rồi!

“Cứu, cứu mạng…”

Tiểu nha đầu lập tức im bặt, đầu gục vào đùi hắn, khóc không ra nước mắt: “Điện hạ, ta… không cố ý nhắc đến tên húy của điện hạ…”

Thái tử âm thầm nghiến răng: “Không cố ý? Cô thấy nàng đúng là gan to bằng trời!”

Đã rất lâu rồi hắn không nghe thấy tên của mình.

Là trữ quân của một nước, xưa nay không có ai dám mạo phạm như vậy.

Thời trẻ, Thuần Minh Đế từng gọi hắn như vậy, nhưng lại bị ánh mắt lạnh lẽo của hắn dọa cho lùi bước. Hoặc có lẽ vì chính bản thân cũng chột dạ, sau này dứt khoát chỉ gọi “Thái tử”, chưa bao giờ dám xưng Hoàng đế, thậm chí là chú trước mặt hắn.

Mấy năm này ở bên ngoài, cũng chỉ có một đám thích khách dám can đảm gọi thẳng tên hắn, còn đâu chưa từng có ai dám gọi cả tên lẫn họ của hắn.

Vân Quỳ nước mắt lưng tròng ngẩng đầu, ngoan ngoãn nghền cổ chịu tội: “Điện hạ phạt ta đi, phạt thế nào cũng được… Thật sự không được, tư thế trên bảo vật trấn điểm mặc điện hạ chọn!”

Thái tử: “…”

Vân Quỳ rất nhanh đã phải trả một cái giá đắt cho sự bốc đồng nhất thời của mình.

“Tiểu hầu gia khí phách ngời ngời, thám hoa phong độ nhẹ nhàng, đại tướng quân ngoài lạnh trong nóng…” Thái tử vừa cắn vừa mút vành tai nhỏ nhắn của nàng, trầm giọng hỏi: “Nếu bắt nàng chọn một người, ngươi chọn ai?”

Vân Quỳ bị hơi thở nóng rực của hắn kí.ch th.ích toàn thân run rẩy, trong lòng vừa suy nghĩ một lát, lập tức bị hắn mạnh mẽ kéo về phía trước.

Nàng bị đụng rơi hai hàng nước mắt, lập tức run giọng khóc ròng: “Ta chọn, chọn đại tướng quân…”

Thái tử nghiến răng nghiến lợi, động tác dưới thân không ngừng: “Sai rồi, nghĩ lại.”

Đỉnh đầu Vân Quỳ không ngừng đập vào thành giường, lại bị hắn kéo về tiếp tục. Nàng nắm chặt ngón tay, toàn thân run rẩy, chỉ có thể lùi một bước mà đáp: “Vậy… tiểu hầu gia?”

Thái tử oán hận nhìn chằm chằm người dưới thân. Nàng thật sự suy nghĩ, nếu có cơ hội lựa chọn, nàng còn khó đưa ra quyết định hơn cả nữ tử trong thoại bản kia. Nếu không bị ai quản thúc, e rằng có thêm mười tám người nữa, nàng cũng sẽ ỡm ờ nhận lấy.

Hắn chậm rãi rút ra, nhìn đôi mắt ướt át ửng hồng của nàng, đôi môi khẽ mấp máy, chỉ cảm thấy khí huyết dâng trào, lồng ng.ực chấn động đau nhói, hận không thể lóc thịt nàng nuốt vào bụng.

Vân Quỳ phát hiện hắn tù từ dừng lại, nhưng chưa hoàn toàn rút ra, vẫn dừng ở chỗ nước cạn. Không lên không xuống là khó chịu nhất, nàng theo bản năng đạp đạp lưng hắn, muốn hắn lún xuống một chút, lại bị hắn cúi đầu cắn mạnh vào môi dưới.

Nàng đau đến mức rê.n rỉ một tiếng, đầu óc hơi tỉnh táo lại, mới phát hiện vừa rồi mình nghĩ không thông.

Hắn hỏi như vậy, đương nhiên là muốn nghe nàng nói, nàng chỉ thích Thái tử điện hạ, những người khác căn bản không lọt vào mắt nàng!

Sao nàng lại hồ đồ như vậy, còn thật sự chọn lựa nữa chứ!

Vân Quỳ ngước mắt đối diện với ánh mắt trầm trầm dò xét của người đàn ông, chột dạ nói: “Ta… ta sai rồi, nhưng ngài cũng không nên suốt ngày gài bẫy ta, cố ý để ta trả lời sai…”

Thái tử nhếch môi cười nhạt.

Đôi khi thậm chí còn cảm thấy mình rất buồn cười.

