Sau Khi Bị Thái Tử Âm Độc Nghe Thấy Tiếng Lòng

Chương 74

Thái tử ôm Vân Quỳ lên, nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt còn đọng lại ở khóe mắt nàng: “Mơ thấy mẫu thân nàng?”

Vân Quỳ bị hắn ôm vào trong ngực, nàng khẽ gật đầu. Đợi đến khi tâm trạng dần bình ổn, nàng mới lẩm bẩm: “Điện hạ, ngài tìm được ông ấy rồi đúng không?”

Thái tử biết nàng đang nói đến ai, khẽ “Ừ” một tiếng.

Vân Quỳ ngập ngừng hồi lâu: “Có thể kể cho ta nghe một chút về người đó được không? Người đó là người như thế nào?”

Thái tử nói: “Ông ấy là một võ tướng dưới trướng Tiên đế. Năm xưa, vì trận thua ở Lang Sơn mà bị đương kim bệ hạ giáng chức, đày ra khỏi kinh thành, nhậm chức thiên hộ ở một vệ sở phía nam. Sau đó đến Khai Dương diệt cướp, quen biết mẫu thân nàng ở Đông Sơn.”

Đáy mắt Vân Quỳ lắng đọng hận ý nhiều năm, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhạt nhẽo đầy giễu cợt: “Ra là người trong quân đội.”

Tuy Thịnh Dự có nỗi khổ tâm, nhưng chung quy vẫn là phụ bạc Thích thị, khiến bà ấy mang thai mười tháng rồi sinh con gái, rời xa trần thế từ sớm, chịu đủ mọi lời chỉ trích của thế gian. Thái tử không bênh vực ông ấy, nhưng cũng không muốn nàng quá thất vọng về người thân mà nàng ẩn chứa một chút chờ mong.

Thái tử trầm ngâm một lát, tiếp tục nói: “Năm xưa tân đế đăng cơ, để củng cố ngôi vị và trừ khử hậu họa, ông ta đã ra tay tàn độc với các cựu thần của Tiên đế. Chỉ huy sứ Bành Thành Vệ năm đó đã phái phụ thân nàng đến Sơn Đông diệt trừ cướp bóc. Trong thời gian đó, cướp bóc hung hăng hoành hành, triều đình ám sát liên tục, phụ thân nàng gặp địch trước địch sau, thân mang trọng thương, được mẫu thân nàng cứu giúp. Sau đó Đông Sơn bị phong tỏa, hai người lạc mất nhau. Phụ thân nàng khó bảo toàn thân mình, không muốn liên lụy đến mẫu thân nàng nên đã không đi tìm người nay. Ông ấy không biết đêm đó mẫu thân nàng đã mang thai nàng rồi.”

Vân Quỳ ngẩn người. Vốn dĩ khi nghe thấy hai chữ “thiên hộ”, trong đầu nàng đã hiện ra hình ảnh một quân quan bỏ vợ bỏ con, nhưng không ngờ phía sau lại là những gian nan như vậy.

“Vậy… vậy thì, người đó, bây giờ còn sống không?”

Điện hạ đã nói, chỉ cần nàng nguyện ý, sẽ sắp xếp cho họ nhận nhau, vậy chắc là còn sống rồi.

Thái tử nói: “Còn sống.”

Vân Quỳ chậm rãi cụp mắt xuống.

Nếu còn sống, ít nhất cũng đã hơn ba mươi tuổi, lại là võ tướng. Dù sao thiên hộ cũng là quan ngũ phẩm, chỉ sợ là đã có thê thiếp thành đàn, nhi nữ song toàn. Còn nàng được coi là gì, là con riêng sao?

Nghe thấy những suy đoán trong lòng nàng, Thái tử thành thật nói: “Đến giờ ông ấy vẫn chưa cưới vợ, ngoài nàng ra, không có con cái nào khác.”

Vân Quỳ lần nữa ngạc nhiên: “Đến giờ vẫn chưa cưới vợ?”

Thái tử gật đầu: “Ông bà nàng cũng đã qua đời cả rồi, ông ấy bây giờ cô độc một mình. Nàng không cần phải lo lắng sau khi nhận thân sẽ gặp phải mẹ kế cay nghiệt, anh chị em tranh đấu.”

“Đương nhiên…” hắn khẽ dừng lại, ánh mắt rơi trên mặt nàng, “Nàng cũng không cần phải trở về sống cùng ông ấy, cứ ở lại bên cạnh cô, Đông Cung chính là nhà của nàng.”

