Sau Khi Bị Thái Tử Âm Độc Nghe Thấy Tiếng Lòng

Chương 73

Vân Quỳ luôn biết Thái tử điện hạ đối xử với nàng rất tốt.

Tuổi thơ của nàng bất hạnh, gặp toàn những hiểm ác nhân gian. Chưa từng có người nào bao dung tất cả những suy nghĩ nhỏ nhặt tùy hứng của nàng như vậy. Thấy nàng bị ức hiếp sẽ đứng ra làm chủ, lúc sinh tử nguy nan sẽ lấy thân che chở, nói rằng mọi chuyện đều có hắn gánh vác. Hắn sẽ đưa nàng xuất cung xem sự phồn hoa của thế gian, vì nàng mà vung tiền như rác, cũng nhớ cả những sở thích nhỏ bé giấu kín trong lòng nàng, mua cho nàng kẹo hồ lô và đèn thỏ…

Nhưng khi hắn đích thân nói ra những lời “yêu thích” và “bầu bạn suốt đời”, trái tim nàng vẫn run lên dữ dội.

Gò má nàng từ từ ửng đỏ, ngay cả làn da trắng như tuyết dưới sợi dây xích vàng cũng có thể thấy rõ một vệt hồng nhạt.

Ánh mắt hắn trầm xuống, tầm nhìn chậm rãi di chuyển dọc theo xương quai xanh của nàng.

Sau lưng Vân Quỳ toát mồ hôi, nàng co người lại trốn vào trong chăn, chỉ để lộ đôi mắt đen láy ướt át ra ngoài, vừa ngượng ngùng, vừa bối rối.

Thái tử kéo nhẹ chăn trên mặt nàng xuống, ngón tay cái vu.ốt ve đôi môi đỏ mọng ướt át của nàng: “Như này đã xấu hổ rồi sao? Không phải nàng muốn nghe cô nói những lời này à?”

Vân Quỳ hé hàm răng trắng ngà, khẽ cắn mút đầu ngón tay hắn, cảm nhận được chút nhức nhối ở răng, nhận ra không phải là mơ, nàng mới nhỏ giọng nói: “Ta có sao?”

Ngón tay Thái tử luồn vào trong, men theo sợi dây xích vàng xuống dưới, tìm đến vị trí mảnh vàng nạm hồng ngọc, chậm rãi vu.ốt ve.

Toàn thân Vân Quỳ nóng ran, muốn trốn cũng không trốn được. Nàng sợ làm ướt đệm nên chỉ có thể từ từ nghiêng người vào phía trong, hai chân khép chặt.

Bàn tay hắn cũng theo sát tới, bên tai nàng là tiếng thở nhẹ nhàng và hơi nặng nề của hắn.

Nàng mím môi, gò má nóng bừng: “Ta có chút tò mò, điện hạ đã gặp qua vô vàn mỹ nhân, vì sao lại thích ta?”

Giọng điệu Thái tử vẫn khá bình tĩnh: “Chưa từng gặp mỹ nhân nào.”

Một câu trả lời khéo léo tránh né.

Vân Quỳ cụp mắt nhìn bàn tay đang tùy ý hành động trên ngực mình: “Điện hạ định lực phi thường, vững vàng nắm giữ càn khôn, tất nhiên sẽ không dễ dàng bị sắc đẹp mê hoặc.”

Ngón tay Thái tử khẽ dừng lại.

“Tất nhiên cũng không chỉ đơn giản là vì ta có thể giúp điện hạ giảm bớt chứng đau đầu.” Vân Quỳ tiếp tục đoán, “Nếu không, điện hạ cứ coi ta như một vật trang sức treo ở Thừa Quang Điện là được, không cần phải ngày ngày ôm ấp vu.ốt ve ta, cưng chiều một vị thuốc dẫn lên tận trời.”

Thái tử véo nhẹ má nàng: “Rốt cuộc nàng muốn nói gì?”

Vân Quỳ nắm chặt các ngón tay, cố gắng nhẫn nại: “Ta đang nghĩ, điện hạ có thể đọc được tâm, nhưng cho dù ta gan to bằng trời dám mơ ước sắc đẹp của điện hạ thế nào, điện hạ không những không trừng phạt ta, mà còn thích ta, chẳng lẽ không phải là vì…”

Thái tử nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ nhắn không ngừng líu lo của nàng, nghe nàng không giấu được vẻ đắc ý nói: “Người khác đều sợ điện hạ, hoặc là muốn ám sát điện hạ, chỉ có ta là không khen mặt điện hạ đẹp, thì lại thèm muốn thân thể điện hạ. Tuy ngoài mặt ngài cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng chắc chắn rất thích. Lần ta tưởng rằng mình trúng độc sắp chết, chủ động trêu chọc điện hạ, ngài đã ỡm ờ đổi khách thành chủ. Ta nói có đúng không?”