Biết rõ là con cháu Tiên đế thưa thớt gây ra hậu quả thế nào cho giang sơn xã tắc, nhưng hắn lại chưa từng nghĩ đến việc sủng hạnh ai. Nhiều năm như vậy, trong lòng cũng chỉ có mỗi khối đá cứng này.

Muốn cho nàng danh phận, nàng không dám nhận. Vì nàng vung tiền như rác, nàng lại muốn xuất cung định cư. Hắn cho nàng vị trí “phu nhân”, ngay cả chiếc nhẫn đại diện cho địa vị và quyền lực cũng tặng đi. Chuyện giường chiếu càng trăm bề thoả mãn, ngay cả dây xích vàng của kỹ viện cũng chịu đeo cho nàng xem. Hắn trăm phương ngàn kế muốn cho nàng tất cả, nhưng cuối cùng nàng vẫn do dự giữa tướng quân và hầu gia, chưa bao giờ coi hắn là lựa chọn hàng đầu.

Có một cảm giác bất lực, dường như mọi nỗ lực đều vô ích, nước đổ lá khoai, đàn gảy tai trâu.

Suy cho cùng, nàng căn bản không thích hắn nhiều đến thế.

Nàng đã nói, đối với ai cũng chỉ là thoáng qua không đọng lại trong lòng, lẽ nào đối với hắn lại là đặc biệt sao?

Không hề, nàng có thể dùng vạn lời ngon tiếng ngọt để dỗ dành hắn, qua loa với hắn.

Hôm nay nếu Lý Mãnh thật lòng thật dạ dâng đến trước mặt nàng, nàng cũng có thể cười tươi như hoa nhào tới nói thích.

Mặc dù ở trên giường hắn có thể ép nàng lặp đi lặp lại lời đảm bảo, không cho phép nàng thích bất kỳ ai. Song chung quy cũng chỉ là tự lừa dối mình mà thôi.

Huống chi bây giờ nàng còn có một người cha là Chỉ huy đồng tri Cẩm Y Vệ.

Cẩm Y Vệ thiết lập hai chỉ huy đồng tri, một người phụ trách văn chức như quản lý hồ sơ, thu thập tình báo. Thịnh Dự thì phụ trách võ chức, quản lý luyện binh đồn điền, bắt giữ tội phạm, có vô số thiên hộ, bách hộ là thuộc hạ.

Đừng nói đến thị vệ hạng bét như Lý Mãnh, ngay cả thống lĩnh đội danh dự mà nàng luôn nhắc đến trong lòng, có thể tìm ra cả trăm người có tư chất như vậy ở trong Cẩm Y Vệ.

Hắn có thể tưởng tượng, cả trăm người vai rộng eo thon, cao lớn vạm vỡ đứng trước mặt nàng, nàng sẽ cười vui vẻ đến nhường nào.

Có lẽ quay đầu sẽ quên sạch hắn.

Cái nàng cần xưa nay không phải là quyền thế và địa vị. Có người cha này ở đây, nàng muốn gả cho một thị vệ anh tuấn, có một gia đình nhỏ yên ổn, quả thực là dễ như trở bàn tay.

Thái tử im lặng nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, đột nhiên hỏi: “Nếu như ngoài cung có người thân yêu thương nàng. Bây giờ cô thả nàng xuất cung đoàn tụ với hắn, nàng có thu dọn hành lý, lập tức bỏ đi không?”

“Người thân?”

Vân Quỳ không hiểu ý hắn.

「Đây là đang thử xem ta có muốn xuất cung không, hay là nói hắn đã tra ra manh mối của cha, cha vẫn còn sống?」

Thái tử khẽ nhếch môi.

Nhắc đến xuất cung, mắt nàng sáng rực, nhắc đến người thân, thật ra nàng cũng tò mò. Mấy câu tiếng lòng đều không nhắc đến một chữ nào về hắn, hắn còn hy vọng gì nữa chứ.

Hắn lạnh mặt rút ra, gọi người vào thu dọn cho nàng, còn mình thì rời khỏi tẩm điện, không ngoảnh đầu lại.

Đây là lần đầu tiên làm được một nửa rồi bỏ đi. Vân Quỳ ngơ ngác nhìn bóng lưng hắn, trong đầu nhớ lại những lời tiếng lòng vừa rồi. Nàng cũng không nói lời nào bất kính, rõ ràng là hắn hỏi đến người thân, nàng mới thuận thế nghĩ tiếp, rốt cuộc lại vì sao mà không vui…

Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là quyển thoại bản kia gây họa!

Chẳng lẽ hắn cho rằng nàng cũng muốn một nữ ba nam sao! Vừa rồi trên giường còn hỏi nàng chọn ai, người này không nghe được đáp án mình muốn, nên tự mình ghen chết!