Người cha kia của nàng, dù là cận thần của Tiên đế, do chính hắn tiến cử, nhưng lại không hề làm tròn trách nhiệm của một người cha dù chỉ một ngày. Cho dù ông ấy nguyện ý nhận con gái, Thái tử cũng sẽ không dễ dàng để nàng trở về nhà.

Nghe thấy chữ “nhà” này, đáy mắt Vân Quỳ thoáng hiện một tia mờ mịt, lại cảm thấy rất xa xôi.

Đó là thứ mà người khác sinh ra đã có, còn nàng lại theo đuổi cả đời, cầu mà không được.

Nhưng hắn nói, muốn cho nàng một mái nhà?

Chẳng lẽ sẽ cho nàng một phân vị rất cao, phong nàng làm lương đệ?

Ít nhất phải là lương đệ, mới dám nói Đông Cung là nhà của nàng chứ.

Thái tử thầm thở dài: “Nàng dám đánh cả cô, vậy mà lại không dám mạnh dạn nghĩ về phân vị của mình?”

Vân Quỳ tiện tay mở vạt áo hắn ra, nhìn thấy vết đỏ trên ngực, lại không nhịn được rụt vai, nhỏ giọng ngập ngừng: “Không dám, ta vẫn không nên nghĩ thì hơn.”

Thái tử: “…”

Hắn thở dài, quay lại chủ đề vừa nãy: “Vậy nàng có muốn nhận ông ấy không?”

Vân Quỳ từ từ nắm chặt các ngón tay, hỏi: “Thân phận của ông ấy là gì, có ảnh hưởng đến việc ta ở bên cạnh điện hạ không?”

“Không.” Thái tử nói, “Cô đã nói rồi, bất kể nàng là con gái của ai, cô chỉ coi trọng con người nàng, không liên quan đến những thứ khác. Cô quyết định thế nào, không ai dám can thiệp cả.”

Vân Quỳ lặng lẽ tựa vào lòng hắn, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua, mềm mại khó tả.

Nhưng vừa nghĩ đến khi còn bé ăn nhờ ở đậu, chịu đủ những ngày lạnh nhạt, trong lòng nàng lại trào dâng vô vàn oán hận và tủi thân, đủ loại cảm xúc phức tạp rối loạn đan xen.

Tuy nhiên không thể phủ nhận, từ tận đáy lòng, chưa một ngày nào nàng ngừng khát khao có một gia đình.

Cũng may ông ấy không phải là kẻ bội tình bạc nghĩa bại hoại, cũng không phải trong nhà có tam thê tứ thiếp, chỉ coi mẹ như một thứ tiêu khiển rẻ tiền thoáng qua. Chỉ vì nguy cơ tứ phía bên người nên mới bất đắc dĩ phải chia lìa với mẹ. Thủ phạm thực sự là những tên cướp và thích khách kia…

Vân Quỳ nghĩ rất lâu, cuối cùng nói: “Điện hạ, ta có thể gặp ông ấy không? Trước mắt đừng nhận nhau, chỉ để ta nhìn thoáng qua từ xa thôi có được không?”

Nàng muốn xem ông ấy là người như thế nào, vì sao có thể khiến mẹ thà chịu đủ lời chỉ trích, cũng kiên quyết lựa chọn sinh hạ nàng. Nếu ông ấy hoàn toàn không xứng đáng, nàng tuyệt đối sẽ không nhận người cha này.

Thái tử xoa nhẹ tóc mai nàng: “Được.”

Ngày hôm sau, sau khi nghị sự ở Sùng Minh Điện xong, Thái tử cố tình giữ Thịnh Dự lại.

Bên tay là những manh mối mà Triệu Việt thu thập được và sắp xếp lại trong khoảng thời gian này. Bao gồm cả đầu đuôi câu chuyện Thịnh Dự tiêu diệt cướp bóc ở huyện Khai Dương năm xưa, và thời gian Thích thị mang thai đến khi sinh nở.

Thái tử đưa những tập hồ sơ này cho ông ấy: “Thịnh tướng quân còn nhớ tháng sáu năm Trinh Ninh thứ tư, tướng quân phụng lệnh đến Sơn Đông diệt cướp, sau đó gặp thích khách ở Đông Sơn Khai Dương, người mang trọng thương, được một nữ tử hái thuốc trên núi cứu giúp…?”

Vẻ mặt Thịnh Dự đột nhiên biến đổi, khuôn mặt vốn bình tĩnh như bị xé toạc một vết nứt.

Không ngờ sau mười tám năm, còn có thể nghe được tin tức của bà ấy.