Thái tử ai oán nhìn nàng, hồi lâu sau mới đưa ra bình luận: “Tự ý suy đoán ý của bề trên, còn nói cô tệ hại đến vậy, nàng đáng tội gì?”

Vân Quỳ tức nghẹn: “Điện hạ luôn như vậy, chưa nói được hai câu đã bắt đầu dùng thân phận áp người. Ta làm sao dám yên tâm thoải mái mà đón nhận sự yêu thích của điện hạ.”

Thái tử: “…”

「Không nói nữa, ta phạm thượng bất kính, sợ mất đầu lắm! Ngài vẫn nên tìm vài tiểu cung nữ ngoan ngoãn nghe lời hầu hạ đi!」

Vân Quỳ lật người chui sâu vào trong giường, nhưng lại bị hắn vòng tay ôm chặt eo kéo trở lại: “Nàng không dám? Cô thấy gan nàng lớn lắm.”

Hắn biết ngay, một khi đã mở lời, nàng càng được nước lấn tới, sau này sẽ càng không kiêng nể gì.

Vừa định mở miệng răn dạy, đôi môi mềm mại đỏ tươi của thiếu nữ đột nhiên áp lên, hôn nhẹ lên môi hắn.

Nàng đưa tay ôm lấy cổ hắn, nhẹ nhàng nói: “Điện hạ, ngài đừng hung dữ với ta như vậy, cho ta đắc ý một chút đi mà. Ta… nghe ngài nói thích, ta có chút vui vẻ trong lòng, còn vui hơn cả ăn đường mật.”

Khóe môi thiếu nữ khẽ cong lên, lúm đồng tiền ẩn hiện, đôi mắt hạnh long lanh ánh lên vẻ rạng rỡ nồng nhiệt. Dưới ánh nến vàng ấm áp, thân thể nàng khẽ lay động như một đóa hướng dương đón gió.

Thái tử cúi đầu, nụ hôn chuồn chuồn lướt nhẹ xuống mí mắt nàng.

Vân Quỳ không ngờ hắn lại hôn chỗ này, hàng mi nhẹ nhàng run rẩy. Nàng nhìn thấy hình ảnh nhỏ bé của chính mình trong đôi mắt đen láy sâu thẳm của hắn.

Cảm giác môi chạm môi rất khác biệt, đó là sự say đắm của tình yêu nồng nàn được thúc đẩy bởi dục vọng của cả hai.

Giờ phút này, ngón tay người đàn ông khẽ vu.ốt ve gò má nàng, đôi môi mỏng rơi xuống đuôi mắt nàng, rồi men theo gò má, áp vào vành tai, lại dọc theo cổ mà đi xuống dưới.

Một sự dịu dàng chưa từng có, như hôn lên báu vật trân quý nhất thế gian.

Thân thể được điểm xuyết bởi ánh ngọc của dây xích vàng, giống như món quà mà thượng đế tỉ mỉ gói ghém ban tặng cho hắn, chờ hắn chậm rãi mở ra, dùng môi và răng cảm nhận từng tấc tấc da thịt ấm áp mềm mại.

Nàng vu.ốt ve khuôn mặt hắn, mang theo sự dò xét cẩn thận, đầu ngón tay hơi run lên.

Nàng đã từng chạm vào cơ ngực, cơ bụng, thậm chí là nhiều nơi hơn thế, nhưng chưa bao giờ dám chạm vào mặt hắn như vậy.

Phần lớn thời gian khuôn mặt này đều uy nghiêm lạnh lùng, xa cách ngàn dặm, giống như một thanh kiếm băng giá sắc bén, chỉ có thể ngắm nhìn từ xa, không thể bỡn cợt.

Nàng mỉm cười, nhẹ nhàng hỏi: “Điện hạ, ta có đẹp không?”

Hắn không trả lời ngay, ngón tay cái lướt qua bờ vai nàng, nơi bị dây xích vàng hằn một vệt nhạt, lại nghe thấy nàng nhỏ giọng mắng thầm.