Nàng định đứng dậy đuổi theo hỏi cho rõ, nhưng dưới thân lại đau nhức khó chịu, hai chân hơi run rẩy, đứng còn không vững, nên chỉ đành thôi.

Sáng sớm hôm sau, Vân Quỳ trằn trọc mãi không ngủ được. Nàng tỉnh dậy ra vườn hái ít hoa đào tươi, định làm món bánh đào tạ lỗi với hắn.

Vân Quỳ nghiền những cánh hoa bị giã nát thành bùn trong cối đá, càng nhìn càng cảm thấy giống mình đêm qua, cũng bị người ta dùng chày giã thuốc giã đi giã lại như vậy, suýt chút nữa đã bị vắt kiệt giọt nước cuối cùng.

Kết quả người kia vẫn lạnh mặt bỏ đi.

Quả nhiên là gần vua như gần cọp.

Tay nghề của nàng không giỏi, bận rộn cả buổi sáng mới làm được một đĩa bánh đào tươm tất mang đến Sùng Minh Điện.

Tào Nguyên Lộc đứng ở hành lang, khi nhìn thấy nàng thì con ngươi hơi co lại, không ngờ cô nương lại đến vào lúc này.

Thịnh đại nhân vẫn còn ở bên trong!

“Cô nương, điện hạ đang bàn chuyện với người khác ở trong, không bằng cô nương…”

Vân Quỳ lập tức nói: “Ta đợi ngài ấy ở đây vậy.”

Tào Nguyên Lộc cũng rất khó xử, điện hạ chưa nói khi nào cho hai cha con nhận nhau, có lẽ là có suy tính riêng, hoặc là còn vài manh mối cần xác minh lại. Ông ấy là nô tài nên cũng không dám mạo muội nói thật với cô nương.

Vân Quỳ nhỏ giọng nói: “Tào công công, hôm qua ta chọc điện hạ không vui, ngài ấy vẫn còn giận ta.”

Tào Nguyên Lộc nhớ lại đêm qua hai người vốn quấn quýt không rời, ông ấy đứng ở hành lang vẫn nghe thấy động tĩnh không nhỏ. Tuy nhiên không ngờ sau nửa đêm, điện hạ lại mặt mày trầm xuống đi tới thư phòng.

Cho đến hôm nay hạ triều, sắc mặt điện hạ vẫn lạnh băng, vùng giữa lông mày hiện lên vẻ u ám, khiến các quan viên của Chiêm Sự Phủ đều im thin thít như ve sầu mùa đông, không dám thở mạnh.

Nghĩ đến đây, Tào Nguyên Lộc không khỏi rùng mình một cái, “Nô tài có thể cả gan hỏi chút, cô nương đã làm gì không?”

Vân Quỳ đâu dám nói mình đọc thoại bản một nữ ba nam, chọc hắn không vui.

Thấy nàng mặt mày ủ rũ, Tào Nguyên Lộc khẽ thở dài: “Điện hạ nhà ta hơi nóng tính…”

Vân Quỳ vội nói: “Không dám, không dám.”

Nàng nghĩ rất thoáng, con người không có ai là hoàn hảo cả. Được hưởng thụ vẻ đẹp tuyệt trần của hắn, có được sự chống lưng và che chở của hắn, thì chỉ có thể ngoan ngoãn chấp nhận tính khí thất thường và bụng dạ hẹp hòi của hắn mà thôiz

Tào Nguyên Lộc nói: “Nhưng điện hạ yêu quý cô nương, sẽ không giận cô nương thật đâu. Bây giờ bên cạnh điện hạ chỉ có một mình cô nương, cô nương chịu khó dỗ dành ngài ấy đi.”

Ông ấy nhận lấy bánh đào trong tay nàng, “Chút điểm tâm này nô tài mang sẽ vào cho ngài ấy. Điện hạ hiểu lòng cô nương, sẽ từ từ hết giận thôi, nếu vẫn không được, cô nương lại nghĩ cách khác nhé?”

Vân Quỳ đành gật đầu, “Làm phiền Tào công công rồi.”

Trong Sùng Minh Điện, các quan viên của Chiêm Sự Phủ và các quan viên mới nhậm chức của Hộ Bộ, Công Bộ đang bàn việc. Sau khi hạ triều, Thịnh Dự cũng trực tiếp đến đây.

Ông ấy không giống một số đại thần phục vụ Thái tử, ngoài mặt vẫn phải giữ khoảng cách với Thái tử, tránh gây ra sự nghi ngờ của Thuần Minh Đế. Ông ấy vốn là võ tướng được Tiên đế coi trọng, nay lại được Thái tử tiến cử vào kinh nhậm chức, trong mắt mọi người đã là người của phe Thái tử, không cần phải che giấu lập trường nữa.