“Điện hạ, chuyện này…”

Thái tử nhìn chằm chằm vẻ mặt ông ấy, vẫn khá bình tĩnh nói: “Bà ấy đã sinh cho ngươi một cô con gái.”

Thịnh Dự còn chưa kịp hoàn hồn sau những lời vừa rồi của Thái tử, nghe vậy con ngươi càng co lại, cả người như bị sét đánh, bàn tay nhận lấy tập hồ sơ không ngừng run rẩy.

Giấy trắng mực đen ghi chép rõ ràng dòng thời gian đã qua. Ông ấy không dám rời mắt, lặng lẽ đọc từng chữ từng chữ. Một ngày một đêm ở bên người con gái kia chậm rãi hiện lên trong đầu như đèn kéo quân.

Ngày đó, ông ấy bị thích khách dùng độc làm mù mắt, mò mẫm đến một hang động ẩn náu, không ngờ lại gặp được một nữ y đang nghỉ ngơi tránh mưa.

Thấy trên người ông ấy có nhiều vết thương, nữ y lập tức lấy từ trong giỏ thuốc ra vải băng và thảo dược, tiến lên xử lý vết thương cho ông ấy.

Có vài vết thương ở ngực và bụng, ông ấy không nhìn thấy nên không thể tự xử lý, chỉ có thể cởi áo trên, mặc cho bà ấy rửa sạch và bôi thuốc.

Tay nghề của bà ấy nhẹ nhàng nhưng cũng vô cùng thuần thục. Có lẽ là sợ ông ấy đau, hoặc sợ ông ấy hôn mê nên bà ấy còn nói chuyện với ông ấy không ngừng.

Ông ấy chưa từng thấy mặt, nhưng lại nhớ rõ giọng nói của bà ấy.

Bà ấy vừa đắp thuốc vừa hỏi ông ấy: “Có rất nhiều người đang truy sát ngài sao?”

Ông ấy nói phải, nửa đùa nửa thật hỏi: “Nàng không sợ ta là cướp sao?”

Bà ấy dường như khẽ cười: “Cướp… có cướp nào tuấn tú như vậy không? Ngài dùng thương, trên người có rất nhiều vết thương cũ, ngọc bội bên hông khắc kỳ lân, chắc hẳn đã từng ra trận. Ngài là một vị tướng quân?”

Ông ấy mím môi im lặng, không phủ nhận cũng không thừa nhận.

Sau khi xử lý xong vết thương ở bụng, bà ấy dùng nước thuốc bôi lên mắt ông ấy rồi dùng vải băng quấn vài vòng.

Áo ngoài của cả hai đều bị mưa ướt, bà ấy đốt lửa trong hang, cởi áo ra phơi trên giá gỗ dựng tạm để sưởi. Làm xong tất cả, bà ấy mới chậm rãi ngồi xuống bên cạnh ông ấy.

“Mùa hè trong núi nhiều rắn rết, ta ở đây cùng tướng quân vậy. Đợi thuộc hạ của ngài tìm đến, ta sẽ rời đi.”

Ông ấy vốn đã rất cảm kích, không muốn làm phiền bà ấy nữa: “Mắt ta bị mù, nếu thích khách tìm đến, chỉ sợ không thể bảo vệ được an nguy của cô nương. Ngọc bội này coi như là lễ tạ ơn của ta dành cho cô nương, sau này…”

Chưa nói xong đã nghe thấy tiếng thở đều đặn bình ổn của người con gái bên tai.

Có lẽ là vì quá mệt nên bà ấy ngủ rồi.

Ông ấy chỉ đành nhắm mắt nghỉ ngơi, giữ cảnh giác, cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài hang động. Mãi đến đêm khuya, bên ngoài hang động không có tiếng bước chân khả nghi hay tiếng binh khí va chạm, ông ấy mới dần thả lỏng thần kinh, thiếp đi trong giấc ngủ chập chờn.

Không ngờ chưa đợi được thích khách, lại đột nhiên nghe thấy tiếng động sột soạt lạnh lẽo đến gần. Ông ấy lập tức nắm chặt trường thương trong tay, nữ y cũng tỉnh giấc, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hơi thở của bà ấy trở nên hoảng loạn: “Là rắn độc, rất nhiều rắn…”

Đống lửa chỉ còn lại ánh đỏ yếu ớt, không đủ khiến đàn rắn e ngại. Bà ấy hoảng loạn nhặt những cành cây còn nguyên vẹn trong đó, xem ra là rất sợ hãi.