「Không nói thì thôi, dù sao mắt ngài cũng không tốt, chưa bao giờ thấy mỹ nhân.」

「Haiz, Thẩm đại nhân ngày nào cũng khen Thẩm phu nhân đẹp, thật ngưỡng mộ mà.」

Nàng cảm nhận được hơi thở nóng rực phả vào cổ mình, kíc.h thí.ch nàng rụt người lại.

Người đàn ông ngắm nhìn khuôn mặt tươi sáng trước mắt, đôi mày cong cong như vầng trăng non, hai má ửng hồng như ráng chiều, đôi môi đỏ mọng kiều diễm như anh đào, làn da trắng và mịn màng ngọt ngào như sữa tươi, trông cực kỳ xinh đẹp.

Dung mạo là một phần, hắn thích hơi thở thanh khiết ấm áp trên người nàng, thích sự lớn mật của nàng, thích sức sống tràn trề của nàng. Chỉ cần có nàng ở đó, Thừa Quang Điện sẽ không còn vẻ lạnh lẽ. Giống như một chiếc thuyền nhỏ thắp đèn vàng ấm áp đậu trên biển sâu vô tận, cũng giống như trong căn phòng tối lạnh lẽo, chỉ cần một nắm đất và một tia sáng cũng đủ để đóa hướng dương nở rộ.

Hắn bị nàng tác động đến cảm xúc, tức giận phát điên, ngũ vị tạp trần. Nhưng đồng thời cũng sống ra hương vị của con người, không còn cao cao tại thượng đeo chiếc mặt nạ băng giá cho người khác xem, không cần lúc nào cũng căng thẳng như bước đi trên lưỡi dao.

Vân Quỳ không biết hắn đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy ánh mắt hắn sâu thẳm, giống như có thể cuốn người vào vòng xoáy vô tận dưới đáy mắt.

Nàng khẽ cảm thán: “Nếu có thể đổi kỹ năng với điện hạ thì tốt rồi. Nếu ta biết đọc tâm, ta có thể nghe được điện hạ đang nghĩ gì. Còn điện hạ lại giỏi học hỏi và thực hành, cho nên ngài đi vào giấc mộng xuân của người khác để quan sát trực tiếp, rồi về yêu thương ta…”

Vừa dứt lời, cái miệng dám nói năng bậy bạ kia đã bị chặn lại: “Không cần biết đọc tâm, bây giờ sẽ nói cho nàng biết.”

Yết hầu nhô cao của người đàn ông chậm rãi chuyển động, hơi thở nóng rực, giọng nói trầm thấp bình ổn: “Đẹp, rất đẹp.”

Khóe môi thiếu nữ cong cong, trong mắt tràn đầy ý cười: “Ta biết ngay mà, điện hạ vẫn có mắt nhìn.”

Nơi đó đã rục rịch ngóc đầu dậy, cọ xát ở nơi nước cạn. Nàng nắm chặt lấy chăn bên cạnh, khẽ hít vào một hơi, toàn thân run rẩy.

Đột nhiên nghĩ đến điều gì, nàng vội vàng đưa tay đẩy hắn ra: “Chờ một chút.”

Thái tử nhíu mày: “Làm gì?”

Nàng đưa tay với lấy sợi xích thừa dưới thân, mò mẫm đeo vào cổ tiểu điện hạ. Tiểu điện hạ vốn đã khác thường, bây giờ nằm trong tay nàng lại càng nóng rực hơn.

「Bé ngoan, đối tốt với ta chút nhé.」

Tiểu điện hạ dường như có ý thức mà động đậy, thậm chí còn vỗ nhẹ vào lòng bàn tay nàng.

Vân Quỳ căng thẳng nuốt nước bọt: “Bây giờ ta và điện hạ là châu chấu trên cùng một sợi dây rồi, sau này cứ song túc song phi thôi!”

Mu bàn tay người đàn ông nổi gân xanh, nâng đỡ vòng eo thon thả mềm mại kia, kéo nàng cùng nhau rơi vào biển hoan lạc rực lửa.

Một đêm sóng to gió lớn, Vân Quỳ không chỉ đau lòng cho bản thân, mà còn đau lòng cho sợi dây xích vàng bị đứt.

Nàng lại có thêm một nhận thức mới về sức phá hoại của đàn ông.