Tào Nguyên Lộc bưng điểm tâm vào điện, nhẹ nhàng đặt lên án thư trước mặt Thái tử.

Thái tử lạnh lùng liếc qua, thấy lớp vỏ bánh nhăn nhúm, chỉ nhìn một cái đã thu hồi ánh mắt.

Tào Nguyên Lộc: “Đây là…”

Chưa đợi ông ấy nói xong, đã nghe thấy Thái tử lên tiếng cắt ngang: “Mang xuống, cô không ăn.”

Tào Nguyên Lộc còn đang do dự, lại nghe Thái tử nói: “Thôi, cứ để đó đi.”

Biết tới xun xoe, cũng coi như có tiến bộ rồi.

Về phần bánh đào này, còn lâu mới được gọi là tinh xảo, nhưng dù sao cũng tốt hơn nhiều so với những cái bánh bao nhân kem hình thù kỳ quái kia.

Thái tử trầm ngâm một lát, nhìn về phía Thịnh Dự đang ngồi dưới, ngón tay khẽ nâng lên: “Điểm tâm trong cung của cô, Thịnh tướng quân nếm thử nhé?”

Thịnh Dự không thích đồ ngọt, nhưng thấy Tào Nguyên Lộc đã bưng điểm tâm lên, ông ấy đành chắp tay tạ ơn, lấy một miếng nhỏ nếm thử.

Không ngờ Thái tử còn hỏi thêm một câu: “Vị thế nào?”

Thịnh Dự cảm thấy vị hơi ngọt, bề ngoài cũng bình thường không có gì đặc biệt. Trước đây trong ngự yến, ông ấy cũng từng thấy qua nhiều cao lương mỹ vị nên không cảm thấy món điểm tâm trước mắt có gì đặc biệt, thậm chí còn không tinh xảo và đẹp mắt bằng bánh đào của mấy người bán hàng rong trên phố Bành Thành. Bây giờ trình độ của đầu bếp Đông Cung cũng chỉ đến mức này thôi sao?

Mặc dù trong lòng nghĩ vậy nhưng ngoài miệng lại không hề lộ ra ý nghĩ thật. Ông ấy thong thả ăn hết miếng điểm tâm trong miệng, nhàn nhạt cười nói: “Không tệ.”

Thái tử cười như không cười nhìn ông ấy, “Thịnh tướng quân thích là tốt rồi.”

Mặt mày Tào Nguyên Lộc tươi rói.

「Đây là do con gái ruột của ngài làm đó! Sau này nếu ngài biết điểm tâm này là do chính tay cô nương làm, e rằng sẽ hối hận vì hôm nay không ăn hết cho xem.」

Mấy vị đại thần ngồi dưới thấy sắc mặt Thái tử có vẻ dịu đi, họ đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

「Thái tử điện hạ vẫn coi trọng Thịnh đồng tri.」

「Trước đây Sùng Minh Điện có điểm tâm bưng lên, chưa bao giờ có phần của chúng ta, không ngờ Thịnh đại nhân vừa đến đã được ăn điểm tâm của điện hạ.」

「Đầu bếp cũng thật keo kiệt bủn xỉn, mỗi lần chỉ làm một đĩa nhỏ, không thể làm nhiều một chút, cho chúng ta nếm thử sao?」

Thái tử lạnh lùng liếc nhìn bọn họ một cái, mọi người không hiểu ra sao, lưng vừa thả lỏng lại căng thẳng trở lại.

Bên kia, sau khi trở lại Thừa Quang Điện, Vân Quỳ sai người lấy lụa tuyết mua ở Bình Châu từ kho ra, định may cho Thái tử hai bộ áo ngủ, coi như tạ lỗi.

Trời dần ấm lên, nguyên liệu lụa tuyết mỏng nhẹ, rất nhanh sẽ dùng được.

Nàng đến tủ quần áo lục lọi, chuẩn bị tìm một bộ quần áo cũ của Thái tử để tham khảo. Ai dè lại vô tình phát hiện ra hộp gấm đựng dây xích vàng.

Trong đầu nhớ lại đêm ở Phủ Bình Châu, sợi dây xích vàng đan xen ngang dọc phác hoạ lên một thân hình cường tráng đầy sức mạnh. Quả đúng là khiến người ta máu nóng dồn lên não.

Hắn còn nói, nàng cũng thử xem…

Vân Quỳ nuốt nước miếng, nàng chưa từng mặc, thật ra cũng… không bài xích đến thế.

Vốn dĩ là đồ nam nữ đều có thể mặc, huống chi còn tốn ba trăm lượng bạc, chỉ mặc một lần thì quá lãng phí!

Nàng lại chịu khó thêm một lần, thỏa mãn hắn vậy!

Bình Luận (0)
Comment