Bà ấy là y nữ, gặp rắn độc trong núi không phải chuyện hiếm. Nhưng bị nhiều rắn độc vây quanh cùng lúc, bên cạnh còn có một người bị thương mù mắt, dù thế nào cũng không thể bình tĩnh tự nhiên được.

Cơn đau từ vết thương cũng khiến ông ấy không thể nghe tiếng để phân biệt vị trí chính xác, chỉ có thể che chắn người con gái phía sau: “Nói cho ta phương hướng, ta sẽ đối phó.”

Bà ấy gật đầu, bắt đầu chỉ dẫn phương hướng. Ông ấy vung trường thương lên, lần lượt chém rơi những con rắn độc đang từ từ bò đến trước mặt.

Ông ấy dường như nghe thấy tiếng kinh ngạc nhỏ nhẹ phát ra từ miệng của bà ấy. Có lẽ là vì bà ấy không ngờ rằng ông ấy bị trọng thương mà vẫn có thân thủ như vậy,.

Nhưng rốt cuộc thì rắn độc quá nhiều, trường thương lại không nhanh nhẹn như đao kiếm. Có ba bốn con rắn độc bất ngờ bò đến gần, ông ấy chỉ cảm thấy bụng mình đau nhói, vừa định xoay đầu thương đối phó, bà ấy đã nhanh tay lẹ mắt vung cành cây đang cháy dở trong tay, đuổi đàn rắn đi.

Không khí tràn ngập mùi tanh lạnh lẽo của máu, cả hai người đều cố gắng xua đuổi, cuối cùng cũng chém hết những con rắn độc ở gần. Đến khi không còn con rắn nào tiến đến, cả hai mới từ từ thở phào nhẹ nhõm.

Có điều ông ấy mơ hồ cảm thấy đầu óc choáng váng, cả người gần như đứng không vững. Lúc này bà ấy mới phát hiện bụng ông ấy bị rắn độc cắn. Bà ấy lập tức đỡ ông ấy ngồi xuống, cẩn thận xem xét vết thương.

Thấy bà ấy im lặng không nói gì, ông ấy gần như cho rằng mình vô phương cứu chữa. Mấy năm nay bị ám sát nhiều lần, dù một ngày nào đó chết dưới lưỡi dao của thích khách, ông ấy cũng không hề bất ngờ.

Đang chuẩn bị lên tiếng an ủi, thuận tiện dặn dò vài chuyện hậu sự thì chợt nghe thấy bà ấy khó khăn mở lời.

“Nọc độc này… phải dùng miệng hút ra, nếu không rất nhanh sẽ xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng.”

Dường như bà ấy đang hỏi ý kiến ông ấy.

Y nữ không ngại nhìn thẳng vào cơ thể bệnh nhân, nhưng vết thương của ông ấy quả thật không đúng chỗ.

Cả hai im lặng hồi lâu, ông ấy lên tiếng trước: “Xem ra Thịnh mỗ số mệnh đã tận, cô nương không cần làm khó…”

Chưa nói xong đã nghe thấy bà ấy nói: “Tướng quân, mạo phạm rồi…”

Bụng lập tức truyền đến cảm giác ấm áp ẩm ướt, cơn đau kèm theo những sợi tê dại, khiến ông ấy căng thẳng sống lưng, bàn tay nắm chặt, gân xanh nổi lên.

Dù tâm tính ông ấy kiên cường, vẫn không thể khống chế được phản ứng của cơ thể. Cũng may ánh sáng trong sơn động tối tăm, không để lộ hết vẻ thất thố của ông ấy trước mặt người khác.

Nhưng bà ấy ở gần như vậy, đôi môi ấm nóng hút qua hút lại vết thương, chỉ sợ là đã sớm phát hiện ra sự khác thường của ông ấy.

Sau khi hút hết nọc độc, lại là một khoảng lặng im. Ông ấy không được chấp nhận mà đi quá xá, dẫn tới hổ thẹn, ảo não, không dám đối diện với bà ấy.

Cơn đau ở bụng dần dịu đi, nhưng sự nóng rực đang trào dâng ở nơi đó lại không hề thuyên giảm, thậm chí càng lúc càng dữ dội. Đầu óc ông ấy mơ hồ, sự dày vò khó tả lan tỏa khắp huyết mạch, dần dần lan đến tứ chi bách hài.

Lý trí còn sót lại mách bảo ông ấy, đây không phải là phản ứng nên có sau khi loại bỏ nọc độc.