Đồ đặt làm ba trăm lượng bạc, rõ ràng là rất chắc chắn, nhưng nằm trong tay hắn lại yếu ớt đến nỗi không chịu nổi một đòn, thậm chí ngay cả dây chuyền của tiểu điện hạ cũng đứt. Nàng không biết là do bị ép quá mạnh mà đứt, hay là căn bản bị hắn chống đứt. Cũng may mà chỗ đứt đều được mài nhẵn, không làm trầy xước da thịt của nhau.

Trán hắn rịn mồ hôi, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhăn nhúm của nàng: “Đau lòng cái gì, cô sẽ trả lại cho nàng, sai Phủ Nội Vụ…”

Chưa dứt lời đã bị nàng dùng xích quất mạnh một cái vào cơ ngực. Cơ thể hắn hơi căng thẳng, dù không đau, nhưng cũng nổi lên một vệt đỏ nhỏ.

Chưa đợi hắn mở miệng, nàng đã rụt cổ lại một cách sợ sệt: “Ta… ta đây tính là, tội chết sao?”

Thái tử nhếch môi: “Bây giờ mới biết sợ?”

Vân Quỳ buồn bực nói: “Ai bảo ngài làm hỏng dây xích của ta, còn muốn làm ầm ĩ đến Phủ Nội Vụ, để người ta chê cười ta.”

Thái tử: “Ai dám cười?”

“Người ta cười trộm, ngài lại không biết…” Chưa nói xong, nghĩ đến hắn có thể đọc tâm, nàng lập tức ỉu xìu xuống: “Được rồi, vẫn là ngài lợi hại.”

Nàng li.ếm li.ếm vết đỏ trên ngực hắn, dấu vết rõ ràng điểm xuyết trên cơ ngực căng tròn vạm vỡ, mang tới một sự quyến rũ khó tả. Nàng không nhịn được, lại nếm thêm vài miếng.

「Ngon.」

Hơi thở hắn trầm xuống, thấy sắp sửa tiếp tục, Vân Quỳ lập tức héo hon, ôm chăn trốn vào trong giường, nhỏ giọng kêu rên: “Không được nữa rồi, ngủ đi điện hạ, cầu xin ngài…”

Thái tử cũng biết hôm nay mình đã giày vò nàng quá sức, nhưng cúi đầu nhìn thoáng qua khí thế đang lên, hắn vẫn không nhịn được cúi người ôm lấy nàng từ phía sau: “Nàng cứ ngủ đi, không cần quan tâm những thứ khác.”

Vân Quỳ: “…”

Sao nàng có thể không quan tâm! Dùng chân của nàng mà!

Lần này thì hoàn toàn không thể đứng dậy nổi, ngủ thẳng một giấc đến tận trưa.

Ánh nắng buổi trưa chói mắt, Vân Quỳ không mở mắt, mơ mơ màng màng mơ một giấc mơ.

Nàng mơ thấy mẹ.

Nàng sinh ra không lâu thì mẹ qua đời, căn bản không nhớ rõ dáng vẻ của bà ấy. Trong mơ cũng chỉ có một bóng hình mơ hồ, bà ấy mặc bộ quần áo vải thô màu xanh nhạt, ngón tay có những vết chai mỏng nhưng lại rất ấm áp.

Trong mơ, nàng vẫn còn là một đứa trẻ bảy tám tuổi, nắm chặt tay áo mẹ, khóc lóc không cho bà ấy đi.

Mẹ ngồi xổm xuống vỗ vai nàng: “A Quỳ ngoan, mẹ không còn nữa, con vẫn còn cha mà, đi tìm cha được không?”

Nàng khóc đến không thở nổi: “Con không muốn cha, con muốn mẹ sống lại!”

Mẹ thở dài: “A Quỳ đừng khóc, chẳng phải con luôn muốn có một gia đình, muốn có người thân bên cạnh sao? Cha cũng sẽ yêu thương, che chở con như vậy. Ông ấy không phải không thích con, chỉ là không biết mẹ và ông ấy đã có con.”

Nàng không ngừng lắc đầu, nước mắt tuôn rơi: “A Quỳ không thích cha! A Quỳ không cần ông ấy!”

Mẹ nói: “Đợi con tìm được cha, con bảo ông ấy trả lại hết những gì mà bao nhiêu năm nay nợ mẹ con mình được không?”

“Vân Quỳ, tỉnh lại.”

Trong mơ, khóe mắt Vân Quỳ ướt đẫm. Nàng mơ hồ nghe thấy có người gọi tên mình, lúc này mới từ từ mở mắt ra.

Bình Luận (0)
Comment