Mãi đến khi nghe thấy giọng nói hoảng loạn muốn khóc của người bên cạnh: “Xin lỗi, ta không biết nọc độc này sẽ khiến người ta đầu óc không minh mẫn, tướng quân có chỗ nào không thoải mái không? Ta…”

Bà ấy nghiêng người xem vết thương của ông ấy, phản ứng ở nơi đó hoàn toàn không thể che giấu được nữa.

Áo ngoài đều đang phơi trên giá gỗ, trên người ông ấy chỉ có băng vải quấn quanh. Bên trong hang động, do độc tố trong cơ thể cả hai xúc tác nên nhiệt độ nhanh chóng tăng lên. Ông ấy không nhìn thấy, song các giác quan khác lại trở nên nhạy cảm hơn bao giờ hết, chỉ một cái chạm nhẹ cũng bị khuếch đại vô hạn. Lý trí hoàn toàn bị nuốt chửng, cuối cùng chỉ còn lại khát vọng nguyên thủy nhất giữa nam và nữ…

Tỉnh lại lần nữa, đã là trưa ngày hôm sau.

Ông ấy được thuộc hạ cứu về, nằm ở dịch quán, vết thương trên người đã được xử lý lại.

Ông ấy sốt ruột hỏi thăm tung tích của người con gái kia, thuộc hạ lại nói không hề nhìn thấy.

Tìm đến hang động lần nữa, giỏ thuốc của bà ấy đã không còn, xác rắn độc trên mặt đất cũng được dọn dẹp sạch sẽ.

Ông ấy đoán là bà ấy mang xác rắn đi. Mật rắn, xác rắn, mỡ rắn đều là dược liệu cực tốt, chắc chắn có ích với bà ấy. Có lẽ bà ấy đang giặt rửa bên bờ suối, hoặc là xuống núi mang ra chợ bán, cho nên mới không thấy bóng người đâu.

Đêm qua tuy là do độc rắn thúc đẩy, nhưng chung quy vẫn là ông ấy chiếm tiện nghi. Ông ấy ở lại hang động chờ bà ấy quay về, định cho bà ấy một lời giải thích.

Nào ngờ chưa đợi được bà ấy trở về, lại đợi được đám thích khách áo đen trước đó. Hai bên lại xảy ra một trận ác chiến, ông ấy và vài thuộc hạ cửu tử nhất sinh. Cũng may là có quan binh Đại Hà Vệ cùng đến Đông Sơn diệt cướp tương trợ, mới không đến nỗi mất mạng.

Cùng lúc đó, lũ cướp rong núi lại đốt phá cướp bóc, quân Nghi Châu Vệ phong tỏa Đông Sơn, không cho dân thường ra vào, muốn nhân cơ hội này tiêu diệt sạch đám cướp đang lẩn trốn trong núi. Ông ấy chỉ có thể dồn hết sức lực còn lại vào việc diệt cướp và đối phó với thích khách áo đen.

Sau này ông ấy trọng thương hôn mê, được thuộc hạ cứu về Bành Thành, dưỡng thương nửa năm, mắt mới từ từ hồi phục. Nhưng đúng lúc này mẫu thân ông ấy lại bệnh nặng qua đời…

Đối với người con gái kia, tuy chỉ là một đêm hoang đường, không thể nói là yêu sâu đậm, nhưng mỗi khi nửa đêm tỉnh giấc, trong đầu ông ấy lại thường xuyên vang lên giọng nói của bà ấy, nhớ lại sự quấn quít si mê sâu tận xương tuỷ đêm đó…

Nếu không phải bản thân nguy cơ tứ phía, sau đó lại vì đủ mọi nguyên nhân mà bỏ lỡ. Ông ấy sẽ đi tìm bà ấy, sẽ đến trước mặt cha mẹ bà ấy nhận tội, sẽ tam môi lục sính, đường đường chính chính cưới bà ấy về nhà.

Những năm tháng bỏ lỡ, ông ấy cứ ngỡ bà ấy đã thành thân sinh con, nhưng không ngờ rằng bà ấy lại sinh cho ông ấy một người con gái!

Ông ấy đã để bà ấy một mình sinh nở, chịu đủ đau khổ, thậm chí vì vậy mà mất mạng! Mà con gái của họ cũng phải chịu biết bao đau khổ trên thế gian này.

Sự tự trách và hối hận mạnh như thủy triều, nhấn chìm cả người ông ấy.

Mỗi chữ mỗi câu trên tập hồ sơ, đều như dao nhọn hung hăng lóc da lóc thịt.

Hai tay ông ấy nắm chặt thành quyền, cả người run rẩy.

Bình Luận (0)
Comment